Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
《 Đơn xin thôi học 》của Thời Độ còn hiệu quả hơn xem chơi bóng, hút sạch áp lực của Ngu Chiếu Hàn, anh lại có thể không kiêng nể gì mà biến cá trước mặt bạn trai mình.
Còn không phải là đánh với Lawman sao, anh không sợ chút nào.
Ngu Chiếu Hàn hôn hít với Thời Độ một lúc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Anh xuống khỏi người Thời Độ, bò đến cuối giường, duỗi tay lấy ipad ở trên bàn. Nhưng mà tay anh có chút ngắn, đầu ngón tay khó khăn lắm mới đụng được cạnh của ipad.
Thời Độ thấy tư thế khó khăn của anh, cũng chuyển qua, dùng tư thế tương tự mà lấy được ipad, thuận tiện còn kéo Ngu Chiếu Hàn lại. Cậu đưa ipad cho Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Muốn phục bàn sao?”
“Không phải, anh xóa một ít thứ.” Ngu Chiếu Hàn mở tệp trong máy ra, tìm được mọt bản sao có ghi là 《 Kỹ xảo văn ái · bản video nâng cao 》, “Về sau không yêu xa, vậy thứ này cũng không cần dùng nữa.”
Thời Độ duỗi tay ngăn lại: “Chờ đã, để em nhìn trước đã.”
【 Bản video 】
【Bước 1::úc đầu để cho anh ấy nhìn thấy vị trí từ cổ trở lên của bạn, ung dung thong thả miêu tả hôm nay bạn mặc quần áo gì, sau đó để cho anh ấy đoán màu sắc qu@n lót của bạn 】
【Bước 2: Di chuyển máy quay xuống dưới, để anh ấy nhìn bạn từ từ cởi hết quần áo, sau đó nhẹ nhàng vuốt v e thân thể mình 】
【Bước 3: Dùng ngôn ngữ liên tục khiêu khích anh ấy. Nói cho anh ấy biết bạn rất nhớ anh ấy, hỏi anh ấy có muốn nhìn bộ dáng bạn mở hai chân ra không 】
【……】
Thời Độ im lặng hổi lâu, hỏi: “Anh cũng định luyện những cái này sao?”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Thời Độ bình tĩnh mà thoát khỏi tài liệu: “Trước hết không cần xóa những tài liệu này. Vạn nhất chúng ta có việc phải tách ra hai, ba ngày, vậy cũng coi như là yêu xa. Đến lúc đó, hẳn là video này sẽ có tác dụng.”
Ngu Chiếu Hàn bị thuyết phục: “Cũng được, vậy chờ khi nào đánh thi đấu xong thì chúng ta tìm thời gian luyện.”
Sân nhà của trận thi đấu tuần này là ở Paris Pháp. đối với không ít fans trong nước, đây là vòng quan trọng nhất. Hàng Châu-DSD cùng Bắc Kinh-IPL chỉ có thể lưu lại một đội; R.H sẽ đấu với Lawman một lần nữa sau một năm, hai đội ngũ đều là hai đội đứng đầu khu vực thi đấu của mình, giải thường quy cũng chưa từng thất bại lần nào. Trận tranh tài lần này ở Paris, không phải là trận chung kết nhưng còn hơn cả trận chung kết, vé xe thi đấu cũng đã bị bọn đầu cơ ra giá gấp mấy lần giá vé gốc.
Paris được mệnh danh là kinh đô thời trang, đồng thời cũng là kinh đô của sự lãng mạng, đáng tiếc là nhóm thanh niên ở R. H không có may mắn tận hưởng. Bọn họ ngồi trên xe buýt đi đến sân thi đấu, nhìn qua có vẻ yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều.
Tháng 11, Paris đã có hương vị của mùa đông. Ngu Chiếu Hàn mặc một cái áo gió dài sáng màu ở bên ngoài đồng phục của chiến đội, mặt quay nghiên, dáng vẻ lạnh lùng nhìn khung cảnh đường phố của Paris ở bên ngoài cửa sổ, giống như một con búp bê tinh xảo đã bị thời gian đóng băng.
Nếu là người bình thường nhất định sẽ nhịn không được mà ngắm anh thêm mấy lần nữa, nhưng hiển nhiên Lục Hữu Sơn không phải là người bình thường.
“Không phải là chúng ta không biết chơi hệ thống tiết tấu nhanh, nhưng mà dù sao cũng ít dùng, Lawman lại đánh cả mùa giải rồi, đồ ngốc mới cứng đối cứng với bọn họ. Mặt khác, thực lực cá nhân của tuyển thủ Lawman quá mạnh, trừ bỏ hai C, hai phụ trợ cũng đều có khả năng solo nếu như rơi vào hoàn cảnh xấu.” Lục Hữu Sơn vẫn đắm chìm vào trong bố trí chiến thuật, con mặt cũng chưa từng liếc nhìn đại mỹ nhân một cái nào, “Cho nên, chúng ta vẫn nên phối hợp đoàn đội thật tốt khi đánh với Lawman, chơi quản lý năng lượng.”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu, hỏi: “Về việc lựa chọn bản đồ, anh có ý tưởng gì mới không?”
Bản đồ đầu tiên của trận đấu được rút thăm ngẫu nhiên, sau đó bên thua sẽ chọn bản đồ tiếp theo. Việc lựa chọn bản đồ đầu tiên của bên thua có ý nghĩa quan trọng nhất. Nếu như hai ván liên tiếp đêu thua, áp lực tâm lý của tuyển thủ sẽ tăng vọt. Nếu như có thể dựa vào ưu thế chọn bạn đồ mà san bằng tỉ số, hai bên có thể trở về vạch xuất phát.
“Tỷ lệ thắng của Lawman ở các bản đồ mùa này là 100%, đối với bọn họ mà nói, không có bản đồ nào không am hiểu. Nhưng có một bản đồ, nhất định bọn họ vẫn chưa được thông thạo —— đương nhiên, chúng ta cũng chưa thể thuần thục được.”
“Anh đang nói đến ‘Con đường hoàng hôn’ sao?”
Con đường hoàng hôn là bản đồ mới nhất, trước mặt rất ít khả năng được chọn trong lúc thi đấu.
“Đúng vậy, đây là một hồi đánh cờ.” Lục Hữu Sơn kề sát vào tai Ngu Chiếu Hàn, thần bí nói: “Hôm qua Dạ Phong báo mộng cho tôi, nói là Lawman chưa luyện tốt bản đồ mới.”
Ngu Chiếu Hàn: “……”
Chỗ ngồi của Thời Độ bị huấn luyện viên chiếm mất, cậu bị bắt ngồi cạnh lão Đàm.
Thanh niên mặc áo khoác ngắn tay màu đen có mũ liền thân, chậm rĩ rì gõ chữ trên màn hình di động, bộ dáng ngồi không ra ngồi, mặt gần như bị mũ của áo khoác che mất.
【 Mẹ: Tự con xin thôi học??? 】
【Timeless: Cuối cùng mẹ cũng phát hện, chúc mừng 】
【 Mẹ: Con nghĩ gì vậy! Không phải chúng ta đã nói xong sao? 】
【Timeless: Là một mình mẹ nói xong, không liên quan đến con 】
【 Mẹ: Ba của con đã đồng ý để cho con đánh tới khi đoạt giải quán quân mới thôi, bây giờ con lại đổi ý sao? 】
【Timeless: Đúng vậy, thì làm sao 】
【 Mẹ: Tiểu Độ, sớm hay muộn thì cũng đến ngày con giải nghệ thôi. Bây giờ con không muốn đi học, sau này muốn làm cống rãnh sao? 】
【Timeless: Phụt 】
【 Mẹ: Thời Độ!!! Sao con có thể đúng lý hợp tính mà chơi xấu như vậy? Con muốn bức ba con tức chết sao??? 】
【Timeless: Ông ấy sẽ không tức chết, yên tâm đi 】
【Timeless: Mẹ, giờ con đang thi đấu ở Paris, có có túi hay giày nào muốn mua không? 】
【 lão mẹ: Có có, đợi tí nữa mẹ gửi danh sách cho con 】
Thời Độ nhìn tin nhắn vừa bị mẹ thu hồi lại, sau đó điên cuồng gửi yêu cầu gọi thoại cho cậu, gọi một lần cậu tắt một lần.
【 Mẹ: Tiểu Độ!!! Con nhanh nhận điện thoại của mẹ! 】
【Timeless: Kéo đen, chờ khi nào đánh thi đấu xong thì lại thả mẹ ra 】
【Timeless: Yêu mẹ 】
Lão Đàm đang xem trạng thái của tuyển thủ Lawman ở mạng nước ngoài, bỗng nhiên “A a a a” mấy tiếng như gà trống gáy. Thời Độ bị anh túm lấy cánh tay, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Buông tay, muốn đẻ trứng thì cách xa em ra chút.”
“Không phải, em xem cái này!”
Màn hình di động của lão Đàm dừng ở trên giao diện của một tài khoản Twitter, chủ nhân của tài khoản này có ID là Paradox. Cậu ta là vú em của Lawman, cũng là người Hàn Quốc duy nất ở trong đội.
Mười phút trước, Paradox đã cập nhật trạng thái mới ở trên Twitter, nói rằng cậu ta ăn đồ ăn ở Luân Đôn bị đau bụng, cả đêm hôm qua đều không được ngủ ngon, chạy đi WC năm, sáu lần.
Lão Đàm nói: “Nếu như Paradox thật sự ăn đồ ăn bị đau bụng, có phải hôm nay sẽ không là tuyển thủ chính thức không? Đối với chúng ta là chuyện tốt nha!”
Thời Độ cười nhạt: “Chiêu trò cũ rích, cái này mà anh cũng tin?”
“A?” Lão Đàm lại nhìn phiên dịch một lần nữa, “Cái này chẳng lẽ là giả?”
“Không nhất định, nhưng dù là thật hay giả, anh ta căn bản không cần phải nói cho fans. Phô Mai cũng ăn đến đau bụng, anh ấy có nói cho người ngoài không?”
Lão Đàm có chút hiểu ra: “Ý của cậu là……?”
“Trước tiên tìm đường lui cho mình, nếu thua có thể nói là do thân thể không khỏe để kéo lại chút tôn nghiêm trong mắt fans.” Thời Độ bắt chước ngữ khí của Lawman giống y như đúc, “Hôm nay Lawman thua là do Paradox bị bệnh, R.H hoàn toàn là do may mắn mới thắng được.”
Lão Đàm thổn thức: “Cũng khó trách. Dù sao Lawman cũng là đội Mỹ, nghe nói thái đội với thành vên nước ngoài đều giống nhau, Paradox là một người Hàn Quốc chắc áp lực cũng không nhỏ. Có lẽ Triều Tịch cũng…. Hầy, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”
Thời Độ như suy tư gì: “Anh đã nhắc nhwor em, nếu như Paradox quá mức để ý đến danh tiếng của mìn, gặp được trận đấu bản thân không nắm chắc, nhất định anh ta sẽ đánh theo phương hướng bảo thủ.”
chính mình danh tiếng, kia gặp được không nắm chắc thi đấu, hắn khẳng định sẽ hướng bảo thủ phương hướng đánh.”
Ngồi sau Thời Độ cùng lão Đàm là Giang Địch. Giang Địch đeo tai nghe, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng thông báo có tin nhắn gửi đến liền mở mắt ra. Cậu thấy được một tin nhắn đến từ hiệp hội bóng rổ, chủ đề là 《 báo cáo điều tra về chuyện bạn học Giang Địch bị nghi ngờ vi phạm lệnh cấm sử dụng chất cấm 》.
Ngón tay Giang Địch dừng lại hồi lâu ở nút “Mở ra” nhưng vẫn khoogn ấn xuống. Cậu khóa màn hình lại rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Giang Địch ngón tay ở “Mở ra” cái nút thượng dừng lại hồi lâu, vẫn là không có ấn xuống. Hắn đưa điện thoại di động khóa màn hình, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Phô Mai cùng Thạch Đầu ngồi cùng nhau gọi video cho Tề Hiến.
Tề Hiến ôm Tiểu Quỳ, ngồi trên sô pha ở căn cứ ở Thượng Hải, mi mắt cong cong nói chuyện cùng đồng đội. Mái tóc đỏ của anh đã rất dài, đằng sau còn buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, nhìn qua có vài phần cổ xưa.
Phô Mai khẩn trương nói: “Hiến Hiến, hiện tại trong lòng em đều cảm thấy không tự tin chút nào.”
Thạch Đầu nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy…. Số liệu của xe tăng Lawman quá khoa trương.”
Tề Hiến cười nói: “Mấy đứa cứ đánh như bình thường là được, không thắng cũng không sao, không phải còn có một áo giáp sống lại sao. Anh đã mua vé máy bay xong rồi, tập hồi phục lần cuối xong anh sẽ tập hợp cùng mọi người. Đúng rồi, đội trưởng có khỏe không? Em ấy có khẩn trương hay không.”
Phô Mai nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn, không cần nghĩ ngợi nói: “Đội trưởng vừa xinh đẹp vừa bình tĩnh, sao có thể khẩn trương được chứ.”
Một ngày thi đấu lại có hai trận đấu lớn, một ở tổ thắng cuộc còn một ở tổ thua cuộc. Trận đấu của R. H cùng Lawman được sắp xếp ở vị trí thứ hai. Lúc bọn họ đến hiện trường, trận đấu đầu tiên cũng mới được bắt đầu.
Mọi người ở R. H lại thảo luận chiến thuật lần nữa ở trong phòng nghỉ ngơi, được một nửa thì lại vang lên tiếng đập cửa.
Lão đàm tưởng là nhân viên của liên minh nhưng đến khi mở cửa nhìn thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức: “Cậu có đi nhầm phòng nghỉ không vậy?”
“Không nhầm.” Thanh niên mặc đồng phục của đội lawman đi đến, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Ngu Chiếu Hàn, “Tôi tới chào hỏi cùng mọi người—— Đội trưởng Ngu, đã lâu không thấy.”
Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng đáp lại: “Ừ.”
Một năm không thấy, phong cách “kiểu Mỹ” của Triều Tịch lại nặng hơn không ít, mái tóc được làm xoăn, so vói năm trước thì bớt vài phần thoải mái, tăng thêm chút tối tăm.
Có lẽ anh ta ở Lawman cũng không được thoải mái như mọi người tưởng.
Giọng điệu của Lục Hữu Sơn không tốt: “Cậu muốn làm sao.”
“Đã nói là chào hỏi, huấn luyện viên Lục còn cảm thấy tôi có thể làm được gì chứ. Mọi người đều là người quen cũ của tôi mà.” Triều Tịch nhìn về phía Thời Độ, “Đương nhiên, Timeless ngoại lệ.”
Thời Độ cười cười: “Chỉ có thể nói may mà tôi là ngoại lệ.”
Triều Tịch cừng người, nghẹn không thể đáp lại. Toàn liên minh đều biết mặc dù Timeless ít tuổi nhưng lại không dễ chọc, anh không cần phải kéo thù hận của Timeless. Anh tới đây không phải là để nói mỉa nhau với người ở R. H.
Triều Tịch hỏi: “Sao đội trưởng Ngu không trả lời WeChat của tôi?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Đã quên.”
“Cho nên nới nói cậu vẫn là bộ dáng cũ, Shine.”Triều Tịch nhìn Ngu Chiếu Hàn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Bộ dáng vĩnh viễn chướng mắt bất kỳ người nào.”
Phô Mai xen mồm vào: “Không có đâu, tui cảm thấy đội trưởng rất để mắt tui. Cậu ấy còn ôm tui, an ủi tui đó.”
Triều Tịch: “……”
Giang Địch nói: “Đội trưởng cũng ôm tôi.”
Thời Độ nói tiếp: “Anh Hiến cũng được đội trưởng ôm rồi. Còn tôi thì không cần nói, ai hiểu thì đều hiểu cả.”
“Gì chứ.” Lão Đàm cảm thấy lạnh lòng rồi, “Nói như vậy, toàn bộ người ở R. H chỉ có mỗi anh là chưa ôm sao?!”
Thạch Đầu yếu ớt giơ tay: “Còn có em.”
Triều Tịch cứng họng một lát, lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Vậy hy vọng súng của Shine cũng đẹp như mặt cậu, bằng không thật sự xấu hổ.”
Đôi mắt của Ngu Chiếu Hàn hơi nheo lại, lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời, hẹn gặp lại trên sân đấu.”
Triều Tịch nhìn Ngu Chiếu Hàn một cái cuối cùng sau đó quay đầu rời đi.
Thời Độ mỉm cười nói: “Không phải đồ ngốc này từ fan biến anti đấy chứ?”
“Ai thèm quan tâm là fan hay anti.” Lão Đàm chà xát tay, “Shine, cậu có muốn……”
Ngu Chiếu Hàn không thấy được vẻ mặt chờ mongcủa lão Đàm cùng Thạch Đầu, nói: “Tôi đi WC.”
Trong nhà vệ sinh, Ngu Chiếu Hàn mwor vòi nước, vốc một vốc nước lạnh vào mặt.
Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ướt dầm dề ở trong gương, nhớ tới thời điểm mình vừa mới làm đội trưởng chỉ huy thi đấu.
Khi đó, dù anh có cố gắng thế nào thì cũng không thể bảo đảm mỗi hành động, mỗi quyết định của mình đều chính xác một trăm phần trăm. Thân làm đội trưởng cùng chỉ huy, một khi thua trận đấu, sai lầm của anh sẽ bị phóng to vô số lần, anh vĩnh viễn là người đứng mũi chịu sào.
Các đồng đội sợ thua, nhưng kỳ thật Cá Cá còn sợ thua hơn cả bọn họ.
“Khẩn trương?”
Ngu Chiếu Hàn thấy được Thời Độ trong gương, khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt tan vỡ.
“Có chút.” Ngu Chiếu Hàn thấp giọng nói, “Nếu như chúng ta thua, có lẽ anh sẽ bị mắng là bình hoa. Thời Độ, anh không muốn bị mắng là bình hoa.”
“Cười chết, nếu như anh là bình hoa, vậy em là gì, cống rãnh sao?”
Ngu Chiếu Hàn nhìn cậu: “Thời Độ, kỳ thật trong lòng anh cũng rõ ràng giống anh, không có Tề Hiến, chúng ta đánh rất khó khăn.”
Thời Độ nhướn mi: “Vậy không phải khá tốt sao, cục diện nghiền ép em đã đánh chán rồi, không thú vị.”
Tuy rnawgf Ngu Chiếu Hàn cảm thấy bộ dáng thiếu niên ngông cuồng này của Thời Độ rất đẹp trai, nhưng anh vẫn vô tình chỉ ra: “Chắc là em đã quên hôm trước chúng ta đánh huấn luyện với PPZ chính là bên bị nghiền ép đúng không.”
Thời Độ “Ặc” một tiếng, “Hiếm lắm em mới giả ngầu, anh có thể không cần hủy sân khấu của em được không.” Cậu dùng ống tay áo lau mặt cho Ngu Chiếu Hàn, “Đừng có áp lực, Cá Cá, nghĩ đến chuyện sau khi chúng ta thi đấu xong còn phải luyện tập video nâng cao nữa.”
“Tiền đề là chúng ta phải thắng.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Nếu thua, anh sẽ héo.”
Điểm không tốt của cặp tình nhân cùng chơi thể thao điện tử chính là ở điểm này, quá coi trọng thắng thua. Nếu thua một trận đấu, mười ngày nửa tháng cũng không có tâm tình lăn giường.
Thời Độ cười cười: “Yên tâm, nếu thật sự thua, nhất định em sẽ héo hơn cả anh.”
Ngu Chiếu Hàn: “…… Được rồi.”
Quả nhiên là em trai hiếu thắng cả đời, ngay cả so héo cũng phải thắng.
Tóm lại, vì hạnh phúc của chúng nó, bọn họ tuyệt đối không thể thua.