Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
Buổi tối, ông chủ nhỏ Lý Dược Hi cùng bà chủ Nam Tự tới đúng hẹn. Hai người mặc áo khoác cùng kiểu, cả người hiện lên vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn qua cũng biết chưa ổn định lại tinh thần.
Từ Bắc Kinh đến Berlin cũng phải bay mất 10 tiếng, ngay cả sinh viên đại học tràn đầy sức sống như ông chủ nhỏ cũng có chút mỏi mệt, dựa vào người bạn trai ngáp mấy cái.
Biết được lão Đàm chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho hai người, Lý Dược Hi vô cùng cảm động sau đó từ chối “Về sau có rất nhiều cơ hội ăn bữa tiệc lớn, hiện tại mọi người vẫn nên tập trung vào huấn luyện, không cần lãng phí thời gian cho chúng tôi.”
Lúc Ngu Chiếu Hàn nói chuyện cùng thầy dạy nhân sinh của mình, bên môi đều mang theo một chút ý cười nhạt, “Ăn bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Lý Dược Hi ngượng ngùng nói, “Chủ yếu là ngồi máy bay lâu như vậy, tôi cùng anh tôi đều muốn nghỉ ngơi trước một chút, làm quen với lệch múi giờ.”
Tề Hiến hỏi “Ông chủ nhỏ đến đây một tuần, phía trường học không sao chứ —— là xin nghỉ?”
“Đúng vậy, tuy rằng xin nghỉ nhưng bài tập cuối kỳ vẫn phải giao.” Nhắc tới cái này, dường như Lý Vạn Hi có một vạn lời phàn nàn muốn phun ra, “Trước khi tôi tới đây đã phải làm bài tập trước cả một tuần, báo cáo môn tự chọn cũng phải nhờ anh tôi làm giúp.”
Nam Tự nói “Đừng quên trả thù lao.”
Lý Dược Hi gãi gãi đầu “…… À.”
Thời Độ đồng cảm vì chính bản thân mình cũng bị bạn trai ghét bỏ: “Thực tốt, em đã bắt đầu ghét học.”
Ngu Chiếu Hàn không ngờ giữa ông chủ nhỏ cùng bà chủ vẫn còn rất khách khí, giúp một chút mà vẫn còn phải trả thù lao. Không biết làm một cái báo cáo thì tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Nếu như sau này Thời Độ muốn anh giúp làm bài tập, chắc là anh sẽ không muốn tiền của Thời Độ đâu.
Xem ra dù cùng là tình yêu đồng tính thì phương thức yêu cũng không giống nhau, bọn họ không thể luôn dựa theo nhóm thầy giáo mà làm được.
Tề Hiến cười nói: “Ông chủ nhỏ bận rộn học tập mà vẫn còn tự mình đến đây cổ vũ cho bọn tôi, thật ra cổ vũ ở trong nước cũng được mà.”
“Vậy không được, chiến đội chúng ta tiến vào chung kết toàn cầu, tôi cần phải tới hiện trường.” Lý Dược Hi cười hì hì nói, “Nhất định ông chủ của Lawman cũng tới. Tôi đã xem qua ảnh chụp của ông ta, vừa không trẻ lại còn không đẹp trai bằng tôi. Yên tâm đi các anh em, ở hiện trường nhất định tôi sẽ cho mấy cậu mặt mũi, hơn nữa còn có cả anh tôi nữa.”
Phô Mai không khỏi cảm khái: “Thời buổi này cạnh tranh giữa các bố đường cũng kịch liệt như vậy sao. Chẳng những muốn đua thực lực cùng tài lực, còn phải đua nhan sắc, không dễ dàng mà —— hy vọng vẫn luôn tiếp tục đua như vậy, cảm ơn.”
Lý Dược Hi nói: “Nói đến bố đường, tôi nghe nói có một vị đại gia ở Phật Sơn đã cố ý mua lại Quảng Châu-ZC, sau mùa giải nói không chừng ZC sẽ đổi ông chủ.”
Trong lòng Ngu Chiếu Hàn vui vẻ, lãnh đạm nói: “Chuyện tốt. Còn có một chuyện tốt khác, các anh cũng nên biết.”
Lý Dược Hi chờ mong hỏi: “Cái gì?”
Ngu Chiếu Hàn: “Tôi cùng Timeless ở bên nhau.”
Đôi mắt to của ông chủ nhỏ còn trừng lớn hơn nữa: “A?”
Nam Tự: “Chúc mừng.”
Lão Đàm thiếu chút nữa tắc thở, tức đến nỗi muốn hộc cả máu: “Anh nói hai người các cậu, có thể đừng thấy người nào là comeout với người ta hay không!”
Quảng Châu-ZC cũng là một đội ngũ bị ông chủ mặc kệ làm chậm trễ, sau khi thua liên tiếp mười mấy trận cuối cùng cũng có thể tỏa sáng. Huấn luyện viên chính của ZC là Alligator cũng là một trong những huấn luyện viên Ngu Chiếu Hàn đặc biệt có ấn tượng tốt. Nếu như mùa giải này ZC có thể có được một bố đường tốt như ông chủ nhỏ, sang năm số đội Trung Quốc có thể tiến vào nửa mùa sau nhất định sẽ thêm một suất.
Ông chủ nhỏ để cho bọn họ tập trung huấn luyện, không cần phải để ý đến cậu ta cùng bà chủ. Nhưng mà đến hiện tại, số đội có thể hẹn đánh huấn luyện cũng trở nên khó khăn hơn. Lão Đàm đã gửi một tin nhắn trong nhóm ngoại giao của các chiến đội lớn, đều nói bọn họ đã nghỉ, trong căn cứ không có mấy người.
Vốn dĩ lão Đàm không ôm quá nhiều hy vọng, định kêu đội học viện đến cho đủ người, không ngờ mấy đội kia lại nhắn lại.
Giám đốc IPL- anh Phong: “Mấy đứa nhỏ nhà anh tổ chức thành nhóm đi Hải Nam qua mùa đông rồi. Anh nói với bọn nó là R. H muốn hẹn thi đấu huấn luyện, Bỉ Ngạn đã dẫn bọn họ đi tìm tiệm net. Nửa giờ sau sẽ onl, mấy cậu chờ chút.”
Huấn luyện viên DSD tỏ vẻ: “Còn nửa giờ gì nữa, bọn Archer đang ở trong nhà, đã online, thi đấu huấn luyện có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào.”
Anh Phong tỏ vẻ khinh thường, “Nhà bọn họ có máy gia tốc không? Mạng Berlin đến trong nước bị lùi lại bao nhiêu mấy người không biết hở?”
Alligator nói “Toàn bộ thành viên của ZC đều ở căn cứ huấn luyện thêm. Nếu như cần dùng tới, chúng tôi lúc nào cũng đợi mệnh.”
Lão Đàm cúp điện thoại, dở khóc dở cười, “Hết nhóm này lại tới nhóm khác, khiến cho cả người anh giờ tràn đầy nhiệt huyết.”
Ngu Chiếu Hàn cũng có một chút cảm động “Trở về mời bọn họ ăn cơm.”
“Chắc chắn là như vậy.” Phô Mai vuốt ngực nói, “Đột nhiên tui cảm thấy sau lưng chúng ta có thật nhiều người nha.”
Thời Độ nói: “Phía sau anh vẫn luốn đứng rất nhiều người, anh không biết sao?”
Trước ngày thi đấu một ngày, bọn họ di chuyển tới Madrid-Tây Ban Nha. Khách sạn mà phía liên minh sắp xếp cho bọn họ chỉ có thể nói là trên trung bình, ông chủ nhỏ lại bỏ tiền nâng cấp thành khác sạn nghỉ phép xa hoa cho bọn họ. Thời Độ chỉ thuận miệng nói một câu muốn ăn bánh bao kẹp thịt, hai giờ sau ông chủ nhỏ đã cho người đưa tới, người nào cũng có phần.
Tiền tài đúng là có thể khiến cho con người cảm thấy vô cùng vui sướng.
Ngày này, Ngu Chiếu Hàn trải qua cũng rất thả lỏng. Đến khách sạn nghỉ ngơi, huấn luyện, phục bàn, cùng ăn bánh bao kẹp thịt với mọi người, cũng không có chỗ nào là khác thường.
Anh nhớ lần trước lúc đánh với Lawman, anh chịu áp lực rất lớn, khẩn trương đến khóc, còn thiếu chút nữa là cùng héo với Thời Độ. Lần này, bọn họ chuẩn bị đánh trận chung kết với Lawman, thua chính là thua, thắng chính là thắng, không còn cơ hội lần thứ hai, vì sao anh lại không còn khẩn trương như trước nữa.
Buổi tối trở lại phòng, Ngu Chiếu Hàn nói với Thời Độ điều này.
“Thật là kỳ quái, lần này đánh với Lawman tuy rằng anh cũng sẽ khẩn trương nhưng mà kém hơn lần trước rất nhiều. Thậm chí anh còn cảm thấy anh không cần phải mặc áo ngủ khủng long để xả stress nữa.”
Thời Độ nói: “Có thể là bởi vì anh Hiến về đơn vị?”
Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ một phần nguyên nhân là do cái này. Hơn nữa, anh đã không thể tưởng tượng được chúng ta có chỗ nào kém Lawman. Anh vô cùng tin tưởng, nhưng anh lại nghĩ, anh tự tin như vậy liệu có phải là quá kiêu ngạo hay không…”
Thời Độ nhìn anh một lúc, gật đầu “Đúng là có chút kiêu ngạo nha.”
Ngu Chiếu Hàn nhăn mi: “Kiêu binh tất bại, anh vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.”
“Đừng, em thích nhìn bộ dáng kiêu ngạo của anh.” Thời Độ đặt hai tay lên hai vai anh, cùi người nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Toàn bộ liên minh này làm gì có ai có thể được phép kiêu ngạo hơn Ngu Chiếu Hàn anh chứ. Người khác đều có thể kiêu ngạo, vì sao anh lại không thể?”
Ngu Chiếu Hàn không khỏi khẽ giương khóemiệng: “Thời Độ thật biết ăn nói.”
Thời Độ nhìn anh cười, chính mình cũng cười “Đêm nay không cần an ủi bạn trai khẩn trương, em cũng có thể ngủ ngon.”
Ngu Chiếu Hàn đơ người, vội vàng bổ sung “Tuy rằng anh không quá khẩn trương, không cần phải mặc áo ngủ khủng long, nhưng anh vẫn còn cần em phải hôn hôn, ôm ôm kiểu gấu túi, còn cả sờ đầu anh nữa.”
Trong ngực Thời Độ nóng lên, ngoài miệng lại thiếu đòn: “Nhưng mà hôm nay em có chút mệt, không thể ôm gấu túi được.”
Ngu Chiếu Hàn “À” một tiếng, rất là thất vọng, lại không muốn miễn cưỡng bạn trai: “Vậy vất vả em ôm anh bình thường là được.”
Thời Độ cười nói “Chờ, em ôm anh kiểu bình thường đi tắm rửa.”
Hôm nay bọn họ mới đến Madrid, đem hành lý để vào phòng rồi đi huấn luyện luôn, còn không kịp thu dọn. Thời Độ mở vali hành lý ra, hỏi Ngu Chiếu Hàn “Ngày mai anh muốn mặc qu@n lót màu đỏ đi thi đấu không?”
“Ý kiến hay,” Ngu Chiếu Hàn nói, “Nhưng mà anh không có qu@n lót màu đỏ.”
Lúc này di động của Ngu Chiếu Hàn rung lên một chút, là wechat của Nam Tự.
“Tự quấy rầy, hình như chúng tôi lấy nhầm vali hành lý.”
Shine: Chờ một lát, tôi nhìn xem
Gu thời trang của trai đẹp luôn có điểm giống nhau. Vali hành lý của Thời Độ cùng Nam Tự cùng một kiểu giống y hệt nhau, lại ở cùng trên giá vận chuyển, đúng là có khả năng lấy nhầm thật.
Ngu Chiếu Hàn hỏi “Thời Độ, cái vali kia là của chúng ta sao?”
Thời Độ đối vali trước mặt mình ra, đưa lưng về phía anh, một lúc lâu sau cũng không đáp lại.
Ngu Chiếu Hàn lại hỏi: “Em có cầm vali của ông chủ nhỏ cùng bà chủ không?”
Thời Độ chậm rãi khép vali, “Có” một tiếng trầm thấp.
Không phải là cậu nhìn trộm hành lý của Lý Dược Hi cùng Nam Tự, chỉ là đạo cụ cậu mới dùng gần đây nên có ấn tượng khá sâu, vừa nãy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được mấy đồ vật kia trong đống quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt.
Các cặp tình nhân mang đạo cụ theo khi đi ra ngoài cũng là chuyện bình thường, nhưng mà một lọ khác là cái gì?
Hình như là một loại chất lỏng. Thật kỳ quái, cậu muốn xem lại một lần nữa.
Thời Độ nhớ lại phần thân lọ.
Nhãn dán.
Chờ đã, hình như cậu đã hiểu ra.
Đờ?
Đờ mờ!!!
Ngu Chiếu Hàn trả lời lại wechat của Nam Tự, nói: “Được rồi, lát nữa bọn họ sẽ đến đổi với chúng ta.”
Thời Độ vẫn duy trì tư thế đóng vali, vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị kỹ năng của Băng nữ đóng băng.
Ngu Chiếu Hàn không yên tâm mà đi qua: “Thời Độ?”
Thời Độ chậm rãi ngước mắt nhìn về phía anh.
Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy sắc mặt của Thời Độ, lo lắng hỏi: “Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hối hận không thôi này của em là sao hả?”
Thời Độ giật giật môi, biểu tình cực kỳ phức tạp “Em… Chúng ta……” Thời Độ hít sâu một hơi, nở một nụ cười, “Không có việc gì, không xảy ra chuyện gì đâu, chờ khi nào thi đấu xong thì nói tiếp.”
Ngu Chiếu Hàn im lặng hai giây, nói “Nhưng nhìn bộ dạng của em lúc này không giống như không có chuyện gì mà.”
Tiếng đập cửa vang lên, chắc là ông chủ nhỏ cùng bà chủ đến đổi vali. Ngu Chiếu Hàn cầm lấy vali, đang định đi mở cửa thì bị Thời Độ ngăn lại.
Thời Độ nhận lấy vali từ trong tay anh, nói, “Để em.”
Thời Độ mở cửa phòng, thấy Lý Dược Hi cùng Nam Tự cùng nhau tới.
Lý Dược Hi áy náy nói “Hình như lúc ở sân bay tôi đã lấy nhầm vali trước, xin lỗi xin lỗi.”
“Không có việc gì.” Thời Độ mỉm cười, đổi vali với Nam Tự, bộ dáng lễ phép tôn sư trọng đạo, “Hai thầy ngủ ngon.”
Nam Tự “……”
Lý Dược Hi “Hở??”
Ngu Chiếu Hàn nhìn mà cũng không hiểu gì cả —— Không phải Thời Độ ngại anh coi ông chủ nhỏ cùng bà chủ là thầy dạy nhân sinh là quá khoa trương sao, tại sao chính bản thân cậu lại gọi ra tiếng trước vậy.
Thời Độ nhìn ông chủ nhỏ rời đi mà không hiểu gì cảm xoay người nói với Ngu Chiếu Hàn: “Cá Cá, thi đấu ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Editor: Không thắng thì em trai sẽ héo đó~~~ ≧°◡°≦