- Trang chủ
- Thần Vương Lệnh
- Chương 834
Tác giả: Dật Danh
Chương 834
Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, thành thật mà nói, cho dù Lưu Thanh Dao không đâm trượt thì một đao này cũng sẽ không gây ra vết thương trí mạng cho hắn.
Khi tu luyện đến cảnh giới của hắn, thời điểm lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua da, các mô cơ gần đó sẽ tự động chống cự. Cộng với sự đau buồn tột cùng của Lưu Thanh Dao, cô ta thực sự đã không còn bao nhiêu sức lực nữa.
Vì vậy, một đao này không đâm quá sâu nhưng mũi dao cũng chạm vào xương sườn.
Tần Thiên chịu đòn này chỉ để báo đáp tình nghĩa của Lưu Triệt vì đã sẵn sàng chết vì hắn.
Hiện tại tuy rằng thể xác đau đớn nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn mỉm cười và nói, “Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết được chưa?”
Sắc mặt Lưu Thanh Dao tái nhợt, trước đó, cô ta một lòng muốn giết Tần Thiên nhưng khi hắn đứng yên và để cho giết, cô ta mới nhận ra rằng giết người là một chuyện khủng khiếp biết bao.
Nhưng cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tôi sẽ tha cho anh.”
“Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ giết anh!”
“Đều ở đây, anh xem đi!” Cô ta ném điện thoại cho Tần Thiên.
Tần Thiên vội vàng mở ra, nhìn thấy WeChat tên là “Kẹo Sữa Thỏ Trắng”.
Sau đó, phát hiện ra đoạn ghi chép cuộc trò chuyện với một người đàn ông có biệt danh là “Seraph”.
Dùng ngoại ngữ, rõ ràng Seraph này đến từ ngoại vực.
Lưu Thanh Dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau khi tôi đăng treo thưởng, người này liên lạc với tôi qua email, nói với tới rằng có cách khiến anh chết.”
“Sau đó, tôi trả cho anh ta 500 USD thông qua tài khoản nước ngoài.”
“Anh ta đã gửi cho tôi ống tiêm này.”
Tần Thiên hít một hơi thật sâu, chụp ảnh màn hình tài khoản email của Seraph, gửi cho Thử Vương, kèm theo một câu: Kiểm tra vị trí của IP này ngay lập tức.
“Anh Thiên, anh không sao chứ?” Bên ngoài giọng Lôi Báo truyền đến.
Hoá ra Cường Long nghe thấy tiếng động lớn trong phòng, vô cùng lo lắng nhưng Tần Thiên lại không nói gì nên cũng không dám vào vì vậy, anh ta đã gọi điện thoại cho Lôi Báo.
Tần Thiên trầm giọng nói: “Vào đi.”
Lôi Báo đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thiên thì vô cùng kinh ngạc. Trước ngực Tần Thiên còn đang cắm một con dao, máu thấm đẫm cả một khoảng áo trước ngực.
“Anh Thiên, làm sao vậy?” Hắn hoảng loạn hét lên.
Sau đó nhanh tay cướp lấy khẩu súng hét lên với Lưu Thanh Dao: “Là cô làm ?”
Lưu Thanh Doa sợ quá theo bản năng đáp: “Là…là do hắn ta bảo tôi làm!”
Tay Tần Thiên đặt lên con dao trước ngực dứt khoát rút ra, còn lau sạch máu trên dao rồi đưa cho Lưu Thanh Dao. “Đối với sự việc của cha cậu tôi một lần nữa xin lỗi.”
“Tôi không thể phủ nhận cái chết của ông ý không liên quan tới tôi, bây giờ chỉ có thể nói với cậu rằng tôi từng có cơ hội để cứu ông ấy thêm lần nữa…Chỉ là ông ấy lại không cho tôi cơ hội đó.”
Lưu Thanh Dao nắm chắc con dao trong tay do dự nhìn Tần Thiên. Cô ta không hiểu chuyện gì cả.
Tần Thiên cười nói: “Có chút chuyện sau này từ từ rồi sẽ hiểu.”
“Con dao này cô cứ cất đi, sau này có cơ hội lại tới giết tôi.”
“Nghe lời tôi quay về chăm sóc mẹ cho tốt, bà ấy đã rất vất vả rồi.”