- Trang chủ
- Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai
- Chương 16: Ăn ý sinh sôi
Tác giả: Cẩu Huyết Đích Nghệ Thuật
Gần đây, Khánh Trúc Vô Hoan bất ngờ được cử đi công tác, sau khi Con Thỏ thăm dò ý kiến của mọi người quyết định chờ hắn trở về mới luyện tập, vậy nên thời gian này lại trở nên rảnh rỗi.
Hàn Tịch quyết định dùng khoảng thời gian này để chuẩn bị chu đáo phần hậu kì, trước tiên suy xét tính cách tất cả nhân vật theo nhiều góc độ khác nhau, sau đó phân chia kịch bản thành các giai đoạn, từ đó bắt đầu quá trình tuyển chọn nhạc nền cho từng giai đoạn một.
Nhạc nền phù hợp với bối cảnh chiến đấu rất hạn chế, không giống với các thể loại kịch khác từ thời điểm cho tới cách thức, Hàn Tịch xưa nay chưa từng có kinh nghiệm ở mảng này, nên đành tiêu tốn phần lớn thời gian tra cứu tài liệu kết hợp với tìm nghe những vở kịch chiến đấu khác.
Chờ tới khi công tác chuẩn bị đã tương đối hoàn thiện, Hàn Tịch đọc kịch bản đã sắp ngán đến tận cổ rồi.
Khánh Trúc Vô Hoan cũng sắp quay về, Hàn Tịch không tìm được việc gì khác để làm, cuối cùng quyết định đi quấy rầy vị đại thần nào đó, tập thoại sớm một chút.
Quấy rầy đại thần là kỹ thuật cao siêu, nếu thời gian không phù hợp, biếu đâu đại thần không onl nhỡ đâu đại thần bề bộn nhiều việc. Hàn Tịch là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế [1], nếu muốn tìm một người có việc, cậu nhất định sẽ chuẩn bị kĩ càng, định ra thời gian chuẩn xác để hẹn đối phương.
Thời điểm được lựa chọn là buổi chiều chủ nhật, thật ra Hàn Tịch cũng không dám chắc lúc đó đại thần có rảnh hay không, chỉ là, chọn một mốc thời gian sẽ làm cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Buổi chiều chủ nhật.
Chiếc áo tím vẫn kiên trì đứng ở Thanh cư, Hàn Tịch đã xác định, máy tính nhà đại thần ngày nào cũng treo nick trên YY, cho nên thấy ID không có nghĩa là có người, có lẽ dùng khung trò chuyện pm vẫn hay hơn.
Nguyệt Vô Ảnh: có ở đó không?
Minh Âm: ?
Nguyệt Vô Ảnh: đang bận sao?
Minh Âm: không vội
Vận may không tồi ~
Nguyệt Vô Ảnh: tôi muốn tập thoại sớm một chút.
Người đối diện cả buổi không hồi đáp, đầu Hàn Tịch đầy dấu hỏi, chẳng lẽ đột nhiên có việc rồi?
Minh Âm: thực ngại quá có chuyện đột xuất ~
Nhìn dấu “~” tiêu hồn của đối phương, Hàn Tịch đành nói “Thôi không sao”, cuộc trò chuyện liền kết thúc.
Hai ngày trôi qua, Hàn Tịch hỏi vấn đề như trước, đối phương vẫn trả lời “Không có việc gì”, sau khi Hàn Tịch đề nghị luyện tập, người ta lại không lên tiếng nữa rồi.
Hàn Tịch có dự cảm không tốt, kết quả đúng là nhận được lời đáp “Có việc” của đối phương, lại một lần nữa Hàn Tịch đành phải rút lui.
Lần thứ ba, đoán chừng đối phương đã có phòng bị, khi Hàn Tịch vừa bắt đầu hỏi có ở đó không, người đối diện đã nhanh chóng trả lời “Có việc”, phản hồi nhanh như vậy, hình như không phải thực sự bận bịu, trong lòng Hàn Tịch đã có dự tính. (nguyên văn Hung hữu thành trúc胸有成竹 trước khi làm gì đã hoạch định cụ thể trong đầu)[2].
Nguyệt Vô Ảnh: tập thoại thôi.
Minh Âm: có việc thật mà ~
Nguyệt Vô Ảnh: việc gì?
Minh Âm: đó là chuyện đời tư
Nguyệt Vô Ảnh: tôi sẽ giữ bí mật.
Minh Âm: có thể không nói không?
Nguyệt Vô Ảnh: anh không tin tôi?
Minh Âm: không phải như thế ~
Nguyệt Vô Ảnh: là việc gì?
Minh Âm: hồi trước cậu đâu có như vậy ~. ~
Nguyệt Vô Ảnh: trước đây anh cũng không có lừa tôi.
Minh Âm: cậu thay đổi rồi (/TДT)/
Nguyệt Vô Ảnh: như nhau như nhau.
Minh Âm: thôi được. Tôi đang chơi game ~
Nguyệt Vô Ảnh: game ghiếc vớ vẩn.
Minh Âm: người ta không vớ vẩn mà (/TДT)/
Nguyệt Vô Ảnh: →_→
Minh Âm: cậu muốn chơi cùng không?
Nguyệt Vô Ảnh: →_→
Minh Âm: chơi cùng đi ~ rất hay mà ~
Nguyệt Vô Ảnh: →_→
Minh Âm: chúng ta đi tập kịch đi ~
Nguyệt Vô Ảnh: được.
“Alo? Có nghe thấy không.” Hàn Tịch bình tĩnh lên tiếng.
Đối phương không biết lại loay hoay gì, cả buổi không đáp lại, Hàn Tịch kiên nhẫn chờ đợi.
“Tôi đây” giọng của đại thần nghe vô cùng sung sức, trạng thái không tồi nha.
“Bắt đầu thôi.” Hàn Tịch đã mở sẵn kịch bản trên txt từ lâu.
“Đợi một chút, tôi tìm kịch bản đã ~” một hồi thanh âm thao tác điên cuồng của con chuột truyền tới, Hàn Tịch chẳng nói lời nào.
Một cái kịch bản tìm gần năm phút đồng hồ, Hàn Tịch không chịu nổi nữa, đành lên tiếng “Tôi gửi cho anh”. Đại thần hơi chột dạ, dè dặt nói “Cảm ơn”.
Kịch bản mới nhận được chỉnh tề đến phát sợ, đôi chỗ còn có ghi chú rõ ràng, cảm giác như từng dấu chấm dấu phẩy đều được cẩn thận gõ ra vậy. Mặc dù chỉ là một văn bản txt nho nhỏ, nhưng Lục Thanh Hợp lại cảm nhận được sức nặng của nó.
Thái độ bất giác trở nên nghiêm túc, tâm trí vừa nãy còn phảng phất đắm chìm trong không khí của game đã tập trung trở lại, Lục Thanh Hợp cẩn thận đọc kịch bản.
Đại thần không lên tiếng, Hàn Tịch đoán đối phương hẳn đang nghiên cứu kịch bản, nên không quấy rầy nữa.
Đã lâu như vậy mà vẫn chưa đọc kịch bản, thái độ thật sự không tốt chút nào, nhưng Hàn Tịch không có hứng thú quở trách người khác. Làm tốt việc của mình đã đủ mệt, lại còn phí công phí sức săm soi người khác, quá lỗ vốn rồi.
Cũng may đại thần là người thân kinh bách chiến, đối với nhân vật mình muốn đóng luôn nhập vai rất nhanh.
Đến khi đại thần lên tiếng lần nữa, đã là một người khác rồi.
Hàn Tịch cũng điều chỉnh cảm xúc, thong dong đọc lời thoại.
Khi mới bắt đầu, hai người vẫn còn ở trạng thái mỗi người một phách, nhưng dần dần, hai bên trở nên hòa hợp hơn nhiều.
Không nói được là ai dẫn dắt ai, hai người bám theo tình tiết trong kịch bản, từ lúc ban đầu như nước với lửa, rồi tán thưởng lẫn nhau, dần dần tin tưởng vào nhau.
Giọng của Minh Âm không còn vẻ kiêu ngạo không để ai vào mắt, chân thành lắng nghe quan điểm của đối phương, chưa cần nói đến quá trình tình ý miên man, kết hợp với thanh âm trầm ổn bình tĩnh của Hàn Tịch, đã hài hòa vạn phần.
Trừ phần mãnh liệt ở cuối, hai người đã tập được toàn bộ lời thoại một lượt rồi.
Năng suất suôn sẻ không ngờ, nhưng lần đầu tiên Hàn Tịch có cảm giác chưa thỏa mãn.
“Muốn thử đoạn tắt đèn không?” đại thần hăng hái bừng bừng khiến Hàn Tịch không được tự nhiên.
“…” Hàn Tịch vô cùng do dự.
“Vừa rồi cảm giác cũng không tồi!” hiếm khi nghe được sắc giọng không ổn định của đại thần, rất có cảm giác thành tựu nha. Hàn Tịch cười đáp, “Đúng thế”.
“Tập đoạn tắt đèn một lần?” thanh âm của đại thần mang theo ý trêu ghẹo.
“…” Hàn Tịch lại càng không biết phải trả lời thế nào.
“Trước khi kết hôn không thử một chút, làm sao biết cưới xong có hài lòng không, hửm?” vị đại thần nào đó trực tiếp khai hỏa lời kịch đầu tiên của màn tắt đèn, vừa khiêu khích trêu chọc, lại ẩn chứa hơi thở bá đạo trời sinh.
“…” đối phương thốt ra âm cuối phô bày sức quyến rũ một cách tinh tế, trái tim Hàn Tịch không kiềm nén được mà loạn nhịp.
“Vợ à em thẹn thùng sao? ~ Vợ ơi đến đây đến đây nào ~~” giọng điệu bá đạo chuyển thành lả lơi, vị đại thần nào đó tự high đến say sưa đất trời.
“Không được tùy tiện sửa lời thoại!” Hàn Tịch không chịu nổi nữa rồi.
“Vậy trước khi cưới chúng ta thử một lần đi ~ chẳng lẽ em sợ?” âm sắc lại đột nhiên trở về kiểu khí phách của Leo.
“Nực cười, đến lúc đó anh cũng đừng hối hận.” Hàn Tịch chuẩn bị tâm lí sẵn sàng hy sinh, điều chỉnh đúng cảm xúc đọc lời thoại. Thử thì thử, ai sợ ai!
Theo kịch bản, tiếp theo sẽ là Leo ra tay trước, vốn định định đè lên người Kurt, nhưng Kurt cũng đâu phải hạng xoàng xĩnh, hai người không ngừng so chiêu, dùng toàn lực để áp đảo đối phương. Thể lực Kurt không mạnh như Leo, liền giả vờ bị đẩy ngã, cuối cùng lại dồn sức phản công ngược lại.
Tiếng thở gấp không kiềm nén của Minh Âm hòa với thanh âm điều chỉnh hô hấp của Hàn Tịch, âm thở dốc của quá trình vận động kịch liệt ẩn chứa sức hấp dẫn đến cùng cực, trên mặt Hàn Tịch bất tri bất giác xuất hiện một vạt ửng hồng.
“Cuối cùng là ai lợi hại, hử?” Kurt bị áp đảo, câu hỏi của Leo ngập tràn vẻ tham lam chiếm giữ.
“Ai lợi hại còn chưa biết đâu…” Kurt vừa dồn sức, vừa tươi cười đáp lại, lời còn chưa hết, cánh môi đã bị Leo xâm chiếm.
Ngay cả hôn nhau cũng giống như chiến tranh vậy, đôi bên đều áp dụng một chiến lược – tấn công chính là biện pháp phòng thủ tốt nhất.
Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội.
Tiếng hôn của đại thần cực kì gợi tình, Hàn Tịch thật sự không thể chống đỡ nổi, lập tức bại trận.
“Hôm nay tạm đến đây thôi.” thanh âm Hàn Tịch có chút hỗn loạn.
“Vậy cũng được ~” giọng đại thần nhân ái khác thường, phảng phất còn có ý chưa thỏa mãn.
“Tôi ngủ đây.”
Hàn Tịch bỏ của chạy lấy người mà logout, tắt máy tính, sau đó mới phát hiện bây giờ mới hơn bảy giờ tối, dù muốn ngủ sớm cũng không thể sớm đến mức này.
Cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh thường ngày, Hàn Tịch phiền muộn sờ lên đôi má nóng ran của mình.
Đúng lúc ấy di động lại vang lên, có tin nhắn tới.
“Ngủ ngon ~ một đêm an giấc nhé. Moa moa chụt ~ – Minh Âm”
!!!
Hàn Tịch rất 囧, mặc kệ đối phương làm sao biết được số điện thoại của mình, cậu cũng không tin đối phương chỉ đơn thuần gửi lời chúc ngủ ngon như vậy.
Không chọc người ta sẽ chết sao!
Hàn Tịch vô lực nằm vật xuống giường.
___________
[1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế(tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
[2] Hung hữu thành trúc:Văn Đồng 文同 (1018-1079) là một họa sĩ người Tứ Xuyên nổi tiếng đời nhà Tống, rất nổi tiếng bởi tài vẽ tranh về cây trúc. Những bức họa về cây trúc của ông vô cùng sống động và đẹp đến nỗi mọi người đều gọi ông là: “Bậc thầy vẽ trúc”.
Để vẽ được những bức tranh trúc đẹp như thế, Văn Đồng đã vẽ vô cùng nhiều bức tranh về trúc. Ông chưa vẽ đã hình dung xong bức tranh trúc đó sẽ như thế nào. Văn Đồng có thể vẽ hàng trăm bức tranh trúc 1 lúc mà không bức nào giống bức nào và bức nào cũng sống động như thật.
Văn Đồng có một người bạn rất nổi tiếng là Triều Bổ Chi 晁補之 (1053-1110), một bậc thầy về thơ ca đời Bắc Tống. Triều Bổ Chi khi mô tả tài năng kiệt xuất của Văn Đồng đã sử dụng đúng 4 chữ: “胸有成竹” – Hung hữu thành trúc. HUNG chỉ ngực người; HỮU chỉ sở hữu, có; THÀNH TRÚC nghĩa là có hình ảnh cây trúc. Ý của 4 từ này là: “Trong tâm và suy nghĩ đã có sẵn hình ảnh của cây trúc rồi.”
Sau này câu thành ngữ này được người Trung Quốc sử dụng rộng rãi để chỉ một việc đã có kế hoạch chu đáo và hoàn thiện trước khi được thực hiện.
Đôi lời của tác giả: từ hôm nay sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.