- Trang chủ
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 29: Dụ dỗ đe dọa
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Edit: Hoàng Trang (test)
Beta: Funayurei
Thẩm Vũ nhìn bóng lưng hai người Lệ phi và Thụy phi đi xa, nhẹ nhàng nheo mắt lại. Đều nói tên bắn chim đầu đàn [1], nàng làm sao lại không biết! Kiếp trước nàng không phải là liều mạng làm con chim im lặng phía sau sao? Kết quả chim đầu đàn thì một bước lên mây sống thật tốt, còn kẻ giữ quy củ như nàng thì trở thành trò vui cho mọi người, lại bị hơn phân nửa nữ nhân hậu cung bức tử.
[1] Tên bắn chim đầu đàn: người nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét
Hậu cung này nào có đạo lý nào đáng nói? Cường giả (kẻ mạnh) được thiên hạ, hậu cung cũng như vậy!
Hai tiểu thái giám nâng kiệu, tựa hồ bị trận ức hiếp vừa rồi của hai vị nương nương làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người, vẫn là Minh Âm ở một bên nhắc nhở, mới chậm rãi nâng kiệu đi về hướng Cẩm Nhan điện.
Thẩm Vũ tiến vào trong điện, vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống ngụm trà nóng, Minh Ngữ đã vội vội vàng vàng đi vào thông báo: “Uyển nghi, Trang phi nương nương và Kiều phi nương nương cùng đến rồi.”
Nàng vội vã từ trên ghế đứng lên, còn chưa đi tới cửa, hai vị nương nương đã dắt tay nhau đi vào.
“Tần thiếp gặp qua hai vị tỷ tỷ.” Thẩm Vũ cúi đầu hành lễ phúc thân [2], tư thái kính cẩn, vẻ kiều mị cố ý bày ra lúc trước tại Thọ Khang cung đã biến mất sạch sẽ.
[2] Phúc thân: hai tay cùng đặt ở một bên hông, nhún người cúi đầu.
Trang phi nhẹ nhàng nheo mắt, liếc mắt liền nhìn thấy tượng đất trên đầu Thẩm Vũ. Đối với vị Xu Uyển nghi này, ấn tượng của Trang phi từ đầu đến cuối vẫn là ở tướng mạo xinh đẹp và vẻ mặt kiêu ngạo, lại nhìn trên đầu nàng lúc này cài một cái tượng đất, đúng là lộ ra mấy phần ngây thơ, làm cho người ta không khỏi sinh lòng trìu mến.
“Mau mau đứng dậy, đều là tỷ muội với nhau, hành lễ lớn như vậy làm gì? Chẳng lễ trong lòng muội muội còn ghi hận chuyện của Nghiên Tần?” Trang phi tiến lên trước một bước, một phen đỡ lấy cổ tay Thẩm Vũ, nhẹ nhàng kéo nàng lại.
Trên mặt Trang phi mang theo vài phần ý cười thân thiết, không có một chút bộ dạng lên mặt với người khác, cũng như miễn cưỡng thay đổi nét mặt, có vẻ cực kỳ thân mật.
Thẩm Vũ tất nhiên là biết tính tình của nàng, bát diện linh lung [3], trường tụ thiên vũ [4]. Đối với phi tần sinh ra trong nhà thế gia, nếu có thể giúp thế gia tranh thủ lợi ích, Trang phi đều chào đón bằng khuôn mặt tươi cười, thân thiết dị thường, khiến người ta có cảm giác thụ sủng nhược kinh [5].
[3] Bát diện linh lung: khôn khéo linh hoạt
[4] Trường tụ thiên vũ: mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả).
[5] Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà đâm ra lo sợ.
“Tỷ tỷ là muốn nói gì? Chuyện của Nghiên Tần muội muội vẫn là do tần thiếp không tốt. Lúc ấy nóng vội, một lòng chỉ nghĩ không thể làm mất khí thế, mới khiến mọi việc rối tung lên, làm cho thế gia bị mất mặt trước người ngoài. Nếu là hôm nay hai vị tỷ tỷ không đến thì tần thiếp cũng muốn đích thân đến cung tạ lỗi!” Thẩm Vũ đổi thành vẻ mặt hết sức lo lắng.
Ba người vừa nói vừa đi đến bên cạnh ghế, dựa theo thứ tự chủ khách ngồi xuống. Thẩm Vũ tự nhiên là ngồi cuối cùng, ánh mắt nàng khẽ đảo qua Kiều phi, nàng từ khi vào cửa còn chưa mở miệng, việc này khó tránh khỏi khiến Thẩm Vũ suy đoán ý đồ của hai người khi đến đây.
“Thái hậu vừa rồi nói thẳng ra muốn cùng Hoàng thượng dùng bữa, dự tính tối hôm nay còn lại hai người thì có chuyện tốt tới cửa rồi.” Trang phi tay chống cằm, ung dung thong thả tc này mới chuyển hướng về phía hai người các nàng, trên mặt mang theo vài phần hổ thẹn, thấp giọng nói: “Đều là do tần thiếp xử lý không thỏa đáng, hôm qua Hoàng thượng đặc biệt mời Đỗ Viện phán đến bắt mạch, cho nên cuối cùng mới có thể làm ra sự việc xấu hổ như vậy. Sáng sớm hôm nay tới lúc thỉnh an, chỉ lo các phi tần chế nhạo châm biếm, làm cho thế gia bên này mất mặt, cho nên khi Nghiên Tần muội muội xông lại, tần thiếp liền không cho nàng một vẻ mặt tốt. Nếu là hai vị tỷ tỷ sau này gặp gỡ nàng, còn hi vọng có thể giúp muội muội đảm đương chút!”
Thẩm Vũ từng bước giải thích như vậy, đem đầu đuôi câu chuyện đều nói ra rõ ràng. Trang phi và Kiều phi hai người nhìn nhau một chút, trên mặt đều lộ ra mấy phần thả lỏng. Các nàng lấn này đến chủ yếu chính là muốn biết Hoàng thượng đến tột cùng vì sao tức giận. Thẩm Vũ lúc này nói ra, cùng với những gì các nàng nghe ngóng được cũng không khác nhau chút nào, chứng minh nàng cũng không có gì giấu diếm.
“Nói đến đây thì nguyên nhân cũng đều là bắt nguồn từ ta, hôm qua Nghiên Tần khóc lóc từ Long Kiền cung chạy đến, Trang tỷ tỷ liền lải nhải nhắc ta rồi! Cũng là do ta tự mình quyết định, nhất thời liền quên tính cách của Hoàng thượng. Lúc này mới liên lụy ngươi và Nghiên Tần đều không chiếm được chỗ tốt, thực sự là nâng đá đập chân mình. A Vũ, ngươi sẽ không trách tỷ tỷ chứ?” Thẩm Kiều kéo bàn tay trắng nõn của Thẩm Vũ lại, trên mặt ngập tràn vẻ xấu hổ, theo sau là âm thanh mềm mại, trong giọng nói càng dẫn theo mấy phần ý tứ năn nỉ.
“Tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ đều là người của thế nay bên này, làm sao trách cứ tỷ cho được!” Thẩm Vũ cầm ngược lấy tay Thẩm Kiều, trên mặt quả thực là vẻ cảm động, nhưng đáy lòng đã sớm tràn đầy phiền chán.
Loại tiết mục tỷ muội tình thâm này, tại hậu cung, bất kể diễn bao nhiêu năm đều không chán!
Trang phi vẫn nhâm nhi nước trà, lẳng lặng mà nhìn hai nàng thâm tình cầm tay nhau, cảm thấy đã đến lúc mới đưa khăn gấm lên lau lau khóe miệng, ôn nhu noi: ” Nhìn thấy tỷ muội các người tình cảm tốt như vậy, bổn cung cũng yên lòng rồi. Còn hai người kia, cứ chậm rãi gạt bỏ các nàng, ngược lại không lâu nữa là đến ngày tuyển tú, đến khi đó người lại tiến vào, cũng sẽ không lại xuất hiện một vị Uyển nghi có địa vị cao như thế nữa!”
Trang phi vừa nói như thế, hai người còn lại trên mặt đều lộ ra nụ cười mấy phần hiểu ý. Một ván này, vẫn là thế gia thắng.
“Cũng đừng cao hứng quá sớm, Phùng gia và Quý gia bên kia tựa hồ nhìn ra đầu mối không đúng, bỏ ra vốn lớn tìm mỹ nhân đưa vào cung. Thế gia bên này đã có nhân vật đáng chú ý như Xu muội muội, chỉ sợ là không lại tìm được ai đoạt được ánh mắt của người nữa rồi! Huống hồ tuy thế gia người đông thế mạnh, nhưng ở trong cung đối đầu với thế lực của Hoàng thượng và Thái hậu vẫn là nằm ở thế yếu. Để ba bên cân bằng, đoán chừng Hoàng thượng cũng sẽ hết sức thân cận 2 phe còn lại!’ Trang phi phất phất tay, trên mặt là vẻ dần dần nghiêm túc lên, lông mày thanh tú nhíu chặt, môi mỏng hơi mím.
Mỗi một lần tuyển tú lại giống như là một lần đánh trận, tuy không có đao thật thương thật. Nhưng là vô số hồng nhan giai lệ, giọng nói và dáng điệu chính là vũ khí sắc bén vô hình của các nàng, mỗi một hồi chém giết đều có thể làm thay đổi cục diện trước đó. Người xướng xong ta lại lên sàn, phong thủy luân chuyển, nói không chừng lần này thế gia sẽ ngã xuống!
“Tỷ tỷ không cần lo lắng, nếu là bàn về mỹ nhân mà nói, A Vũ của chúng ta ở nơi này đương nhiên là không thể ngăn cản. Đợi các nàng muốn dùng mỹ nhân buộc lại tâm Hoàng thượng, chúng ta liền đổi biện pháp!” Trên mặt Thẩm Kiều lộ ra vài phần đắc ý, dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Trang phi chân mày cau lại, khóe miệng hơi cong lên, thấp giọng trêu đùa nói:”Làm sao? Ngươi lại nghĩ ra ý đồ xấu gì đấy?”
Thẩm Kiều sắc mặt không khỏi cứng đờ, tựa hồ nhớ lại chuyện gì đó không tốt, đối diện với Trang phi liên tục nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vẻ cứng ngắc trên mặt vội vã thu lại, ôn nhu nói:”Tỷ tỷ lại chế nhạo ta, ta trước đây xác thực không ít lần phạm sai lầm, nhưng hiện tại không phải đều bị tỷ tỷ sửa đổi từng cái hết rồi sao? Bây giờ nói nghiêm chỉnh, chính là lần này chúng ta dùng con nối dõi buộc lại tâm Hoàng thượng!”
Thẩm Kiều vừa nói ra, trên mặt Trang phi liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau lại lâm vào trầm tư. Thẩm Vũ luôn duy trì trầm mặc, hiển nhiên Thẩm Kiều lúc này là muốn dùng hài tử chưa được công bố ra trong bụng Thẩm Uyển ra làm bia đỡ đạn hấp dẫn tầm nhìn của người khác, ổn định địa vị đứng đầu của thế gia trong hậu cung, dù sao hai bên còn lại vẫn không có ai truyền ra tin có thai.
“Có thể thì có thể, thế nhưng ngươi có cam lòng? Thời gian tú nữ tiến cung, cái bụng của Uyển Tiệp dư chẳng qua chỉ vừa ba tháng, huống hồ giờ khắc này cũng không dám mời thái y đến xem mạch, chỉ lo tiết lộ phong thanh liền dược liệu đồ bổ cũng không dám ăn nhiều. Thai này còn chưa ổn định, giữa đường dễ bị tiểu nhân đắc thủ. Đứa nhỏ này thế nhưng lại liên quan tới tương lai của Thẩm gia ngươi!” Trang phi gương mặt trầm xuống, xoay đầu lại nhìn kỹ Thẩm Kiều, nàng cố ý ép thấp thanh âm, vài câu liền đem tất thảy mầm họa nói ra rõ ràng.
Thẩm Kiều bị sắc mặt đột nhiên thay đổi của nàng gây kinh hãi, nhất thời sửng sốt. Đến lúc hồi thần lại, trong lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi lạnh, cười khan hai tiếng nói: “Trang tỷ tỷ sao lại nói như vậy? Hết thảy đều là vì thế gia, cái gì mà Thẩm gia nhà ngươi nhà ta, muội muội nghe mà thấy hoảng hốt.”
Ngữ điệu nàng như nhũn ra, mất vài phần sức lực, cũng không biết là hối hận rồi hay bị lời nói của Trang phi dọa đến. Hài tử trong bụng Thẩm Uyển xác thực liên quan chặt chẽ tới tương lai của Thẩm gia, nói không chừng được Hoàng thượng vừa ý, lập thành Thái tử. Sau khi giết chết Thẩm Uyển, Trầm Kiều chính là Hoàng hậu, Thẩm vương phủ có thể một bước lên trời thành Đại Tần Đệ nhất thế gia.
Nhưng là hiện nay thai nhi chưa ổn, nếu lấy ra làm bia chắn thật, xác thực có thể chắn kiếm nhưng nói không chừng liền cứ như thế bị chặn chết luôn rồi!
“Kiều Nhi, bổn cung còn không hiểu tính tình ngươi sao? Nếu như thật không nói rõ ràng, hài tử trong bụng Uyển Tiệp dư không còn, đến lúc đó ngươi đến tìm ta khóc thì làm sao bây giờ? Bản cung chống đỡ không nổi nước mắt của ngươi! Bây giờ nói cho rõ chuyện này, nếu nói ra sự tình Uyển Tiệp dư có thai, thế gia xác thực có thể không phí sức tranh chấp địa vị đứng đầu, nhưng đổi lại cũng phải xem tâm tình Hoàng thượng ra sao, có muội muội tốt nào may mắn lọt vào mắt hắn hay không!” Trang phi lộ ra vẻ mặt phiền muộn, bên trong điện ba người đều biết, loại phương pháp sau thực quá khó.
Vọng tưởng lọt vào mắt Hoàng thượng, còn không bằng ngẫm lại ngày hôm sau mặc gì còn thực tế hơn một chút. Hoàng thượng không phải ai đều có thể suy đoán, chỉ có cửu ngũ chí tôn muốn ngươi suy đoán, đến lúc này ngươi mới có thể suy đoán, bằng không hết hảy đều là tự mình tìm lấy khó chịu.
Thẩm Kiều hơi chu môi đỏ, nhưng là không nói ra được một chữ, trong khoảng thời gian ngắn càng là không có gì để nói.
“Muội muội chỉ cần nói cho bổn cung ngươi đến tột cùng là cam lòng hay vẫn không nỡ bỏ?” Trang phi lại không dễ dàng buông tha nàng, ngữ khí vẫn như cũ hùng hổ dọa người, trực tiếp vứt ra vấn đề này, không cho nàng trốn tránh.
Thẩm Kiều thân thể theo bản năng mà ngửa ra sau, tựa hồ muốn tránh né cái gì, chỉ là hết thảy đều phí công. Nàng run rẩy vươn tay ra, sờ soạng phía bên kia bàn, không dễ dàng mới tìm được tay Thẩm Vũ, nắm thật chặt, tựa hồ ra hiệu Thẩm Vũ cũng nói vài câu.
Thẩm Vũ chỉ có thể thấy nàng nghiêng nửa người, tay bị nàng nắm đến đau đớn, thậm chí còn run rẩy nhè nhẹ, đủ để thấy được Trang phi có ảnh hưởng sâu sắc tới Thẩm Kiều đến mức nào, chỉ vài câu giọng điệu tương đối nghiêm túc một chút thôi đã khiến nàng ta sợ như vậy.