- Trang chủ
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 90: Điểm khả nghi lớn
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Edit: Du Quý phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Trang Phi ra mặt thay Thẩm Uyển nói chuyện, Thụy Phi không khỏi hừ lạnh một tiếng, nâng cao giọng phản bác: “Chuyện này còn đỗ lỗi cho ta? Mới vừa rồi ở Thọ Khang cung, Uyển muội muội làm trò trước mặt Thái hậu và các tỷ muội, thật sự đánh vào thể diện mấy người bọn ta!”
Tuy trong lòng Thụy Phi khó chịu, tức giận nói to như vậy, nhưng cũng e ngại mặt mũi Trang Phi, nàng nhận chén trà, ngửa cổ uống hết.
Trang Phi nhìn thấy nàng chịu uống trà, khuôn mặt hiện vài phần ý cười, khóe miệng Thẩm Uyển cũng cong lên, rõ ràng là rất vui mừng.
“Như vậy thì tốt, đã uống trà rồi thì cũng không nên nóng giận nữa. Đương nhiên nếu ngày sau Uyển muội muội làm sai điều gì, chắc chắn sẽ bắt muội ấy tới bồi tội!” Trang Phi thở phào nhẹ nhõm, vừa nói chuyện vừa giơ tay vỗ nhẹ bả vai Thụy Phi, giống như đã buông xuống được một tầng tâm sự.
Thụy Phi nhìn thấy Trang Phi coi trọng chuyện này như thế, hơn nữa Thẩm Uyển còn trước mặt nàng hạ thấp tư thái xuống, quả thực là cho nàng mặt mũi, ý cười trên mặt cũng thêm nhu hòa.
“Ai da, cuối cùng cũng không xụ mặt nữa. Ngay cả ta ngồi bên cạnh cũng sợ tới mức phát hoảng nữa kìa!” Lệ Phi hồi lâu chưa mở miệng, thấy hai bên đã giải hòa mới lên tiếng góp vui.
Nàng làm bộ kinh hoảng thất thố vỗ ngực, nét mặt cũng cố ý lộ ra vài phần lo lắng hãi hùng, như là thật sự bị Thụy Phi dọa. Nhìn vẻ mặt phô trương của nàng làm cho mấy phi tần khác khẽ bật cười.
“Được rồi, một người hai người đều chu toàn như thế, ta cũng không thể giận nữa. Bổn cung rất có đại lượng, tạm tha qua lần này!” Thụy Phi cũng nở nụ cười, nàng phất phất tay, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, như là thật sự buông xuống.
Ý cười trên mặt Thẩm Uyển càng sâu, nàng ngầm trao đổi ánh mắt với Trang Phi.
Thẩm Vũ vẫn luôn uống trà, trong mắt người khác dường như nàng vẫn luôn mang dáng vẻ cao ngạo không liên quan đến mình. Nhưng kỳ thật ánh mắt của nàng vẫn quét qua mấy người chung quanh.
Trang Phi có thể gọi Lệ Phi, Thụy Phi, còn có Phỉ An Như tới, thực sự cũng không phải ngẫu nhiên. Hơn nữa thông qua lúc này, ánh mắt của Trang Phi và Thẩm Uyển không ngừng giao nhau, nàng có thể kết luận, chuyện này nhất định là Trang phi và Thẩm Uyển đã trù tính trước, chỉ còn chờ mọi người bước vào thôi.
“Hai người đều tính tình nóng nảy, hiện giờ một người thân thể quý giá, nhưng cũng không làm bớt lo. Ta vẫn thấy không yên tâm, lại đây, trao đổi tín vật với nhau, coi như làm bằng chứng. Sau này nếu ai trở mặt vi phạm, mấy tỷ muội bọn ta ở đây đến lúc đó cùng nhau chế nhạo người bội ước kia!” Trang Phi dường như cũng vui vẻ, nên khuyến khích hai nàng trao đổi tín vật.
Sau khi nói mấy câu đó xong, mấy phi tần chung quanh cũng vô tâm vô phế mà cười. Thứ tín vật này chỉ có nam nữ có tình mới dùng, bây giờ nói mấy từ này, cảm thấy hơi quái dị.
Sắc mặt Thẩm Uyển đỏ lên, lấy khăn gấm trong tay áo ra vẫy vẫy, bất mãn chu chu môi với Trang Phi, giọng nói yêu kiều: “Trang tỷ tỷ lại trêu chọc muội, hiện giờ muội làm gì có bảo bối tốt, chỉ có khăn tay, túi thơm. Khăn này thậm chí còn dùng tới mấy tháng nữa kìa!”
Thẩm Uyển vừa nói vừa đẩy khăn gấm tới trước mặt Trang Phi, giống như muốn che mặt nàng ta lại. Mấy người nghe Thẩm Uyển nói mấy câu đó đều bị chọc cười, Trang Phi vội vàng trốn ra sau, thuận tay đoạt khăn gấm từ trong tay nàng.
“Cái gì mà mấy tháng, còn tính lừa gạt ai đây! Mấy ngày trước không phải trốn trong tẩm cung không có việc gì thêu ra sao! Nào, Thụy muội muội đừng khách khí, đây chính là sở trường thêu hai mặt của Uyển muội muội, trong ngoài cung cũng không mua được tay nghề như Uyển Tu viện đâu!” Sau khi Trang Phi đoạt được trực tiếp đưa tới cho Thụy Phi, trên mặt cười vô cùng giảo hoạt.
Nghe Trang Phi nói như thế, mọi người đưa ánh mắt hướng về phía tấm khăn gấm kia. Tính cách Thẩm Uyển nghiêng về ngoài mềm trong cứng, bởi vì Thẩm vương phủ dồn toàn bộ lực chú ý tới đích nữ Thẩm Kiều, cùng với tư sắc xuất chúng trên người Thẩm Vũ, cho nên trong lòng nàng có chút không cam lòng, liền cắn răng theo sư phó học thủ pháp thêu hai mặt này.
Lúc sinh thần Thái hậu Thẩm Uyển từng để lộ bản lĩnh thêu hai mặt này ra. Dùng thủ pháp thêu hai mặt chữ “Thọ” làm thành bình phong, lúc lấy bình phong ra, mọi người có kiến thức rộng đều tấm tắc bảo lạ.
Thụy Phi vội vàng mở khăn gấm trong lòng bàn tay ra, tỉ mỉ nhìn. Khăn gấm vừa vặn thêu một đóa mẫu đơn đang nở rộ, phía trên còn có một con con bướm đang bay, vừa đúng là vật ưa thích trong lòng Thụy Phi. Lại nhìn hai vật khác biệt trên khăn gấm, dường như được Thẩm Uyển thêu sống mà ra, sinh động như thật, làm cho nàng yêu thích không buông tay.
Mọi người thấy Thụy Phi nhìn chằm chằm khăn gấm đến xuất thần, liền biết nàng coi trọng tấm khăn này.
Khóe miệng Thẩm Uyển khẽ cong, khuôn mặt lộ vẻ đã hiểu, nhưng thu lại rất nhanh. Nàng lộ ra vài phần nôn nóng, vội vàng đứng lên, tay duỗi về phía trước, dường như muốn đoạt khăn gấm trong tay Thụy Phi.
“Thụy tỷ tỷ, thật ra khăn tay này không đáng giá gì! Nếu tỷ thích, ngày khác lại chọn cái tốt hơn, dùng tơ vàng chỉ bạc thêu ra một cái khác!” Thẩm Uyển vừa nói vừa nhẹ nhàng nhón mũi chân, Thụy Phi ngồi đối diện nàng, bàn tròn này khá lớn, nàng muốn lấy có chút khó khăn.
Thẩm Kiều bên cạnh nào dám để nàng làm động tác lớn như thế, vội vàng túm chặt cánh tay của nàng kéo lại, để bụng nhỏ nhô lên của nàng cách cạnh bàn xa một chút. Thẩm Kiều nhìn qua, trong lòng bàn tay cũng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Ai ai ai, tóm lại ai cũng đừng hòng đoạt lại của bổn cung!” Thụy Phi cũng náo loạn lên, giữ chặt khăn trong lồng ngực, hiển nhiên là không muốn trả về.
Thẩm Uyển lộ ra vài phần bất đắc dĩ, đối với việc Thụy Phi chơi xấu như vậy, nàng cũng chỉ đành từ bỏ, tất nhiên không thể thật vì một cái khăn mà đi qua đoạt lại.
“Nhìn xem! Đã nói là trao tín vật với nhau, cũng nên đưa cho Uyển muội muội cái gì đó! Bộ diêu vàng vân hoa trên tóc nhìn cũng khá tốt, vừa lúc đưa cho Uyển muội muội đi!” Lệ Phi ngồi bên cạnh Thụy Phi vừa nói vừa giơ tay trên búi tóc Thụy Phi, lấy bộ diêu vàng tinh xảo xuống, rồi đưa về phía Thẩm Uyển.
Trang Phi và Thẩm Uyển đều rùng mình, vẫn là Trang Phi nhẹ nhàng bắt được tay của Lệ Phi, ôn nhu nói: “Bộ diêu vàng này là vật yêu thích của Thụy muội muội, sao có thể đoạt đi được. Huống hồ Uyển muội muội cũng chỉ đưa một cái khăn, vậy chi bằng lấy túi thơm bên hông này đi! Nhìn rất độc đáo!”
Trang Phi cầm lấy bộ diêu từ trong tay Lệ Phi, tự tay cài lại trên tóc Thụy Phi. Nàng cúi đầu liền nhìn thấy túi thơm buộc bên hông Thụy Phi, vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy xuống, ném thẳng cho Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển bắt được túi thơm, cũng không nói phải lấy khăn về nữa. Nàng cẩn thận nhìn túi thơm, trên mặt thêu hoa tịnh đế đang nở, dù là màu nền hay chi tiết thêu đều mang theo vài phần thanh nhã, không giống với phong cách ngày thường của Thụy Phi.
Thẩm Uyển cầm túi thơm đưa gần vào chóp mũi ngửi, mơ hồ cảm nhận được mùi hương thoang thoảng, vẻ mặt nàng lộ ra vài phần say mê.
“Thụy tỷ tỷ, túi thơm này ở đâu vậy? Thơm quá, là mùi hoa gì vậy?” Thẩm Uyển quơ quơ túi thơm trong tay, cao giọng hỏi.
Thụy Phi cầm khăn gấm, đang khoe khoang với mọi người chung quanh, nghe Thẩm Uyển hỏi không chút để ý trả lời: “Mấy thứ túi thơm này, đều là người trong cung giúp chọn. Còn mùi hương gì thì ta cũng không rõ ràng lắm. Bổn cung không chú ý đến những thứ đó!”
Nói xong lời cuối cùng, nàng có chút không kiên nhẫn mà phất phất tay. Thụy Phi không có hứng thú đối với mấy thứ lặt vặt. Nếu không phải đưa đến cho nàng nhìn, tất nhiên nàng cũng sẽ không tốn tâm tư!
Mấy người ngồi nói chuyện một lát, Thẩm Kiều thúc giục muốn đưa Thẩm Uyển trở về. Dù sao cũng ở bên ngoài đã lâu, sợ thân thể Thẩm Uyển không chịu nổi. Sau khi ba tỷ muội Thẩm thị cáo từ, vẫn còn dư lại bốn người ban đầu.
“Trang tỷ tỷ, còn có chuyện gì thì mau nói đi! Nói xong thì cũng nên hồi cung nghỉ ngơi!” Thụy Phi cầm khăn gấm Thẩm Uyển mới vừa đưa cho nàng, nhẹ nhàng che miệng lại ngáp một cái, trên mặt lộ ra vài phần mệt mỏi.
Trang Phi cười khẽ gật đầu, cũng chỉ nói vài câu râu ria rồi để các nàng giải tán.
Đối với thái độ có lệ của Trang Phi, Phỉ An Như sinh ra vài phần suy nghĩ. Trong lòng mơ hồ có chút manh mối, rồi lại cảm giác không đúng chỗ nào, dường như nhìn không ra vấn đề trọng điểm.
Cuối cùng nhìn Thẩm Uyển an toàn tới tẩm cung, Thẩm Kiều bèn đi về trước, còn Thẩm Vũ bị giữ lại.
“Muội muội ngồi một lát, ta đi vào đổi bộ xiêm y, đã quen lười nhác nhiều ngày, giờ mặc váy sam cũng khó chịu.” Thẩm Uyển mới vừa tiến vào trong điện, đã kéo vạt áo, vẻ mặt lộ ra vài phần khổ sở, trong miệng khẽ oán giận.
Nàng gật đầu với Thẩm Vũ rồi lập tức mang theo một đại cung nữ đi vào nội thất. Thẩm Vũ ngồi trên ghế, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm bóng dáng nàng. Túi thơm thêu hoa tịnh đế đeo trên eo bên trái, mỗi một bước đi của Thẩm Uyển, túi ấy sẽ đung đưa, nhìn có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Sau một lúc lâu, Thẩm Uyển mới chậm rãi đi ra. Nàng vội vàng chuẩn bị điểm tâm, hai tỷ muội cùng ngồi nói chuyện phiếm. Tuy rằng đáy lòng Thẩm Vũ có khả nghi, nhưng Thẩm Uyển không mở miệng, nàng cũng quyết định không hỏi trước, yên lặng xem diễn biến.
“Tứ muội, tỷ muội ta đã lâu không dùng bữa cùng nhau, hay là hôm nay cùng dùng bữa trưa ở Kỳ Hoa điện được không?” Thẩm Uyển gắp một miếng bánh hoa quế đưa qua, vẻ mặt mang theo vài phần trưng cầu, trong giọng nói cũng tràn ngập chờ đợi.
Thẩm Vũ nhận miếng bánh hoa quế nhỏ trong tầm tay, khóe miệng hiện lên ý cười, gật đầu đồng ý, nhưng đáy lòng lại vô cùng nghi ngờ. Nếu Thẩm Uyển có động tác gì hẳn là nên nói với nàng để dễ thực hiện hơn. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, là muốn nàng ở lại làm người chứng kiến sao?
Nàng vừa cân nhắc vừa cụp mắt, lặng lẽ nhìn eo trái Thẩm Uyển, túi thơm còn treo trên đó, vẫn là hình hoa tịnh đế nở lúc nãy.
Dường như Thẩm Uyển quyết tâm không cho nàng đi, nên lại lấy cờ vây tới, muốn cùng nàng chém giết. Trong cầm kỳ thư họa, Thẩm Vũ học chơi cờ là tốt nhất. Lúc ở Thẩm vương phủ, mấy tỷ muội đều không phải đối thủ của nàng, cho dù Thẩm Kiều đã học trước nhiều năm, cũng là bại tướng dưới tay nàng. Nên khi Thẩm Uyển đưa ra đề nghị này thì ý định giữ nàng lại càng thêm rõ ràng.