- Trang chủ
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 126: Biếm thành thứ dân
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Cung nhân của Long Càn cung dù sao cũng đã từng trải qua sự tra tấn của Hoàng thượng, được huấn luyện một cách đặc biệt, cho dù trong lòng cảm thấy buồn nôn không nhịn được thì vẫn có thể giữ được cảm xúc trên gương mặt. Ánh mắt của Lý Hoài Ân dừng lại trên hai thi thể cách đó không xa.
Đó chính là xác của hai thái giám bị rắn cắn! Sau này nếu hắn có đắc tội với Hoàng thượng, liệu có phải cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy hay không?
"Kiều Tu dung, ngươi có nhận ra hai người kia không?" Dường như Tề Ngọc đang thưởng thức sự sợ hãi của các nàng, hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều, trong ánh mắt toát lên vẻ âm u lạnh lẽo.
Thẩm Kiều đứng ngây ra tại chỗ, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy, nàng ta dốc sức rụt cổ lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thi thể của hai thái giám. Thân thể nàng ta run lên như nhận phải kích thích nghiêm trọng. Nghe thấy câu hỏi của Hoàng thượng, nàng ta chậm chạp nghiêng đầu nhìn về phía hắn, có điều trong ánh mắt lại tràn ngập nỗi sợ hãi, dường như đã bị sợ đến mức choáng váng.
"Kiều Tu dung, trẫm đang hỏi ngươi đấy!" Tề Ngọc thấy đã một lúc rồi mà nàng ta vẫn không trả lời, chỉ đứng nhìn ngây ngốc, hoả khí trong lòng hắn không khỏi tăng cao thêm một chút, giọng nói của hắn đột nhiên giương cao, có chút tức tối mà lớn tiếng.
Cả người Thẩm Kiều run lên, rõ ràng là bị hắn dọa cho sợ hãi, vẻ sững sờ trên mặt nàng ta dần tiêu tan nhưng lại chuyển thành vô cùng khủng hoảng, chân tay bắt đầu luống cuống.
"Mặt của hai người này đều đã bị cắn nát rồi, tần thiếp, tần thiếp không nhận ra!" Thẩm Kiều khẩn trương tới mức nói chuyện cũng cà lăm.
Nàng ta luống cuống giải thích như vậy lại càng khiến người khác hoài nghi hơn. Ba người Lệ Phi đứng xa xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Kiều, vẻ mặt cứng nhắc, trong đầu mang theo mười phần oán giận. Trước giờ Thẩm Kiều vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng mưu tính mọi chuyện khiến người khác khó chịu nhưng kết quả luôn là tự bê đá đập chân. Đúng là ngu không ai bằng!
Lần này còn nhân lúc tâm trạng Hoàng thượng đang tốt, gây ra chuyện dữ dội hơn, lửa giận của Hoàng thượng khó mà nguôi được, chắc chắn sẽ lấy bọn họ ra cùng khai đao một lúc.
Tề Ngọc thấy nàng ta giải thích như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, có vẻ như hắn không hề phẫn nộ với lời giải thích của nàng ta. Khóe mắt hắn hơi nheo lại, nụ cười trên mặt cũng rất dịu dàng, hắn thấp giọng nói: "Hoá ra là như vậy sao? Không đúng, không ít cung nhân bên người trẫm đều nhận ra hai tên súc sinh này, ái tần cũng phải nhận ra chứ nhỉ?"
Ngữ điệu của hắn nâng lên, trong giọng nói còn tỏ vẻ không tin, trên mặt hiện vẻ nghi vấn. Những người khác nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên tự đắc của hắn, trong lòng âm thầm nhỏ máu. Bình thường Hoàng thượng là người gọn gàng dứt khoát, rất ít khi đi đường vòng, nhưng có lẽ lần này hắn vô cùng tức giận nên mới ở đây tán dóc với Thẩm Kiều hết lần này đến lần khác.
"Hình như mắt của ái tần không tốt lắm, nếu không dùng được thì giữ lại cũng không có ích gì! Người đâu, đem Kiều Tu dung và mấy con rắn hoa ném vào bao bố rồi buộc chặt lại! Mắt của nàng ta không tốt, mắt của trẫm và ba vị ái phi ái tần đây vẫn còn tốt. Đợi bao giờ nàng ta tắt thở thì kéo ra cho trẫm xem gương mặt đó có bị cắn đến mức không nhận ra được hay không!" Gương mặt của Tề Ngọc bỗng lạnh băng, giọng điệu đùa giỡn ban nãy giờ đã lạnh lẽo đến cực điểm.
Tề Ngọc vừa nói xong thì hai thái giám kéo bao tải vừa rồi liền đi ra. Hai người này có vẻ là người huấn luyện rắn, không hề sợ loài vật mang độc khiến người khác sợ hãi kia. Một trong hai người lập tức lại gần con rắn dài bảy tấc, chậm rãi cầm nó lên đi về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều vốn cho rằng Hoàng thượng chỉ đang hù doạ nàng ta mà thôi, vậy mà không ngờ người kia đã cầm rắn đi đến, trong lòng nàng ta lập tức nguội lạnh. Nàng ta vội vã xoay người định chạy, thét lên chói tai. Nhưng phía sau không có đường lui, lúc này mới phản ứng lại, vội vã chạy về phía bên cạnh Hoàng thượng.
"Bịch bịch". Tiếng trầm thấp vang lên, Thẩm Kiều quỳ mạnh xuống đất, không ngừng dập đầu lạy Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, chuyện này thật sự rất đáng sợ nên tần thiếp mới không dám nói thật. Tần thiếp nhận ra hai người này, họ là nội giám hầu hạ cạnh tần thiếp. Không biết bọn họ đắc tội với Hoàng thượng thế nào mà bị đối xử như thế, kính xin…” Thẩm Kiều vừa ra sức dập đầu lạy, vừa cao giọng xin tha, bộ dáng khóc sướt mướt rất đáng thương, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Mới đầu Tề Ngọc nghe thấy nàng ta xin tha còn không có cảm giác gì, đến khi nghe thấy khẩu khí chất vấn của nàng ta thì hoả khí trong đầu lại lần nữa dâng lên. Nữ nhân này, đúng là dại dột hết thuốc chữa mà!
Hắn không hề nghĩ ngợi gì, lập tức nhấc chân lên đạp Thẩm Kiều lăn một vòng.
"Thẩm Kiều, trẫm đã tra rõ, ngươi còn muốn ngụy biện thế nào nữa! Trẫm cho ngươi cơ hội nói thật chẳng qua là muốn giữ mặt mũi cho Thẩm gia, thế nhưng có vẻ như ngươi lại không muốn! Trẫm nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không nói thật thì lập tức cho rắn độc cắn chết ngươi trong bao bố, cùng hai tên cẩu nô tài trung thành này xuống địa ngục! Trẫm nói được là làm được!" Tề Ngọc nổi trận lôi đình, đột nhiên hắn nâng cao giọng, trong mắt lộ ra sát ý.
Hắn vừa nói xong liền bước những bước lớn đến trước mặt nàng, dường như mọi ngôn từ uy hiếp cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng hắn. Đột nhiên hắn giơ chân lên đạp vào ngực Thẩm Kiều.
Bị Hoàng thượng dùng sức đạp liên tục mấy cái, Thẩm Kiều nằm dài trên mặt đất, hoàn toàn không có cách nào phản kháng cơn giận của nam nhân lúc này, chỉ có thể bắt buộc chịu đựng sự phẫn nộ của hắn.
Tề Ngọc đạp từng cái lên ngực nàng ta gấp đến đỏ mắt, không thèm màng đến hiện tại cả người Thẩm Kiều gần như đã co rút.
"Không phải trẫm đã từng nói với ngươi trước khi hồi kinh nên thành thật một chút, nếu không trẫm sẽ cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong hay sao! Ngươi không chỉ mắt mù mà lỗ tai cũng điếc luôn rồi có đúng hay không?" Tề Ngọc vừa dùng sức đạp, vừa lạnh giọng chất vấn.
Dù sao Thẩm Kiều cũng là nữ tử nhu nhược, bị hắn đạp mấy lần đã sớm không chịu nổi. Người ở bên cạnh thì lại cứ đứng nhìn, không một ai dám lên khuyên can. Hoàng thượng đã bạo phát, còn ai dám tìm đến để chịu ngược đãi nữa!
"Phụt" một tiếng, cuối cùng Thẩm Kiều không chịu được, cổ họng cảm thấy ngọt, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Nàng bị Hoàng thượng đạp đến ói máu, bọt máu phun tung toé, văng không ít lên đôi giày đen của Tề Ngọc.
Nam nhân gần như mất khống chế cuối cùng cũng nhận ra Thẩm Kiều sắp bị hắn giết chết, lúc này hắn mới dừng lại. Chân của hắn vẫn đặt trên ngực Thẩm Kiều, hắn chậm rãi cúi người xuống, nheo mắt lại cẩn thận nhìn vết loang lổ trên giày mình. Mặc dù đó là giày đen nên nhìn không rõ nhưng bên trên dùng chỉ vàng thêu rồng uốn lượn, vừa vặn máu tươi lại in lên đó.
Lông mày Tề Ngọc lại nhướn cao hơn, bỗng nhiên hắn giơ chân lên nhưng bỏ qua ngực của Thẩm Kiều, đá thẳng vào phần eo của nàng ta, Thẩm Kiều theo lực đó mà lăn trên đất một vòng.
"A." Tiếng rên cực kỳ đau đớn của nữ tử truyền đến, giọng khàn đặc. Cả người nàng ta đau nhức và không ngừng đổ mồ hôi lạnh như vừa mới bò từ mười tám tầng địa ngục lên vậy, mọi hình phạt tàn khốc đều đã lãnh, giờ khắc này nàng ta chỉ muốn chết cho rồi để không phải chịu khổ sở nữa.
"Giẫm chết ngươi mà nói, trẫm còn ngại làm bẩn chân. Gọi thái y đến khám cho nàng ta, chỉ cần không chết là được." Tề Ngọc chầm chậm quay lại, hắn nhận khăn gấm trong tay Lý Hoài Ân rồi tỉ mỉ lau ngón tay.
Phía sau, trong đám cung nhân đi theo lập tức có một tiểu cung nữ đi ra, cúi đầu đi tới trước mặt Tề Ngọc, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt hắn, lấy khăn gấm từ trong lòng ra, cẩn thận thay hắn lau sạch vết máu vương trên giày.
"Lý Hoài Ân, chuẩn bị ý chỉ. Thẩm thị A Kiều ý đồ mưu hại Xu Tu nghi, thủ đoạn độc ác, có tư tưởng xấu, đạo trời khó dung. Lập tức biếm thành thứ dân, trong lúc ở Lạc Dương không được ra khỏi phòng nửa bước, sau khi hồi cung lập tức đày vào lãnh cung! Vĩnh viễn không bao giờ phục sủng!" Tề Ngọc khẽ liếc Thẩm Kiều đang nằm trên đất, vẻ mặt vô cùng căm ghét, hắn lập tức quay đầu đi, lạnh giọng phân phó.
Thẩm Kiều trợn to hai mắt như ma chướng, nhìn chằm chằm môi của Tề Ngọc. Nam nhân môi mỏng vô cùng gợi cảm, nàng từng vô số lần muốn hôn một cái, đáng tiếc Hoàng thượng có bệnh thích sạch sẽ, lúc hoan hảo chưa bao giờ chạm vào chỗ khác của nàng. Lúc bắt đầu thì tháo dây lưng quần, lúc kết thúc thì kéo quần lên rồi đi.
Vậy mà giờ khắc này, cái miệng đó lại mở ra để tuyên án giáng nàng ta thành thứ dân. Ngôn từ sắc bén, không hề lưu lại một chút tình cảm nào.
Sau khi Tề Ngọc nói xong liền động chân. Cung nữ quỳ trước mặt hắn lau giày lập tức hiểu ý mà đứng lên, chậm lãi lui về vị trí ban đầu.
Hoàng thượng không hề quay đầu liếc các nàng mà xoay người đi thẳng, chỉ để lại hai thi thể không toàn vẹn và hai con rắn hoa vẫn chưa rời đi.
Ba người Lệ Phi sắc mặt tái nhợt, tuy rằng lúc này người bị trách phạt là Thẩm Kiều, chẳng có chút liên quan gì đến các nàng nhưng dù là ai nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng vô tình của Hoàng thượng ban nãy, trong lòng cũng sẽ run sợ không thôi. Mà lúc đó Hoàng thượng còn phạt Thẩm Kiều không lưu tình ngay trước mặt các nàng, vốn là muốn giết gà dọa khỉ.
Trong vườn cơ hồ không có người nào, Thẩm Kiều nằm trên đất, ngực đau đến mức muốn nổ tung, cả người cảm giác như có xe ngựa không ngừng nghiền ép qua lại, đau từ đầu đến chân! Vệt máu bên khóe miệng nàng ta đặc biệt chói mắt, gió lạnh ngẫu nhiên thổi qua mang theo mùi hôi thối của hai thi thể khiến người ta buồn nôn.
Đầu óc của Thẩm Kiều trống rỗng, ngực lại tiếp tục đau đớn, miệng nàng ta lần nữa nôn ra một ngụm máu. Nàng ta muốn cử động nhưng lại không thể, chỉ đành để máu chảy xuống theo khoé miệng rồi ngấm vào trong tai, chất lỏng ấm áp mang theo mùi vị gay mũi, kích thích tuyến lệ.
"Oa..." một tiếng, nàng ta bắt đầu khóc thút thít nhưng vừa khóc được vài tiếng đã bắt đầu ho khan. Máu theo đó mà trào lên nhưng vì nàng ta nằm ngửa nên máu lại chảy ngược về khiến nàng ta bị sặc, không ngừng ho khan.
Cuối cùng cung nữ bên cạnh Thẩm Kiều cũng phản ứng lại, hai người dùng dằng đi đến, nét mặt như phụ mẫu chết. Các nàng liếc mắt nhìn Thẩm Kiều nằm co quắp trên đất, nét mặt tỏ ra chua xót và thiếu kiên nhẫn.
Bọn họ hao tổn hết khí lực mới đỡ Thẩm Kiều từ dưới đất đứng lên được. Thẩm Kiều đã hoàn toàn bị Hoàng thượng vứt bỏ, vì thế động tác của họ cũng không nhẹ nhàng chút nào. Tuy người bên ngoài không nhìn ra nhưng thật ra là hai cung nữ này nửa nâng nửa kéo nàng ta đi, từng bước đi rất lớn, cước bộ cũng rất nhanh, dày vò khiến Thẩm Kiều càng thêm khó chịu. Lục phủ ngũ tạng dường như cũng đung đưa theo, cảm giác buồn nôn lại tiếp tục truyền đến nhưng ngay cả một câu nàng ta cũng không nói nên lời.