- Trang chủ
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 166: Phong ba của kỳ thi mùa xuân
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
Chớp mắt đã đến tháng ba, kỳ thi mùa xuân cũng đến gần trước mắt. Hoàng thượng đã phân phó hết tất cả mọi chuyện từ sớm, vì thế đến gần ngày thì lại có chút rảnh rỗi.
Vào lúc hắn đi đến Cẩm Nhan điện, từ xa đã nghe được tiếng cổ vũ rất lớn, giống như là bên trong đang diễn ra trận đấu nào đấy.
Hắn dừng chân lại nghe một lát, mới mơ hồ nghe có người gọi “Đại Hoàng tử”, hắn hơi cau mày lại, mới chậm rãi tiến vào.
Tề Ngọc không cho người thông báo, một đường thuận lợi đi thẳng vào nội điện, lại nhìn thấy mấy nữ tử đang vây quanh mép giường. Đương nhiên Thẩm Vũ cũng ở trong số đó, bên cạnh có thêm vài vị cung nữ hầu hạ trong cung, ánh mắt bọn họ đang chăm chú nhìn Đại Hoàng tử ở trên giường.
Thân thể Đại Hoàng tử hơi nghiêng ra bên ngoài, hiển nhiên là muốn xoay người, nhưng mà sức của thằng bé quá nhỏ, mãi mà vẫn không cách nào có thể thực hiện được. Hai tay của bé nắm thành quyền nhỏ, mặt cũng bị nghẹn đến có chút hồng hồng, như là bé đã sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân.
“Khụ khụ.”
Hoàng thượng đứng ở cạnh cửa ho nhẹ hai tiếng, thành công hấp dẫn được lực chú ý của đám người kia. Mấy cung nữ lập tức tản ra, sau đó hướng về phía Hoàng thượng hành lễ, vẻ mặt hưng phấn cổ vũ mới vừa rồi đều biến mất không để lại chút dấu vết, chỉ còn lại vẻ nghiêm túc.
“Thần thiếp đang dạy Đại Hoàng tử xoay người, Hoàng thượng có muốn cùng tới xem thử không?”
Thẩm Vũ chậm rãi đứng lên, sau đó đi về phía hắn, tự mình giúp hắn cởi y phục lông cừu trên người, vẻ mặt mang theo ý cười, khẽ dò hỏi một câu.
Hoàng thượng nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, vẻ mặt có chút không tình nguyện, phất phất tay, quay đầu nhìn về phía bà vú đứng bên cạnh thấp giọng phân phó:
“Ôm Đại Hoàng tử đưa ra ngoài, trẫm có chuyện nói với Thục phi.”
Bà vú tuân lệnh ôm đứa bé đi ra ngoài, lúc này Thẩm Vũ mới nhận thấy Hoàng thượng có chỗ không thích hợp. Nàng liền quay mặt lại, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Nam nhân này từ khi tiến vào, mày vẫn luôn hơi nhăn lại, như là đang gặp phải chuyện gì khiến hắn phiền lòng vậy.
“Hoàng thượng làm sao vậy? Thấy Đại Hoàng tử có thể học được cách xoay người, người lại không vui sao?”
Thẩm Vũ tiến đến gần mặt hắn, nói thẳng ra nghi vấn từ đáy lòng của mình.
Tề Ngọc khẽ “ha” một tiếng, hiển nhiên là không thể trả lời vấn đề mà Thẩm Vũ đặt ra. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt luôn nhìn chằm chằm không hề có ý định bỏ qua của Thẩm Vũ, hắn lại không có cách nào không khai ra.
“Nó cũng không phải nhi tử ruột của nàng, nàng đối tốt với nó như vậy làm gì?”
Tề Ngọc chậm rãi thở dài một hơi, cất cao giọng hỏi ngược lại nàng.
Thẩm Vũ nhướng mày, thầm cảm thấy buồn cười. Đại Hoàng tử là nhi tử của Hoàng thượng, nàng đối tốt với Đại Hoàng tử, đáng lẽ Hoàng thượng phải cảm thấy vui vẻ không phải sao? Sao ngược lại còn thấy không vui?
Kỳ thật Thẩm Vũ nghĩ vô cùng đơn giản, nếu sau này nàng có nhi tử ruột của mình, Đại Hoàng tử sẽ trở thành trợ lực, sẽ không bởi vì Thẩm Vũ đối với nó không tốt mà sinh ra oán trách đẩy nó đi xa nàng. Lại lui một bước mà nói, nếu không may về sau nàng không thể có nhi tử ruột của chính mình, như vậy đương nhiên Đại Hoàng tử sẽ trở thành nhi tử của mình, cho dù sau này trong hậu cung xuất hiện thêm bao nhiêu đứa trẻ đi nữa, Hoàng thượng trong tương lai nhất định là đứa trẻ do nàng nuôi lớn.
Sở dĩ Đại Tần sẽ duy trì cái lệ các thế gia đứng đầu, chủ yếu là do các đời Thái hậu đều lựa chọn gia tộc của chính mình, chứ không hề lựa chọn Hoàng thượng, người có huyết mạch tương liên với bản thân bọn họ.
Nhưng Thẩm Vũ thì không thiên về Thẩm vương phủ, sẽ không để Thẩm Vương gia và Thẩm Vương phi thăng tiến nhanh, cho nên nàng chỉ có thể nghiêng về phía Hoàng gia.
Đương nhiên cũng sẽ có hai loại tình huống xảy ra, là do nàng nhìn về mặt tốt mà nghĩ. Nếu đứa nhỏ này vẫn quyết đi trên con đường của mình, Thẩm Vũ chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Có một nửa cơ hội, nàng nguyện ý tin tưởng cược một lần.
“Đại Hoàng tử còn không phải là nhi tử của thần thiếp sao? Hoàng thượng hồ đồ rồi?”
Thảm Vũ cũng không trả lời thẳng vấn đề của hắn, mà nửa thật nửa đùa hỏi lại hai câu.
Tề Ngọc thấy dáng vẻ kiên định của nàng, liền nhún vai, thấp giọng nói:
“Trẫm chỉ sợ sau này nàng chịu khổ với tiểu tử này thôi. Dù sao trẫm cũng được xem như là người từng trải.”
Hoàng thượng đè giọng đến mức trầm thấp nhất, giọng nói mang theo vài phần tối tăm, có lẽ là nhớ đến căng thẳng trong quan hệ giữa hắn cùng Thái hậu, thở dài một hơi.
Bởi vì những lời này của hắn, tim Thẩm Vũ bỗng dừng lại một nhịp. Lời Hoàng thượng mới nói vừa rồi, không tiếc tự lấy thân làm ví dụ khuyên nhủ Thẩm Vũ, đơn giản là vì lo lắng cho nàng nên mới nói ra.
Điều này liền chứng minh, giữa Đại Hoàng tử cùng Thục phi, trước mắt Hoàng thượng vẫn đứng về phía Thục phi. Việc này khiến trong lòng Thẩm Vũ sinh ra chút cảm giác chua xót lại ngọt ngào.
“Cũng bởi vì thiếp nhìn thấy quan hệ căng thẳng của Hoàng thượng và Thái hậu, cho nên thiếp mới không muốn để Đại Hoàng tử sau này cũng trở nên như vậy. Trái tim thần thiếp rất nhỏ, rất nhỏ, chỉ muốn đơn thuần làm một mẫu phi tốt, bất luận sau này thần thiếp có phúc sinh được hài tử của riêng mình hay không, Đại Hoàng tử đều sẽ là hài tử của thần thiếp.”
Thẩm Vũ chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy gò má của Hoàng thượng, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn vào hai mắt của hắn, giống như muốn truyền sự kiên định trong lòng nàng sang cho hắn.
Tề Ngọc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, không nhịn được khẽ cười ra tiếng. Giơ tay đặt lên đôi bàn tay búp măng mềm mại đang ôm lấy mặt hắn kia, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Qua mấy ngày nữa là đến kỳ thi mùa xuân, ca ca nàng cũng có trong số đó, có muốn đưa mấy thứ đến Thẩm vương phủ hỏi thăm một chút? Cũng cho hắn biết người muội muội là nàng cũng rất lo lắng cho hắn.”
Hoàng thượng trực tiếp bỏ qua vấn đề cũ nói đến vấn đề mới, vẻ mặt không chút để ý.
Năm nay Thẩm An Lăng cũng đã mười chín tuổi, đã sớm có thể tham gia kì thi bước chân vào quan trường, nhưng Thẩm Vương phi lại rất mẫn cảm với chuyện này. Vì thế Thẩm An Lăng cứ kéo dài rồi lại kéo dài thêm, ngay đến cả việc hôn nhân cũng bị trì hoãn theo.
Cho đến năm nay, Thẩm Vương gia trước nay vẫn luôn mặc kệ chuyện này cũng đã không nhịn được nữa, mới hạ lệnh cưỡng chế Thẩm An Lăng đi ra ngoài tham gia kì thi.
Thẩm Vũ không cần thời gian suy nghĩ liền trực tiếp lắc đầu, nhẹ nhàng cất cao giọng nói:
“Thần thiếp không muốn sẽ tạo thêm rắc rối cho ca ca, lúc này Vương phi đồng ý cho huynh ấy tham gia kì thi, nếu mà thần thiếp còn tặng đồ vật qua đó, nói không chừng là biến khéo thành vụng, đến cả tham gia thi cũng không được. Lúc đó thì thần thiếp đúng là trở thành tội nhân thiên cổ rồi.”
Trong giọng nói của Thẩm Vũ hoàn toàn là ý châm chọc, ý cười trên mặt cũng lộ ra bất đắc dĩ.
Những việc nhỏ này, Hoàng thượng đã sớm phái người đi điều tra rõ ràng. Hắn cũng đã xem trọng tài hoa của Thẩm An Lăng từ lâu, hiện tại Thẩm Vương gia có thể tự thân xuất mã thật ra vẫn là nhờ đến Hoàng thượng phái người sử dụng chút thủ đoạn.
Còn nếu hỏi là sử dụng thủ đoạn gì, đương nhiên là không mấy quang minh lỗi lạc gì. Hắn để cho mấy đại thần ở trước mặt các cô nương đầu bảng thanh lâu ra sức thổi phồng nhi tử của mình tài giỏi cỡ nào, tiền đồ rộng mở ra sao, lại hỏi đến thế tử của Thẩm Vương gia. Hay rồi, vẫn còn đang được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, không thấy người đâu. Thẩm Vương gia lập tức trở thành đối tượng cười nhạo của cả kinh thành, ông ta vô cùng tức giận trở về vương phủ, liền sai người gọi Thẩm An Lăng đến mắng cho một trận, ra lệnh cưỡng chế bắt hắn tham gia kỳ thi mùa xuân này, nếu không đạt được kết quả gì sẽ không được trở về phủ. Đương nhiên Thẩm Vương phi còn chưa bỏ cuộc muốn kín đáo phản đối, nhưng lại bị Thẩm Vương gia mắng một trận, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Thẩm Vương phi nghĩ rất đơn giản, bà chỉ cần một Thẩm An Lăng có danh Thế tử mà không có công danh là tốt nhất, chờ đến lúc Vương gia qua đời, hắn kế thừa vương phủ là xong. Nhưng nếu Thẩm An Lăng nhận được sự coi trọng của Hoàng thượng, như vậy địa vị của hắn trong phủ sẽ rất dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Vương phi bà.
Kỳ thi mùa xuân rất nhanh đã đến, liên tiếp ba ngày, không ít thí sinh sau khi ra khỏi trường thi liền đuối sức. Mỗi ngày Thẩm Vương phi nói mấy câu qua lại đối với Thẩm An Lăng như vậy, rõ ràng là làm cho có lệ. Nhưng thật ra sau khi Nguyên Trắc phi biết Thẩm An Lăng tham gia kì thi, thái độ thay đổi khác thường, phái người tặng đồ qua cho hắn. Thẩm Vương phi biết được, cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Thẩm Vương phi vốn vô cùng chú ý đến việc học tập của Thẩm An Lăng, nhưng mỗi khi hỏi đến tiên sinh giảng bài của hắn, đều được báo là Thế tử tuy thiên chất thông minh, nhưng lại không chuyên chú học tập, chỉ sợ không thể nổi bật được. Sau đó bà ta cũng mặc kệ bỏ qua, hiện giờ cũng chỉ chờ kết quả xem đến cuối cùng hắn đạt được công danh gì.
Thời điểm biết được thứ tự, Thẩm Vương gia được thông báo kết quả trước, lập tức hưng phấn chạy về vương phủ, cho người đốt pháo. Còn vui mừng hơn so với bản thân ông cưới thê tử, nhi tử để ông ta được nở mày nở mặt, thi viết được đứng thứ hai, chỉ còn chờ thi đình do chính Hoàng thượng ra đề, có khi Thẩm vương phủ còn có thể xuất hiện một vị bảng nhãn.
Vào lúc Thẩm Vương phi biết được tin tức, mặt bà ta trắng bệch. Lúc ấy bà ta đang ngồi trước gương đồng, phía sau có nha đầu đang giúp chải đầu búi tóc.
Đột nhiên Thẩm Vương phi giơ tay vỗ vào bàn một cái, lập tức đứng dậy, toàn bộ châu thoa trên đầu đều bị bà ta rút ra, hung hăng dùng hết sức lực ném xuống mặt đất.
Vốn đã có được búi tóc hoàn hảo, giờ phút này lại bay tứ tán, tóc đen buông xõa xuống sau vai cùng sườn mặt của bà ta, có chút lộn xộn.
“Hừ, bổn Vương phi lo liệu cho vương phủ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là may áo cưới cho người khác. Từ sau khi tiểu tiện nhân Hứa thị kia vào vương phủ, bổn Vương phi đã ngàn vạn đề phòng. Nhi tử của ả, ta đã giành được, nữ nhi của ả cũng bị ta giáo dưỡng thành người có tính tình nhu mì mềm mại, còn bị ta đưa vào cung làm đá lót chân tranh sủng. Không ngờ đầu tiên là Thẩm Vũ hại chết Kiều nhi, bò lên làm nhất phẩm Thục phi, mà cái nghiệt chủng kia lại có thể vượt qua kì thi, đứng vị trí thứ hai. Thật sự là ông trời không muốn cho bổn Vương phi sống.”
Thẩm Vương phi tức giận đến muốn hộc máu mà quát, cả người bà ta vì tức giận mà run run, thật là nuốt không nổi cục tức này.
Máu cả toàn thân đều dồn lên sau ót, bà ta đột nhiên giơ tay lên cầm lấy cây trâm, đâm về phía bàn trang điểm. Mũi nhọn sắc bén của trâm lập tức gạch đầy dấu vết lên trên mặt bàn trang điểm bằng gỗ hoa lê.
“Chỉ là thi viết mà thôi, chỉ cần không thể thi đình, dù tiểu nghiệt chủng đó được đứng thứ hai thì như thế nào. Vẫn là vị đứng đầu trong cung kia nói đúng, vốn bổn Vương phi còn do dự, bây giờ thì có thể không cần cố kỵ mà liên thủ với nhau rồi.”
Thẩm Vương phi tay nắm chặt cây trâm, hai mắt đỏ au, trừng to không hề chớp nhìn thẳng chính mình trong gương đồng, trên mặt hiện ra ý tươi cười quỷ dị. Tay cầm trâm càng xiết chặt, máy móc đâm đâm lên mặt bàn trang điểm.
Mấy nha đầu đúng hầu ở phía sau, sau khi nghe xong lời bà ta nói, cũng không dám tiến lên khuyên giải an ủi gì, đều lùi ra xa xa nhìn bà ta nổi điên. Thậm chí có mấy tiểu nha đầu nhát gan, bắt đầu không kìm chế mà run run lên.
Thẩm Vương phi đây là sợ thiên hạ không loạn, nhất định phải tạo nên một cơn sóng gió.
Sau khi Thẩm Vũ biết được tin túc này, ôm Đại Hoàng tử liên tục quay hai vòng. Không hề che giấu nụ cười nhiệt tình trên mặt, chỉ cần ca ca có được công danh, được Hoàng thượng trọng dụng, những ngày sau này địa vị của Nguyên Trắc phi ở Thẩm Vương phủ cũng có thể nói là nước lên thì thuyền lên theo.
Nàng cũng có thể không cần cứ lo lắng hãi hùng mãi như vầy nữa.
Chỉ là buối tối ngày công bố thứ tự đó, Thẩm An Lăng lại không thể hồi phủ. Thẩm Vương gia còn đang bận rộn khoe khoang với người bên ngoài, Nguyên Trắc phi bên kia cũng bị Thẩm Vương phi đổi thuốc, sớm đã nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Toàn bộ Thẩm vương phủ dưới bàn tay thao túng của Thẩm Vương phi, tất cả đều xem nhẹ việc Thế tử một đêm không về nhà này.