- Trang chủ
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 263: Ngoại truyện Thái tử (1)
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Thần Hoàng Thái phi.
Tề Kính Thần làm Thái tử vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Mới hơn nửa tuổi đã được phong làm Thái tử, hơn nữa thân mẫu Thẩm Vũ còn là Hoàng hậu. Sau khi Hoàng thượng tu sửa lại Nhiệt cung liền giam những phi tần kia lại, gần như thằng bé không còn bị ám hại nữa.
Lúc còn nhỏ, tính tình Thái tử vẫn luôn bướng bỉnh. Hơn nữa lúc sinh ra, thái y nói rằng nó là một đứa bé dễ nuôi nên Hoàng thượng đặt nhũ danh là "Tiểu Sanh [1]".
[1] Sanh (撑): No đủ.
"Thái tử điện hạ, Hoàng Hậu nương nương triệu người đến Phượng Tảo cung, nói là Thẩm thiếu phu nhân dẫn tiểu Quận chúa đến." Một tiểu thái giám vội vã chạy đến, cao giọng thưa.
Tề Kính Thần ba tuổi rưỡi, lúc này tay đang cầm cung định bắn bầy tiên hạc đang bay lượn giữa hồ. Đáng tiếc tiếng gọi to của tiểu thái giám kia khiến tay nó lệch sang một bên, phương hướng ban đầu bị thay đổi, cuối cùng không bắn trúng.
Sắc mặt Thái tử liền trầm xuống, liếc nhìn tiểu thái giám đang vội vàng chạy đến, biết là người của Phượng Tảo cung nên nó không truy cứu nữa. Người trong cung của mẫu hậu là khó đối phó nhất, có không ít nô tài là do Thẩm Vũ gợi ý chỉ điểm, mượn danh hay ý tốt để tôi luyện tính nết của Thái tử.
Lúc Thái tử bước vào nội điện, bên trong đã có không ít người. Phong Thiến mặc một thân váy hồng cánh sen, sắc mặt đỏ ửng, hiển nhiên là người gặp việc vui nên tinh thần phơi phới. Nàng và Thẩm An Lăng thành thân đã mấy năm, cuối cùng cũng có con. Tuy không phải là nam hài, nhưng cũng rất mãn nguyện. Ngay cả Thẩm Uyển ngày thường không thấy mặt hôm nay cũng đến. Sau khi Tề Kính Thần hành lễ với từng người thì liền đi tới bên mép giường.
Lúc này, nằm trên giường nệm thêu trong tẩm điện của Hoàng hậu nương nương là một đứa bé sơ sinh, đang được bọc kín bởi một chiếc chăn gấm. Có vẻ như đứa bé vừa mới tỉnh ngủ, mở đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, con ngươi đen bóng như trái nho vô cùng thu hút người khác.
Một lát sau, Đại Hoàng tử cũng đến. Trẻ con năm tuổi rưỡi đã bắt đầu hiểu chuyện, huống chi tính tình Đại Hoàng tử vẫn luôn trầm ổn, gần như không khiến Thẩm Vũ phải bận tâm quá nhiều. Động tác hành lễ của thằng bé rất chuẩn mực, Thẩm Vũ phất tay cho nó đứng lên. Phong Thiến một bên khen ngợi vài câu, sau đó Đại Hoàng tử liền tiến vào nội thất.
Bây giờ Tề Kính Thần đang kề sát bên giường, tay cầm điểm tâm đưa qua đưa lại trêu đùa với đứa bé vẫn còn đang quấn tã. Đại Hoàng tử cũng cảm thấy tò mò với tiểu hài tử. Dù sao lúc Tề Kính Thần được sinh ra, nó cũng chưa lớn lắm, cho nên nó cũng không có nhiều ấn tượng đối với chuyện em bé vừa ra đời.
Vị tiểu cô nương của Thẩm vương phủ cứ mở to hai mắt, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn theo điểm tâm trong tay Tề Kính Thần, khuôn mặt trắng nõn bụ bẫm đột nhiên nở nụ cười. Chuyện trêu đùa đứa bé đối với hai đứa trẻ này mà nói, hiển nhiên là một chuyện vô cùng mới lạ.
Tuy Đại Hoàng tử thường xuyên trêu đùa Tề Kính Thần, nhưng mà nhiều lần bị đùa cợt, nên Thái tử điện hạ cũng dần trở nên lanh lợi hơn, không còn dễ dàng bị mắc câu nữa.
Mấy cung nhân hầu hạ đều đứng một bên, vì không muốn rước lấy ác cảm của Thái tử điện hạ nên bọn họ đứng rất xa, nhưng tầm mắt của bọn họ vẫn luôn đặt trên giường thêu, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ba nữ nhân ở ngoại thất ngồi vây quanh lại, đang nhỏ giọng nói chuyện. Tuy nhà mẹ đẻ của Phong Thiến hậu thuẫn vững chắc, nhưng tiếc rằng nàng không có nhi tử bên cạnh, cuộc sống trước mắt cũng không mấy tốt đẹp.
"Đứa bé tên gì?" Nét cười trên mặt Thẩm Vũ rất rõ ràng, hiển nhiên đối với chuyện trưởng tẩu rốt cuộc cũng sinh hài tử khiến lòng nàng cảm thấy rất hân hoan.
"Cha chồng đặt cho một cái tên, gọi là Thẩm Ngữ Dung." Nhắc tới khuê nữ của mình, đáy mắt Phong Thiến càng lúc càng ôn hoà, chỉ có điều sức khoẻ của nàng xem ra cũng không tốt lắm.
Nhìn dáng vẻ có chút gầy gò của Phong Thiến, Thẩm Uyển và Thẩm Vũ nhìn nhau một cái, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ bất đắc dĩ. Thẩm Ngữ Dung cũng không phải trưởng nữ của Thẩm gia, tuy có thân phận đích nữ nhưng bên trên vẫn còn một thứ trưởng nữ nữa, lớn hơn Thẩm Ngữ Dung nửa tuổi. Nghe nói mẹ đẻ là nữ nhân lúc trước Thẩm An Lăng đưa từ kỹ viện về vương phủ.
Hai người các nàng là muội muội, đương nhiên không thể nói đạo lý gia sự với huynh trưởng được. Có điều vì thứ trưởng nữ này mà Thẩm vương phủ và Phong gia ầm ĩ không vui.
"Cha chồng cũng vừa đặt tên cho đại cô nương, là Thẩm Ngữ Phù. Tên hai tỷ muội đặt cạnh nhau vừa thành chữ "Phù Dung!" Phong Thiến không để ý đến cử chỉ của các nàng, chỉ tiếp tục nhẹ giọng nói.
Lời của nàng hiển nhiên khiến hai vị cô nương Thẩm gia ngây người. Lúc trước khi vị thiếp thất kia vừa sinh con ra, đứa bé liền bị ôm đến chỗ Phong Thiến nuôi dưỡng. Thẩm Vũ còn tưởng Phong Thiến chỉ là muốn có danh tiếng tốt, dù sao vị trưởng tẩu này đối đãi với thiếp thất cũng không rộng lượng cho lắm. Đương nhiên Thẩm Vũ cũng chẳng khác nàng là bao! Có điều nghe giọng điệu của Phong Thiến bây giờ có vẻ không chỉ là đặt tên cho đứa bé kia, mà còn phải nhường cả vị trí đích trưởng nữ nữa.
Bình thường nếu như bên trên có một thứ trưởng nữ hoặc thứ trưởng tử thì chủ mẫu đương gia sẽ nghĩ cách diệt trừ. Không ngờ chẳng những Phong Thiến chăm sóc đứa bé kia không tệ, mà còn xem nó như con ruột mà nuôi nấng. Chuyện này khó tránh khỏi khiến hai người các nàng cảm thấy kinh ngạc. Thẩm Vũ đối xử với Đại Hoàng tử như con ruột không chỉ bởi vì lúc đó tình thế cấp bách khiến nàng không thể không tranh thủ giành lấy quyền nuôi nấng, mà còn vì mẹ đẻ của Đại Hoàng tử là Thẩm Uyển, chính là tỷ tỷ ruột của Thẩm Vũ, hơn nữa ở trong cung cần phải có sự nâng đỡ. Nhưng vị tiểu thiếp kia không những xuất thân thấp hèn, mà khi đó để có thể mang thai đứa bé này, nàng ta đã dùng một chút thủ đoạn, lại còn là thủ đoạn hèn hạ không thể nhìn nổi.
Có thể nói, thân phận đích trưởng nữ của Thẩm Ngữ Dung hoàn toàn chính là do mẹ đẻ Thẩm Ngữ Phù dùng thủ đoạn cướp mất! Thế nhưng Phong Thiến lại không hề để bụng chuyện này!
"Nếu trong lòng tẩu tử đã hiểu rõ, vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa. Sau này nếu rảnh rỗi hãy dẫn đại cô nương vào cung để cho ta nhìn một chút nhé!" Thẩm Vũ sửng sốt một lát mới nhớ ra phải nói tiếp, nụ cười trên mặt mang theo vài phần khó có thể tin.
Bên ngoài ba nữ tử đang nói chuyện vui vẻ quên cả đất trời thì bỗng nhiên nội thất vang lên tiếng trẻ con khóc.
"Oa, oa..." Tiếng khóc non nớt khiến lòng người như bị bóp nghẹn. Mấy người vội vàng chạy vào nội thất thì thấy hai vị Hoàng tử chân tay luống cuống đứng ở đó, đặc biệt là Nhị Hoàng tử, trong tay vẫn còn đang cầm điểm tâm.
Phong Thiến vội vàng chạy đến bên giường, bế đứa bé lên, tay vỗ về sau lưng nhẹ nhàng dỗ dành. Thẩm Vũ nhìn Tề Kính Thần đang cầm bánh hoa quế trên tay, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, lạnh lùng trừng Tề Kính Thần một cái.
"Có phải con đút cho tiểu biểu muội ăn không?" Giọng nói Thẩm Vũ rất nghiêm nghị, thậm chí còn có vài phần uy hiếp.
Tề Kính Thần đang tuổi lớn nên cũng hiểu không ít chuyện. Gần đây bởi vì nó bướng bỉnh, mỗi lần như vậy Thẩm Vũ đều trách cứ vài câu, có lúc ngữ khí nghiêm trọng sẽ biến thành giáo huấn. Tuy Thẩm Vũ chưa bao giờ cầm roi đánh nó nhưng Tề Kính Thần rất sợ vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Vũ.
"Con không có!" Đầu tiên Tề Kính Thần có vẻ hơi sợ hãi, sau đó lại tỏ ra mất hứng lầm bầm một câu. Thằng bé ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vũ, trên mặt đầy vẻ bất mãn, đôi mày anh tú cau chặt lại.
Thẩm Vũ không hề mở miệng giáo huấn, nàng chỉ trừng mắt nhìn về phía Nhị Hoàng tử. Hai mẹ con ta trừng ngươi lườm, cứ nhìn mãi như vậy. Có điều ánh mắt của Thái tử điện hạ hết sức oan ức, đôi mắt còn ngân ngấn nước, dường như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
"Không phải con, rõ ràng là hoàng huynh làm!" Hiển nhiên Tề Kính Thần rất phẫn nộ, thằng bé đột nhiên cao giọng hét lên, vừa dứt lời liền nhét bánh vào miệng mình.
Muốn chảy nước mắt, ăn no trước đã rồi nói!
Nào ngờ Thẩm Ngữ Dung sắp ngủ, bởi vì tiếng hét vang dội của Tề Kính Thần làm cho hoảng sợ lần nữa, lập tức òa khóc.
Tề Kính Thần nhét điểm tâm vào miệng đến mức phình ra. Đối với vị tiểu biểu muội hở tí là khóc này, trong lòng nó lại cảm thấy tức giận. Nhưng nó cũng không quan tâm đến phản ứng bên đó, vẫn ngẩng cao đầu, có chút cố chấp nhìn về phía Thẩm Vũ, miệng vẫn không ngừng nhóp nhép vì nhai điểm tâm.
Thẩm Vũ nhìn Tề Kính Thần như đang khiêu khích nàng, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực. Tên tiểu quỷ này càng ngày càng khó đối phó, không còn dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn nữa, bây giờ chỉ biết khiêu khích gây sự với người lớn.
"Con vẫn chưa biết sai!" Sắc mặt Thẩm Vũ càng trở nên khó coi. Nàng cứ đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Tề Kính Thần, trong giọng nói không một chút nghi vấn, mà chỉ toàn là trách cứ.
Vì nghênh tiếp mẹ con Phong Thiến mà hôm nay Thẩm Vũ mặc triều phục màu đỏ rực như lửa, trên đầu đội mũ phượng nặng trĩu, dưới ánh sáng liền trở nên lấp lánh chói mắt, so với ngày thường trông nàng càng thêm uy nghiêm bội phần.
Tề Kính Thần lập tức có chút khiếp đảm với lời chất vấn của Thẩm Vũ. Thằng bé theo bản năng lùi về sau hai bước, nuốt điểm tâm trong miệng xuống. Bỗng nhiên Thẩm Vũ giơ tay lên, tiến về phía trước hai bước, làm bộ muốn đánh nó.
Tề Kính Thần vội vàng rụt cổ lại, bộ dáng rất sợ bàn tay kia. Lúc này Đại Hoàng tử vẫn luôn im lặng theo dõi liền có động tĩnh, vội vàng chống nạng đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, là con làm biểu muội khóc!"
Không thể không nói tiếng khóc của Thẩm Ngữ Dung rất lợi hại, khóc rất lâu. Khi Phong Thiến dỗ dành cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, ngược lại còn vô cùng nhẫn nại dịu dàng. Thẩm Vũ khẽ nở một nụ cười, nhìn dáng vẻ Phong Thiến sau khi làm mẹ, thật sự đã thay đổi rất nhiều. Người vốn có tính tình nôn nóng như Phong Thiến mà bây giờ có thể nhẫn nại như vậy vì một đứa bé.
Bởi vì Thẩm Ngữ Dung khóc rất lâu nên hai vị Hoàng tử không thể rời đi, dù sao bọn họ là đầu sỏ gây tội nên chỉ có thể đứng chờ ở đó, bất đắc dĩ phải tiếp nhận âm thanh như ma quỷ cứ lẩn quẩn bên tai. Thỉnh thoảng Tề Kính Thần lại ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Thẩm Vũ một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu.
Bây giờ Thái tử điện hạ mới có chút hối hận đối với hành động chống đối mẫu hậu vừa rồi. Đáng tiếc đã muộn, Thẩm Vũ không chỉ một tay dạy dỗ Hoàng thượng, đối với chuyện quản giáo nhi tử của mình cũng vô cùng thành thạo. Hiển nhiên không lâu nữa Thái tử điện hạ sẽ trả giá vì chuyện này, hơn nữa chắc chắn không hề dễ dàng gì.
Tề Kính Thần liếc nhìn Đại Hoàng tử bên cạnh, hai huynh đệ yên lặng nhìn nhau một chút rồi lại quay đầu đi. Nhìn một cái xong, Tề Kính Thần cảm thấy chuyện này không thể trách hoàng huynh được, nếu nói sai thì thật ra phải là tiểu biểu muội đang được đại bá mẫu ôm trong lòng kia kìa.
Thái tử điện hạ trên đấu không lại Hoàng hậu nương nương, dưới không thắng được Đại Hoàng tử, cuối cùng chỉ còn cách đổ hết trách nhiệm lên đầu Thẩm Ngữ Dung mới vài tháng tuổi.