- Trang chủ
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 265: Ngoại truyện Thái tử (3)
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Edit: Cảnh Phi.
Beta: Rine Hiền phi.
Đối mặt với sự cảnh cáo của Tề Ngọc, thì Tề Kính Thần cũng chỉ cái hiểu cái không gật gật đầu, hốc mắt vẫn còn hồng hồng, nó dựa vào trong lồng ngực của Tề Ngọc, nước mắt còn vương ở trên mặt.
Đương nhiên, thời thơ ấu của Tề Kính Thần cũng không phải đều là năm tháng đen tối. Khi nó vừa tròn bốn tuổi, có một ngày mới sáng sớm, Thẩm Vũ đã phái người kéo nó dậy từ trong ổ chăn ấm áp, lúc đi tới Phượng Tảo cung, cả người nó còn đang trong trạng thái mơ màng.
Thẩm Vũ đang nằm ở trên giường, nội điện được đốt than lửa đầy đủ, vô cùng ấm áp, nàng đứng dậy, ngồi ở trước gương đồng trang điểm. Đại Hoàng tử đã ngồi ở trên ghế bên cạnh, trong tay đang cầm một chén tổ yến thơm lừng ăn ngon lành. Tề Kính Thần nhìn thấy chảy nước miếng ròng ròng nhưng Thẩm Vũ không cho nó ăn. Tuy rằng trước đó nàng đã chuẩn bị tổ yến cho cái đồ tham ăn Thái tử này, nhưng khi nhìn thấy trên người thằng bé mặc y phục của Thái tử, không khỏi nhíu mày lại.
"Buổi tối hôm qua đã nói rồi, hôm nay dùng thân phận biểu ca đi tham gia tiệc rượu mừng Ngữ Dung một tuổi, sao còn để cho Thái tử mặc như vậy chứ!" Trên mặt Thẩm Vũ lộ thần sắc không vui, các cung nhân hầu hạ vừa nghe vậy, lập tức quỳ xuống xin tha.
"Thôi, trước hết đưa Thái tử đi thay quần áo đi!" Thẩm Vũ phất phất tay, hơi có vẻ không có kiên nhẫn, rõ ràng là không muốn truy cứu nhiều, dù sao hôm nay chắc chắn Thẩm vương phủ sẽ rất náo nhiệt.
Tề Kính Thần được đưa đi thiên điện thay quần áo, sau đó mới trở lại, nó mặc y phục xanh ngọc, cả người bánh bao thịt mặc thành như vậy nhưng nhìn thì cũng có vài phần ra dáng. Thẩm Vũ rõ ràng vô cùng vừa lòng, lập tức cho người dẫn nó đi ra ngoài.
Nào biết Tề Kính Thần còn chưa muốn đi, cứ nhìn chén tổ yến được đặt trên bàn, giữ chặt ống tay áo Thẩm Vũ, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, con muốn ăn tổ yến!"
Thẩm Vũ nhìn nó một cái, vẫy lui cung nhân bên người, kéo Tề Kính Thần tới, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại, trên mặt có chút lo lắng.
"Tổ yến đã nguội rồi, đổi cái khác đi!" Thẩm Vũ vừa lên tiếng, lập tức có người bưng điểm tâm và cháo táo đỏ tới.
Tề Kính Thần ngồi yên ở bên cạnh Thẩm Vũ, vừa cầm điểm tâm ăn đến vui sướng, vừa dùng cái muỗng húp cháo, tập trung toàn bộ sự chú ý tới việc ăn, biểu tình trên mặt cũng vô cùng chuyên chú. Thẩm Vũ thật lo lắng nhìn hắn, trước đó Hoàng thượng đã nói qua với nàng, Tề Kính Thần vẫn còn nhỏ nên hoạt bát, tuy nói tuổi còn nhỏ nhưng tương lai nó là Trữ quân, trên cơ bản sẽ không có nhiều thời gian vui chơi.
Đợi cho đến khi Thái tử điện hạ ăn no nê xong, huynh đệ hai người mới ngồi xe ngựa xuất cung. Thẩm vương phủ đã náo nhiệt từ lâu, khách khứa ngồi đông đủ. Rất khó tưởng tượng, chủ nhân bữa tiệc thôi nôi của vương phủ này lại là một vị tiểu thư, mà không phải là tiểu thiếu gia.
Phô trương long trọng như vậy, thực hiển nhiên là vị tiểu thư Thẩm vương phủ đang chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai này, có địa vị vô cùng quan trọng. So với vị đại tiểu thư trước kia hoàn toàn không giống nhau!
Thời điểm Tề Kính Thần và Đại Hoàng tử đến, tạo ra một trận oanh động, chẳng qua Thẩm Vũ đã sớm cho người đi thông báo trước cho Phong Thiến, cho nên khi hai người này mới từ trên xe ngựa đi xuống, lập tức có hạ nhân tới tiếp đón. Bởi vì yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, Phong Thiến phái người dẫn hai người đi tới hậu viện trước.
"Kính Hiên, Kính Thần tham kiến cửu mẫu."Hai người tiến vào hành lễ với Phong Thiến.
Phong Thiến vội vàng cho người nâng hai người bọn họ lên, có chút dở khóc dở cười, dựa theo lễ pháp, nên là nàng hành lễ với hai vị Hoàng tử, kết quả hai đứa trẻ này lại làm ngược lại.
"Nương, nương!" Thẩm Ngữ Dung một tuổi đã biết nói một vài từ đơn giản, lúc này cô bé đang ngồi trên giường, giơ tay vẫy vẫy về phía Phong Thiến.
Sau lại thấy hai vị biểu ca đứng ở bên cạnh, không khỏi nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía bọn họ. Dường như đang tự hỏi bọn họ là ai.
"Vũ Dung, đây là Thái tử điện hạ, đây là Đại Hoàng tử, là biểu ca của con!"
Phong Thiến nhìn thấy dáng vẻ tò mò của nó như thế, không khỏi cười ra tiếng, ôm cô bé vào trong ngực, nhỏ giọng giới thiệu, cũng mặc kệ cô bé nghe có hiểu hay không.
"Sanh Sanh!" Một tiếng nói truyền đến, Thẩm Ngữ Dung lại nghiêng đầu lần nữa, ngậm ngón trỏ trong miệng.
Cô bé kêu ra hai chữ này, làm mọi người sửng sốt, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa hiểu được con bé gọi ai.
"Ngữ Dung, con nói cái gì vậy? Lặp lại lần nữa cho nương nghe thử chút!" Tuy rằng Phong Thiến không hiểu ý của nó là gì, nhưng nghe Thẩm Ngữ Dung nói chuyện, trong lòng vô cùng vui sướng, lập tức giữ lấy nách cô bé, để cho nó đứng trên đùi đối diện với mình, cười khẽ hỏi một câu.
"Sanh Sanh, Sanh Sanh!" Thẩm Ngữ Dung cũng không nhìn về phía Phong Thiến, mà ngược lại còn xoay đầu nhìn Tề Kính Thần, mồm miệng rõ ràng kêu ra hai chữ này, còn không ngừng lặp lại.
Vẫn là mẫu thân Phong Thiến hiểu rõ đầu tiên, nàng ôm Thẩm Ngữ Dung cười như nở hoa, tiểu oa nhi mặt chôn ở trước ngực nàng đã bị ôm chặt đến sắp biến dạng!
"Hóa ra con kêu Thái tử ca ca à, Sanh Sanh, kêu như vậy còn thân mật hơn là kêu Tiểu Sanh!" Tiếng cười thanh thúy của Phong Thiến truyền ra xa, có mấy hạ nhân hầu hạ ở bên người, thỉnh thoảng cũng sẽ đi theo tiến cung, đương nhiên đều biết Hoàng thượng xưng hô với Thái tử như thế nào, cho nên lúc này cũng dùng khăn tay che miệng, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Tề Kính Thần rõ ràng là không vui, cái xưng hô "Tiểu Sanh" này, nó vốn dĩ không thích, chẳng qua ngại việc Tề Ngọc quá mức mạnh mẽ, căn bản là nó không cách nào phản kháng, cho nên chỉ có thể cam chịu. Nhưng lúc này Thẩm Ngữ Dung mới là một đứa bé một tuổi, lại là nữ, làm thế nào nó cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.
Phong Thiến nhìn thấy nó như vậy, cũng biết tiểu Thái tử đang giận dỗi, vì vậy bế Thẩm Ngữ Dung lên, nương theo đẩy vào trong lòng Tề Kính Thần, nhẹ giọng cười nói: "Kính Thần có muốn ôm biểu muội một lát hay không?"
Hiện tại hậu cung vô cùng quạnh quẽ, Thẩm Vũ cũng thường xuyên cảm thấy nhàm chán, cho nên hay triệu nhóm mệnh phụ tiến cung trò chuyện. Phong Thiến thân làm tẩu tẩu của nàng, đương nhiên là người được chọn hàng đầu, quan hệ giữa hai người rất thân mật, cho nên quan hệ với hai vị Hoàng tử này cũng rất gần gũi, khi không có người ngoài, Phong Thiến đều gọi thẳng tên của bọn họ.
Tề Kính Thần mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Thẩm Ngữ Dung, dường như muốn làm cho đứa trẻ này thấy khó mà lui vậy. Không ngờ mới chớp mắt một cái, thân thể mềm mại thơm mùi sữa kia đã rơi vào trong lồng ngực của nó. Trước đó Tề Kính Thần chỉ ngây ngốc, theo bản năng nghe lời chỉ dẫn của Phong Thiến, mơ màng nâng tay lên ôm lấy thân thể Thẩm Ngữ Dung.
Thẩm Ngữ Dung luôn luôn kén chọn, nhưng lại vô cùng nể mặt vị biểu ca này, có đôi khi Thẩm An Lăng ôm cô bé, cô bé đều sẽ khóc nháo không ngừng, nhưng khi nhào vào lòng của Tề Kính Thần, cô bé lại cười cười, thậm chí còn tự nhiên vươn đôi tay ra ôm lấy cổ nó.
Phong Thiến không dám buông cánh tay ra, chỉ là nhẹ nhàng nâng Thẩm Ngữ Dung như vậy, nhưng cũng không gây trở ngại sự thân thiết của đôi biểu huynh muội này.
Đại Hoàng tử được hạ nhân dắt ngồi ở trên ghế, thấy một màn như vậy, trên mặt không khỏi hơi lộ ý cười. Khóe môi của nó hơi cong lên, vừa lúc này ma ma ôm một vị tiểu thư khác đến, cũng bộ dáng tầm hơn hai tuổi, chính là Thẩm Ngữ Phù.
Đại Hoàng tử gật gật đầu với Thẩm Ngữ Phù, Phong Thiến cũng từng dẫn theo Thẩm Ngữ Phù tiến cung. Tuy rằng chủ tử hậu cung ít nhưng dù sao nhiều người nhiều miệng nên nàng cũng không thường xuyên đưa hai đứa trẻ này tiến cung.
"Kính Hiên muốn ôm muội muội một cái không? Ngữ Phù, đi qua chỗ đại biểu ca đi!" Vừa lúc Phong Thiến thấy một màn như vậy, ý cười trên mặt càng tăng, nàng nhẹ giọng hỏi một câu rồi phất phất tay, ý bảo ma ma ôm Thẩm Ngữ Phù qua.
Tề Kính Thần cũng mặc kệ những người khác, chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn Thẩm Ngữ Dung ở trong lồng ngực, hai người đều không lớn, lại còn là dáng vẻ trắng trẻo mập mạp. Cục thịt lớn ôm cục thịt nhỏ, nhìn xa xa thấy cảm xúc của cả hai có chút không giống nhau lắm.
Thẩm Ngữ Dung còn đang chảy nước miếng, cô bé giơ ngón tay lên, cho thẳng vào miệng, lúc lấy ra, đầu ngón tay còn lây dính rất nhiều nước miếng.
Không đợi Tề Kính Thần phản ứng, Thẩm Ngữ Dung vỗ cái tay dính nước miếng kia lên mặt nó. Trên mặt lập tức truyền tới cảm giác ướt át, làm nó cứng đơ ngay tại chỗ.
"A...a...a..." Tề Kính Thần lập tức cảm thấy bản thân chịu nhục, liều mạng đẩy Thẩm Ngữ Dung ra ngoài, rõ ràng không muốn ôm cô bé nữa.
Trong nhà lập tức vang lên một trận khóc quấy, ngoại trừ Thẩm Ngữ Dung bị vứt bỏ kêu khóc lên, trong đó còn có tiếng khóc thét kèm theo của Thái tử điện hạ vì không chấp nhận nổi nước miếng trên mặt mình. Phong Thiến luống cuống tay chân, hạ nhân bên cạnh đều bước lên khuyên nhủ an ủi, lúc này đám trẻ con mới nín lại.
Cuối cùng cũng tới thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai, bình thường bé gái chọn đồ vật đoán tương lai sẽ không làm lớn như vậy. Thế mà Thẩm vương phủ lại tổ chức tiệc hoành tráng, Thẩm Ngữ Dung còn chưa biết đi, được ma ma ôm đi ra sảnh ngoài. Đương nhiên hai vị Hoàng tử đi ở phía trước, các khách nhân cũng coi như hiểu rõ.
Địa vị của vị đích cô nương Thẩm vương phủ này, không thể đánh đồng cùng với quý nữ thế gia khác. Người ta không chỉ có quan hệ họ hàng gần với hoàng gia, lúc chọn đồ vật đoán tương lai còn có hai vị Hoàng tử hộ tống, mặc cho ai cũng đều không thể tôn quý bằng cô bé.
Lần này Thẩm Ngữ Dung chọn đồ vật đoán tương lai, đầu đường hẻm nhỏ khắp kinh đô cũng nổi lên một hồi thảo luận náo nhiệt. Mọi người toàn nói tiểu quý nữ này của Thẩm vương phủ, sau khi lớn lên nhất định sẽ không giống với người thường. Trẻ con chọn đồ vật đoán tương lai mà bốc rất nhiều đồ cũng chỉ có một hai đứa, đương nhiên trường hợp không bốc cái nào giống như Thái tử điện hạ, cuối cùng trở thành đứa trẻ không có tiền đồ chỉ muốn ăn cũng rất ít.
Bà vú đặt Thẩm Ngữ Dung trên thảm, bên cạnh bày vô số kỳ trân dị bảo, đương nhiên cũng có cái cuốc, có sách vở đại biểu cho nhiều nghề. Thẩm Ngữ Dung bò tới bò lui, mỗi lần trong tay đều lấy một thứ, sau đó bò tới thảm bên cạnh, thả đồ vật xuống rồi lại đi lấy đồ khác.
Qua một lúc như vậy, khách khứa vây xem cũng hiểu rõ dụng ý của cô bé. Vị đích cô nương này muốn sở hữu toàn bộ đồ vật ở trên thảm. Cô bé cũng không ngại phiền, cứ bò qua lại từng chuyến như vậy, thẳng đến khi gom toàn bộ đồ vật lại với nhau, cô bé liền ngồi bên đống đồ kia, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
"Ai da, xem tiểu cô nương này cái gì cũng muốn hết! Ngày sau nhất định không phải là vật trong ao!" Không ít người nói chúc mừng với Thẩm An Lăng, trong miệng không ngừng phát ra lời nói cát lợi.
Ý cười trên mặt Thẩm An Lăng có chút cứng đờ, lại vẫn cứng rắn chống đỡ tiếp nhận chúc mừng. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Ngữ Dung vui vẻ ngồi bên đống đồ kia, đôi tay vỗ vỗ, giống như là đang ăn mừng mình có nhiều đồ vật như vậy. Dường như đôi mắt nho đen đang lấp lánh sáng ngời, làn da trắng như ngà voi, khiến người khác vừa nhìn đã biết tương lai là một tiểu mỹ nhân.
Ánh mắt Thẩm An Lăng dừng trên đống đồ kia, có chút lo lắng, hình như muốn quá nhiều thứ cũng không tốt lắm.