- Trang chủ
- Tiến Về Phía Nhau
- Chương 14
Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên
"Triều đại thái bình" là bộ phim kể về quá trình thống nhất và gây dựng đất nước, hiện tại đang quay đến giai đoạn sau của phim, chủ yếu là cảnh hoàng cung. Chu Nghi Ninh đóng nhân vật phản diện chốn hậu cung nên cảnh diễn tương đối nhiều. Hôm nay sẽ quay cảnh tiệc sinh thần của Thái hậu.
Không biết tối nay quay đến mấy giờ, tóm lại là quay xong thì mới được kết thúc công việc.
Trước cảnh chính vào buổi tối, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương có một cảnh ngắn, cảnh này đáng lẽ sẽ được quay vào ngày mai, nhưng vì chưa chuẩn bị xong bối cảnh bữa tiệc sinh nhật nên đành quay cảnh này trong thời gian chờ.
Trước giờ Ninh phi luôn được sủng ái. Giữa hậu cung ba ngàn giai lệ, không phải hoàng đế chỉ sủng ái với những người mình thực sự yêu thương. Có rất nhiều phi tần là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của viên quan triều đình nên hoàng đế buộc phải sủng ái họ để cân bằng thế lực, huống hồ Ninh phi lại là con của Thừa tướng. Ninh phi hiểu rõ điều đó nên nàng ta luôn chớp lấy mọi cơ hội để quyến rũ hoàng đế.
Nhưng Chu Nghi Ninh không phải là nữ chính, cảnh thân mật trong "Triều đại thái bình" cũng rất ít, toàn bộ phim chỉ có hai cảnh hôn, đều là của hoàng đế và hoàng hậu. Cảnh thân mật nhất của Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương cũng chỉ là ôm và hôn trán thôi.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bắt đầu quay phim.
Ninh phi mặc bộ váy màu xanh đi vào ngự thư phòng, hoàng đế vừa phê duyệt tấu chương xong, ngẩng đầu lên thì thấy nàng ta, hắn khẽ chau mày. Ninh phi chậm rãi đi tới, mỉm cười nói: "Hoàng thượng."
Hai thái giám đi theo sau quỳ sụp xuống: "Hoàng thượng, Ninh phi không cho nô tài..."
Hoàng đế khoát tay: "Được rồi, lui xuống đi."
Thái giám lui ra ngoài.
Ninh phi đi tới bên cạnh hoàng đế, nàng ta chạm vào người hắn, hờn dỗi: "Hoàng thượng không vui khi thấy thần thiếp sao?"
Vẻ mặt của hoàng đế thoáng thay đổi, hắn nhìn nàng, mỉm cười: "Nào có, sao thế được."
Ninh phi tiến tới gần hắn, nhón chân nói nhỏ vào tai hắn, sườn mặt của nàng ta đẹp vô cùng.
Hoàng đế ôm lấy eo nàng, đôi mắt đen láy như vực sâu thăm thẳm nhìn nàng khiến nàng cảm thấy hồi hộp. Hắn cong môi cười, cúi đầu hôn lên trán nàng.
"Cắt!"
Phó đạo diễn khó hiểu nhìn đạo diễn Từ, đang diễn hay mà!
Đạo diễn Từ chau mày, nhìn Chu Nghi Ninh: "Chu Nghi Ninh, sao cô chớp mắt suốt thế? Mắt cô là đèn chớp nháy hả?"
Chu Nghi Ninh: "..."
Đèn chớp nháy? Nếu có clip tổng hợp những câu mắng của đạo diễn Từ dành cho cô thì bảo đảm cô sẽ nổi tiếng.
Quý Đông Dương buông cánh tay đang ôm eo cô ra, cúi đầu nhìn cô: "Cô căng thẳng à?"
Chu Nghi Ninh lập tức phủ nhận: "Đùa à! Chỉ hôn trán thôi mà, có gì phải căng thẳng chứ?"
Quý Đông Dương lãnh đạm nói: "Ai biết được."
Dám cười nhạo cô! Chu Nghi Ninh mím môi, nổi nóng: "Nếu tôi mà căng thẳng thì tôi sẽ theo họ anh!"
"Ồ?"
"Hừ."
Đạo điễn Từ đau đầu, vội nói: "Được rồi, quay lại lần nữa!"
Hai người cãi nhau ở trường quay chẳng phải ngày một ngày hai, hơn nữa cả đoàn phim cũng chỉ có mỗi Chu Nghi Ninh dám nói chuyện như thế với Quý Đông Dương. Đoàn phim có rất nhiều fangirl của Quý Đông Dương nên lúc đầu, họ đều lén mắng Chu Nghi Ninh, nhưng sau một thời gian, ai cũng thấy việc xem hai người cãi cọ cũng là một thú vui, nhất là có thể thấy được một khía cạnh khác của nam thần.
Quay lại lần nữa, đạo diễn Từ cho qua: "Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, tối nay sẽ vất vả đấy."
Vẫn chưa chuẩn bị xong bối cảnh, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương đi về phòng hóa trang.
Chu Nghi Ninh thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng hóa trang thì gặp A Minh. A Minh cười: "Cô Chu, Đông ca mời mọi người ăn khuya, tôi tới hỏi xem cô muốn ăn gì?"
Chu Nghi Ninh chỉ vào người mình: "Chỉ hỏi riêng một mình tôi thôi?"
A Minh cười: "Không phải, hỏi để thu thập ý kiến để gọi món thôi, chị Chu Duy ăn bánh bao, Cảnh Tâm thì muốn ăn sủi cảo."
Chu Nghi Ninh suy nghĩ một chút, "Tôi cũng muốn ăn sủi cảo."
Mười một giờ tối, thức ăn được đưa tới.
Mọi người hoan hô: "Đông ca vạn tuế!"
"Đói chết mất, nếu không có bữa khuya này thì chắc tớ không trụ nổi đâu."
"Tớ cũng vậy. Đói đến mức không cầm nổi cọ vẽ chân mày luôn này!"
...
A Minh đưa hộp sủi cảo cho Chu Nghi Ninh, cô cảm ơn rồi nhận lấy. Chu Nghi Ninh phát hiện kể từ sau khi cô lên trang nhất báo xã hội, thái độ của A Minh đối với cô thay đổi rất lớn. Mấy diễn viên nữ đều ngồi tụm lại một chỗ, mà anh ta chỉ đưa thức ăn cho mỗi mình cô, vấn đề là anh ta là trợ lý của Quý Đông Dương.
Mọi người đều nhìn cô, ngay cả Chu Duy cũng sáp tới gần: "Này, sao em quen với trợ lý của Quý Đông Dương thế?"
Chu Nghi Ninh cắn sủi cảo, "Không biết."
Chu Duy bĩu môi: "Em không biết thì ai biết."
Chu Nghi Ninh: "Có thể là anh ta thấy em đẹp quá."
Chu Duy bật cười. Cô ấy nhìn Chu Nghi Ninh. Dưới ánh trăng, làn da của Chu Nghi Ninh như phát sáng, ngũ quan tinh tế, đuôi mắt hơi xếch quyến rũ, ngay cả nốt ruồi trên cánh mũi cũng rất đặc biệt.
Có thể cô không có đẹp đến mức khiến ta sửng sốt, nhưng vẻ đẹp của cô rất đặc biệt, càng nhìn càng thấy thu hút.
Ăn khuya xong, ai làm việc người nấy.
Ninh phi ngồi gần Như phi. Như phi nuôi một con mèo màu trắng rất đẹp, Ninh phi thấy thích nên ôm nó vào lòng, đồng thời cũng nhẹ nhàng vuốt ve nó để con mèo không hoảng sợ mà cào nàng.
Chu Nghi Ninh chau mày, cúi đầu nhìn con mèo trong lòng mình. Nó giãy giụa một chút rồi nhảy ra khỏi vòng tay cô.
Đạo diễn Từ: "Cắt! Mau bắt con mèo lại!"
Quay phim với động vật chẳng dễ dàng gì, chúng không phải là người nên không hiểu mình cần làm gì. Con mèo này là do đoàn phim đi mượn, hôm nay mới được chủ ôm tới, nhưng cô ấy quên cắt móng chân cho nó. Chu Nghi Ninh bị nó cào, da cô vốn nhạy cảm, nếu là người khác thì có thể sẽ không sao, nhưng với cô thì khác. Mu bàn tay cô in rõ ba vết cào, chúng còn đang rỉ máu.
Sự cố ngoài ý muốn này buộc phải tạm ngừng quay.
Trong đoàn phim, ít ai nuôi thú cưng nên không biết phải làm gì.
"Có cần đi tiêm vắc-xin không? Chảy máu rồi kìa."
"Không kiểm tra con mèo trước khi quay hả? Sao để nó cào người ta thế kia?"
"Tôi thấy tốt nhất là đi tiêm vắc-xin đi. Hồi trước tôi nghe nói có người bị mèo cào nhưng không đi tiêm phòng, sau đó bị phát bệnh."
Mọi người vây xung quanh Chu Nghi Ninh đưa ra đủ mọi ý kiến, còn Chu Nghi Ninh thì ngẩn người nhìn tay mình.
Chủ của con mèo cũng không ngờ mèo nhà mình lại đi cào người ta, cô ấy ôm mèo chạy đến, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, chắc là do nó sợ người lạ, tất cả là lỗi của tôi khi quên cắt móng chân cho nó. Nhưng mọi người yên tâm đi, mèo nhà tôi không có bệnh gì hết, nó rất khỏe mạnh, ngày thường lúc chơi với nó tôi bất cẩn để bị cào mấy phát nhưng cũng không đi tiêm phòng."
"Đi tiêm vắc-xin đi."
Một câu nói chấm dứt lời bàn tán xôn xao của mọi người.
Không biết từ lúc nào mà Quý Đông Dương đã đứng sau lưng Chu Nghi Ninh, anh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy tay cô: "Phòng ngừa."
Không phải mèo nhà mình nên tốt nhất là cứ phòng ngừa.
Đạo diễn Từ nói: "Đông Dương nói đúng đó, đi tiêm đi, đây là sự cố xảy ra khi quay phim, tôi phải chịu trách nhiệm."
Chu Nghi Ninh choàng tỉnh, nhìn mọi người nói: "Quay xong cảnh tối nay rồi tôi sẽ đến bệnh viện."
Mất rất nhiều công sức mới bố trí xong cảnh quay này, mà sáng mai là phải dọn lại. Đạo diễn Từ chau mày: "Xử lý vết thương đi, lát nữa sẽ quay lại."
Chu Nghi Ninh đứng dậy, xoay người thì nhìn thấy Quý Đông Dương. Chủ của con mèo cũng tiến tới gần: "Để tôi xử lý vết thương cho cô, tôi cũng có kinh nghiệm trong chuyện này. Xin lỗi cô nhiều lắm."
Chu Nghi Ninh cúi đầu nhìn cô gái đang ôm mèo: "Ừ."
Năm giờ sáng mới kết thúc cảnh quay.
Đây là lần đầu tiên Chu Nghi Ninh thức đêm quay phim, cô buồn ngủ muốn chết. Thay quần áo, tẩy trang xong, mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng hóa trang, nhưng bất cẩn vấp phải bậu cửa. Cả người cô bổ nhào về trước, sau đó rơi vào một lồng ngực lạnh lẽo.
Chu Nghi Ninh vẫn còn hoảng hốt nắm chặt áo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, cô ấp úng: "Sao anh lại ở đây?"
Anh tẩy trang và thay quần áo nhanh lắm, lẽ ra phải về rồi mới đúng.
Quý Đông Dương đỡ cô đứng vững, "Chờ cô."
Chu Nghi Ninh kinh ngạc: "Chờ tôi?"
A Minh vừa cười vừa tiến lại gần: "Cô đâu lái xe được đúng không? Ở đây khó bắt xe, mọi người trong đoàn phim cũng muốn nhanh chóng về nhà, nên chúng tôi thuận đường đưa cô về luôn."
Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương, cô nhoẻn miệng cười, "Vâng."
Quý Đông Dương đi trước, A Minh cười với Chu Nghi Ninh rồi hai người cũng đi theo sau anh.
Lên xe, theo thói quen, Quý Đông Dương lấy miếng bịt mắt định đeo vào thì phát hiện Chu Nghi Ninh đang nhìn anh chằm chằm.
Chu Nghi Ninh chỉ miếng bịt mắt trong tay anh: "Tôi cũng muốn đeo thử."
Ở trường quay, lần nào nghỉ ngơi anh cũng đeo bịt mắt. Hình như anh rất thích màu này, nhớ lúc cô gõ cửa phòng gọi anh đi ăn ở Hoành Điếm thì anh cũng đeo bịt mắt giống cái này, ở phòng khách nhà anh cũng có, có vẻ như ở đâu cũng có...
Quý Đông Dường cười nhẹ, đưa bịt mắt cho cô, "Hơi to đấy."
Bịt mắt được làm riêng cho anh, đầu cô nhỏ nên đeo hơi rộng làm miếng bịt mắt cứ tuột xuống mũi cô.
A Minh lặng lẽ thu tay khỏi hộc đựng đồ chỗ gần tay lái, ở trong đó có mấy cái bịt mắt chưa dùng bao giờ.
Có vẻ như Chu Nghi Ninh không quan tâm xem miếng bịt mắt có được dùng hay chưa, cô đẩy miếng bịt mắt lên để lộ ra cánh mũi nhỏ nhắn. Cô khẽ hít vào một hơi, có cảm giác như miếng bịt mắt tràn ngập hơi thở mát lạnh của anh.
A Minh hỏi: "Đông ca, về nhà luôn hay sao ạ?"
Quý Đông Dương: "Đi bệnh viện trước đã."
Chu Nghi Ninh vội kéo miếng bịt mắt xuống, "Đi bệnh viện làm gì?"
Quý Đông Dương nhìn tay cô, ngả người dựa vào lưng ghế, "Tiêm phòng."
Chu Nghi Ninh nói nhanh: "Không cần đâu."
Quý Đông Dương: "Tỷ lệ tử vong khi phát bệnh dại là một trăm phần trăm."
Chu Nghi Ninh: "Ai đời lại đi rủa người ta như thế hả?"
Trong bóng đêm, Quý Đông Dương nhoẻn miệng cười, không nói gì.
A Minh nói: "Tôi thấy tốt nhất là làm theo lời Đông ca đi."