Tác giả: Zhihu
7.
Tạ Dữ vừa bị gặm vừa bị cắn chiếm hết tiện nghi, vất vả lắm mới chờ Lâm An An yên phận, Tạ Dữ chỉnh nhiệt độ điều hòa giúp cô, đắp chăn giúp cô rồi mang theo dấu răng về nhà.
Về đến nhà đã 11 giờ.
Căn nhà tối đen như mực, anh cởi bộ âu phục màu xám tro đã nhăn nhúm, tùy tiện ném ở huyền quan.
Trong phòng khách trang trí đơn giản bày một bình rắn to lớn.
Con rắn nhỏ màu đen với lớp vảy ánh lên ánh sáng nhạt đang lè lưỡi, từ trong bình thò đầu ra.
“Tao về muộn.”
Giọng nói Tạ Dữ hơi mệt mỏi.
“Xì xì” tiếng con rắn nhỏ lè lưỡi hai lần.
“Không có điểm nào tốt cả, vốn tao chẳng thích cô ta, nếu không phải có hợp tác với Thẩm gia, tao cũng không lãng phí thời gian thế.”
Tạ Dữ chuẩn bị thức ăn cho rắn nhỏ xong, nó quay đầu chui vào bình, chẳng thèm đoái hoài đến loài người rốt cuộc đang nói chuyện gì với nó.
“Nhưng, Lâm An An cũng rất đáng yêu.”
Thông báo wechat lần lượt vang lên: “Tạ Dữ, con có thái độ như vậy với Thẩm Nghiên, khiến mẹ sau này làm sao đối mặt với dì Thẩm đây?”
“Sau này hai đứa con hẹn hò nhau, đều tốt với cả hai nhà.”
“Còn nữa, hôm nay chuyện cô gái đó là sao, con đi xem mắt cũng đưa cô ta đi cùng.”
…
Tạ Dữ cười lạnh một tiếng, không chút do dự lựa chọn bao che.
Từ khi Tạ Dập vốn kém cỏi được sinh ra, anh đã được ngầm sắp xếp thành vật hy sinh “tiền đồ tươi sáng” của bản thân mình.
Sự trầm tĩnh, chững chạc của Tạ Dữ đã được mài giũa rất nhiều lần, từng bước dựa vào năng lực của bản thân khiến cho công ty của gia đình cải tử hoàn sinh thành công, hơn nữa còn không ngừng phát triển.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, từng hàng xe đông nườm nượp, bên trong phòng vẫn tối tăm.
Đôi mắt của Lâm An An trong veo, uống rượu xong gương mặt đỏ bừng, đôi môi căng mọng.
Tạ Dữ hơi mệt, sờ dấu răng trên sống mũi, đột nhiên nhớ tới giọng nói hoạt bát, lanh lảnh có chút ồn ào bên tai.
Cho dù hát bài “Vận may đến” cũng được.