- Trang chủ
- Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp
- Chương 9: Rất nhiều người đều nói, cô thật sự rất cứng đầu.
Tác giả: Chung Cận
***
“… Gia tốc là sự thay đổi nhanh chậm của vận tốc, nhưng giữa gia tốc và vận tốc không có mối quan hệ tất yếu. Nói cách khác, gia tốc lớn nhưng không nhất thiết vận tốc cũng phải lớn theo và ngược lại. Cậu thử nghĩ một chút, có một chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc, có phải tốc độ rất nhanh? Nhưng bởi vì đó là chuyển động đều, trong toàn bộ quá trình vận tốc không hề thay đổi, cho nên gia tốc là bằng không.”
Lý Duy bắt đầu giải thích tỉ mẩn, lúc này Trương Mạn đã biết thông minh hơn một chút, không có nói cái gì cũng không hiểu, mà là để cho bản thân lộ ra dáng vẻ không biết một hoặc hai vấn đề nào đó.
Bên cạnh đó, cô còn chủ động làm mấy cái đề, nhận được cái gật đầu khen ngợi của Lý Duy.
Như thể muốn nói, còn có thể cứu, không tính là quá ngốc.
Chẳng mấy chốc đã một giờ trôi qua, Lý Duy vẫn chưa quen với việc nói quá nhiều lời trong một khoảng thời gian, vốn giọng anh hơi khàn giờ càng khản hơn.
Trương Mạn đau lòng anh, bèn đề nghị ăn cơm trước, chiều lại tiếp tục học.
Cô rất tự giác đi đến tủ lạnh lấy thức ăn ra, vào nhà bếp dùng lò vi sóng hâm nóng, lại rót thêm hai cốc nước rồi mới đi vào phòng đọc sách.
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn cơm, Lý Duy cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Trương Mạn nuốt miếng cơm trong miệng xuống, cẩn thận hỏi: “Lý Duy, cậu… Hôm nay mẹ cậu không về nhà sao?”
Đối với đề tài này của cô cậu thiếu niên không có biểu hiện gì khác thường, rất tự nhiên đáp: “Bà ấy đi rồi, sáng hôm nay đã lên máy bay.”
Kiếp trước cô chưa từng nghe anh giải thích kĩ càng, nhưng bây giờ, bất giác cô muốn thấu hiểu anh nhiều hơn.
“Vậy bình thường dì cũng sống ở đây sao?”
Có vẻ như cậu thiếu niên không kháng cự việc cùng cô nói mấy chuyện vặt vãnh này, thong thả nuốt miếng cơm trong miệng xuống: “Lúc tôi còn nhỏ bà ấy đã di dân sang Canada, mấy ngày trước nghe nói tôi bị thương nên mới trở về chăm sóc tôi hai ngày.”
Trương Mạn nhìn sắc mặt anh, không thấy có chỗ gì không đúng, cho nên tiếp tục hỏi: “Lý Duy, mẹ cậu tên là Lâm Hồi sao? Tên thật dễ nghe, vậy… vậy dì là người như thế nào vậy?”
Cậu thiếu niên nghe được vấn đề này, đột nhiên mí mắt cong cong, tựa hồ rất vui vẻ.
“Đúng, tên tiếng Trung của bà là Lâm Hồi, tiếng Anh gọi là Janet. Janet là người mẹ dịu dàng nhất trên thế giới này, mặc dù tôi và mẹ sống cách xa nhau, nhưng hễ tôi gặp khó khăn mẹ đều sẽ cổ vũ tôi, ủng hộ tôi, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn đó.”
Janet, chính là cái tên này, luôn khiến cô phải khắc sâu.
Trương Mạn đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng rất nghiêm túc: “Ờm, tôi cũng cảm thấy, dì nhất định là người mẹ đẹp nhất dịu dàng nhất trên thế giới này.”
Ăn cơm trưa xong, anh tiếp tục giảng đề. Trương Mạn sợ anh nói nhiều cổ họng sẽ lại đau, sau khi anh giảng một kiểu đề cô sẽ cố gắng chọn mấy dạng bài tương tự để làm, như thế anh sẽ không cần giảng lặp nữa.
Ngay sau đó Lý Duy bỗng phát hiện ra, Trương Mạn là một cô gái rất thông minh, học rất nhanh, sau khi đã hiểu rõ những khái niệm cơ bản liền có thể học một biết mười vô cùng ngon ơ mà không cần anh tốn thêm nhiều lời.
Sau cùng, vẻ mặt anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động nói với cô ngày mai tới sớm một chút.
Trước khi ra về Trương Mạn hỏi anh: “Lý Duy, mẹ cậu quay lại Canada rồi, có phải tạm thời dì không trở về nữa không?”
Cậu thiếu niên gật đầu, tiễn cô ra ngoài.
“Vậy… Vậy không bằng sớm mai tôi tới làm cơm cho cậu nha.”
Lúc này cậu thiếu niên mới ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên: “Cậu biết làm cơm?”
Trương Mạn gật đầu, lại bổ sung thêm: “Chúng ta có thể cùng ăn sáng cùng ăn trưa, như thế có thể tiết kiệm được nhiều thời gian tự học hơn. Đúng rồi, ngày mai giờ học thêm tôi có thể ở lại nhà cậu tự học không? Tôi tuyệt đối sẽ không quấy quầy cậu đâu, giờ tự học tối mai tôi và cậu có thể cùng nhau đến trường.”
Cô đã tính toán đâu vào đấy hết cả rồi, như thể là đương xem xét thời gian và sự thuận tiện của cả hai.
Cậu thiếu niên suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.
Trương Mạn hơi hài lòng, dựa vào cửa nhà hỏi: “Vậy cậu muốn ăn cái gì? Tài nghệ nấu nướng của tôi không tệ đâu nhá.”
Đối với ăn uống Lý Duy không có chấp niệm gì: “Cậu cứ nhắm rồi làm thôi, không còn chuyện gì thì tôi đi vào đây.”
Nói xong, anh nhìn cô gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lớn lại.
…
Về đến nhà còn chưa tới giờ cơm tối, Trương Mạn bật quạt trong phòng khách lên, đứng trước quạt. Mùa hè ở thành phố N rất oi bức, suốt đoạn đường từ nhà ga trở về nhà cả người cô ướt sũng mồ hôi.
Trương Tuệ Phương không có ở nhà, hẳn là đã ra ngoài gặp mặt bạn bè rồi. Bạn bè bà rất nhiều, Trương Mạn hoàn toàn không quen biết hết được.
Cô chỉ nhớ mang máng rằng kiếp trước sở dĩ Trương Tuệ Phương quen biết Trịnh Chấp là do tham gia một bữa tiệc do một người bạn tổ chức. Ngờ ngợ nhớ được hai người bọn họ ở cùng nhau, đại khái là chuyện của tháng một năm sau.
Cô nhéo nhéo ấn đường, tự nhủ rằng những chuyện này rồi sẽ từ từ đến.
Vừa trở về phòng, Trần Phi Nhi đã gọi điện thoại tới.
“Trưa nay tớ có gọi cho cậu, mẹ cậu nói cậu đã ra ngoài chơi rồi.”
Trương Mạn giải thích: “Không có, tớ tới nhà Lý duy, cậu ấy giúp tớ học Vật lí. Sau này cuối tuần tớ đều phải đi, có điều buổi tối tớ rảnh nè, cậu muốn tìm tớ có thể tìm vào buổi tối.”
Trần Phi Nhi nghe được cái tên Lý Duy, im lặng lúc lâu, trầm giọng nói: “Mạn Mạn, tối hôm qua cậu có nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn trường không?”
“Ờ, có nhìn thấy.” Trương Mạn thả lỏng người, cô vắt ngang người trên giường. Cảm thấy hơi chóng mặt, có thể là bị say nắng rồi.
“… Làm thế nào cậu bình tĩnh được vậy, tớ đọc mà hồn vía tán đản. Cậu nói, khi còn bé Lý Duy suýt bị bố cậu ấy treo cổ à?” Trần Phi Nhi rất tò mò, chuyện như vậy ở trong cái thành phố nhỏ này thật sự làm cho người nghe sợ hãi.
Trương Mạn hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh: “Ờ.”
“U là trời…” Trần Phi Nhi hoảng sợ siết chặt lòng bàn tay, “Bệnh tâm thần là bệnh di truyền phải không? Có rất nhiều bình luận ở dưới bài đăng kia, đều nói rằng Lý Duy cũng bị bệnh tâm thần phân liệt giống bố cậu ấy, vậy sau này có phải cậu ấy cũng sẽ làm ra mấy loại chuyện khủng bố như vậy không? Mạn Mạn, bằng không cậu… Vẫn là cách xa cậu ấy một chút đi, cho dù cậu ấy thật sự rất đẹp trai nhưng tính mạng an toàn vẫn quan trọng hơn ah.”
“Phi Nhi, tớ đều đã điều tra cả rồi, phần trăm có thể chữa khỏi căn bệnh này rất là lớn, chỉ cần người bệnh tích cực phối hợp điều trị, quan trọng hơn là được người nhà tỉ mẩn chỉ dẫn.” Trương Mạn ngồi dậy, vì để an ủi Trần Phi Nhi, mà cố gắng giữ cho giọng mình nghe vui vẻ thoái mái hơn, “Vả lại, triệu chứng của Lý Duy và bố cậu ấy không hề giống nhau, độ khả thi trong việc cậu ấy chủ động làm tổn thương người khác là rất nhỏ.”
“Nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất… Mạn Mạn, rốt cuộc cậu thích cậu ấy cái gì? Hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, xưa giờ tớ chưa từng thấy cậu cố chấp với bất kì chuyện gì như thế này.”
Trương Mạn biết cô ấy đang lo lắng cho mình, trong lòng chua loét, lại có chút ấm áp.
Cô nghiêm nghiêm túc túc nói: “Phi Nhi, cậu cũng đã nói tớ không có hứng thú với bất kì chuyện gì. Nhưng mà Lý Duy thì khác… Cậu yên tâm, tớ sẽ không để bản thân bị tổn thương đâu.”
“… Quên đi, tớ bị cậu đánh bại rồi. Thảo nào nhân gian có nói, những người bình thường không thích tranh với đời nhất, lại chính là những người tranh đấu ác liệt nhất.” Trần Phi Nhi thấy cô kiên định như vậy, biết cô rất cứng đầu(*) không một ai có thể khuyên cô lay động được, “Có lẽ cậu nói đúng, loại bệnh này cũng không phải không thể trị dứt, huống hồ bây giờ tớ nhìn thấy cậu ấy ngoài trừ có hơi ảm đạm ra thì, mọi chỗ khác đều bình thường.”
(*)轴: Này là ngôn ngữ Bắc Kinh, dùng để hình dung một người thích đâm đầu vào ngõ cụt, một khi nói hoặc làm một chuyện gì đó thường rất chuyên tâm, không thay đổi. Bướng bỉnh và khăng khăng với suy nghĩ của bản thân, không lắng nghe ý kiến của người khác. (知道百度。)
“Nhưng mà Mạn Mạn này, cậu đúng là cứng đầu á.”
Trương Mạn nghe cô ấy nói như vậy thì lắc đầu cười.
Câu nói này, kiếp trước Trần Phi Nhi từng nói với cô rồi.
Sinh nhật ba mươi bốn tuổi ở kiếp trước, Trần Phi Nhi và cô đi dạo phố.
Khi đó Trần Phi Nhi đã mang thai đứa thứ hai, mà cô thì vẫn độc thân. Hai người bọn họ cùng nhau đi ngắm nghía đồ của trẻ nhỏ, Trần Phi Nhi trêu chọc cô: “Mạn Mạn, cậu nói xem nhiều năm như vậy cậu không hề tìm bạn trai, sẽ không phải vẫn còn thích cậu bạn năm cấp ba đó chứ? Nghe đâu cái người bị tâm thần phân liệt kia về sau còn được tuyển thẳng vào đại học B đấy. Tên là gì nhỉ, hình như bây giờ đã là giáo sư nổi tiếng gì đó rồi, Lý…”
Cô nghe như vậy liền dứt khoát đứng ngay trước cửa của một cửa hàng nọ. Loại cảm giác đó hệt như đã nằm lòng suốt nhiều năm, một bí mật mà ngay cả chính mình cố gắng không nhớ lại nay bỗng được nhìn thấy ánh sáng. Cô không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã thay đổi, hơi thở hỗn loạn. Câu chuyện cười của Trần Phi Nhi đã chọc trúng nỗi lòng mà cô không muốn để cho bất kì một ai biết.
Trần Phi Nhi trông thấy sắc mặt cô, dần dần nhỏ giọng, qua hồi sau lại khoa trương nói: “U là trời… không phải chứ, sẽ không phải bị tớ nói trúng rồi chứ? Chuyện kia đã qua bao lâu rồi, mười năm có hơn. Mạn mạn, cậu đúng là cứng đầu mà.”
Đúng vậy, rất nhiều người đều nói, cô thật sự rất cứng đầu.
Thích một cuộc sống nhất thành bất biến(*), cũng quen với việc chỉ yêu một người.
(*) Nhất thành bất biến: hình thành rồi thì sẽ không thay đổi.
…
Hai người lại nói thêm một hồi rồi mới cúp điện thoại trong không nỡ, Trương Mạn quay về giường nằm, vùi mình trong chăn.
Lúc đó bố của Lý Duy là một doanh nhân rất nổi tiếng ở thành phố N, công việc làm ăn rất tốt. Nhưng sau khi Lý Duy được sinh ra ông ấy bắt đầu trở nên không bình thường, về sau càng ngày ý thức càng không rõ ràng, đến nỗi không thể nhận ai ra ai.
Sau sự cố lần đó xảy ra, ông ấy từng tỉnh táo được một đoạn thời gian.
Một người điên, đáng sợ nhất không phải là anh ta luôn điên, mà là anh ta đương điên điên, bỗng nhiên tỉnh táo.
Ông ấy nhớ rõ mọi chuyện mình từng làm với con trai, thế là, ông ấy sụp đổ. Ông ấy của lúc đó, và Lý Duy của sau này chính là một người, hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật rằng chính mình không thể kiểm soát bản thân, càng đáng sợ hơn chính là ông ấy nghĩ rằng mình sống sẽ gây nhiều thương tổn thêm cho con trai, thế là ông ấy lựa chọn tự sát.
Khi đó, Lý Duy còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, một đứa bé vẫn tuổi ngây thơ không biết gì, sau ngày hôm đó bỗng mất tất cả những người thương yêu bên cạnh mình.
Trương Mạn vùi mình trong chăn. Cô nhớ lại ban ngày nhìn thấy hai hộp thức ăn ngoài trong thùng rác thì lại không khống chế được tâm trạng, kìm nén khóc ra tiếng.
Tự anh gọi điện thoại đặt thức ăn ngoài, lại đem thức ăn bày ra đĩa sứ trong nhà nhưng không hề nhớ gì cả. Trong tiềm thức của anh, những bữa ăn đó đều là mẹ anh làm cho anh.
Tuy nhiên, mẹ của anh, Lâm Hồi, lúc sinh anh bởi vì khó sinh mà đã qua đời.
Byy nói:
À, đổi cách xưng hô “tớ – cậu” của chị nữ và bạn, nhưng hiện tại t bận quá, chưa fix mấy chương trước được, khi nào rảnh fix sau, hi vọng mọi người đọc đừng bỡ ngỡ =))).