- Trang chủ
- Triệu Hoán Thần Binh
- Chương 235: Truyền tống
Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh
Bọn họ gặp nhau, mến nhau ở trên chiến trường, cuối cùng lại phải xa nhau, bởi vì một lần bất ngờ, vai nam chính cho rằng thánh nữ đã chết, hắn biến thành sát thủ kinh khủng nhất, giết hết ma pháp sư.
Thủy Tinh nhìn chằm chằm vào mộ phần bình thường này, giọng nói yếu ớt:
- Tín vật đính ước của bọn họ là vòng tay ánh sáng cũng bị hắn biến thành màu đen. Cũng ở trong một lần chiến đấu đánh chiếm đế quốc Ma Pháp thất bại, bị đế quốc quý tộc lấy đi. Sau đó, nam tử phát hiện hóa ra thánh nữ vẫn chưa chết, mà bị phái vào một nơi, chấp hành nhiệm vụ gần như phải chết. Hắn liền dẫn theo sát thủ xông qua.
Vu Nhai lẳng lặng nghe. Hóa ra câu chuyện kia còn có phần sau, cũng không phải là kết cục như trong truyền thuyết. Không, ngày hôm nay mới thật sự là kết cục. Vu Nhai biết, nhiệm vụ hẳn phải chết chính là cung điện trước mắt.
Chắc là sau đó, vòng hắc ám lại bị Kim Khí Thiên cướp đi. Gia hỏa này không phải nói hắn không có việc gì, đi tới đế quốc Ma Pháp cướp đồ sao?
- Cuối cùng vai nam chính và thánh nữ liên thủ giết chết mọi người. Nhưng chính như trong rất nhiều câu chuyện xưa, hai người đều bị thương rất nặng, không đi ra khỏi tử địa này. Cuối cùng bọn họ hẹn nhau ở đây hóa thành vong linh ngủ say chờ đợi người thừa kế, truyền lực lượng xuống. Vai nam chính đưa Kiếm Linh của hắn tới sát phía ngoài của dãy núi sương mù chờ đợi người thừa kế đến. Thánh nữ lại phát ra lời kêu gọi!
Thủy Tinh lẳng lặng nói.
Vu Nhai rốt cuộc đã biết vì sao thời điểm U Hoang trở nên điên cuồng trước sau vẫn nói: Ta đã đợi ngươi rất lâu!
Không biết từ lúc nào U Hoang lại xông ra, lẳng lặng nhìn ngôi mộ kia, hình như cũng đang nghe Thủy Tinh kể chuyện. Trong lòng Vu Nhai thầm thở dài. Hắn không biết vì sao hai vị tiền bối lại muốn làm như vậy. Có thể chỉ vì để trăm ngàn năm sau lại gặp lại.
Một loại ký thác mới có thể làm cho vong linh có ý thức sống sót.
Mà lúc này bọn họ đã tan vào trong mộ phần, coi như là kết cục viên mãn. Hơn nữa dường như bọn họ rất hài lòng đối với sự xuất hiện của mình và Thủy Tinh. Có thể ngay cả bọn họ cũng không ngờ truyền thừa xuống một cách đồng thời, hơn nữa cũng là một đôi yêu nhau.
- Đúng rồi, Thủy Tinh, nàng cũng không phải là ma pháp sư, vì sao lại có thể truyền thừa cho nàng?
Vu Nhai vẫn cảm thấy không giải thích được.
- Nếu như ta đoán không lầm, Huyền Binh bản mạng kỳ quái của ta chính là một vật của ma pháp quang minh. Khi còn bé, ta quá nghịch ngợm, mơ hồ dung hợp nó, hại phụ thân ta tìm rất lâu mới tìm được công pháp tương ứng để tu luyện!
Thủy Tinh le lưỡi một cái nói:
- Lúc đầu thánh nữ không biết ta là giả ma pháp sư, truyền thừa cho ta. Mãi đến khi truyền thừa mới biết đã nghĩ sai. Kết quả là quỷ thần xui khiến, hại thánh nữ hao tổn không ít lực lượng linh hồn mới chuyển ma pháp của nàng vào trong Huyền Binh bản mạng của ta. Hiện tại ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc ta được xem là cái gì, nên tu luyện thế nào.
- Cái này...
Vu Nhai cũng không biết nên nói cái gì cho phải, quá thần kỳ. Chắc hẳn hiện tại Huyền Binh bản mạng của Thủy Tinh và Huyền Binh Điển của mình đều là độc nhất vô nhị. Chỉ là mình tìm được Thần Huyền Khí Điển tu luyện. Không biết công pháp vốn có của Thủy Tinh có thể còn sử dụng được hay không.
- Ngươi, làm sao nhận được truyền thừa của Kiếm Linh vai nam chính? Kiếm Linh một lần nữa nhận chủ phải có Huyền Binh bản mạng tương đồng với chủ nhân trước đó. Lẽ nào ngươi nhận được Huyền Binh thứ hai?
Thủy Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Sắc lang này càng ngày càng thần bí, thật là.
- Ta sớm có được. Lúc đó nàng không phải muốn theo dõi ta, xem ta đi nơi nào tu luyện sao? Thật ra chính là ở trong này. Cho nên nàng a... Ta tiến vào dãy núi sương mù căn bản sẽ không có chuyện gì. Nàng lại hồ đồ mà xông vào!
Vu Nhai cười nói. Chợt hắn nhìn thấy hai cha con Khắc Lạp Phu lén lén lút lút ẩn nấp tới gần, bộ dạng chuẩn bị nghe lén, hắn vội vàng đánh tiếng bảo Thủy Tinh đi về phía bên trong cung điện nói:
- Chúng ta đi vào trong rồi nói!
Hai cha con Khắc Lạp Phu phiền muộn cực độ, mắt lom lom nhìn hai người Vu Nhai. Hiện tại bọn họ cũng không hiểu nổi rốt cuộc có tiền bối thợ rèn hay không. Hai vong linh một nam một nữ trước mắt lại là chuyện gì? Bọn họ rất muốn mặt dày mày dạn đi theo vào, lại sợ khiến vong linh tiền bối thợ rèn nào đó phẫn nộ. Đúng vậy, hiện tại bọn họ nghi ngờ vị tiền bối thợ rèn thần bí kia là vong linh.
Trước nói, Kiếm Linh không phải do bọn họ tạo ra, bị Vu Nhai đùa bỡn. Nhưng suy nghĩ hồi lâu hình như lại không đúng. Nếu quả thật bị Vu Nhai đùa bỡn, vậy kỹ thuật rèn của Vu Nhai trước đó là học của ai?
- Ta thật ra không chỉ có hai Huyền Binh bản mạng. Ta...
Vu Nhai cùng Thủy Tinh đi vào bên trong cung điện. Vu Nhai thừa nhận hắn hoàn toàn bị Thủy Tinh cảm động, chuẩn bị nói chuyện Huyền Binh Điển cho nàng biết. Cứ giấu mãi ở trong lòng cũng thấy khó chịu. Đương nhiên, hắn vẫn muốn bán thừa nước đục thả câu, trước giả vờ một chút!
- Cái gì?
Thủy Tinh không nghĩ tới trước đây khi Vu Nhai ở trong tổ Kỳ Binh mất tích, lại chính là tiến vào dãy núi sương mù huấn luyện. Trong lòng nàng khiếp sợ, chợt cảm thấy có chút u oán.
Hắn hại mình lo lắng muốn chết, cũng không nói sớm một chút.
Nàng còn chưa hỏi tới, đã bị câu nói kế tiếp của Vu Nhai làm hứng thú. Không chỉ có hai Huyền Binh bản mạng? Lẽ nào ba món? Đúng rồi, lẽ nào Thất Tinh Thần Kích ở ngay trên người hắn. Đáng chết, tiểu tử này lại muốn thừa nước đục thả câu, thế nào lại không nói?
Khi nàng ngẩng đầu lên mới biết được Vu Nhai cũng không phải muốn thừa nước đục thả câu, mà bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.
Chỉ thấy bên trong cung điện hoàn toàn trống trải, không có bất kỳ vật gì. Nhưng trên mặt đất lại có vô số đường vân, rậm rạp che kín trên mặt đất, trên tường, trên trần nhà. Các đường vân lóe ra bạch quang, như ẩn như hiện.
Oong!
Vu Nhai còn chưa kịp hỏi Thủy Tinh đây là thứ gì, trong truyền thừa thánh nữ có nhắc tới hay không, chợt nghe được một tiếng oong từ bên ngoài truyền đến. Một quả cầu thủy tinh cực lớn từ bên ngoài bay vào, dừng lại ở giữa cung điện lóe ra quang hoa.
Ánh sáng mỏng manh màu trắng chiếu xuống trên đường vân. Đường vân vốn như ẩn như hiện trong lúc bất chợt sáng lên giống như dầu được châm lửa. Trong chớp mắt toàn bộ cung điện được chiếu sáng. Các đường vân đều sáng lên, lại lan truyền khắp nơi.
Ngay ở phía trước hai người Vu Nhai đột nhiên có một đạo bạch quang phát ra khiến người ta phải híp mắt. Kế tiếp có một thứ càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn xuất hiện. Một cánh cửa. Không ngờ một cánh cửa mở ra.
- Tìm được rồi. Ở trong mảnh nhỏ ký ức của thánh nữ, đi tới dãy núi sương mù chính là để mở ra một cánh cửa đạo thông ở sâu trong dãy núi sương mù. Có người nói bên trong Pháp Thần Điện có thứ đó. Nhưng cuối cùng bởi vì vai nam chính xuất hiện nên đã ngâm nước nóng.