- Trang chủ
- Triệu Hoán Thần Binh
- Chương 833: Cùng qua một đêm (hạ)
Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh
- Nhân loại bằng hữu, ta là trưởng lão của Tinh linh tộc thỉnh cầu ngươi giúp chúng ta tìm tộc nhân về.
- Nhân loại bằng hữu . . .
Vân đại trưởng lão tỏ thái độ, cá trưởng lão đứng ra nói. Sương trưởng lão người cũng như tên, mặt lạnh băng. Nhưng Sương trưởng lão pải đứng ra nói một câu.
Biểu hiện của các trưởng lão khiến toàn bộ Tinh linh tộc nhân đi theo cầu xin, dùng lễ pháp cao nhất Tinh linh tộc cầu Vu Nhai. Trông Vu Nhai như được vạn người bái lạy, trở thành nữ thần của Tinh linh tộc.
Cuối cùng đại nữ vương Tinh linh hành đại lễ với Vu Nhai:
- Nhân loại bằng hữu, Tuyết Đế Nhi ta thay tất cà Tinh linh tộc nhân thỉnh cầu ngươi giúp chúng ta tìm tộc nhân về.
Tuyết Đế Nhi liếc trộm Vu Nhai, thầm nghĩ:
- Sao biểu tình của tên này vẫn gian quá, hắn có mưu ma chước quỷ gì đây?
Vu Nhai cười gian:
- Yên tâm, rất nhanh tộc nhân của các ngươi sẽ trở về, rất nhanh ta sẽ vạch trần kế hoạch của Thú Đằng tộc. Nhưng trước đó ta có một yêu cầu nho nhỏ.
Toàn bộ Tinh linh tộc nhân ngẩng đầu lên chờ nghe yêu cầu của Vu Nhai.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Rất đơn giản, gả đại nữ vương Tuyết Đế Nhi của các ngươi cho ta!
Chớp mắt các Tinh linh tộc nhân sửng sốt, mặt cứng ngắc. Tuyết Đế Nhi há hốc mồm, nàng cứ tưởng Vu Nhai sẽ nêu ra những điều kiện đã nói với nàng, sao hắn bỗng nhiên thay đổi?
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của . . .
Trong đầu các trưởng lão Tinh linh tộc nổi lên úy nghĩ này ròi nhìn hướng Ứng thiếu soái, bọn họ không biết ai đúng ai sai.
Trong khi Tinh linh tộc nhân bị hai tên khốn gian trá hại sắp bệnh thần kinh, suýt chút giết hết những người không phải Tinh linh tộc thì nhân loại kia lên tiếng:
- Đừng làm vẻ mặt đó, ta đùa giỡn một chút không được sao? Ta đã nói đại hiệp nhân loại thường chuên môn giúp người, không kích kỷ, làm sao có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Tinh linh tộc nhân thật sự bị thần kinh, tuy nhân loại này nói vậy nhưng . . .
Không có nhưng, vì Tinh linh tộc nhân nghe nhân loại kia nói thầm, có ai 'nói thầm' mà lớn tiếng vậy không?
- Các ngươi nghĩ ta muốn sao? Ta chỉ sợ tư tưởng của Tinh linh tộc các ngươi quá bảo thủ. Sợ các ngươi không thích chuyện lúc trước ta chung một đêm với Tuyết Đế Nhi, dịch dung toàn thân, cứng rắn nhét nữ vương ngốc này cho ta, đòi ta phụ trách nênm ới chủ động nêu lên, bày ra phong độ nam nhân nên có. Hì hì, bây giờ không cần phụ trách thật tốt, tuy hơi làm trái với lý niệm đại hiệp cao thượng.
Vu Nhai đã lớn tiếng 'nói thầm' như vậy.
Tinh linh tộc không biết nênp hản ứng như thế nào. Tuyết Đế Nhi đứng ngây tại chỗ. Trong đó có một người không ngu, là Ứng thiếu soái.
Ứng thiếu soái hộc búng máu:
- Phụt!
Mặt Ứng thiếu soái trắng bệch như tờ giấy, mắt thì đỏ ngầu.
- A! Ngươi làm gì vậy Ứng thiếu soái? Không lẽ ngươi sám hối chuyện mình đã làm? Vậy cũng không cần hộc máu tại đây.
Vu Nhai ngạc nhiên kêu lên:
- Hãy thả mấy trăm Tinh linh tộc nhân trở về, bảo đảm vĩnh viễn thân thiết với Tinh linh tộc, mãi mãi không xâm phạm nữa, nếu không ngươi sẽ trời tru đất diệt. Vậy thì Tinh linh tộc thuần khiết sẽ không truy cứu nữa.
Ứng thiếu soái điên cuồng rống to:
- Ra tay, giết hắn, giết nhân loại này! Mặc kệ kết quả hôm nay như thế nào, ta muốn hắn chết!
Ba chủng tộc ngạc nhien. Tại sao lúc trước còn Ứng thiếu soái khỏe mạnh, bình tĩnh ứng đối nay bỗng nổi điên.
Chỉ có Vu Nhai mới biết mới rồi những gì hắn làm đả kích kẻ cực kỳ tự phụ không còn manh giáp. Kế hoạch của Ứng thiếu soái sắp bị Vu Nhai phá hỏng, giấc mơ của gã khiến Tinh linh tộc cúi đầu lại bị hắn thực hiện. Nữ nhân Ứng thiếu soái nhìn trúng thì 'ở chung một buổi tối' với Vu Nhai, mọi thứ nên thuộc về gã bị cướp đi, đây là cảm giác gì?
Vu Nhai không chút phong độ chạy tới sau lưng trưởng lão Tinh linh tộc, lén lút thò đầu ra:
- Các trưởng lão, cứu mạng!
- Dừng tay!
Các trưởng lão Tinh linh tộc tuy hiểu 'ở chung một đêm' và 'dịch dung toàn thân' là có ý gì nhưng lúc này không thể để Ứng thiếu soái làm bậy. Chớp mắt vô số mũi tên nhắm hướng các Thú Đằng tộc nhân khiến bọn họ không thể động đậy.
Vân đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Ứng thiếu soái, chuyện đã đến nước này rồi xin ngươi hãy giao tộc nhân của chúng ta ra, nếu không thì ta sẽ dùng nhóm mấy trăm người các ngươi đến Thú Đằng tộc đổi lại thì cũng như nhau!
Nếu nói mới rồi Vân đại trưởng lão còn do dự thì bây giờ lão hoàn toàn khẳng định, nếu không phải Ứng thiếu soái làm thì gã sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Ánh mắt của Ứng thiếu soái vẫn nhìn Vu Nhai chằm chằm, thầm nghĩ:
- Tại sao? Tại sao sẽ thua vào tay nhân loại này?
Ứng thiếu soái hận không thể xé nhỏ nhân loại này ra, trong lòng có vô số chữ tại sao quay cuồng. Trong cơn căm hận Ứng thiếu soái dần tình táo lại, gã rất thông minh nên hiểu mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của nhân loại này. Ứng thiếu soái biết hắn từng bước một đả kích gã. Ứng thiếu soái càng nghĩ lòng càng bình tĩnh, tuy không hoàn toàn bỏ qua nỗi bực tức nhưng cảm xúc dần không thể ảnh hưởng sự phán đoán của gã.
Ứng thiếu soái chậm rãi nói:
- Người ở trong một hang đá vôi cách Hồng Phong thị trấn ba mươi dặm từ phía bắc.
Ồn ào!
Các Tinh Linh tộc nhân con ngươi co rút, xôn xao.
Ứng thiếu soái chủ động công khai mọi chuyện:
- Nhân loại, lần này ngươi thắng. Tính toán của ta suýt chút thu toàn Tinh Linh tộc vào túi, ngươi cũng dùng mưu kế thắng ta một trận.
Điều này khiến Vu Nhai xem trọng Ứng thiếu soái hơn. Lúc trước Ứng thiếu soái chưa bị ai đả kích như bây giờ nên gã không cam lòng, thật ra không giết Vu Nhai đã định gã thất bại. Không cần sử dụng hình phạt tàn nhẫn gì, chỉ cần lấy Ứng thiếu soái đi uy hiếp Thú Đằng tộc là mọi kế hoạch của gã sẽ bị công khai.
Ứng thiếu soái nói:
- Nhân loại, chắc chắn ta sẽ trả lại gấp mười lần sỉ nhục ngươi gây ra cho ta. Vinh diệu, tự tin, nữ nhân của ngươi, tất cả đều là của ta!
Ứng thiếu soái lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi!
- Ai bảo ngươi được đi?
Tuy Vu Nhai cảm thấy Ứng thiếu soái khá lợi hại, hơn phục gã nhưng không cho rằng kẻ tự phụ này có ngày sẽ thực hiện được lý tưởng vĩ đại của gã. Vu Nhai không tin Ứng thiếu soái có khả năng thực hiện những điều cuối cùng gã nói, nhưng còn có một khâu hắn chưa thực hiện, vẫn chưa khiến gã thân bại danh liệt.
Vu Nhai biết không thể giết Ứng thiếu soái được, nếu không thì Tinh Linh tộc, Thú Đằng tộc sẽ có chiến tranh. Vậy Vu Nhai phải bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước bằng cách khiến Ứng thiếu soái thân bại danh liệt.
Nếu đã bày sẵn kế thì tại sao không sử dụng?
Ứng thiếu soái lạnh lùng cười:
- Nhân loại, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta? Dám giết ta không?
Ứng thiếu soái biết dù kế hoạch bị lộ thì xác suất Tinh Linh tộc giết gã rất thấp, cho nên gã mới dám không kiêng nể gì bước vào lãnh địa Tinh Linh tộc.
- Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi?