- Trang chủ
- Triệu Hoán Thần Binh
- Chương 1199: Minh bà bà (hạ)
Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh
Đan Đạo Hùng nhắc nhở:
- Dù kiếm đạo thành thánh cũng đừng vội đột phá thánh binh sư ngay, chờ
sau khi ngươi rời khỏi Độc Cô gia sẽ có người kêu ngươi đi công hội lữ
giả, ở nơi đó ngươi sẽ được nhiều hơn nữa.
Vu Nhai giật mình kêu lên:
- Công hội lữ giả?
Vu Nhai nhớ đến lúc mượn kiếm huynh đưa tin tức cho Bắc Đẩu lão viện
trưởng nói câu cuối cùng, bảo khi nào hắn đến công hội lữ giả là chắc
chắn sẽ được thánh binh sư, vào lúc ấy hắn mới chỉ là thiên binh sư lục
đoạn.
Trong thời gian này vì quá bận rộn nên Vu Nhai quên mất.
Đan Đạo Hùng thổ lộ binh mật kinh người:
- Đúng vậy! Chính là công hội lữ giả, đừng xem thường nó. Ngươi có nghe
nói công hội lữ giả xuất hiện từ ngàn năm trước đúng không? Ngàn năm
trước Cổ Duệ chi dân có lẻn vào Thần Huyền đại lục.
Mắt Vu Nhai bắn ra tia sáng chói lòa, công hội lữ giả có bối cảnh như vậy, thế thì bọn họ . . .
- Được rồi, chờ khi nào ngươi đi công hội lữ giả sẽ biết.
Đan Đạo Hùng biết Vu Nhai đầy thắc mắc nhưng gã không nói nhiều, có lẽ bản thân gã cũng không hiểu nhiều.
Đan Đạo Hùng nói:
- Ngươi đi trước đi, ta tâm sự với Tinh Tinh tiếp.
Vu Nhai thầm oán:
- Cha nó, làm người ai làm thế? Nên là trưởng bối cho vợ chồng son không gian riêng mới đúng!
Nhưng nếu Đan Đạo Hùng đã nói ra thì Vu Nhai đành cụp đuôi rời đi.
Đan Đạo Hùng trầm giọng nói:
- Tinh Tinh, ta không biết nên nói ngươi có ánh mắt lợi hại hay là tiểu
tử này quá nghịch thiên. Sát ý thành thánh, đao đạo thành thánh, phong
đạo thành thánh . . . Thế nhưng còn nói là nắm chắc mười phần kiếm đạo
thành thánh.
Thủy Tinh kinh ngạc hỏi:
- Phong đạo thành thánh?
Đan Đạo Hùng khẽ thở dài:
- Không sai, phong đạo cũng thành thánh, hơn nữa loại thứ nhất hầu như
đạt đến cực hạn thánh đạo mới đột phá được. Năm xưa ta cũng không bằng
hắn, tiểu tử này đúng là nghịch thiên. Ngươi nhìn bộ dạng của hắn còn
rất thong dong, có thể áp chế huyền khí trong cơ thể không đột phá. Ta
không nhìn thấu được tiểu tử này sẽ đi đến bước nào.
- Năm xưa ta không ức chế được huyền khí xao động, cảm ngộ và căn cơ
không đủ, khi cảm ngộ đến loại thánh đạo thứ sáu thì đột phá.
Nếu Vu Nhai nghe lời Đan Đạo Hùng nói sẽ kinh hoàng, không còn đắc ý nữa.
Đan Đạo Hùng tiếp tục bảo:
- Hắn không giống như ta. Ta lấy côn làm trung tâm, cảm ngộ quy tắc lực
lượng phụ trợ. Còn hắn muốn cảm ngộ các loại huyền binh trong cơ thể
thành thánh hết, không biết sau khi thành công hắn sẽ có bộ dạng gì.
Thủy Tinh bình tĩnh nói:
- Ta cũng không đoán ra.
Thủy Tinh không quan tâm dù Vu Nhai biến thành như thế nào.
- Đúng rồi, ngươi biết trong cơ thể hắn . . . thôi, xem như vi phụ không hỏi.
Đan Đạo Hùng muốn hỏi Thủy Tinh có biết trong cơ thể Vu Nhai có bao
nhiêu huyền binh bản mệnh, nhưng chuyện này là bí mật, vì vậy gã chỉ hỏi nửa chừng rồi ngừng.
Thủy Tinh trả lời:
- Ta cũng không biết trong cơ thể hắn có bao nhiêu huyền binh bản mệnh, mấy hôm trước hắn định nói nhưng ta không cho.
Lúc trước Vu Nhai định khai thật nhưng Thủy Tinh, Dạ Tình không cho hắn
nói. Thần Huyền đại lục náo động như vậy, có lẽ ngày nào đó Thủy Tinh,
Dạ Tình sẽ bị bắt đi như Tiểu Mỹ, nếu gặp kẻ kỳ dị giống Hắc Nguyệt đại
quản sự thì dù ngươi không nói cũng bị moi móc ký ức, bí mật ra. Loại
chuyện này nhìn mãi quen mắt.
Vu Nhai đã định sẽ trở thành tồn tại khiến người kiêng dè, Thủy Tinh, Dạ Tình là nữ nhân của hắn đương nhiên không thể kéo chân sau.
Đan Đạo Hùng mở miệng nói:
- Ừm! Lợi hại thì lợi hại nhưng rất lăng nhăng. Tiểu tử này . . . Ta sợ
ngươi không trấn hắn được. Không được, nữ nhi của ta sao có thể tùy tiện bị một nữ nhân áp chế? Tinh Tinh, ngươi còn nhớ Minh bà bà không?
Thủy Tinh kinh ngạc nói:
- Tất nhiên là nhớ.
Lúc trước Vu Nhai rời khỏi Huyền Binh đế đô thì Minh bà bà xuất hiện, Đan Đạo Hùng còn phải gọi nàng một tiếng tiền bối.
Khi ấy Đan Đạo Hùng mời Minh bà bà đến kiểm tra cơ thể Thủy Tinh, không
lâu sau nàng rời đi. Dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng Thủy Tinh rất có ấn tượng, vì hơi thở quang minh trên người Minh bà bà rất đậm đặc,
đậm đến làm người ta nghẹt thở, vừa có cảm giác ngăn cách người ngoài
ngàn dặm. Dù Minh bà bà đối với Thần Duệ chi tộc cũng rất xa cách.
Đan Đạo Hùng hỏi:
- Ngươi có muốn bái nàng làm sư phụ không?
Thủy Tinh sửng sốt, bái sư, nàng có bóng ma với từ này.
- Yên tâm, Minh bà bà không có n ehièu quy tắc, chẳng qua trả giá hơi lớn. Bà già này không thích gì khác ngoài tiền.
Trán Đan Đạo Hùng nổi gân xanh, nói:
- Ngươi cũng biết vi phụ không quá giàu.
Mắt Thủy Tinh sáng rực, nàng có hứng thú với người thực tế như vậy hơn.
- Phụ thân, không biết có thể cho ta gặp mặt Minh bà bà lần nữa không? Có lẽ ta có thể dùng cách khác đánh động nàng.
Đan Đạo Hùng cười gian nói:
- Tất nhiên là được, nhưng trừ tiền ra rất khó làm nàng động lòng. Yên
tâm, chỉ cần ngươi thích thì mặc kệ thế nào ta sẽ giải quyết cho, đừng
nói lời từ bỏ. Nếu có thể bái nàng làm sư phụ, khi công hội lữ giả hành
động ngươi và tên khốn Vu Nhai sẽ gặp nhau, hơn nữa . . . Hì hì.
Thủy Tinh kỳ dị nhìn phụ thân, từ khi nào Đan Đạo Hùng cũng bị Vu Nhai
nhiễm? Thủy Tinh càng nổi hứng thú hơn, đặc biệt là có thể gặp lại Vu
Nhai trong công hội lữ giả. Vu Nhai rất tò mò về công hội lữ giả.
Thủy Tinh không để bụng nguyên nhân Đan Đạo Hùng cười kỳ dị.
* * *
Vu Nhai đứng trong sân, nhỏ giọng nói:
- Độc Cô Chiến Phong . . .
Trước mặt Vu Nhai là Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh. Hai người thuộc về Xích
Sắc quân đoàn nhưng vì mới thành lập nên không có tác dụng nhiều trong
chiến tranh, Vu Nhai không công khai, cũng không nói nhiều cho mọi người biết.
Vì càng tò mò với công hội lữ giả nhiều hơn nên Vu Nhai tìm Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh hỏi thăm tình huống.
Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh vừa kể mượn kiếm huynh biết Vu Nhai không chết,
nhờ hai người chuyển vài câu cho hắn. Mượn kiếm huynh đã không ở trong
Bắc Đẩu hành tỉnh, lần trước Vu Nhai bị dịch chuyển không gian vào Mê Vụ sơn mạch không lâu sau gã ra đi, hình như quay về công hội lữ giả.
Tin Bắc Đẩu hành tỉnh thắng lớn tất nhiên lọt vào tai mượn kiếm huynh,
gã thông qua công hội lữ giả nhờ Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh nhắn giùm.
Lời nhắn rất đơn giản, giống như Đan Đạo Hùng, kêu sau khi Vu Nhai rời
khỏi Độc Cô gia thì đi công hội lữ giả một chuyến. Mượn kiếm huynh dặn
Vu Nhai đừng nóng lòng đến thánh binh sư, muốn hắn đi Độc Cô gia như một người lữ hành mà không phải cưỡi ma thú bay. Bởi vì lữ hành là điều
kiện cần thiết để vào công hội lữ giả.
Có lẽ sợ Vu Nhai không muốn ;ữ hành 'nhàm chán' nên mượn kiếm huynh nhắc tới Độc Cô Chiến Phong. Mượn kiếm huynh nói Độc Cô Chiến Phong từng làm chuyện tương tự, gã có thực lực như bây giờ cũng là nhờ công hội lữ
giả.