- Trang chủ
- Triệu Hoán Thần Binh
- Chương 1276: Còn lại hai ngươi
Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh
Khóe môi Vu Nhai co giật.
Hôm nay các nàng đều làm phản, vậy không được, hắn rụt vòi chẳng khác
nào mất hết uy nghiêm. Ca không muốn 'sợ vợ', ca muốn tiếp tục dâm uy.
Quan trọng là lỡ hậu cung đốt lửa thì toi. Vu Nhai bị các vở kịch cung
đình kiếp trước ảnh hưởng, hắn rất mâu thuẫn và phản cảm tranh giành hậu cung.
- Hừ! Ta từng nói chúng ta là người một nhà thì sao? Khi đó ta nói cho
nàng biết tin Cổ Duệ chi dân xuất hiện trên Thần Huyền đại lục rồi nói
chúng ta là người một nhà có gì sai? Hội trưởng đã nói đối phó Cổ Duệ
chi dân thì dù là nhân loại hay trăm tộc đều phải đoàn kết lại, chẳng lẽ đó không phải là ý người nhà sao?
Thôn Thiên kiếm linh quá lợi hại, Vu Nhai tạm gác nàng sang một bên,
giải quyết chuyện trước mắt là chiêu phản kích tốt nhất. Cô nàng kiếm
linh nói những lời kia là muốn xem Vu Nhai lúng túng.
Mọi người nhìn nhau, Vu Nhai nói đầy chính nghĩa như thể hắn là đại anh hùng, đại hào kiệt cứu quốc cứu dân.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa rất ngạc nhiên, nàng có nghĩ đến Vu Nhai sẽ phản bác nhưng không ngờ hắn phản bác kiểu này. Nguyệt Lâm Sa cảm thấy tiểu
tử này sẽ luống cuống tay chân, giải thích lung tung. Nguyệt Lâm Sa sẽ
nghĩ cách cho hắn biết hắn chỉ có thể làm đế phu của nàng.
Nguyệt Lâm Sa đã quyết định phải chiếm nam nhân này làm của riêng.
Vu Nhai nhìn hướng Thủy Tinh:
- Công chúa, nếu vì hai chữ 'người nhà' khiến công chúa hiểu lầm thì
mong công chúa tha thứ cho. Ta biết công chúa thích ta, thậm chí muốn
chiêu ta làm phò mã nhưng ta đã có vị hôn thê Tinh Tinh. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ nàng, dù công chúa cho ta bao nhiêu phú quý vinh hoa.
Vu Nhai lại nhìn hướng Vu Tiểu Dạ:
- Còn có biểu muội luôn quan tâm che chở ta. Khi ta sa đọa nhất, khi mọi người đều từ bỏ ta, chỉ có nàng luôn quan tâm ta, hy vọng ta lại phấn
đấu lên. Nàng mắng, đánh tỉnh ta dậy.
Vu Tiểu Dạ ngẩn ngơ, nức nở khẽ kêu:
- Biểu ca!
Lúc 'Vu Nhai cặn bã' còn ở mỗi lần Vu Tiểu Dạ đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng biểu ca, nàng miệng cứng lòng mềm.
- Bọn họ đều là người quan trọng nhất với ta, công chúa nói xem làm sao
ta có thể từ bỏ làm phò mã của công chúa? Ta không hiếm lạ phú quý vinh
hoa, ta chỉ muốn sống yên ổn, muốn người yêu ta và người ta yêu hòa
thuần ở chung một chỗ, không chịu cực khổ gì.
- Ta không phải người có dục cầu mãnh liệt gì, ta đến đây cũng vì bất
đắc dĩ. Nếu không có đám Cổ Duệ chi dân táng tận thiên lương thì ta cần
gì tới chỗ này? Ta không thể không đến.
- Các ngươi cũng thấy thiên phú của ta không cao gì nhưng ta phải đến.
Là một nam nhân ta cần bảo vệ người quan trọng nhất của ta không bị tổn
thương một chút nào.
Giọng Vu Nhai dõng dạc hầu như truyền khắp quảng trường, mỗi câu như
phát ra từ tận đáy lòng. Không phải giống như, thật sự là lời trong lòng Vu Nhai chẳng qua hắn thói quen thêm chút đồ khác. Ý của Vu Nhai rất rõ ràng, hắn vừa phản kích công chúa Nguyệt Lâm Sa vừa không muốn thấy
Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ tiếp tục đấu võ mồm. Vu Nhai nói ra hy vọng và mục đích của mình.
Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ nghe hiểu ý hắn, xấu hổ cúi mặt xuống rồi lại lén
liếc trộm, Vu Nhai như vậy thật đẹp trai. Đặc biệt là Vu Tiểu Dạ đã lâu
không gặp Vu Nhai, trong mắt tràn ngập quyến luyến, yêu mến.
Các nàng cũng thấy sợ. Bình thường Vu Nhai dễ nói chuyện nhưng khi nổi giận thì rất đáng sợ.
Vu Nhai tự giễu cười nói:
- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, ta như vậy sao có thể trở thành phò mã của
công chúa? A, có lẽ công chúa muốn cướp ta thì rất dễ, nhưng công chúa
sẽ nhẫn tâm sao? Dù cướp được người ta cũng không có lòng của ta.
Vu Nhai nhấn mạnh với công chúa Nguyệt Lâm Sa, có vài câu hắn nói hơi kỳ cục như thể nàng bá đạo muốn cưỡng hôn.
Vu Nhai dùng lời kịch kinh điển kiếp trước, nhưng cơ bản toàn là nam cướp nữ.
Nguyệt Lâm Sa ngây ra một lúc lâu mới biết nàng sắp yếu thế, vội phản bác:
- Vậy ngươi lẻn vào phủ của ta làm gì? Lời hứa của ngươi là có ý gì? Ha
ha, ngươi lẻn vào phủ của ta miễn cưỡng nói là trong sạch nhưng người ta sẽ nghĩ sao? Ta là công chúa chẳng lẽ sẽ bị áp đặt tội danh không
khiết?
Nói đến đây Nguyệt Lâm Sa cười thảm, mặt trắng bệch. Công chúa Nguyệt
Lâm Sa nói miễn cưỡng xem như trong sạch, hai chữ miễn cưỡng khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Miễn cưỡng là sao? Không lẽ còn kém một bước là
hoàn thành?
Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của bọn họ sẽ giơ ngón cái lên, thiên tài không uổng là thiên tài.
- Thật có lỗi, công chúa Nguyệt Lâm Sa, ta lẻn vào phủ công chúa chỉ vì
Cổ Duệ chi dân, rất nhiều người có thể chứng minh cho ta. Về hứa hẹn,
lời ta nói nhất định sẽ thực hiện, là trả ơn công chúa đã giúp đỡ.
- Ta từng nói nếu có một ngày người là công chúa thật sự gặp nguy hiểm,
dù là chỗ nào, nguy hiểm bao nhiêu ta sẽ liều mạng cứu công chúa, dù cho năng lực của ta có hạn.
- Đây là lời hứa của ta, cũng là lời hứa nam nhân nhưng đó là lời hứa
nam tử hán đại trượng phu, không phải lời hứa trượng phu mà công chúa
hiểu lầm. Dù là ai, chỉ cần người đó giúp đỡ ta thì ta sẽ dốc hết sức
báo đáp. Chuyện lúc trước vô cùng đa tạ công chúa.
Giọng điệu Vu Nhai rất kiên quyết, biểu hiện hắn là một nam nhân nặng lời hứa tràn đầy tình cảm, càng đẹp trai hơn.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa rơi lệ như mưa, kịch giả thành thật:
- Vậy còn trong sạch của ta thì sao?
Vu Nhai cảm thấy mấy thứ này khó gửi rối, đành giả làm quân tử đến cùng:
- Nếu vì ta lẻn vào phủ của công chúa, lỡ nhìn thấy thứ không nên nhìn
khiến công chúa hiểu lầm, xấu hổ vậy công chúa hãy lấy mạng ta đi.
Thấy thứ không nên thấy? Mắt nhiều người nóng cháy, tiểu tử này đã thấy cái gì?
Công chúa Nguyệt Lâm Sa mất kiềm chế:
- Lấy mạng ngươi? Không, ta đã nói rồi, nhất định sẽ cướp ngươi vào tay!
Nguyệt Lâm Sa tùy tiện chỉ một nữ nhân đứng trong phương trận sáng nhất, nói:
- Ta từ bỏ chọn nam nhân này, bây giờ ta chọn nàng.
Nguyệt Lâm Sa biết có tranh chấp tiếp cũng vô dụng, dưới tình huống này
nàng mãi là người dưới cơ, còn tạo ra cảm xúc không nên có, quá mất mặt. Tuy cuối cùng công chúa Nguyệt Lâm Sa không thành công ly gián quan hệ
giữa Vu Nhai và nữ nhân khác, nhưng có rất nhiều nam nhân muốn đối phó
với hắn. Nhiều ma pháp sư trừng Vu Nhai, hận không thể giết hắn.
Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:
- Ở chung với tiểu binh này hay dễ mất tự tin, ánh mắt những người xung quanh giúp mình lấy lại niềm tin!
- Tiểu binh chết tiệt, rõ ràng nói sẽ cướp mình về làm lão bà, nói người một nhà, sao bỗng nhiên biến thành vì Cổ Duệ chi dân? Chết tiệt, chẳng
lẽ lúc trước mình hiểu lầm ý của hắn?
Vu Nhai làm cảm xúc Nguyệt Lâm Sa dao động, suy nghĩ lung tung, nữ nhân là thế.