- Trang chủ
- Triệu Hoán Thần Binh
- Chương 1302: Bỗng nhiên tự ti đến chết
Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh
Hai người tìm đến một quái
thú hỏa hệ, Vu Nhai chưa từng dung hợ loại lửa này. Vu Nhai bày ra phù
văn trận ánh sáng, giết con mồi rồi thu phù văn trận về, quả nhiên cảm
giác đó lại nổi lên.
Vu Nhai vẫn chỉ lấy quy tắc chi nguyên thuộc tính hỏa, tìm mục tiêu tiếp theo.
Vong Linh huynh lấy làm lạ hỏi:
- Vu huynh, ngươi lại định bày phù văn trận ánh sáng? Lần này là quái
thú thuộc tính quang, e rằng ánh sáng không có hiệu quả với chúng.
Vong Linh huynh cảm giác hành động này là phí thời gian, mục tiêu của
hai người là ma thú thuộc tính quang, lại là loại quy tắc chi nguyên Vu
Nhai chưa từng dung hợp. Thuộc tính quang tất nhiên mặc kệ ánh sáng.
Vu Nhai không giải thích gì nhiều, hắn vẫn bày phù văn trận ánh sáng rồi hành động.
Săn giết xong Vu Nhai lấy quy tắc chi nguyên thuộc tính quang, thu phù văn trận ánh sáng về.
Khi Vu Nhai xoay người đi, hắn cười khẩy nói:
- Hừ! Vong Linh huynh có biết tại sao ta phải bày nhưng phù văn trận ánh sáng không? Rất lạ lùng, không biết là loại người vô sỉ nào cứ rình rập hành tung của chúng ta, ta không tìm thấy tung tích nhưng khi sử dụng
phù văn trận ánh sáng thì cảm giác bị rình đó biến mất. Ta nghi ngờ có
kẻ dùng ma pháp quan sát hành động của chúng ta.
Vu Nhai nói lớn tiếng như rùa kẻ lưu manh, không, phải nói là hắn cực kỳ tức giận.
Vô sỉ.
Nhiều người trên quảng trường chưa tin bị Vu Nhai phát hiện bọn họ quan
sát hắn nghe lời này đã chứng thực lão nhân phù văn sư nói đúng. Hai chữ vô sỉ làm mọi người khóe môi co giật.
tiểu tử này mắng mấy ngàn người, trong đó có trưởng lão thần giai, hơi quá đáng.
- Có người dùng ma pháp quan sát chúng ta? Vu huynh, có khi nào . . .
Vong Linh pháp sư cũng là ma pháp sư, hiểu rõ về ma pháp sư nhiều hơn Vu Nhai. Hắn còn nghĩ ra được tất nhiên Vong Linh huynh biết ngay là cao
tầng công hội lữ giả giở trò mèo, gã chỉ nói một nửa.
Vu Nhai hùng hổ nói:
- Ừm! Mặc kệ là ai đều rất vô sỉ, đây là thử thách chứ không phải thi
đấu, sử dụng loại ma pháp này với chúng ta. Có giỏi thì tới đây đấu một
trận đi, làm trò trộm gà bắt chó, thật không biết nghề của bọn họ có
phải là dâm tặc không? Chuyên môn dùng cách này rình người ta tắm.
Vong Linh huynh há hốc mồm, không nói nên lời.
Vong Linh huynh rất muốn khuyên can nhưng gã không giỏi ăn nói, không
thể nói tùy tiện. Sợ là không phải đám thiên tài chịu thử thách rình ngó mà là cao tầng công hội lữ giả, chửi như vậy không thấy quá đáng sao?
Cực kỳ vô sỉ, trộm gà bắt chó, dâm tặc, rình ngó người ta tắm . . .
Người trên quảng trường mặt đen như lọ nồi, rất muốn vọt tới trước mặt Vu Nhai làm thịt hắn.
- Đương nhiên, ta tin tưởng với nhân phẩm của bọn họ sẽ không rình ngó
chúng ta tắm rửa, dù sao trong các đoàn đội có nam và nữ sinh.
Vu Nhai nói câu này khiến người trong quảng trường dễ chịu chút, nhưng
lời tiếp theo khiến bọn họ nổi điên. Làm người ai lại mặt dày đến mức
này?
Vu Nhai nói:
- Chắc đội ma pháp có khá nhiều mỹ nữ, Vong Linh huynh cảm thấy chúng ta có nên cởi hết y phục trần truồng đi không? Theo tư duy của nữ nhân thì chúng ta nhìn bọn họ là ăn bớt, chúng ta bị bọn họ nhìn vẫn là sàm sỡ
nữ nhân. Không tổn thất, không bị chút nào.
- Vu huynh, cái này . . .
Vong Linh huynh không biết nên nói cái gì, sao Vu huynh còn có mặt tính
cách này? Lúc trước hắn là một người sáng sủa, quân tử biết bao, có
phong độ cao thủ, bình tĩnh thản nhiên, tại sao bỗng nhiên thay đổi?
Vu Nhai tiếp tục vô sỉ nói:
- Đương nhiên cũng sẽ bị nam nhân nhìn, nhưng đừng sợ, vốn trời cho của chúng ta lớn, sẽ làm bọn họ tự ti chết.
Vu Nhai cởi áo trên lộ ra cơ bắp vạm vỡ, các nữ nhân trên quảng trường hét rầm lên không dám nhìn.
Băng bà bà gắt giọng:
- Tiểu tử chết tiệt, mau . . . Mau dời hình ảnh đi!
Mắt thấy Vu Nhai sắp cởi quần, may mắn cao tầng công hội lữ giả vội vàng dời ống kính sang người khác.
Đến lúc này các nữ nhân trên quảng trường thở pahò nhẹ nhõm.
- Phù,
trong đám người dẫn đường, kẻ bị loại có khá nhiều thiếu nữ trong trắng, sao chịu nổi tình hình? Bọn họ ngẩng đầu lau mồ hôi trán. Quảng trường
náo động ồn ào, đủ tiếng la ó như vô sỉ, làm người ai lại làm thế? Quá
hèn hạ! Đủ tiếng mắng lao nhao như chợ trời.
Vài nam nhân càng giận dữ. Tại sao? Tại sao kẻ vô sỉ như thế là siêu
thiên tài, còn được ba mỹ nữ chú ý? Chúng ta thì bị đào thải, thật bất
công.
Mặt Băng bà bà lạnh băng nói:
- Tiểu Dạ tuyệt đối không thể gả cho loại nam nhân vô sỉ này.
Băng bà bà vô cùng ghét Vu Nhai.
Đạo sư của Nguyệt Lâm Sa mạnh mẽ nói:
- Rất đáng tiếc, nghe nói của trời cho tiểu tử này không nhỏ, tiếc rằng
chưa cởi sạch nếu không ta đã có thể kiểm định giùm công chúa nhà ta.
Mọi người toát mồ hôi hột.
Không ít nữ sinh cá tính giống như đạo sư của công chúa Nguyệt Lâm Sa. Đông người nên loại người gì cũng có.
Nhiều người lòng sáng như gương, Vu Nhai làm như vậy là buộc người trên
quảng trường không quan sát theo dõi hắn nữa, là dương mưu. Người muốn
theo dõi Vu Nhai sẽ bị chụp mũ là vô sỉ, dâm tặc, bọn họ không muốn anh
danh cả đời nay đội cái mũ này. Nhưng tiểu tử này dùng cách quá cực
đoan, rất vô sỉ.
Hội trưởng Lữ Giả khẽ thở dài:
- Thôi, mặc kệ hắn đi. Nếu đã bị hắn phát hiện thì chúng ta không mặt mũi nào xem tiếp.
Mọi người im lặng chú ý đến người khác, không nhìn thì thôi, có gì ghê gớm?
Mượn kiếm huynh cười khổ, tuy đắng lòng nhưng môi gã điểm nụ cười yên
tâm. Bạch Trọc thì lộ biểu tình khó chịu, hành động của Vu Nhai tuy
không ảnh hưởng nhiều đến gã nhưng khó mà ra lệnh cho người trong khu
vực vòng giữa. Bạch Trọc đành lấy bia thông tin ra, trò chuyện với đồng
bọn vài câu, vẫn lệnh tất sát nhưng gã không thể thong dong bày cục nữa, không cách nào cho Vu Nhai một kích trí mạng.
Vong Linh huynh bị hành động của Vu Nhai hù sợ:
- Vu huynh, ngươi . . .
Hay Vu huynh bị cái gì đả kích dễ nổi khùng? Nếu cởi sạch đồ tại đây thì mất hết mặt mũi.
Tuy Vong Linh huynh nghe lời Vu Nhai răm rắp nhưng gã không muốn nghe
theo yêu cầu như vậy. Thế nhưng Vu Nhai nở nụ cười nhạt làm Vong Linh
huynh khó hiểu.
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Hừ! Cảm giác rình ngó không còn.
Vu Nhai cầm y phục lên, chậm rai mặc vào.
- Đi, lần này chúng ta có thể yên tâm săn thứ mình muốn, tập trung tu luyện, không sợ bị người ta biết chi tiết nữa.
- Vu Nhai, thật ra . . .
Vu Nhai cười gian nói:
- Ta biết, có lẽ là cao tầng công hội lữ giả. Nhưng lời ta nói không chỉ nhằm vào cao tầng công hội lữ giả, ta chỉ nói vài thiên tài Ma Pháp đế
quốc. Ha, dù trong lòng cao tầng khó chịu cũng không làm gì được ta.
Vong Linh huynh ngẩn ngơ, gã chợt phát hiện không xứng với nghề Vong Linh pháp sư, gã ngây thơ hơn Vu Nhai nhiều.