- Trang chủ
- Triệu Hoán Thần Binh
- Chương 1833: Ta không muốn nhìn thấy ngươi
Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh
Dù thế nào Vu Nhai cũng
không ngờ được, ở trung tâm nơi thần bí, hắn sẽ gặp phải loại tình huống quỷ dị này. Trong đầu hắn có một ý nghĩ. Đó chính là tiểu nam hài này
nói không chừng là một lão yêu vạn năm. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
- Vị này... Tiểu hài tử xấu xa, người lớn nhà ngươi đâu?
Vu Nhai vốn muốn thận trọng, vốn muốn gọi là tiền bối. Nhưng sau khi mới nói được hai chữ, hắn liền trực tiếp đổi giọng. Cần gì quan tâm hắn có
phải là lão yêu vạn năm hay không, mình coi như tuổi trẻ lỗ mãng cái gì
cũng không biết. Dù sao tên tiểu quỷ này thoạt nhìn cũng không phải là
loại trí tuệ quá cao, biểu tình cung ngây thơ. Thoạt nhìn bộ dạng chưa
trải qua sự đời.
Nếu quả thật là lão yêu vạn năm, mặc dù vẫn duy trì hình dạng hài tử, biểu tình và ánh mắt cũng không đơn thuần như vậy.
Rất rõ ràng, tiểu quỷ này có thể là lão yêu vạn năm thực sự, nhưng tính tình của hắn khẳng định vẫn là tiểu quỷ.
- Tiểu hài tử xấu xa? Tiểu tử, ngươi nói ai là tiểu hài tử xấu xa? Ngươi có biết ở đây là nơi nào hay không. Ngươi có biết ta là ai hay không?
Ta coi ngươi là khách, còn chuẩn bị chiêu đãi ngươi. Không ngờ ngươi lại sỉ nhục ta như vậy. Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho ta. Đừng để cho
ta lại nhìn thấy ngươi.
Tiểu nam hài nghe được mấy chữ Tiểu hài tử xấu xa liền nhảy dựng lên, đứng ở trên đe rèn sắt mắng lớn.
- Làm gì có ai mang mảnh vụn Huyền Binh đi chiêu đãi nhân loại chứ? Loại chuyện này ngoại trừ tiểu hài tử xấu xa ra, có người lớn nào làm được?
A, tiểu hài tử xấu xa, vẫn là bảo người lớn nhà ngươi ra đây đi.
Vu Nhai lại hoàn toàn không tức giận. Thấy bộ dạng tiểu hài tử này tức
giận tới mức sắp hỏng rồi, hắn tin tưởng chắc chắn, tiểu gia hỏa này
chính là đang giả vờ thâm trầm. Hơn nữa, trải qua thử thách như vậy hắn
cũng biết tiểu gia hỏa này khẳng định không có gì tâm địa thâm độc gì.
- Ách, người ở chỗ chúng ta đều ăn mảnh vụn Huyền Binh.
Ánh mắt tiểu nam hài lóe sáng, hình như không biết giải thích thế nào về vấn đề hắn mời Vu Nhai ăn mảnh vụn Huyền Binh.
A, Vu Nhai thấy ánh mắt hắn lóe lên thật sự rất muốn cười. Kỹ thuật gạt người của tiểu hài tử xấu xa này cũng quá kém đi?
- Sao? Sao lại lợi hại như vậy? Không ngờ có thể ăn mảnh vụn Huyền
Binh... A, vừa rồi đã thực sự có đắc tội. Vậy không biết tiền bối có
phải là do ăn mảnh vụn Huyền Binh mà lớn lên hay?
Vu Nhai cố tình thể hiện biểu tình sợ hãi một cách khoa trương, than một tiếng, sau đó hỏi.
- Đương nhiên, lão phu ta chính là ăn mảnh vụn Huyền Binh mà lớn lên.
Nghe được hai chữ tiền bối, tiểu nam hài đắc ý nói.
- Thì ra là thế. Không trách được lão tiền bối ăn nhiều năm như vậy, vẫn chỉ cao thế này.
Không biết từ lúc nào Vu Nhai chạy tới bên cạnh bệ rèn. Sau đó, hắn đứng ở bên, đo tiểu nam hài đứng trên đe rèn sắt vẫn còn thấp hơn hắn.
Tiểu nam hài có phần sững sờ. Sắc mặt thoáng cái đỏ lên. Hiện tại, hắn làm sao không biết tên trước mắt đang trêu hắn.
- Đáng chết, ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại tới sỉ nhục ta. Cút ra ngoài cho ta. Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa.
- Nói đi. Người lớn nhà ngươi đang ở đâu?
Vu Nhai hỏi.
Trong lòng hắn bây giờ vẫn có rất nhiều nghi ngờ. Đừng thấy bây giờ Vu
Nhai nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng toàn thân hắn đều duy trì trạng thái chiến đấu, chuẩn bị sẽ đối phó với nguy hiểm bất cứ lúc nào. Thật
sự quỷ dị. Vô số mảnh vụn Huyền Binh, một bệ rèn cộng thêm một tiểu nam
hài. Xung quanh không thấy bất kỳ căn nhà nào. Hoàn cảnh này sợ rằng nếu là người nhát gan đã sợ không dám cử động.
Hơn nữa tiểu nam hài này hình như dự đoán được mình sẽ đến, căn bản không có biểu tình bất ngờ.
- Nhà ta không có ai. Ta chính là lão đại.
Tiểu nam hài trả lời:
- Đúng vậy. Ta không phải đã nói không muốn lại nhìn thấy ngươi sao?
- Vậy ngươi có hàng xóm gì hay không? Nếu như ngươi gọi hắn ra để chứng
minh ngươi chính là lão đại, vậy ta sẽ lập tức xoay người rời đi, thuận
tiện còn đưa một phần hậu lễ.
Vu Nhai thử dụ dỗ thêm nói. Hắn cảm giác câu không muốn nhìn thấy ngươi này là câu cửa miệng của tiểu quỷ này.
- Ách, cái này...
Tiểu nam hài thoáng cái không nói được gì.
Trong lòng Vu Nhai đã khẳng định. Sợ rằng chỗ này cũng chỉ có một mình
tiểu nam hài này. Sợ rằng tiểu nam hài này căn bản không phải là người.
Theo bản năng Vu Nhai vận dụng Quan tự quyết. Hắn muốn nhìn xem tiểu gia hỏa này rốt cuộc là vật gì.
- Tiểu tử, lập tức nhắm mắt ngươi lại. Nếu không cẩn thận lão phu đào
mắt của ngươi ra. Còn có, nữ nhân ở Lục Thiên Thần Ấn bên trong cơ thể
ngươi cũng phải nhắm mắt lại. Hừ, ngươi tướng mạo như vậy, không thể là
loại lão phu thích.
Đúng vào lúc này, chuyện càng quỷ dị hơn phát sinh. Lần này lông tơ trên người Vu Nhai thật sự dựng lên. Tiểu nam hài này không chỉ nhìn thấu
mình vận dụng Quan tự quyết, còn nhìn thấy Lục Thiên Thần Ấn trong cơ
thể mình. Thậm chí hắn phải xuyên qua Huyền Binh Điển mới có thể nhìn
thấy Lục Thiên Thần Ấn. Nói cách khác hắn có thể thấy Huyền Binh Điển
trong cơ thể mình sao?
Không chỉ như vậy, còn có thể thấy hoàng hậu tiền bối đang vận dụng lực lượng Lưu Tinh Đồng quan sát hắn.
Sợ rằng tiểu quỷ này thật sự lão yêu vạn năm.
Trên nét mặt lại không có nửa điểm kinh ngạc. Càng vào thời điểm như vậy Vu Nhai càng phải bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn bị người khác nhìn thấu. Chỉ có điều, chí ít hắn có thể cảm giác được tiểu yêu
này hoặc nói là lão yêu không có ác ý...
- Gì vậy? Ta nói này tiểu quỷ, nếu ngươi là người nơi này, vậy ngươi có
biết mấy thứ này làm bằng vật liệu gì, có tác dụng gì hay không?
Thời điểm Vu Nhai suy tính phải ứng đối thế nào, Khắc Liệt Luân Tư không biết từ chỗ nào xông ra, chỉ vào mấy mảnh vụn nói. Sau đó mắt hắn nhìn
chằm chằm vào tiểu nam hài trước mắt, trong mắt đầy cuồng nhiệt tò mò.
- Ngay cả đồ bí đao lùn như ngươi cũng dám gọi ta là tiểu quỷ sao? Cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Xem ra câu không muốn nhìn thấy ngươi này thật sự là câu nói cửa miệng
của Tiểu quỷ lão yêu. Sau đó, vẫn tính tình trẻ con liếc nhìn những
nguyên liệu do Khắc Liệt Luân Tư đã chỉ, sau đó lại đắc ý nói:
- Bí đao lùn. Ngươi muốn ta nói cho ngươi biết chất liệu của những mảnh vụn Huyền Binh cũng được. Nói vài câu dễ nghe đi.
- Ách, tiểu bằng hữu đáng yêu, ta...
- Cút...
Khắc Liệt Luân Tư đáng thương sau khi đi vào liền trở nên kỳ quái. Hắn
căn bản không chú ý tới lợi đối thoại giữa Vu Nhai và tiểu nam hài. Gia
hỏa nhỏ như vậy đương nhiên phải gọi là tiểu bằng hữu đáng yêu. Thật dễ
nghe. Đáng tiếc tiểu gia hỏa này làm sao có thể cảm thấy những lời này
là êm tai.
- Xinh đẹp, thông minh, đáng yêu, tràn ngập trí tuệ lại hiểu ý người, muôn đời vô song... Tiểu bằng hữu, có thể hay không...
- Cút...
Ở trong đầu Khắc Liệt Luân Tư không ngừng nói ra những từ dùng để khen
người khác. Hắn còn tưởng rằng chỉ có một từ đáng yêu là không đủ.