- Trang chủ
- Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế
- Chương 85: Nhà ăn
Tác giả: Hà Thiên Thanh
Trưa ngày hôm sau,Nguyệt An Tuyết mang tất cả các tử thần đi nhà ăn của doanh địa để dùng bữa trưa.
Mỗi người trên cánh tay trái đều đeo một cái băng tay màu đen viền đỏ,riêng cái của Nguyệt An Tuyết có thêm một bông hoa tường vi màu đỏ thể hiện cô chính là phó đội trưởng giống như của Tư Hàn,Tư Lăng và Mộc Cảnh,cái của Nguyệt An Thần lại là màu trắng thể hiện của đội trưởng.
Trên đường đi tới nhà ăn,có rất nhiều người ghé mắt mà nhìn một đám nam thanh nữ tú và nhất là khi nhìn về phía Nguyệt An Tuyết chính là sự kính nể khi thấy cái băng tay của cô.Chỉ cần là người trong doanh địa thì ai cũng biết ý nghĩa của bông hoa tường vi đỏ trên băng kia thể hiện điều gì,dù rất nhiều người chưa từng gặp qua cô nhưng chỉ với cái băng tay cũng đủ bọn họ có kính ý.
Matsumoto Rangiku cũng đã từng hỏi Nguyệt An Tuyết vì sao lại là hoa tường vi,cô cũng chỉ mỉm cười mà trả lời đây chính là loài hoa mà Nguyệt An Thần yêu thích nhất.
Nguyệt An Tuyết cũng rất bó tay với sở thích của thằng em nhà mình,chỉ cần có cơ hội là nó tuyệt đối sẽ lôi hoa tường vi ra làm kí hiệu của chính mình,mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này thì sở thích này vẫn y như thế không có gì thay đổi.
Giữa cô và An Thần có lẽ khác nhau về điểm này,cô chính là yêu thích hoa bỉ ngạn còn em cô lại là hoa tường vi.Một cái là thể hiện sự phân ly,đau khổ,không may mắn và là vẻ đẹp của cái chết còn một cái chính là thể hiện về tình yêu.
Cô thật không biết nên khóc hay nên cười về cái vấn đề này nữa,Quân đại nhân đã từng nói với cô rằng đây có lẽ chính là do di truyền huyết mạch của cặp sinh đôi khi có cha mẹ ở hai lực lượng đối nghịch nhau.
An Thần chính là di truyền hoàn chỉnh từ mẹ và cô chính là di truyền từ người cha mà mình chưa từng thấy mặt,dù cô khi còn bé từng nghe mẹ kể về ông như một người cực kì ôn nhu,chính bản thân cô thừa kế hoàn mỹ huyết mạch từ ông.
Cô và An Thần kiếp trước dù là một cặp sinh đôi nhưng lại mang sức mạnh của hai thái cực đối nghịch nhau,ngay cả cá tính cũng khác nhau về nhiều mặt.Mà điều cô hận nhất chính là bản chất lương thiện của em trai mình,nếu không thì nó cũng sẽ không rơi vào kết cục kia.
Nguyệt An Tuyết càng nghĩ thì trong lòng lại càng trở nên khó chịu lên,cô thật sự rất rất chán ghét những kí ức cũ kia.
Một đám tử thần đi phía sau đều nhận thấy được tâm trạng bất ổn của cô thông qua khế ước,bất quá cũng không ai nói gì mà bình tĩnh đi theo phía sau,quan sát cái vẻ mặt vô biểu tình của Nguyệt An Tuyết cho đến khi đi tới cửa nhà ăn.
"An Tuyết phó đội trưởng,buổi trưa bình an."Một bác gái chừng 50 tuổi đứng ở bàn phát đồ ăn,mỉm cười hướng tới Nguyệt An Tuyết chào hỏi đầy thân thiện.
Bởi vì để phân biệt hai chị em nhà Nguyệt An Tuyết,những người khác thường sẽ gọi cô bằng tên tay vì là họ như Nguyệt An Thần.
"Ân,buổi trưa bình an,dì Triệu.Con thật mừng là dì đã đến đây an toàn."Nguyệt An Tuyết khẽ mỉm cười chào hỏi.
"Ân,may mà có con nhắc nhở dì nếu không chắc giờ này dì cùng con trai dì cũng chẳng có mạng mà ở chỗ này."Dì Triệu cười vui vẻ đáp lại,bà cảm thấy mình thật may mắn khi trước mạt thế vài ngày có con bé này nhắc nhở về thiên tai gì đó nên mới mua nhiều vật tư tích trữ trong nhà,nếu không có chỗ vật tư kia thì chắc giờ này bà và con trai cùng con dâu đều chết đói trước khi có người tới cứu rồi.
"Bất quá là dì tin con mà thôi,à,dì cho con một phần sườn kho nhé!"Nguyệt An Tuyết cười cười rồi chỉ tay vào phần sườn ở trong góc,dì Triệu chính là bảo mẫu đã chăm sóc "cô" suốt nhiều năm khi "cô" vào thành phố này sống,vì vậy hiện tại cô cũng rất có cảm tình với bác gái này.
"Tốt,còn chờ dì lấy ngay cho con."Dì Triệu nhanh tay lấy cái mâm đồ mà bắt đầu múc những món mà Nguyệt An Tuyết chỉ.
Sau Nguyệt An Tuyết,mấy vị tử thần cũng lần lượt gọi món mà mình muốn ăn sau đó đi tới cuối dãy lấy ra thẻ tích điểm của mình mà trả tiền.
Đối với cách chọn đồ ăn của nhóm Nguyệt An Tuyết cũng khiến rất nhiều người ngồi gần đó ghé mắt mà nhìn,bởi vì bọn họ biết những phần cơm kia cực kì xa xỉ đối với bọn họ.
Mỗi món ăn có ghi điểm cống hiến khác nhau,nhất là những món ăn có thịt đều từ ba điểm cống hiến trở lên,có vài người nhìn phần ăn của nhóm Nguyệt An Tuyết mà tính sơ sơ một người đã tốn đến 6,7 điểm cống hiến chứ không hề ít.Điều đó khiến ai cũng phải ghé mắt mà than,quá phung phí đi,thật đúng là người với người tức chết người mà.
Có rất nhiều người thường nhìn cái bánh mỳ khô trong tay cùng chén dưa muối trước mặt mà cảm thấy chán nản,bọn họ chỉ cần có thứ nuốt vào bụng đã là may mắn hơn cả khối người ngoài kia rồi,dù là có ghen tị đó nhưng bọn họ chỉ có thể dừng ở mức ghen tị mà thôi,dù sao đó cũng là người có dị năng cường đại,bọn họ làm gì có tư bản so được.
"Cô ơi,những người đó là ai vậy,sao con chưa từng gặp vậy?"Một thiếu niên lén lút đi tới hỏi dì Triệu.
"À,những người đó là người của tổ đặc biệt,rất ít xuất hiện trong doanh địa.Nhìn thấy băng tay của họ không,nhất là cô gái đeo băng phó đội trưởng kia là chị gái của Nguyệt đội trưởng đấy,tên là Nguyệt An Tuyết!"Dì Triệu tràn đầy tự hào mà nói về Nguyệt An Tuyết,bà chăm sóc con bé từ khi còn rất nhỏ và bà biết cuộc sống của cô như thế nào.
Một đứa trẻ đáng thương bị xua đuổi đến thành phố xa lạ này một mình sinh sống,không có người thân bên cạnh,đã thế còn mang cơ thể ôm yếu dễ mắc bệnh nữa.Dù bà là người ngoài nhưng bà cũng rất thương cho con bé,hiện tại nhìn lại đứa nhỏ bà chăm sóc nhiều năm như vậy xoay người trở thành một phó đội trưởng và có thực lực chỉ huy dị năng giả đã khiến bà rất vui mừng và kiêu ngạo thay cho cô rồi.
"Không thể nào,Nguyệt đội trưởng có chị gái?"Thiếu niên kia trợn to mắt,ánh mắt kinh ngạc không thể nào tin được.
"À,nhóc con là mới gia nhập đi,không biết cũng là tất nhiên thôi,chuyện này cũng khá ít người biết đâu."Dì Triệu cười ha hả,tiếp tục công việc múc đồ ăn của mình.
Thiếu niên kia sau khi biết được thông tin này,nhanh chóng bay về phía mấy cái bàn dài mà báo tin cho đồng bạn của mình.
Chỉ trong vòng vài phút,tin Nguyệt đội trưởng có chị gái và còn là nữ phó đội trưởng duy nhất trong bốn phó đội trưởng được lan truyền toàn bộ doanh địa,còn không ít tin nói An Tuyết phó đội trưởng lớn lên cực kì xinh đẹp,không hề thua gì em trai mình một chút nào,khí thế lại ôn hoà hơn em trai nhiều.
Mấy cái chuyện râu ria này,Nguyệt An Tuyết cũng không hề hay biết mà tiếp tục đi lên tầng hai,nơi dành cho dị năng giả để dùng cơm.
"Mèo con,ở bên này!"
Nguyệt An Tuyết vừa đi lên tới tầng ba liền nghe giọng đáng đánh đòn của ai đó,khi cô nhìn sang liền thấy Hoắc Tử Thiên đang ngồi ở cái bàn dài trong góc,bên cạnh còn có thằng em trai nhà cô cùng ba người Tư Hàn,Tư Lăng,Mộc Cảnh.Về phần nhóm Hoàng Vĩ,Tu Lâm,Diệp Vũ đều ngồi ở cái bàn bên cạnh,một đám đều có đầy đủ cả.
Cô chỉ khẽ cười rồi nhấc chân đi qua,mấy tử phần phía sau cũng lần lượt đi theo và tìm chỗ trống ngồi xuống.Nguyệt An Tuyết thì bị Hoắc Tử Thiên lôi kéo ngồi xuống bên cạnh hắn,đối diện với Nguyệt An Thần.
"Chị,sao lại ăn trễ vậy,coi chừng dạ dày của chị đó!"Nguyệt An Thần nhíu mày,nhìn đồng hồ đeo tay đã chỉ hơn 1 giờ gần 2 giờ chiều mà phàn nàn.
"Rồi rồi,đừng càm ràm như ông già nữa,giờ chị ăn là được mà!"Nguyệt An Tuyết cười khổ,cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Nguyệt An Thần thấy vậy cũng không nói tiếp,im lặng một chút liền lên tiếng:"Chị,một chút nữa ăn xong,chị ghé qua phòng họp nội bộ một chút,em có chuyện cần nói."
"Ok,chị biết rồi.Mấy đứa có việc thì đi trước đi,à có đứa nào muốn uống nước cam không vậy?"Nguyệt An Tuyết đột nhiên nhớ tới gì đó,nhanh chóng hỏi.
"Ách,có hả chị An Tuyết?"Tư Lăng ló cái đầu qua,hai mắt toả sáng.
"Ừ,đây nè!"Nguyệt An Tuyết lấy từ không gian ra một chai 2 lít chứa nước cam để trước mặt Tư Lăng.
"Oa,hết sẩy luôn,chị An Tuyết chị luôn là số một của em!"Mộc Cảnh hai mắt sáng rực,nhào qua ôm chai nước chạy qua bàn của nhóm Hoàng Vĩ mà đưa cho Hoàng Tâm cất vào không gian.
"Oh shit,Mộc Cảnh,con bà nhà cậu dám chiếm của riêng hả,ông liều mạng với cậu!"Tư Lăng nhìn thấy chai nước bị ôm đi mất,nổi điên xắn tay áo nhào qua.
Tư Hàn dù không có thể hiện quá trớn như Tư Lăng nhưng hai mắt đều tràn đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm Mộc Cảnh,báo hiệu hắn sẽ rất tức giận nếu Mộc Cảnh dám ôm luôn cái chai nước cam 2 lít kia đi.
Hiện tại mạt thế đã qua một tháng,nước cam chính là thức uống cực kì xa xỉ đối người sống sót.Biểu hiện quá trớn của đám Mộc Cảnh cũng chẳng có gì sai cả,đây là biểu hiện vốn nên có của những người trong tình cảnh khắc nghiệt của hiện tại.
"Khụ,bình tĩnh chút được không,chị hình như cũng đâu phải cho cả lũ chết đói mà làm quá vậy?"Nguyệt An Tuyết dở khóc dở cười nhìn cái đám đang hằm hè giật nhau cái chai kia.
Cô vừa dứt lời,một loạt ánh mắt như tia X chiếu thẳng vào người cô thiếu chút xuyên thủng người luôn rồi.
"Các cậu có vẻ không cần đôi mắt của mình nữa nhỉ?"Nguyệt An Thần lạnh giọng lên tiếng,trong giọng nói chứa đầy lãnh khí phóng thẳng vào đám ngốc kia.
"Khụ,chị An Tuyết,bọn em xin lỗi."Tư Hàn ho khan,cúi đầu xin lỗi thay cho một đám thiếu sữa kia. =...="
"Rồi,ở đây còn hai chai nè,đủ chia cho mỗi đứa uống một chút."Nguyệt An Tuyết chỉ cười nhẹ,lấy từ không gian ra thêm hai chai 2 lít nữa.
Tư Lăng lại mỹ mãn ôm hai chai nước cam vào lòng mà núp sau anh trai mình,ánh mắt cảnh giác nhìn một loạt dị năng giả ở tầng 2 này.
Nguyệt An Tuyết cũng cảm nhận được vài ánh mắt tham lam đang quét trên người mình,bất quá cô làm như không nhìn thấy mà nháy mắt với Nguyệt An Thần.
Nguyệt An Thần mặt lạnh vừa nhìn thấy cái nháy của chị mình liền hiểu ý,mau chóng đứng lên rồi gọi đám Tư Hàn,Hoàng Vĩ rời đi,ba người Diệp Vũ cũng đi theo sau chỉ chừa lại ba người Tu Lâm cùng nhóm Nguyệt An Tuyết còn ngồi bình thản ăn cơm trưa.
Hoắc Tử Thiên cảm nhận được không khí xung quanh,ánh mắt lại nhìn về phía Nguyệt An Tuyết đang ung dung ăn cơm mà cười tủm tỉm,hắn xem vừa rồi chính là cô cố ý đi,sắp có trò hay để xem rồi.Và đó cũng là ý nghĩ chung của toàn bộ tử thần ở đây sau khi nhìn thấy cô liên tiếp lấy ra ba bình nước cam kia.
Trên bàn ăn cực kì yên tĩnh,không ai mở miệng ra nói chuyện,đây chính là thói quen của Nguyệt An Tuyết,khi ăn nghiêm cấm nói chuyện ảnh hưởng tới người khác.Trừ những lúc tụ họp hay là những ngày đặc biệt thì cô có lẽ cho ngoại lệ,còn bình thường đều là thói quen im lặng ăn cơm.
Unohana Retsu,Hinamori Momo,Matsumoto Rangiku ăn được vài đũa liền dừng lại,không ăn tiếp mà ngồi đó chờ.Nguyệt An Tuyết cũng chú ý tới hành động này của ba người,nghĩ nghĩ một chút liền hiểu được ý định của bọn họ,cô chỉ khẽ cười rồi tiếp tục ăn mà tay khẽ ra hiệu cho ba người rời đi.
Ba người hiểu được,Retsu cùng Momo liền cầm khay cơm của mình và của Rangiku đứng lên và đi xuống dưới lầu,hành động này của hai người khiến cho một đám dị năng giả nhìn đến nhíu mày khó chịu,Rangiku thì ngồi tại chỗ không đi mà cười tủm tỉm dựa người Ichimaru Gin ngồi bên cạnh.
Đợi khi Nguyệt An Tuyết cùng những tử thần khác ăn xong và đứng lên dọn hết khay vào một cái thùng đựng sẵn,chuẩn bị xoay người rời đi liền bị vài người đứng chặn lại đường không cho bọn cô đi.