Tác giả: Hổ Đầu Miêu Diện
Không ai để ý rằng những sợi chỉ quỷ dị bắt đầu xuất hiện từ rìa hốc mắt phải của Bạch Tử, dần dần che phủ lòng trắng trong mắt cô, giống như ngọn lửa đang cháy, đồng tử đen của cô cũng bắt đầu co lại, xuất hiện một luồng sáng trắng đáng sợ.
Sự bất an không ngừng xuất hiện, giống như móng vuốt từ địa ngục kéo dài ra, kéo Bạch Tử xuống vực sâu.
Dường như trong lòng cô ẩn chứa một con thú to lớn sắp xuyên thủng lồng ngực, không ngừng thúc giục Bạch Tử lao tới phòng thủ. Nhưng Bạch Tử tuyệt vọng giữ lấy sự tỉnh táo còn lại của mình, cố gắng phân tích tình huống cô phải đối mặt.
Mạnh Dĩ Lam và tên vệ sĩ đang đối mặt với Bạch Tử, nếu bất chấp hậu quả mà lao vào, rất có thể sẽ chọc giận hắn và khiến Mạnh Dĩ Lam bị bắn chết.
"Ada, có chuyện gì từ từ nói." Chú Hồng bên đống lửa vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa vào tường vừa rồi, trên tay cầm ly rượu đầy, sắc mặt như thường lệ, ông ấy có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng trên thực tế, bàn tay cầm ly rượu của người đàn ông tóc bạc trắng đã bị bầm tím do dùng lực quá mạnh, rõ ràng là ông ta đang cố gắng kìm nén sự hoảng sợ của mình.
Mao Mao đang ngồi xổm sang một bên nhai quả táo thì tên vệ sĩ bất ngờ tóm lấy Mạnh Dĩ Lam, nó ném táo trên tay và cắn mạnh vào đùi tên vệ sĩ.
Trong cơn đau nhức, hắn đá mạnh Mao Mao lăn sang một bên, Mao Mao lập tức đứng dậy, chuẩn bị lao vào đối thủ một lần nữa, Mạnh Dĩ Lam đúng lúc kêu lên: "Mao Mao."
Sau khi nghe thấy tên mình, Mao Mao lập tức ngừng di chuyển, mặc dù không còn bước về phía trước nhưng nó vẫn nhe răng với tên vệ sĩ, không chịu rời đi.
Từ góc độ này, người bình tĩnh nhất hóa ra lại là con tin Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này cô vẫn đang ngồi thẳng trên chiếc ghế dài như trước, vẻ mặt bình tĩnh ngoại trừ đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, nhưng cô không khó chịu vì bị chĩa súng mà là vì tên vệ sĩ phía sau đang tựa vào lưng cô ấy quá gần, khiến cô ấy khó chịu.
Người vệ sĩ tên Ada cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang chú Hồng, khi thấy Mao Mao không còn làm phiền mình nữa.
Không biết là do căng thẳng quá mức hay là do bị người biến dị cắn, lúc này Ada đổ mồ hôi đầm đìa, đột nhiên hét lên không ngừng: "Ta muốn làm thí nghiệm bí mật đó!"
Lại nghe đến từ "thí nghiệm", Mạnh Dĩ Lam nhướng mày, đầy hứng thú hỏi: "Thí nghiệm gì?"
"Cô không biết? Cô đang đùa tôi à?" Ada nghiến răng giận dữ, "Cô là con gái quý giá của chủ tịch, sao cô có thể không biết?!"
Những người vệ sĩ xung quanh nhìn nhau khó hiểu, như thể họ không biết "thí nghiệm" mà Ada đang nói đến là gì.
Chú Hồng sắc mặt hơi tối sầm, liếc nhìn một tên vệ sĩ đứng cách Ada không xa, ra hiệu cho hắn tìm cơ hội tốt ra tay.
"Xin lỗi, tôi thực sự không biết," Mạnh Dĩ Lam thản nhiên nói, "Không bằng thế này, nói cho tôi biết đó là thí nghiệm bí mật gì, tôi nhờ chú Hồng sắp xếp?"
Ada có vẻ thả lỏng một chút: "Thật sao?"
"Mạnh tiểu thư!" Thân hình vốn đang dựa vào tường của chú Hồng đột nhiên đứng thẳng lên, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Ada bị đánh lừa bởi thái độ của Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng.
"Nghe này," Mạnh Dĩ Lam bất chấp sự cản trở của chú Hồng, nói: "Tình hình hiện tại là, nếu giết tôi thì cậu chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu thả tôi ra, chú Hồng có thể sẽ không giữ lời hứa, vì vậy con đường duy nhất của cậu là đồng ý thỏa thuận với tôi."
Ngay lúc Ada do dự, chú Hồng nheo mắt lại, sau đó hơi nghiêng đầu sang một bên.
Cùng lúc đó, vệ sĩ đang túc trực nín thở giơ súng lên, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói: "Đổi chỗ khác, thế nào?"
Chú Hồng sửng sốt, tên vệ sĩ định bắn cũng ngừng bóp cò.
"Tốt nhất cậu nên chú ý phía sau lưng của mình hơn." Tuy giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ đạm mạc, nhưng lời nói của cô lại khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, đây rõ ràng là ngáng chân những người sắp nổ súng để giải cứu cô.
Ada lập tức phản ứng, trực tiếp kéo Mạnh Dĩ Lam lùi lại, ép sát lưng của hắn vào tường, sau đó dùng Mạnh Dĩ Lam làm lá chắn trước mặt.
Chú Hồng nghiến răng lắc đầu với tên vệ sĩ định nổ súng, hắn lập tức đặt súng xuống theo hiệu lệnh.
"Nhìn xem," Mạnh Dĩ Lam tiếp tục nói, "Tôi rất hợp tác với cậu, nhưng cậu vẫn không chịu tin tôi?"
"Cô thật sự sẽ để chú Hồng sắp xếp cho tôi làm thí nghiệm sao?" Ada vẫn còn do dự.
"Cậu không có lựa chọn nào khác." Mạnh Dĩ Lam trả lời.
Ada nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng nói: "Công ty có một loại thuốc, chỉ cần tiêm vào cơ thể của người bị người biến dị cắn, người đó sẽ không biến dị."
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Sẽ không biến dị?"
Ada bổ sung: "Nhưng cơ thể sẽ trở nên rất mạnh mẽ..."
"Tất cả đều là tin đồn!" Chú Hồng cắt ngang Ada một cách sắc bén, "Hoành Á chúng tôi chưa bao giờ thực hiện những thí nghiệm lung tung như vậy cả!"
"Ta chính mắt nhìn thấy!" Ada đột nhiên kích động, nhưng lập tức nghẹn ngào nói: "Ta, ta...ta không muốn chết...ta thật sự...không muốn."
Chú Hồng tha thiết khuyên nhủ: "Ada, cậu sẽ không chết đâu, đừng sợ..."
"Người bị cắn không phải là ngươi, ngươi đương nhiên không sợ!" Ada hét lên, "Biến dị cùng chết đi, có gì khác nhau?!"
"Nghe tôi nói..."
Không biết vì sao, thân thể Ada bắt đầu run rẩy, trong hốc mắt bắt đầu hiện lên màu đỏ tươi dị thường: "Ngươi, ngươi chỉ là không muốn lãng phí tài nguyên cho ta. Ta biết, ta biết, thuốc đó rất đắt..."
Trong lúc hai người tranh cãi, chỉ Mạnh Dĩ Lam chú ý tới Bạch Tử đang chậm rãi tiến tới đây, mắt phải của cô đen như mực với con ngươi trắng mỏng ở giữa.
Lúc này, Bạch Tử giống như một con thú kỳ lạ, theo mùi của con mồi, chậm rãi đi về phía Ada và Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này, Ada cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn hét vào mặt Bạch Tử: "Cô đang làm gì vậy?!"
Bạch Tử nhìn chằm chằm vào Ada bằng con mắt phải sẫm màu, giống như một con đại bàng đã khóa chặt con mồi, sẵn sàng từ trên trời lao xuống bất cứ lúc nào, xé nát Ada thành từng mảnh trong giây lát.
Mao Mao cũng bị Bạch Tử toát ra sát khí mạnh mẽ làm cho giật mình, nhưng nó vẫn thận trọng đi theo cô, thỉnh thoảng lại lo lắng kêu lên một tiếng.
"Đừng tới đây!" Ada càng kích động, bàn tay cầm súng càng run rẩy.
"Bạch Tử." Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng gọi, giống như cách cô gọi Mao Mao trước đây, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn.
Giống như một câu thần chú, Bạch Tử sững sờ tại chỗ, sát khí trên mặt đột nhiên tiêu tán đi một chút, con mắt phải vốn đang nhìn chằm chằm vào Ada chuyển sang Mạnh Dĩ Lam.
"Đừng lo lắng, tôi không sao," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng tiếp tục, như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Đừng qua đây, ngoan nhé."
Sau khi thốt ra hai từ "ngoan nhé", đồng tử của Bạch Tử đột nhiên mở rộng, bóng tối xung quanh mờ nhạt tiêu tán, tâm trí của cô dường như đang dần hồi phục.
Nhưng vào lúc này, tiếng súng đột nhiên vang lên.
Người nổ súng là Liêu Vũ Đình đang đứng ở cửa.
Người bị bắn là Ada.
Ada chưa kịp phản ứng, cơn đau dữ dội ở bụng khiến hắn trượt lưng xuống đất, trong cơn hoảng loạn tột độ, Ada giơ súng lên, chĩa vào Mạnh Dĩ Lam bóp cò.
Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua cánh tay phải của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử lao vào Ada như hổ ra khỏi chuồng.
Mọi người trước cảnh tượng này đều sợ hãi đến cứng đờ tại chỗ, ngay cả chú Hồng cũng tỏ ra bối rối, như thể không biết chuyện gì đã xảy ra trong vài giây đó.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Bạch Tử cưỡi lên Ada đang nằm trên mặt đất, dùng cả hai tay vặn đầu hắn ta ngay lập tức.
Nhưng điều này dường như không làm dịu đi sự bất an của Bạch Tử, cô cúi xuống, cắn trực tiếp vào cổ Ada.
Răng của Bạch Tử tuy không sắc nhưng cũng đủ mạnh để cắn nát thịt trên cổ Ada.
Máu phun ra như suối, nhưng Bạch Tử vẫn không bỏ cuộc, cô đưa tay phải vào lỗ do vết cắn mở ra, sau đó dùng lực kéo mạnh, lớp da mỏng trên cổ Ada trong nháy mắt bị xé rách.
Ngay tại thời điểm Bạch Tử đang muốn tiếp tục gặm nhấm, phía sau lại vang lên thanh âm quen thuộc: "Bạch Tử."
Thời gian dường như dừng lại, Bạch Tử ngồi thẳng lên, nhưng vẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ, giống như một con robot hết năng lượng.
Mạnh Dĩ Lam chậm rãi đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: "Bạch Tử, tôi không sao, cô đừng lo lắng."
Bạch Tử xoay người, con ngươi nheo lại nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam đang chậm rãi tới gần.
"Mạnh tiểu thư?" Chú Hồng lo lắng hét lên: "Đừng đến đó!"
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không để ý tới chú Hồng, cũng không để ý đến vết thương do đạn bắn đang chảy máu trên cánh tay, cô tiến lại gần Bạch Tử, gần như chạm vào người đối phương: "Nhìn xem, tôi ổn."
Thanh âm êm ái tựa như gió mát mùa hè, cảm giác bồn chồn như lửa đốt trong cơ thể Bạch Tử đang dần bị xua tan.
Mạnh Dĩ Lam trong lòng cảm thấy chua xót khi nhìn khuôn mặt ngơ ngác đầy máu của Bạch Tử.
Sau đó, cô duỗi cánh tay trái không bị thương của mình ra, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng người kia.
Má Bạch Tử áp vào bụng Mạnh Dĩ Lam, hơi thở quen thuộc và sự vuốt ve nhẹ nhàng khiến cô dần dần tỉnh táo, hình dáng kỳ lạ trên mắt phải của cô cuối cùng cũng mờ đi, trở lại bình thường.
Một lúc sau, Bạch Tử di chuyển ra xa, nhìn cánh tay phải vẫn đang chảy máu của Mạnh Dĩ Lam, trên khuôn mặt vừa đầy vẻ hung dữ giờ hiện lên vẻ ủy khuất, như thể sắp khóc: "Cô... Bị thương."
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu, nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Bạch Tử, trong lòng cô như tan chảy, không khỏi nâng lên khóe miệng, vừa định nói thì phía sau vang lên giọng của chú Hồng: "Lập tức xử lý vết thương cho Mạnh tiểu thư, còn có Ada đã bị cắn, mau kéo hắn ra ngoài xử lý đi!"
Ra lệnh xong, mấy người nhanh chóng tiến lên kéo thi thể Ada ra khỏi cửa, bác sĩ đi cùng tận tình đỡ Mạnh Dĩ Lam, rồi bước nhanh sang phòng bên cạnh.
Trong khoảng thời gian này, những người nhìn thấy Bạch Tử phát điên đều lộ ra vẻ mặt bất an và sợ hãi, bọn họ rõ ràng muốn cố ý tránh xa Bạch Tử, nhưng dưới con mắt sắc bén của chú Hồng, bọn họ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kết quả là Bạch Tử giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị lãng quên trong một góc.
Mọi người đến và đi, nhưng Mao Mao vẫn đang kéo tay áo Bạch Tử, nó ngồi xổm phía sau với vẻ mặt uỷ khuất.
"Cô Bạch." Đột nhiên, chú Hồng đưa cho Bạch Tử một xô nước lớn và một chiếc khăn tắm.
Bạch Tử lúc này mới ý thức được, chính mình giống như vừa bị ngâm trong vũng máu, ngơ ngác cầm lấy nước cùng khăn mặt: "Cám ơn."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bạch Tử ngồi trên ghế, nhìn Mao Mao cuộn tròn nằm dưới chân mình, không khỏi khẽ thở dài.
Nếu vừa rồi cô không cố ý tránh mặt Mạnh Dĩ Lam, thì chẳng phải mọi chuyện sẽ không xảy ra sao?
Nếu lúc đó cô ngồi cạnh Mạnh Dĩ Lam, tên vệ sĩ sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần.
Như thể cảm nhận được tâm trạng u ám của Bạch Tử, Mao Mao ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử, vòng một tay qua cổ cô, áp mặt vào vai cô, nhẹ giọng kêu.
"Cô Bạch," lúc này chú Hồng lại đi tới trước mặt Bạch Tử, "Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?"
Bạch Tử sửng sốt một lát, sau đó khẽ gật đầu.
Chú Hồng mỉm cười, ngồi ở đầu ghế bên kia, thẳng thừng nói: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy đôi mắt của cô..."
Bạch Tử không biết ánh mắt của mình đã thay đổi, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, chỉ im lặng chờ đối phương tiếp tục nói.
Nhưng điều này lại khiến chú Hồng cho rằng Bạch Tử đang cố ý che giấu, ông ấy thu lại nụ cười, vẻ mặt có chút trịnh trọng: "Trước đây tôi đã nhận được chỉ thị đến đón Mạnh tiểu thư từ chỗ Lưu tiên sinh, nhưng không ngờ rằng Mạnh tiểu thư hình như vì muốn cứu cô ra nên mới... Cho nên, tôi muốn hỏi, vì sao trước đây cô lại xuất hiện ở chỗ của Lưu tiên sinh?"
Bạch Tử đang định nói thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, chính là bác sĩ vừa mới đỡ Mạnh Dĩ Lam đi băng bó vết thương: "Cô Bạch, Mạnh tiểu thư bảo cô qua đó."
Bạch Tử còn chưa kịp nói chuyện, chú Hồng lập tức đứng lên, cười nói: "Cô Bạch, cô cứ đi đi, có cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện."
Cùng với chú Hồng, Bạch Tử cõng Mao Mao trên lưng bước ra cửa, Liêu Vũ Đình đứng ở cửa lo lắng giải thích với chú Hồng và Bạch Tử: "Tôi nhất thời trong lúc khẩn cấp mới nổ súng, xin lỗi, tôi thực sự là..."
"Liêu tiểu thư," Chú Hồng nhẹ nhàng nói, như sợ làm phiền người ở cửa, "Chúng ta qua đó ăn chút gì đi, cô đói rồi đúng không?"
Liêu Vũ Đình vốn muốn nói gì đó nhưng đã bị ánh mắt của chú Hồng làm cho im lặng.
Sau khi hai người đi xa, Bạch Tử mới mở cửa bước vào phòng bên cạnh, nhưng lập tức dừng lại tại chỗ, thậm chí ngừng hô hấp.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang ngồi tựa nhẹ vào lưng ghế, nhắm mắt lại dường như đang tập trung.
Mặc dù là như thế, nhưng đôi lông mày xinh đẹp của cô vẫn hơi cau lại, gương mặt thanh tú lạnh lùng và nhợt nhạt, như thể có điều gì đó đang khiến cô bận tâm.
Áo khoác của Mạnh Dĩ Lam đã cởi từ lâu, mái tóc đen dài buông xõa, trên người chỉ mặc một chiếc áo bra thể thao màu đen mỏng, bó sát cơ thể.
Kết quả lộ một vùng da lớn ra bên ngoài, mịn màng và trắng nõn trơn mềm như sữa.
Chiếc cổ thon, bờ vai cân đối, cánh tay mảnh khảnh tạo thành một đường nét tuyệt đẹp, một số đường cơ gợi cảm lộ ra trên vùng bụng gầy và săn chắc, vết thương do đạn bắn trên cánh tay đã được băng bó cẩn thận.
Cảnh tượng này thoạt nhìn giống như người mẫu đang chụp cảnh sau trận đấu cho một nữ võ sĩ, nhưng vẫn rất thanh nhã, bộ ngực đầy đặn được bao quanh bởi áo bra thể thao khiến Bạch Tử cương mình nhìn thẳng, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Đột nhiên, Mao Mao kêu lên, Mạnh Dĩ Lam lập tức mở mắt.
Nhìn thấy người tới là Bạch Tử, ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Dĩ Lam dịu đi không ít, cô lấy chiếc áo khoác xếp bên đùi, giọng hơi khàn khàn nói: "Đóng cửa lại, lại đây."
Bạch Tử rất ngoan ngoãn đi vào phòng, ngồi trên chiếc ghế sofa đơn nơi Liêu Vũ Đình từng ngồi, cùng Mạnh Dĩ Lam cách xa 5 mét.
Mạnh Dĩ Lam đang chỉnh lại áo khoác, thấy vậy không khỏi cau mày, nhưng vẫn hỏi: "Cô thế nào rồi, thân thể thấy khỏe không?"
Bạch Tử nhặt một quả táo trên bàn đưa cho Mao Mao, sau đó nhìn lên trần nhà, cố gắng rũ bỏ cảnh tượng vừa nhìn thấy ra khỏi đầu, cứng ngắc gật đầu: "Tôi không sao."
Sau đó, cô nhìn Mạnh Dĩ Lam, như chợt nhớ ra điều gì: "Vết thương của cô..."
"Tôi cũng không sao," Mạnh Dĩ Lam kéo khóa áo khoác, "Bác sĩ đã xử lý vết thương rồi." Nói xong, cô muốn đưa tay lên buộc lại mái tóc dài của mình, nhưng lại nhẹ rít lên một tiếng vì đau.
Bạch Tử lập tức tới gần: "Để tôi làm."
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một chút, sau đó cong lên khóe miệng, đưa sợi dây chun trong tay cho đối phương, nhưng cũng không nói lời cảm ơn, như thể đây là việc hiển nhiên của Bạch Tử.
Một năm trước, Bạch Tử cũng có mái tóc dài như vậy, buộc thành đuôi ngựa cũng không khó.
Khi cô đang cẩn thận vén mái tóc mềm mại bị rối trên trán của Mạnh Dĩ Lam, cô nghe thấy đối phương đột nhiên hỏi: "Trước đó, vì sao lại tránh mặt tôi?"
Động tác của Bạch Tử lập tức dừng lại, một lúc sau, cô tiếp tục dùng năm ngón tay nhẹ nhàng chải mái tóc dài sau gáy của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của đối phương.
Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam cảm thấy cơ thể mình run rẩy vì làn da nhạy cảm trên cổ bị đầu ngón tay của Bạch Tử chạm vào, thì cô nghe thấy người đứng sau đột nhiên nói: "Tôi vừa mới nghĩ đến vấn đề cô hỏi tôi lúc trước."
Bạch Tử buộc sợi dây chun lên mái tóc dài của Mạnh Dĩ Lam, quấn hai ba lần thành tóc đuôi ngựa gọn gàng: "Xin lỗi, tôi biết cô hỏi tôi câu hỏi đó, nhưng thực ra là muốn nhắc nhở tôi không nên tập trung vào cô nữa."
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Không tập trung vào tôi à?"
"Chúng ta trước đó đã đồng ý, sau khi trở về thành phố B sẽ không liên lạc nữa," Bạch Tử có chút ngượng ngùng giải thích, "Nhưng tôi... mặc dù tôi đã quên mất vì sao muốn coi cô như ánh sáng, nhưng tôi vẫn là không thể chịu đựng được. Luôn muốn để mắt đến mọi hành động của cô."
"Tôi không kiềm chế được bản thân," Bạch Tử thở dài, chân thành xin lỗi lần nữa, "Thực xin lỗi."
Mạnh Dĩ Lam nhướng mày, một lúc sau, ngay cả cô cũng không biết vì sao, trên mặt vô thức hiện lên một nụ cười, nhưng sau đó cô lập tức mím khóe miệng, không cho Bạch Tử nhìn thấy nụ cười của mình.
Mái tóc dài buộc gọn, Bạch Tử đang định xoay người ngồi lại trên ghế sofa đơn, khuỷu tay của cô đã bị Mạnh Dĩ Lam ở phía sau giữ lại: "Bạch Tử, đừng suy đoán ý nghĩ của tôi."
Bạch Tử tưởng mình nói sai, nhưng lại không có tâm tư nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam nữa, thản nhiên đáp: "Được, về sau sẽ không."
Nói xong, Bạch Tử cố gắng thoát khỏi tay Mạnh Dĩ Lam, nhưng đối phương lại nắm tay cô chặt hơn, trong lúc cô bối rối, Mạnh Dĩ Lam thì thầm: "Bạch Tử, sau khi trở về thành phố B, tôi cần phải ở cùng một người đáng tin tưởng."
Bạch Tử còn chưa kịp hiểu được ý nghĩa của câu nói này, Mạnh Dĩ Lam lại nói thêm: "Chuyện của Thạch Lỗi trước kia, sau đó là chuyện của cặp song sinh nhà họ Liêu, cộng thêm phe Hoành Á, hiện tại vết thương của tôi..." Trong giọng nói có chút mệt mỏi hiếm thấy, thậm chí còn có chút uỷ khuất, tựa như đang làm nũng nói chuyện với Bạch Tử, "Tôi muốn tạm thời thuê cô làm trợ lý, được không?"
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng buông tay Bạch Tử ra.
Nhưng Bạch Tử lại ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Trợ lý? Ở lại cùng với Mạnh Dĩ Lam?
"Tôi biết cô muốn đi tìm cha mẹ," Mạnh Dĩ Lam nói thêm, "Sau khi vết thương của tôi lành hẳn, tôi sẽ giúp cô thu xếp."
Bạch Tử vẫn im lặng, Mao Mao đang ngồi xổm trên ghế sofa đơn nuốt gần hết quả táo, sau đó nó ợ một cái, điều này làm dịu đi bầu không khí có chút ngượng ngùng.
"Tôi..." Bạch Tử cau mày, muốn từ chối, nhưng không hiểu sao lời nói ở trên môi lại thành, "Tôi sẽ suy nghĩ."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chao ôi, miền Nam cứ mưa mãi, mưa điên cuồng.
Chương hôm nay có rất nhiều chữ, mọi người nhất định rất hài lòng.
Cuối cùng tôi cũng đi tới giai đoạn tóm tắt chươngy này bằng một câu: "Sau khi biến dị, tôi trở thành cún con hộ vệ cho bạch nguyệt quang của mình", hai mắt đẫm lệ!
Canh gà trích lời hôm nay:
Trời càng mưa, người càng điên.