- Trang chủ
- Bách Luyện Thành Tiên
- Chương 632: Tú tài si tình
Tác giả: Huyễn Vũ
"Đánh lén! Đạo hữu quá xem trọng bản thân rồi"
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, sau đó một thiếu niên đột nhiên hiện ra từ hư không. Lão già dụng thần thức đảo qua đối phương thì không khỏi rùng mình.
"Tu sĩ Động Huyền Kỳ!"
Lúc này Lâm Hiên không hề che dấu tu vị, toàn thân pháp lực vô cùng cường đại khiến lão giả lập tức kinh hô.
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện!
Lão giả muốn thông tri cho những tu sĩ khác nhưng đã chậm. Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay một cái, không gian chấn động đồng thời thiên địa nguyên khí cùng pháp lực kết thành một đại thủ màu xanh, chộp một cái đã chế trụ yết hầu của lão.
Pháp lực toàn thân liền bị phong bế, lão giả vừa sợ vừa giận nhưng đành thúc thủ, mặc cho Lâm Hiên thi triển Sưu Hồn Thuật.
Theo những manh mối thu được trong ký ức của lão. Từ khi cung chủ bế quan, Phó cung chủ Tiên hoa lão tổ nắm đại quyền cao nhất tại Cửu Tiên Cung. Kẻ này lai lịch thần bí nhưng vô cùng háo sắc, lại tu luyện ma đạo thần thông, thường dùng nữ tu làm đỉnh lô.
Ban đầu Tiên Hoa lão tổ chỉ sai thủ hạ bắt một số nữ tu mỹ miều tu vị không cao ở chung quanh. Chẳng qua hai năm gần đây, dường như tu luyện đến lúc khẩn yếu quan đầu mà nhu cầu cùng tu vị đỉnh lô của lão cần vượt trội so với trước.
Nữ tu có tu vị cao thâm rất hiếm hoi. Hơn nữa chuyện này quá mức tà đạo, nếu lộ để ngoài sẽ khiến nhân tâm bất bình.
Vì vậy mà Tiên Hoa lão tổ bắt đầu hướng chủ ý sang đám nữ đệ tử cấp cao trong Cửu Tiên Cung. Hành động dùng nữ đệ tử bổn cung làm lô đỉnh khiến cho đa số môn nhân bất mãn. Chẳng qua vẫn không thấy Cung chủ xuất hiện can thiệp.
Lập tức lời đồn nổi lên khắp Cửu Tiên Cung. Có kẻ nói cung chủ đã bị Hoa tiên lão tổ ám toán. Ngoài ra còn có mấy vị thái thượng trưởng lão Động Huyền kỳ cũng lần lượt biến mất.
Kể từ đó, đám đệ tử tuy bất mãn với Tiên hoa lão tổ nhưng cũng vô kế khả thi. Lão gia hỏa này có tu vị Động Huyền kỳ, dưới trướng còn có thêm một nhóm lớn tu sĩ trung thành.
Lão giả Ly Hợp này cũng một trong số đó. Lão cùng một vài kẻ khác có nhiệm vụ chuyên đi bắt các nữ đệ tử cấp cao xinh đẹp, phong bế pháp lực rồi giam cầm tại một nơi gọi là Bách Hoa Viên.
Trong số những nữ tu này có Hồng Diệp hay không thì chưa thể khẳng định. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi. Xem ra phải đến đó một phen.
Lão giả này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Hỏa quang vừa bùng lên trên tay thì Lâm Hiên thân thể cùng Nguyên Anh của đối phương đã hóa thành tro bụi.
***
Bách Hoa Lâu nằm ở trung tâm Cửu Tiên Cung. Trên đường cấm chế trùng trùng nhưng không thể làm khó được Lâm Hiên, nhìn kiến trúc trước mắt thì hắn lâm vào trầm tư.
Bề ngoài đây là một quảng trường khoảng ngàn trượng có đặt vài cái đỉnh lô. Nhìn thì chỉ như một nơi thanh tịnh không có chút khí tức nguy hiểm. Bất quá trong mắt Lâm Hiên lóe lên ngân quang thì thần sắc tỏ ra ngưng trọng.
"Huyễn trận kết hợp cùng sát trận, không ngờ lại là phục hợp cấm chế, muốn bài trừ quả không dễ"
Lâm Hiên nhíu mày trầm tư, hắn có thể cậy mạnh xông vào nhưng chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh. Chưa đến lúc vạn nhất thì chưa cần làm như vậy.
Suy nghĩ một chút thì hắn nhắm mắt đem thần thức cường đại thả ra. Bắt đầu lắng nghe những tin tức hữu dụng trong vòng mấy trăm dặm.
Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động.
"Diệp sư huynh, đối phương nói thế nào? Chỉ cần cứu được tiểu sư muội thì Trình mỗ nguyện trả bất cứ giá nào."
Nói chuyện là hai trung niên tu sĩ niên kỷ chừng tam tuần, đang ở trong khách phòng của một động phủ. Người bên trái vận nho bào như một tú tài, bên cạnh là một hán tử gầy gò nhưng bộ dáng có điểm lanh lẹ.
Bên ngoài động phủ bố trí tầng tầng cấm chế, còn có cả cấm chế cách âm đủ thấy hai người này đang mưu toan đại sự. Bất quá đây chỉ hai tu sĩ Nguyên anh nên cấm chế không có chút tác dụng trước thần thức của Lâm Hiên.
"Ngươi không cần phải gấp, ta đã thay ngươi tìm hiểu kĩ càng. Ngoại trừ số tinh thạch lúc trước thì ngươi còn cần bắt một nữ tu Nguyên Anh Kỳ để thế vào, như vậy mới có thể cứu sư muội của ngươi ra."
"Cái gì! Bắt một nữ tu Nguyên Anh kỳ khác?" Tú tài nghe thì nghẹn họng trân trối, sau đó phẫn nỗ nói:
"Công phu sư tử ngoạm của hắn cũng thật lớn, trước đó đã bắt trả một trăm vạn tinh thạch, khiến Trình mỗ táng gia bại sản. Hiện tại lại đưa ra yêu cầu vô lý như thế, hắn coi ta là kẻ khờ chăng?"
"Đạo hữu chớ nên kích động, đối phương đưa ra yêu cầu cũng do có chỗ khó xử" Hán tử thấy thế vội lên tiếng khuyên can.
"Chỗ khó?"
"Đúng vậy a, hiện các nữ tu trong Bách Thảo Viên đều là đỉnh lô của phó cung chủ. Giao đạo hữu là tâm phúc của Phó cung chủ nên mới được trông coi. Tuy nói có giao tình cùng ta nhưng nếu tự tiện thả người, nếu bị phát hiện thì hắn chắc chắn không tránh khỏi kết cục bị trừu hồn luyện phách, hắn nguyện giúp đã là rất mạo hiểm."
"Cái này…"
Tú tài kia đang ngẩn ngơ thì nam tử tiếp tục nói:
"Vì vậy, Trình hiền đệ muốn cứu Tuyết tiên tử ra thì chỉ còn cách kiếm một nữ tử Nguyên Anh kỳ khác thế vào, cũng may Tuyết tiên tử chỉ có tu vị Nguyên Anh sơ kì, bằng không cho dù ngươi có bao tinh thạch cũng vô dụng" Nói đến đây, nam tử lộ bộ dạng bất mãn:
"Giao đạo hữu làm thế đã nể mặt ngu huynh lắm rồi, nếu hiền đệ còn không đồng ý, hắn cũng không muốn mạo hiểm kiếm tinh thạch của ngươi làm gì"
"Xin đại ca bớt nóng, là lỗi của tiểu đệ, xin huynh bỏ quá cho" Sợ đối phương trở mặt, thư sinh kia vội vàng bồi tội: "Đại ca nói đúng, yêu cầu của Giao đạo hữu cũng không sai, chỉ là…"
"Sao, ngươi có chỗ khó..?"
Nam tử cắn quả táo ở trong tay, hai chân bắt chéo như có vẻ đắc ý nói.
"Đại ca cũng biết, đệ chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa trong tình thế này, muốn sanh cầm một nữ tu cùng cấp thật khó hơn lên trời…"
"Diệp mỗ chỉ chuyển lời giúp ngươi, về phần ngươi có thể đáp ứng hay không thì không liên quan đến ta" Nam tử kia thản nhiên nói.
"Chẳng lẽ không còn cách nào thương lượng?" Trên mặt gã tú tài tràn đầy vẻ cay đắng, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.
Tú tài này vốn là thanh mai trúc mã với vị Tuyết tiên tử kia. Chân tình ôm ấp trong tim đã vài trăm năm nhưng không giỏi thổ lộ. Hơn nữa còn không biết truy cầu trái tim nữ tử, chẳng qua mối chân tình này đã cảm động đến thiên lão, rốt tiểu sư muội cũng đáp ứng cùng hắn kết thành phu phụ.
Tú tài cao hứng có thể nghĩ, chọn một ngày lành tổ chức song tu đại điển. Nào ngờ tai họa giáng xuống, năm ngày trước phó cung chủ thu nạp đỉnh lô, tiểu sư muội của hắn không may bị nhìn trúng.
Mộng tưởng tan vỡ, tú tài cơ hồ phát điên. Bất quá hắn chỉ là một chấp sự nhỏ nhoi trong bản cung, làm gì có thực lực để khiêu chiến cùng phó cung chủ.
Buồn bực mấy ngày rốt cục hắn cũng tỉnh táo lại. Cuối cùng hao tổn vô số tinh thạch mới mời được Diệp sư huynh này trợ giúp. Họ Diệp đã liên lạc với người trong Bách Hoa Viên nhưng đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Thực ra trời không tuyệt đường người, nếu Trình hiền đệ không tìm được nữ tu Nguyên anh thì vẫn còn cách khác" Dường như thời cơ đã chín muồi, rốt cục hán tử mới mở miệng.
"Cách khác? Xin Diệp huynh mau nói" Tú tài đang lâm vào tuyệt vọng liền trở nên vui mừng.
"Nếu không có nữ tu Nguyên anh, Giao đạo hữu sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn, cho nên hắn cần hơn một chỗ tốt"
"Đây là dĩ nhiên, Trình mỗ dù táng gia bại sản cũng đã chuẩn bị thêm năm mươi vạn tinh thạch để tạ ân"
"Trình đệ thật rộng lượng, bất quá Giao đạo hữu không cần thêm tinh thạch"
"Hắn không cần?" Tú tài có điểm khó coi: "Vậy hắn cần gì, chỉ cần Trình mỗ có thể làm được tuyệt sẽ không chối từ "
"Yêu cầu của Giao đạo hữu rất đơn giản, chỉ cần ngươi đem bảo vật tổ truyền tặng cho hắn"
"Cái gì? Bảo vật tổ truyền?" Tú tài nghe thì biến sắc.
"Sao? Yêu cầu của Giao đạo hữu đã khiến đệ đổi ý ?" Hán tử kia lộ chê cười nói:"Ài, không ngờ đệ chỉ là hư tình giả dối. Thì ra trong lòng ngươi, Tuyết tiên tử còn kém xa một món bảo vật, vậy thôi đi, Diệp mỗ không ép…" Nói đến đây hắn thở dài rồi đứng lên:
"Chỉ thương thay cho Tuyết tiên tử bị đạo hữu ruồng bỏ, vận mệnh lô đỉnh ra sao chắc ngươi cũng rõ"
Tú tài càng nghe thì bộ dáng càng thống khổ. Chuyện này quả thực khiến hắn khó có thể lựa chọn. Một bên là bảo vật gia truyền vô cùng quan trọng, một bên là sư muội mà hắn nguyện thương yêu trọn đời.
Chẳng qua khi thấy đối phương muốn dời đi thì ánh mắt tú tài hiện vẻ kiên quyết, hít sâu một hơi nói: "Diệp đại ca, huynh có thể đảm bảo rằng, nếu ta dâng bảo vật thì tiểu sư muội sẽ bình an vô sự?"
"Đây là đương nhiên, hiền đệ yên tâm. Đối phương tuyệt không đổi ý, một tay giao vật thì một tay giao người, ngươi dâng ra bảo vật thì Tuyết tiên tử nhất định được cứu, đến lúc đó các ngươi có thể song tu, làm một đôi thần tiên quyến lữ"
"Thần tiên quyến lữ sao?" Tú tài nghe xong thì trên khuôn mặt đang khó coi thoáng lộ vẻ si mê.
"Đúng vậy, Giao đạo hữu còn nói, chỉ cần hiền đệ dâng bảo vật thì hắn còn cấp cho các ngươi một chỗ tốt"
"Chỗ tốt?" Tú tài nghe xong không khỏi ngẩn ngơ.
"Đúng vậy, hiện Cửu Tiên Cung sóng ngầm mãnh liệt, mỹ nhân như Tuyết tiên tử nếu còn ở trong cung, tránh được lần này cũng không tránh được những lần sau. Giao đạo hữu nói, giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến tây thiên. Hắn sẽ giúp ngươi cùng Tuyết tiên tử xuất cung, từ nay về sau trời cao biển rộng mặc phu phụ hiền đệ tiêu dao khoái hoạt, Chẳng phải là nhân sinh như nguyện sao!"
Nghe lời đối phương thì tú tài hiện lên vài phần chờ mong: "Được, quyết định như thế đi. Tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên đi ngay bây giờ"
"Ha ha, không ngờ hiền đệ nóng như thế, bất quá ngươi có mang theo bảo vật gia truyền chăng?" Hán tử kia nhẹ gật đầu.
"Yên tâm, đệ luôn mang theo bên mình, bất quá đại ca còn không biết, bảo vật gia truyền được tổ tiên dùng huyết hồn đại pháp phong ấn. Nếu không phải do hậu nhân có huyết thống trực hệ giải trừ thì dù là cung chủ cũng không thể cưỡng ép, nếu không bảo vật sẽ hoàn toàn biến thành phế thải."
Tú tài đột nhiên mở miệng như muốn cảnh tỉnh đối phương, xem ra người này cũng không đến mức ngu xuẩn. Chỉ là tình cảm nam nữ đã khiến hắn cuồng si.
"Đạo hữu có ý gì?" Nam tử nghe thì khẽ nhíu mày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Trừ phi cứu được tiểu sư muội ra, nếu không Trình mỗ tuyệt không giao bảo vật"
"Yên tâm, Giao đạo hữu tuyệt không nuốt lời, cứ làm theo ý của hiền đệ đi" Trong mắt nam tử lóe dị quang nhưng rất nhanh tan biến.
Tú tài kia thở nhẹ ra một hơi. Sau đó hai người liền rời động phủ, cảnh giác bay về Bách Hoa Viên.
Đang bay thì gặp phải cấm chế cản đường. Hán tử kia liền thò tay lấy ra một khối lệnh bài, bắn ra một đạo quang hà nhập vào tầng sương mù dày đặc phía trước. Rất nhanh một thông đạo xuất hiện trước mắt.