- Trang chủ
- Bàn Ti Động 38 Hào
- Chương 34: Bản tính con nhện khó chống lại
Tác giả: Vệ Phong
Loại sự tình này, loại lời nói này, nói sai là nói sai, nhưng vạn vạn không thể nghĩ nữa.
Càng không thể giải thích.
Quên đi, lần sau nhìn thấy hắn, coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh đi.
Hơn nữa Tử Hằng điểm này đặc biệt tốt, hắn luôn biết ngươi muốn nói cái gì, muốn quên cái gì. Ta dừng bước ngẫm lại, hắn nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói lời sẽ khiến ta không thoải mái, chưa từng làm chuyện sẽ khiến ta không thoải mái.
Ta lúc nào cũng để hắn giúp đỡ, thêm phiền toái cho hắn, chiếm tiểu tiện nghi của hắn…
Còn luôn yên tâm thoải mái.
Ta đứng dưới cây tùng phát ngốc một hồi, bỗng nhiên đỉnh đầu có người nhàn nhàn nói: “Ngươi ở chỗ này suy nghĩ lung tung cái gì?”
Ta hơi kinh hãi, ngẩng đầu lên.
“A, Phượng tiền bối, ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Sao, ngưỡng cửa Đào Hoa quan các ngươi là càng ngày càng cao, ta không thể qua?”
“Đâu có, khách quý mời hay không cũng không tới a.”
Hắn vẻ mặt không vui: “Được, ngươi cũng nói loại lời khách sáo làm người ta ghét này.”
Ta thực sự không nói gì.
Ngươi không nhiệt tình hắn có chuyện để nói, thái độ nhiệt tình hắn vẫn là có chuyện để nói.
“Sắc mặt ngươi không đúng lắm nha, nghĩ gì vậy?”
“A? Không có việc gì.”
Ta vội vàng định định thần, hắn từ trên cây phi thân xuống dưới, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Quần áo hắn hôm nay màu sẫm, vạt áo thêu hoa văn mây tinh xảo. Quần áo cùng màu sắc khoa trương như vậy đổi thành nam nhân khác mặc, nhất định tầm thường cổ quái, thế nhưng hắn mặc lại có một loại cảm giác ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, đốt ánh mắt người ta khẽ đau, không dám nhìn gần hắn.
“Mặt sao lại đỏ?” Hắn và ta sóng vai đi hướng phía trước: “Mùa xuân cũng qua rồi, còn phát xuân cái gì?”
Đầu của ta giống như treo tảng đá cúi xuống thật thấp, dù sao người này chính là sinh ra độc mồm độc miệng, ta đây sớm biết, không đáng hôm nay lại bị tức giận choáng đầu.
“Bị ta nói trúng rồi?” Ngữ khí của hắn không tốt, ta ngẩng đầu nhìn nhìn hắn.
“Nghe người các ngươi nói, ngươi thích một người?”
Được, lời đồn này đều truyền tới Phượng Hoàng thành đi, Hôi Đại Mao vóc dáng không cao đầu lưỡi lại không ngắn.
“Thật sự?” Hắn hỏi.
“Hử?” Ta lắc đầu: “Không phải.”
“Đó là… Sẽ không là Tử Hằng chứ?”
Ta ngẩng đầu lên một chút: “Nói bậy.”
Chúng ta sắp đi qua đoạn đường này, phía trước chính là rừng hoa đào.
Cước bộ của ta bất tri bất giác nhanh hơn, lập tức là có thể thoát khỏi cái thứ khiến cho ta toàn thân không được tự nhiên này.
“Ngươi thích người cũng được, yêu cũng được, nhưng ý niệm này cũng phải càng sớm càng tốt đánh mất đi.”
Ta ngoài ý muốn quay đầu, há mồm liền hỏi: “Vì sao?”
Hắn nhìn chăm chú ta, cặp mắt kia giống như bảo thạch có một mạt tinh quang bảy màu rạng rỡ: “Vẫn là có người trong lòng đi? Bằng không ngươi căng thẳng cái gì.”
“Ta đã nói rồi, không có chuyện này.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Có cũng tốt, không có cũng tốt, ngươi nhớ rõ những lời này của ta, nếu không tương lai sẽ có lúc ngươi hối hận.”
Ta nghiêng người ngăn cản đường của hắn: “Này, ngươi nói rõ ràng ra, rốt cuộc vì sao?”
Phượng Nghi khoanh tay đứng lại, liếc xéo ta: “Ngươi đừng quên ngươi là cái gì! Con nhện ăn luôn bạn tình đấy là thiên tính, bản năng, đến chết cũng biến không được. Ngươi nếu là thích ai, chẳng lẽ sẽ thật cao hứng có thể cắn chết ăn tươi đối phương sao?”
“Vậy…” Ta chỉ cảm thấy những thanh âm khác bên tai trong nháy mắt đều biến mất: “Sẽ không là như vậy chứ? Ta, ta đã tu thành người…”
“Ngươi chính là tu thành tiên, chỉ sợ cũng vô dụng.” Hắn nghênh ngang đi, còn ném xuống một câu: “Không tin ngươi tìm một người thử thử đi, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.”
Tại sao có thể như vậy…
Ta cảm thấy hai cái chân giống như nhét đầy chì, nặng không nâng dậy nổi.
Loại sự tình này…
Ta thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới.
Cảm thấy trong đầu hỗn loạn.
Người luôn như thế, một thứ gì đó, ngươi không muốn, cùng với bị người khác nói cho ngươi muốn không được, là tâm tình hoàn toàn bất đồng. Có đôi khi bản thân cũng không phải chưa từng có ý nghĩ viển vông, sẽ biến chính mình xinh đẹp vô song, sẽ có một người cùng một chỗ với ta vẫn không rời không bỏ…
Tuy rằng ta còn chưa biết người kia là ai.
Nhưng là bây giờ xem, đã không còn có người kia.
Nếu như ta thích một người, đương nhiên không muốn coi hắn xem như đồ ăn ăn xuống đi.
Những người trước đây, những chuyện trước đây…
Kiếp trước của ta, một đời làm người, đều đã thực xa xôi, rất nhiều việc đều không nhớ được.
Kỳ thực không có tình yêu, cũng không có gì ghê gớm.
Rất nhiều người cũng không có tình yêu, thế nhưng đều qua cả đời như thế.
Không có người yêu, thế nhưng còn có bằng hữu, có… rất nhiều rất nhiều.
Vì sao ta khó chịu như vậy.
Một cỗ ghen tuông lan ra khắp nơi trong cơ thể, xông lên hốc mắt.
Ta lấy tay che mắt đã nóng lên.
Vì sao lúc này ta nghĩ đều là tiểu đạo sĩ.
Nhớ tới lần đầu tiên ta và hắn gặp mặt, còn có về sau… những chuyện kia.
Người và yêu không nên cùng xuất hiện, cho dù là làm bằng hữu, cũng không được.
Không có kết quả tốt.
Những lời này là lời nhàm tai, ta đã nghe qua vô số lần.
Thế nhưng lần đầu tiên, ta hiểu được những lời đó đúng.
Ta lau mặt đứng lên, ngẩng đầu lại nhìn thấy trời đã sắp tối!
Hỏng, thời hạn hai canh giờ nhất định đã sớm qua.
Hôi Đại Mao đâu?
Cho dù Tam Thất về Đào Hoa quan trước, thế nhưng Hôi Đại Mao chỉ có một khối thẻ bài của nàng mang lại không vào được.
Ba ngón tay tay trái ta vê cùng một chỗ, tơ nhện bày ra trong nháy mắt toàn bộ nối kết với nhau.
Không có, Hôi Đại Mao không có ở rừng hoa đào.
Hắn chẳng lẽ còn chưa trở về?
Sẽ không, hắn phân được nặng nhẹ, người này tiếc mạng sống nhất, tuyệt đối không vì sắc si mê đến mức đó.
Hay là Tam Thất mang hắn về trước rồi sao?
Ta vội vàng chạy về, thế nhưng tiểu sư muội giữ cửa nói: “Tam Thất sư tỷ chưa về nha, ta cũng không thấy Đại Mao Đại Mao lại chạy đi chơi chỗ nào? A, Tam Bát sư tỷ mắt của ngươi sao lại…”
Ta không nghe nàng nói nữa, xoay người bước đi.
“Ai sư tỷ! Trời sắp tối, pháp trận mở một cái ngươi sẽ không về được!”
Tìm hắn, ta phải tìm được Đại Mao trước.
Đại Mao nhất định là đã xảy ra chuyện.
Dự cảm của ta từ trước đến nay chưa từng rõ ràng như thế, chính xác như thế.
Ta dẫn hắn ra, ta phải dẫn hắn trở về.
Còn có Tam Thất… Tam Thất nàng vì sao cũng chưa trở về chứ?