Tác giả: Miêu Nị
Một lát sau, Ninh Khuyết thôi không nhấn nữa, hắn bỏ tấm khăn ra, tỉ mỉ vạch tóc quan sát phía sau não Trương Di Kỳ, nhận thấy miệng vết thương chỗ bị đóng đinh cực nhỏ, vết máu gần như không thấy, nếu khi khám nghiệm tử thi không dùng ánh sáng mạnh để soi và kiểm tra vô cùng kĩ lưỡng thì rất khó phát hiện ra.
Hắn cúi đầu nhìn tấm khăn trong tay, thấy trên nền khăn trắng muốt có một đốm máu bằng cỡ đồng tiền, trông giống như đóa mai héo rũ.
Rất kì diệu, Trương Di Kỳ không chết ngay, lão vẫn đau đớn co quắp giẫy dụa trên giường, miệng muốn gào to nhưng chỉ phát ra âm thanh khàn khàn yếu ớt, con ngươi lão trợn ngược chỉ thấy toàn lòng trắng, trông cực kì kinh khủng.
Lão cảm thấy cơn đau khủng khiếp truyền từ sau đầu lại nên tưởng Ninh Khuyết dùng gậy đập vào đó, không hề biết sự thật, nếu biết trong não mình đang có một cây đinh chắc bị hù chết tươi tại chỗ rồi.
- Nghe người khác sai khiến thì phải sớm chuẩn bị tâm lý chết thay người ta, nhưng ta vẫn cho lão một cơ hội, nếu lão chạy được tới cỗ xe ngựa thì ta có thể tha mạng.
Nói xong, Ninh Khuyết cởi đống khăn đang trói chặt tay chân Trương Di Kỳ ra, ném xuống chiếc thùng bên cạnh rồi nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
Cùng giống như kẻ sắp chết đuối trên sông Hoàng Hà thấy cọng rơm cũng muốn bám vào, người sắp bị giết nghe thấy gì cũng vô thức làm răm rắp theo lời đối phương, huống gì ngự sử đại nhân lúc này đã đau đớn, sợ hãi, khó chịu đến mức mất hẳn khả năng tư duy, lý trí còn sót lại cũng chỉ là bản năng nguyên thủy nhất, vì thế, mặc gã thiếu niên hung tàn kia có buông tha cho lão hay không, Trương Di Kỳ nhất định sẽ chạy đến cỗ xe ngựa của mình để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Ninh Khuyết đứng sau rặng trúc cách không xa cửa lách nhìn ra, mãi vẫn không thấy lão xuất hiện, hắn không hỏi nhíu mày.
Đang lúc lo lắng, bỗng Trương Di Kỳ thất thểu chạy ra khỏi cửa, trên cơ thể lẽ ra trần trụi của lão không biết có thêm một tấm áo từ bao giờ, lão xiêu sang trái vẹo sang phải, ánh mắt tán loạn, miệng há hốc muốn la lên nhưng không thể phát ra âm thanh, trông cực giống một gã đàn ông đang say khướt, càng giống một con cá mắc cạn sắp chết hơn.
Đám tùy tùng mặt mũi nôn nóng chạy đến, họ không nhận ra đến sự khác thường mà chỉ la lớn:
- Lão gia, dường như phu nhân nhận được mật báo, biết ngài ở chỗ này nên định dẫn các phu khác đến đây tính sổ, chúng ta mau chuồn đi thôi!
Trương Di Kỳ mấp máy môi lảo đảo chạy tới, nhưng lúc sắp chạm tới xe ngựa thì không còn chống đỡ nổi, lão gục xuống, bàn tay run rẩy tuyệt vọng vươn lên cố gắng chạm vào vạt áo tên tùy tùng, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo hết sức khó coi.
Có lẽ cảnh tượng quá đáng sợ đã dọa con ngựa mất vía, chỉ nghe đánh ầm một tiếng, cỗ xe bỗng sụp xuống tan tành.
Thùng xe bằng gỗ vỡ ra từng mảnh, đè kín lên thân Trương Di Kỳ.
Bụi dần dần tan hết, đám tùy tùng đứng như trời trồng bên đống đổ nát, nhìn khuôn mặt máu me bê bết của lão gia rõ ràng đã không còn dấu hiệu sự sống, cả bọn đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra.
Đúng, chúng ta đều biết phu nhân hung hãn, lão gia ngài uống nhiều rượu nên đã sợ càng sợ hơn, nghe tiếng kêu của chúng ta liền hốt hoảng chạy tới, nhưng ngài... tại sao lại đụng thẳng vào xe ngựa như vậy? Mà cỗ xe này sao tồi tàn đến thế, vừa bị đụng một cái đã vội tan tành?
...........................
Sự việc ngoài này đã sớm làm kinh động đám quản sự nhân viên trong Hồng Tụ Chiêu, ai nấy mặt mũi tái mét ùa tới vây quanh, họ không thèm để ý đến mấy câu giải thích lắp ba lắp bắp của đám tùy tùng đang hoảng sợ gần chết, lập tức khống chế cả bọn rồi tới phủ Trường An thông báo.
Dân chúng đứng xem xung quanh không biết lão già mập bị xe ngựa đè chết kia là ai, tưởng chỉ là một khách làng chơi xui xẻo bình thường, họ thản nhiên chỉ trỏ bàn tán, nhưng người của Hồng Tự Chiêu sao lại không biết thân phận lão chứ, một vị ngự sử đột nhiên chết ngay ngoài cửa như vậy thì phải giải thích sao đây?
Ngự sử Trương Di Kỳ trở thành vị quan đầu tiên trong lịch sử Đại Đường vì quá sợ vợ nên hốt hoảng lên xe, bất hạnh làm cho ngựa hoảng sợ, kết quả bị thùng xe đè chết.
Mà trong lúc ngài ngự sử tiến hành màn chạy thi cuối cùng trong cuộc đời, kẻ hung thủ đứng sau bóng tối - gã thiếu niên có tên Ninh Khuyết - đang đứng ở chỗ khuất, nắm chặt hai tay kêu gào trong lòng cổ động lão về đích.
Dùng vật sắc nhọn cắt phá tiểu não, nạn nhân sẽ sống sót thêm một thời gian ngắn, hắn đã học được điều này từ bọn đồ tể người man chuyên giết trâu bò trên thảo nguyên và cũng thử khá nhiều lần, nhưng thực hành trên con người thì đây là lần đầu tiên, Ninh Khuyết cũng không biết một vị ngự sử đã già yếu sẽ chịu đựng được bao lâu nên đành đánh cược, còn sắp xếp màn kịch khiến ngựa hoảng sợ dẫn tới sụp thùng xe với hắn chỉ là chuyện vặt.
- Quả nhiên không thể đánh giá thấp ý muốn được sống tột cùng của các ông quan sợ chết!
Nhìn vị ngự sử đại nhân thành công chạy đến bên xe ngựa và bị thùng xe đè một đống, Ninh Khuyết cảm khái nghĩ thầm trong lòng, hắn nhanh chóng xoay người bỏ đi, tay rút khăn mặt lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Đây là lần đầu hắn giết người trong thành Trường An nên không tránh khỏi tâm trạng căng thẳng, nhưng trong lòng hắn còn đang mải ấn tượng với hình ảnh ngài ngự sử bỏ chạy với một tấm áo trên thân, giữa lúc sống chết mà Trương Di Kỳ vẫn không muốn người khác nhìn thấy thân thể trần trụi của mình, quả nhiên là kẻ mười phần tận tâm với bộ mặt, đạo đức giả điển hình của điển hình, xứng đáng với câu cầm thú dưới lớp quan bào.
Bây giờ quản sự của hậu viện Hồng Tụ Chiêu chắc đã biết sự việc, dưới bao con mắt dò xét tất không thể làm ra hành động gì khả nghi nên Ninh Khuyết không về nhà ngay, hắn đi men theo bờ suối đến chỗ một cô nương quen biết nói chuyện phiếm, đại khái do nhàn rỗi buồn chán nên nàng rất vui vẻ khi thấy hắn, Ninh Khuyết cũng hết sức vui vẻ, cười nói ha hả làm nước bọt văng tung tóe, thỉnh thoảng hắn lại móc chiếc khăn tưởng trắng tinh nhưng lại giấu bên trong một đóa mai ùa tàn ra lau khóe môi.
..................................
Bóng đêm bao trùm con ngõ 47, trong nhà sau của Lão Bút Trai, hai chủ tới nằm trên giường trao đổi câu chuyện ban ngày, dưới chân giường là chậu nước nóng và chiếc khăn mặt vẫn còn bốc khói.
Tang Tang co người ở một đầu giường, nàng quấn chăn lên mình rồi tò mò hỏi:
- Nếu đã ngụy tạo hiện trường án mạng sao không ngụy tạo luôn thành thượng mã phong?
Ninh Khuyết ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao cô biết thượng mã phong là gì?
- Không biết nữa, chắc hồi bé nghe ngươi kể.
- Ta kể cả loại chuyện đó cơ à? Thôi được, chắc do ta quên. Nhưng nếu ngự sử đại nhân bị thượng mã phong trong thanh lâu, phu nhân của lão kiểu gì mà chẳng làm ầm lên, triều đình kiểu gì mà chẳng phải tra xét, một khi dẫn tới sự chú ý của những cao thủ phá án trong bộ hình thì ta không còn quá tin tưởng vào bản thân nữa. Do đó, mục đích quan trọng nhất của chúng ta là khiến phủ Trường An tin vụ án này là một tai nạn giao thông thuần túy, chỉ tai nạn giao thông mới không khiến triều đình chú ý, cũng chỉ tai nạn giao thông mới giúp phủ Trường An dễ dàng bắt Ngự Sử đài im miệng.
Tang Tang im lặng rất lâu mới ngượng ngùng nói khẽ:
- Phức tạp quá, ta nghe không hiểu mấy, thiếu gia suy nghĩ cũng sâu xa thật.
- Vì thế nên cô mới không muốn suy nghĩ thêm? - Ninh Khuyết sử dụng lại phương pháp Giản đại gia đối phó với mình, nghiêm khắc dạy bảo - Càng lười nghĩ thì càng ngốc đó.
Tang Tang thản nhiên đáp:
- Con bé mà, ngốc một chút cũng đâu có sao, chẳng phải ngươi vẫn thường bảo con bé ngốc đấy thôi?
Ninh Khuyết tắc tiếng, hắn im lặng một lúc rồi hỏi giọng quan tâm:
- Hôm nay chạy đi chạy lại truyền tin giữa hai nơi có mệt không? Bên phủ họ Trương có ai nhìn thấy ngươi không?
- Không có chuyện gì. - Tang Tang đáp.