Tác giả: Miêu Nị
Chiếc ô rất lớn giống như một đóa hoa sen màu đen thong thả trôi trong mưa bụi thành Trường An.
Không biết Tang Tang đã buông bàn tay vẫn nắm chặt góc tay áo từ khi
nào, ngẩng đầu nhíu mày hỏi: "Thiếu gia, lúc trước ngài nói gì với Tiểu
Man ở trong phủ công chúa vậy? Ta thấy sắc mặt đám cung nữ đó rất khó
coi".
Ninh Khuyết nhìn thần thái cố tình tỏ ra chín chắn của cô bé, không nhịn được nhớ tới tình cảnh thường xuyên xảy ra ở Mân Sơn ngày trước. Khi đó hắn cõng cô bé từ đỉnh núi hiểm trở này bò lên đỉnh núi hiểm trở khác,
từ sơn trại này lần mò đến sơn trại khác, vừa lo tìm đường đi lại vừa
phải kể chuyện cổ tích để dỗ cô bé hết sức vất vả. Hắn mỉm cười xoa đầu
cô bé, nói: "Kể chuyện cổ tích... Ngươi biết sở trường này của ta mà..."
Tang Tang tò mò hỏi: "Kể chuyện nào? Cô bé lọ lem hay là ba chú lợn con?"
"Hoàng tử bé".
Tang Tang nhíu mày nghiêm túc hỏi: "Hoàng tử bé? Nó nghe hiểu được sao?"
Ninh Khuyết ngẩn ra, thầm nghĩ đây quả thật cũng là một vấn đề.
Dưới mưa phùn giữa xuân, hai người chủ tớ vừa nói chuyện vừa đi về phía
bắc, băng qua phường Thông Hiếu rồi trở lại khu đông thành, không đi vào ngõ bốn mươi bảy mà vòng qua đầu ngõ đi tiếp về phía đông thành. Hôm
nay Lão Bút Trai đóng cửa nghỉ ngơi, không biết Tang Tang đã lặng lẽ ôm
một cây phác đao được quấn chặt bằng vải bố về từ khi nào, trên vai hơi
ướt nước mưa.
Mưa dần dần to hơn, người đi đường trên phố trên ngõ đông thành đều bị
cơn mưa đẩy về trong nhà hoặc là trong xưởng. Ninh Khuyết và Tang Tang
đi tới một phường dân nghèo hẻo lánh ở đông thành rồi dừng bước, giơ
chiếc ô đen đứng dưới mái tòa miếu Hạo Thiên đổ nát thoang thoảng khói
hương nhìn vào trong phường, im lặng nghe tiếng rèn sắt loáng thoáng
vang tới trong mưa.
Tang Tang nhỏ giọng nói: "Một lát sau hiệu sắt sẽ đóng cửa, các thợ sắt
trẻ tuổi sẽ thực hiện đơn đặt hàng hôm nay, Trần Tử Hiền thì sẽ về hậu
viện nghỉ ngơi. Nghe nói mấy năm nay hắn đã cực ít khi đích thân cầm
búa, khi đó trong viện chỉ còn lại một mình hắn, vừa khéo hôm nay có
mưa, tương đối thuận tiện".
Ninh Khuyết nhìn những đám mây u ám trên trời, lặng lẽ tính toán thời
gian. Khi thấy đã đến lúc thích hợp, hắn đưa chiếc ô to màu đen trên tay cho Tang Tang, dặn Tang Tang chờ hắn rồi lấy một chiếc nón lá không
biết ở đâu ra đội lên đầu và đi đến phía tây phường. Đi qua hai con ngõ
dưới cơn mưa càng ngày càng to, hắn tới gần hậu viện của hiệu sắt trong
phường.
Đế giày đạp trên con đường lát đá mấp mô, đạp lên những vũng nước đọng
phát ra tiếng động nhẹ không hề thu hút sự chú ý trong ngày mưa. Ninh
Khuyết nhìn chiếc cửa gỗ đơn sơ cách đó không xa, chậm rãi đi về phía
trước, tay trái nắm cây phác đao quấn vải càng ngày càng chặt, trong
lòng lặng lẽ nhớ lại tất cả mọi tư liệu về cái tên thứ hai này.
Những cái tên trên mảnh giấy dầu là những nhân vật quan trọng trong vụ
án diệt môn phủ Tuyên Uy tướng quân và vụ án giết toàn thôn ở biên giới
nước Yên, do Trác Nhĩ điều tra thu thập được trong thời gian làm gián
điệp tại quân bộ dưới trướng Hạ Hầu, là những tư liệu hắn đổi lấy bằng
mồ hôi và tính mạng.
Trần Tử Hiền, bốn mươi bảy tuổi, nguyên phó tướng dưới trướng Tuyên Uy
tướng quân, được triều đình khen thưởng do là người đầu tiên đứng ra tố
cáo Tuyên Uy tướng quân Lâm Quang Viễn phản quốc, đến năm Thiên Khải thứ tư lại bị xóa bỏ tất cả công huân vì tội gây rối và đuổi ra khỏi quân
đội. Sau đó trong nhà lại liên tiếp gặp tai họa, vợ hắn bỏ hắn mang hai
đứa con nhỏ về quê, còn hắn thì ở lại trong thành Trường An, trở thành
một thợ sắt trong một hiệu sắt ở phường dân nghèo phía đông thành, nghèo khó khổ sở không sao nói hết.
Sau vụ án diệt môn và vụ giết toàn bộ thôn, trừ hai ba vị quan chức cấp
cao vẫn được hưởng phúc cao lộc dày, còn lại những người khác trong danh sách trên tờ giấy dầu đều sống cực kì không tốt. Vị ngự sử đã chết
trong tay hắn kia sống vật vờ chỉ biết hưởng thụ, có người suốt ngày
sống trong sợ hãi, còn Trần Tử Hiền đang ở sau cánh cửa tòa viện trong
mưa trước mặt cũng sống lay lắt qua ngày.
Ninh Khuyết không nghĩ ra là vì sao. Dựa theo những suy đoán thông
thường hay các tình tiết thường gặp trong tiểu thuyết thì lúc báo thù
bắt đầu, những kẻ từng tham dự âm mưu sát hại trung lương phải sống kiêu ngạo sung sướng hết cỡ, bừng bừng như liệt hỏa đun dầu, hoa tươi đua
nở, như thế mới có thể làm cho người báo thù có khoái cảm và cảm giác
chính nghĩa hơn. Tuy nhiên sự thật lại không phải như thế, hình như
những đối tượng hắn quyết chí giết chết để báo thù lại không hề sống
thoải mái hơn hắn.
Lờ mờ đoán được chắc là thủ đoạn của vị hoàng đế bệ hạ kia, nhưng hắn
không thể nào xác nhận, cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Hôm nay vừa có
mưa to, lại được phủ công chúa gọi tới, chính là thời cơ tốt đẹp để giết người báo thù. Sau này bất kể quan phủ điều tra như thế nào thì chắc
hẳn cũng sẽ không hoài nghi, cũng không dám hoài nghi đến hắn, điểm này
tương đối quan trọng.
Hắn hơi cúi đầu nhìn nước mưa rỏ xuống từ vành nón lá, thong thả bước tới gần cánh cửa đó hơn một chút.
Mặt ngoài cánh cửa gỗ đã tróc sơn hơi ướt, ngón tay đặt lên cánh cửa cảm thấy lạnh như băng. Hắn nghiêng tai chăm chú lắng nghe âm thanh truyền
đến từ phường sắt phía trước viện, thấy tiếng búa tạ đập xuống đe càng
ngày càng lớn, càng ngày càng tập trung. Tay trái hắn cầm phác đao quấn
vải chậm rãi giơ lên, tay phải nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra.
Chiếc bản lề cũ được nước mưa thấm ướt phát ra một tiếng kêu nhỏ như nức nở, Ninh Khuyết đội nón lá cầm đao đi vào, bình tĩnh đi xuống thềm đá
sứt mẻ, nhìn lão già ngồi bên ngoài kho củi trong viện, hỏi: "Trần Tử
Hiền?"
Lão già ngoài kho củi mặc một chiếc áo mỏng cũ kĩ, vai áo, tay áo có vết cháy vì nhiều năm đứng gần lò lửa, mấy sợi bông đã chuyển màu đen thò
ra từ những vết nứt trên chiếc áo đã rạn giòn vì lửa, nhìn qua có cảm
giác thê lương. Mái tóc hoa râm của lão già buộc lại tùy tiện, hai tay
to dài như khối sắt đang chẻ củi, một tay cầm rìu, tay kia giữ khúc gỗ.
Lão già ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục lóe lên một thoáng dị sắc, nhìn
Ninh Khuyết mở cửa viện ra, nhìn bóng tối phía dưới chiếc nón lá, muốn
thấy rõ mặt hắn, yên lặng một lát rồi nói: "Ta đây".
Ninh Khuyết dừng chân, hơi ngẩng đầu thoáng nhìn bốn phía tiểu viện đơn
sơ, xác nhận quả nhiên tất cả đám người học việc đều đang ở phường sắt,
trong viện không có ai. Hắn xoay người đóng cửa viện lại, dùng tay phải
cởi quai nón dưới cằm, sau đó chậm rãi cầm cán thanh phác đao bọc vải bố tiếp tục đi đến chỗ gã sĩ quan xuất ngũ già nua kia.
Chiếc nón lá rơi xuống mặt đất ướt nước mưa.
Trần Tử Hiền từ tốn chớp chớp mắt, bàn tay trái với những móng tay cáu
bẩn buông khúc củi ra, lau lau vào vạt áo trước, sau đó đưa ra sau thắt
lưng với lấy một con dao chẻ củi, đồng thời giơ tay phải đang cầm rìu
lên, nhìn thiếu niên đang đi tới gần trong mưa gió, nói với giọng khàn
khàn: "Cuối cùng cũng đã đến".
Đao của Ninh Khuyết đã đến.
Lưỡi đao sắc bén được mài hơn mười ngày bằng nước vo gạo tại Lão Bút
Trai ngõ bốn mươi bảy từ trong vỏ đao được rút ra nhanh như chớp, dễ
dàng cắt đứt lớp vải bố cũ quấn chặt ngoài vỏ đao, chém gió chém mưa
chém tới, chém thẳng về phía cổ Trần Tử Hiền.
Trần Tử Hiền dựng dao, thanh đao và con dao chẻ củi chạm nhau phát ra
một tiếng vang lanh lảnh, nước mưa bám trên lưỡi đao bắn ra tung tóe.
Đúng lúc này tiếng rèn sắt vang lên dồn dập từ phường sắt phía trước, át hết toàn bộ tiếng đao trong viện.
Keng keng keng keng keng, trong cơn mưa to như trút, Ninh Khuyết hai tay nắm đao, vẻ mặt lạnh lùng, tiến lên, lại tiến lên, chặt cổ chém đầu đâm bụng, phác đao cuốn gió mưa, lạnh lùng va chạm với một dao một búa
trong tay lão già.
Keng keng keng keng keng, bên cạnh bếp lò rựa lửa, đám thợ học việc đờ
dẫn kẹp thỏi sắt nung đỏ, vung búa tạ gõ đều đều, tiếng mưa gió gào rú
bên ngoài, bọn họ không nghe thấy gì cả.
Xẹt một tiếng, chiếc áo choàng mỏng manh bị chém rách, búa bị chém rơi
xuống, cổ tay bị chặt đứt. Tiếng động vang lên không ngừng trong mưa
gió, đống củi ngoài kho bắn tung tóe khắp mặt đất, chỉ trong chốc lát
Ninh Khuyết đã chém ra mười bảy đao, còn Trần Tử Hiền thì ngăn cản được
mười sáu đao trước.
Sau đó tiếng đao chém biến mất, chỉ còn lại tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi và tiếng búa tạ gõ lên đe.
Trần Tử Hiền ngã sấp xuống bên cạnh đống củi, trên người toàn là nước
bùn, trên gương mặt đen đúa già nua có vài giọt máu, chiếc áo mỏng trước ngực bị chém vô số vết, những sợi bông xám đen thò ra khắp nơi. Vết
chém chính giữa rất sâu, sâu đến tận xương hắn, đến tận phủ tạng hắn,
đang không ngừng phun máu loãng và các chất lỏng màu sắc khác.
Nước mưa từ mái hiên rỏ xuống đống củi, rỏ xuống mái tóc hoa râm của
hắn, chảy xuống những nếp nhăn sầu khổ trên trán hắn, sau đó chảy qua
khuôn mặt đen đúa, nhanh chóng rửa trôi những giọt máu trên đó.
Ninh Khuyết cúi đầu thong thả thu đao, nhìn ngực mình nhấp nhô kịch
liệt, nhìn vết rìu cực hiểm trên ngực, không nhịn được cau mày. Không
ngờ một vị phó tướng thông thường của Đại Đường năm đó, sau nhiều năm
giày vò khốn khổ ở tầng dưới cùng của phố phường như vậy mà vẫn còn có
sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế.
Ánh mắt vẩn đục vô lực của Trần Tử Hiền nhìn thiếu niên trước mặt, cổ
họng ô ô vài tiếng, hình như có rất nhiều đờm, ho vài tiếng cực kì đau
khổ, ho ra máy bãi đờm lẫn máu, nói suy yếu: "Ta cho rằng mình sớm đã bị thế giới này lãng quên rồi".
"Ngươi quả thật là người bị lãng quên nhất trong số những người đó. Ta
nghĩ đại khái là bởi vì một kẻ bán chủ cầu vinh, bất kể là ai trong
triều đình cũng không dám liều lĩnh dùng ngươi, không biết mấy năm nay
ngươi có bao giờ hối hận không".
Ninh Khuyết lau nước mưa lạnh như băng trên mặt, nhìn lão già hấp hối,
nói: "Có điều cũng chính là bởi vì ngươi đã bị thế giới lãng quên cho
nên ta giết chết ngươi cũng sẽ không dẫn tới phiền phức quá lớn. Mặt
khác, ta đã thì được vào thư viện, giết chết ngươi là một việc không thể thiếu trong hoạt động ăn mừng của ta, cũng như hoa tươi và bồ câu vậy".
Ánh mắt già nua yếu ớt của Trần Tử Hiền chứa đầy vẻ hoang mang không
hiểu, hắn nhỏ giọng nói: "Cho ta một cái chết thoải mái đi".
"Thời gian còn rất sớm, đám thợ học việc nghèo của ngươi còn rất lâu mới hoàn thành đơn đặt hàng hôm nay".
Ninh Khuyết ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời, mưa bụi như một bức rèm che, hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời đang ở chỗ nào, nhưng hắn biết mình
còn có rất nhiều thời gian, nhỏ giọng nói: "Còn chuyện thoải mái, mấy
năm nay các ngươi làm cho ta rất không thoải mái, nên ngươi cũng đừng hi vọng có thể chết thoải mái được".
"Ta có một bài thơ cần đọc cho ngươi nghe". Hắn nhìn lão già sắp chết
giữa đống củi, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, bình tĩnh đọc: "Ta đến từ bên sông bên núi, ta đến từ thảo nguyên biên giới nước Yên, ta
đến từ trong phủ tướng quân, ta phải lấy mạng ngươi".
Nghe thấy ba chữ phủ tướng quân, đôi mắt vẩn đục của Trần Tử Hiền chợt
trở nên sáng ngời, vẻ mặt dần dần trở nên thư thái, đôi tay run rẩy vô
thức tìm kiếm trong đống củi ướt sũng, nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt
của Ninh Khuyết, nói run run: "Thì ra là thế, thì ra... con trai tướng
quân còn sống, ngươi... Ngươi nói... ngươi đã thi được vào thư viện,
thật tốt, tốt quá... Mấy năm nay ta sống mệt mỏi như thế, trước khi chết có thể được biết... con trai tướng quân còn sống... Còn sống không
tồi... Ta thật sự có thể nhắm mắt rồi".
"Người sống ai không mệt?" Ninh Khuyết cúi đầu nhìn vũng nước trước mặt
bị nước mưa rơi vào tạo thành vô số bong bóng nước vàng đục, thấp giọng
nói: "Phải học thư pháp, phải học số học, phải học piano, học vẽ tranh,
cuối tuần nào cũng phải ngồi sau xe đạp của mẹ chạy tới chạy lui, cuối
cùng thành ra còn ở cung thiếu niên nhiều hơn ở nhà, ngươi nói ta có mệt không?"
Trần Tử Hiền nghe không hiểu những lời này, ôm vết thương không ngừng chảy máu, đau khổ lắc đầu.