- Trang chủ
- U Minh Trinh Thám
- Chương 77: Người áo đen
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Bên trong phòng đặt xác cục cảnh sát, Cung pháp y đeo bao tay cao su vào.
Kéo ra túi đựng xác, lộ ra gương mặt xám trắng của Vương Minh Vĩ, so sánh với dáng vẻ rạng rỡ trên màn ảnh tưởng chừng như hai người khác nhau hoàn toàn.
Cung pháp y cầm lược bắt đầu thật cẩn thận chải đầu cho Vương Minh Vĩ, trợ thủ ở một bên dùng kính phóng đại cẩn thận quan sát quần áo Vương Minh Vĩ.
- Thật sạch sẽ, ngay cả chút gàu trên da đầu cũng không có.
Nhìn vào cái khay trống rỗng, Cung pháp y lầm bầm một câu:
- Bên cậu có phát hiện gì không?
- Không có!
Trợ thủ cũng lắc đầu:
- Quần áo cùng móng tay cũng rất sạch sẽ, mặt ngoài cũng không hề có bất kỳ dấu vết xé rách hoặc vết thương.
- Qua đây đi, trước chụp xem X quang đã.
Cung pháp y nói với trợ thủ.
Nhìn tấm phim chụp X quang, Cung pháp y cùng trợ thủ đều ngây người:
- Không phải cậu đã nói không có vết thương mặt ngoài sao?
Cung pháp y kỳ quái hỏi trợ thủ.
- Đúng vậy!
Trợ thủ cũng cảm thấy có chút hồ đồ:
- Theo tình huống điều tra tại hiện trường chính xác là như vậy. Tiểu Trương đã chụp hình thi thể, đúng là không hề có vết thương gì bên ngoài.
- Được rồi, xem ra hẳn là bị giết!
Cung pháp y bĩu môi:
- Hơn nữa hung thủ còn là một kẻ biến thái.
Quần áo Vương Minh Vĩ được cởi ra, trần như nhộng nằm trên giường giải phẫu thi thể. Ở giường bên cạnh là một người đàn ông mặt đầy râu ria rối loạn, nghe nói là kẻ lang thang nằm ngủ trong công viên. Nhưng nếu người không rõ thân phận của bọn họ nhìn thấy cảnh này, căn bản không nhìn ra thân phận hai người này có gì khác nhau.
Kiểm tra xong toàn thân Vương Minh Vĩ, Cung pháp y cùng trợ thủ liếc nhìn nhau, trong mắt hai người mang theo vẻ mê hoặc, kinh dị, thậm chí còn có một tia sợ hãi.
- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Cung pháp y từ trong nỗi kinh ngạc phục hồi lại tinh thần:
- Chẳng lẽ máy chụp X quang đã bị hỏng mất sao?
- Có lẽ lúc chụp X quang quần áo của hắn có vật gì che lại đi!
Trợ thủ đứng bên cạnh đưa ra lời giải thích mà chính hắn cũng không thể tin tưởng.
- Vậy làm theo từng bước một đi!
Mặc dù Cung pháp y có chút vọng động muốn lập tức tiến hành giải phẫu thi thể kiểm tra, nhưng kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm cùng hành vi thường ngày cũng làm cho hắn nhẫn nhịn được:
- Cậu rửa sạch thi thể một chút, cẩn thận rửa sạch, sau đó cân trọng lượng, lấy chỉ tay!
Trợ thủ gật đầu, hắn dùng ống nước cẩn thận cọ rửa thân thể Vương Minh Vĩ, sợ mình có bỏ sót. Nhưng vết thương trong chờ mong cũng không hề xuất hiện, trước ngực cùng sau lưng đều một mảnh trơn bóng, ngay cả vết sẹo nhỏ xíu cũng không có.
Nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ cùng cảm giác sợ hãi, trợ thủ đem thi thể Vương Minh Vĩ bỏ lên giường kiểm tra, cũng đệm lên một khối nệm sau lưng thi thể để bộ ngực thi thể ưỡn lên trên, cánh tay cùng cổ nằm dưới thấp, tư thế này để có thể dễ dàng giải phẫu bộ ngực.
- Đã đưa máu đi kiểm tra chưa?
Cung pháp y vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Sự kiện xác chết Vương Đại Trụ vùng dậy lần trước mang đến không chỉ là sự thương tổn cho hắn, trên tâm lý cũng bị đả kích không nhỏ. Vì thế hắn còn cố ý xin nghỉ phép, tìm bác sĩ tâm lý trị liệu cho mình. Nhưng thật không nghĩ đến vừa trở về cương vị công tác, vụ án đầu tiên tiếp nhận lại là chuyện quỷ dị như thế này.
- Đã đưa hàng mẫu đi thử nghiệm độc tố.
Trợ thủ cầm đao giải phẫu, đưa cho Cung pháp y.
- Thi thể mất đi trái tim, mặt ngoài không có bất kỳ vết thương!
Cung pháp y nhận lấy đao giải phẫu của trợ thủ, hít sâu một hơi:
- Mấy phút nữa là có thể biết được rốt cục là thật hay giả rồi.
Đao giải phẫu cắt từ bả vai xuống tới chỗ hội hợp của xương ngực, lại cắt xuống tới xương sườn, cắt ra một dấu vết hình chữ Y thật lớn.
Nhìn thi thể trước mắt, trong lòng Cung pháp y có chút khẩn trương. Hắn cầm lấy dao giải phẫu, chuẩn bị bắt đầu lóc da, da thịt cùng những bộ phận mềm.
- Chờ một chút!
Ngoài cửa đột nhiên truyền vào một thanh âm, làm tinh thần hai người đang cực độ khẩn trương liền hoảng sợ hết hồn. Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông mặc âu phục đen đeo kính đen đang đứng ngay cửa phòng đặt xác.
- Ông là ai? Tại sao đi vào nơi này? Nơi này người
không có phận sự không được vào biết không?
Vừa hồi phục tinh thần, trợ thủ không khỏi tức giận vội vàng chất vấn người đàn ông vừa làm mình sợ hết hồn.
- Tôi biết!
Người đàn ông đẩy gọng kính của mình, trong khẩu khí mang theo một tia khinh thường:
- Cung pháp y đúng không, trưởng cục muốn ông lập tức bỏ xuống công việc trong tay, lập tức đến văn phòng một chuyến, vấn đề cụ thể sẽ có người giải thích với ông.
Cung pháp y hơi sững sờ, không khỏi hỏi ngược lại:
- Anh là ai? Trưởng cục tìm tôi có chuyện gì?
- Đi tới đó tự nhiên sẽ có chuyên gia giải thích với ông, trách nhiệm của tôi chẳng qua chỉ là báo cho ông biết một tiếng!
Trên mặt người đàn ông vẫn mang theo nụ cười khinh thường, Cung pháp y có chút ý niệm muốn lập tức bay lên một cước giẫm nát mắt kính của người này, sau đó để cho hắn ở ban ngày ban mặt hóa trang thành Men in Black.
Cung pháp y cởi bao tay, rửa tay, quay đầu lại nhỏ giọng dặn dò trợ thủ:
- Lên tinh thần, tôi đi một chút, nhớ kỹ, trước khi tôi trở lại không cho phép bất luận kẻ nào đến gần thi thể của hắn.
Trợ thủ khẽ gật đầu, Cung pháp y nhìn thoáng qua người áo đen đứng ngay cửa như lính trinh sát, đi ra khỏi phòng đặt xác.
- Tại sao? Các người rốt cục là người nào?
Còn cách phòng làm việc của trưởng cục hơn mười thước Cung pháp y liền nghe được tiếng rống giận của Từ Mẫn truyền ra từ bên trong. Cung pháp y thở dài một hơi, Từ Mẫn này chuyện gì cũng tốt, chỉ là quá nóng tính cứng cỏi. Hắn đi nhanh tới trước cửa phòng cục trưởng.
Nhẹ nhàng gõ cửa, Cung pháp y đẩy cửa tiến vào phòng làm việc của cục trưởng. Cục trưởng ngồi sau bàn công tác, cau mày nhìn Cung pháp y đi vào, Từ Mẫn chống hai tay lên bàn, hai mắt mang theo lửa giận gắt gao ngó chừng một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, người đàn ông này cũng giống người ở phòng đặt xác vừa rồi, một thân áo đen, đeo kính mát màu đen, vẻ mặt hiện lên nụ cười khinh thường nhìn Từ Mẫn đang nổi giận. Mặc một thân đen thui, không phải bảo tiêu thì là kẻ đánh thuê xã hội đen - dù sao không giống nhân sĩ chính phái chút nào – Cung pháp y thầm nghĩ trong lòng.
- Cục trưởng, tìm tôi có việc sao?
Cung pháp y nhìn không khí có chút lúng túng, hắng giọng một tiếng mở miệng nói.
- Uhm, anh ngồi xuống trước đi.
Cục trưởng nhìn Cung pháp y nói.
Thấy Cung pháp y tiến vào, Từ Mẫn cũng nổi giận đùng đùng ngồi xuống sô pha:
- Vụ án này do tôi chịu trách nhiệm, tại sao không cho phép tôi quản?
Người áo đen không để ý tới Từ Mẫn đang phát hỏa, từ trong túi áo lấy ra một trang giấy, đưa tới trước mặt cục trưởng:
- Vụ án này từ bây giờ là do chúng tôi chịu trách nhiệm, đây là văn kiện chỉ thị của cấp trên, chúng tôi cần mang đi thi thể ngay bây giờ!
Cục trưởng nhìn vào tờ giấy kia, không khỏi hít sâu một hơi, mộc đỏ ở ngay góc phải tờ giấy tuyệt đối không phải người nào cũng có thể thấy được.
- Tóm lại vụ án này đã không còn nằm trong phạm vi quản hạt của các vị, người của tôi lập tức đem thi thể mang đi.
Người áo đen đứng dậy.
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên…
Cục trưởng bỏ xuống văn kiện, khuôn mặt từ u sầu ban đầu đổi thành vẻ cười lấy lòng:
- Nếu là chỉ thị cấp trên, chúng tôi dĩ nhiên phải làm theo.
- Chuyện này các vị tốt hơn xem như chưa từng có, tôi không hi vọng có người trong đầu đầy chủ nghĩa anh hùng muốn tự tiện đi điều tra vụ án này, nếu xảy ra vấn đề gì, hiệp hội của chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các vị!
Người áo đen nhìn Từ Mẫn, lại hướng phía trưởng cục nói.
- Tự nhiên, tự nhiên…
Vẻ mặt cục trưởng vẫn cười lấy lòng:
- Từ Mẫn, tôi cho cô nghỉ phép, cô có thể về nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi.
- Cái gì?
Nghe được cục trưởng nói, Từ Mẫn không khỏi nổi trận lôi đình:
- Ông nói muốn tôi nghỉ phép!
- Chuyện này…cục trưởng…có phải không cần làm nghiêm trọng đến như thế không?
Cung pháp y biết rõ tính tình của Từ Mẫn, chuyện có thể tự tiện đi thăm dò vụ án nàng thật sự có thể sẽ làm, nhưng trưởng cục trực tiếp ở ngay trước mặt người ngoài làm mất hết mặt mũi người mình, hắn cảm thấy trưởng cục làm có chút quá mức.
- Câm miệng, anh biết cái gì!
Trưởng cục quát Cung pháp y.
- Tôi cảm thấy làm như vậy rất tốt!
Người áo đen cười lạnh một tiếng:
- Chúng tôi không hi vọng có nhân sĩ có tinh thần trọng nghĩa quá mạnh sẽ đến làm trở ngại công tác của chúng tôi, cô gọi là Từ Mẫn đúng không, tôi nghe nói qua về cô, lần trước do cô một mình đi điều tra chuyện dân công kia bị giết, làm hại chúng tôi bị phê bình nặng của cấp trên.
- Vậy cứ quyết định như thế!
Vẻ mặt cục trưởng nghiêm túc nhìn Từ Mẫn, nói xong lại đổi thành mặt cười nhìn người áo đen kia:
- Còn có gì cần chúng tôi làm xin cứ việc phân phó!
Đầu của Từ Mẫn cũng không hề quay lại, nổi giận đùng đùng đi nhanh ra khỏi văn phòng, sập mạnh cửa phòng.
- Chuẩn bị xong thi thể, chúng tôi lập tức mang đi!
Người áo đen nhìn Cung pháp y:
- Ông là pháp y phải không, tôi hi vọng ông còn chưa bắt đầu giải phẫu.
- Vừa mới bắt đầu, bây giờ có cần tôi vá lại thi thể không?
Cung pháp y thở dài một hơi, dáng vẻ nghênh ngang của người áo đen làm cho hắn chán ngấy, mà vẻ mặt cười lấy lòng của trưởng cục…bỏ đi, xem như hắn không tồn tại là được rồi.
- Không cần!
Người áo đen nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.
- Đi thong thả, nếu có gì cần cứ gọi cho tôi.
Người đã đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng vẻ mặt thịt béo của cục trưởng vẫn còn hớn hở đứng phía sau hô lớn. Cung pháp y cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ở lại bên trong căn phòng này thêm một phút đồng hồ, tự bản thân mình nói không chừng sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm đáng sợ nào đó.
- Cục trưởng, không còn chuyện gì nữa phải không, không có có chuyện tôi đi ra ngoài.
Cung pháp y vội vã rời khỏi phòng làm việc của trưởng cục.
Mới vừa đẩy ra cửa phòng đặt xác, trợ thủ liền vội vàng hấp tấp tiến lên đón:
- Không xong không xong, người áo đen kia có thêm đồng bạn vừa tới, không để ý tới sự ngăn trở của tôi đã mạnh mẽ mang đi thi thể.
- Nga, tôi biết rồi!
Cung pháp y chỉ thuận miệng đáp một tiếng:
- Tiếp tục đi, còn mấy thi thể đang cần kiểm nghiệm đây.
…
- Cứ như vậy chị liền mang theo vẻ mặt tức giận tới gặp tôi phát tiết sao?
Vẻ mặt Minh Diệu u sầu nhìn Từ Mẫn đang tố khổ với hắn, có chút hối hận vì đã hỏi chuyện gì đã xảy ra với nàng, phải biết rằng nghe đàn bà tố khổ quả thực có thể so sánh với mười đại cực hình thời Mãn Thanh.
- Tức chết tôi, tên mập mạp chết tiệt!
Từ Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu không phải tôi còn phải nhờ vào chén cơm này, tôi nhất định phải cho tên mập kia nếm thử một cước!
Minh Diệu thở dài một hơi, châm điếu thuốc.
- Nghe tôi nói một câu đi, chuyện này chị đừng nên xen vào nữa, đây cũng là vì tốt cho chị.
- Có ý gì?
Từ Mẫn có chút mờ mịt nhìn Minh Diệu.
- Lai lịch những người áo đen kia, tôi có biết một chút đại khái, nói đơn giản, vụ án này là án kiện thần quái, cho nên không để cảnh sát các vị quản lý tới.
Minh Diệu thở ra một hơi khói, chậm rãi nói.
Nghe được Minh Diệu nói như vậy, Từ Mẫn trầm ngâm một lúc, khe khẽ gật đầu, chuyện Quỷ Yêu lần trước đến bây giờ mỗi khi nhớ lại còn làm lòng nàng sợ hãi.
- Bỏ đi, không nói tới chuyện này nữa, không phải chị muốn đưa tiểu Quất đến khu vui chơi sao? Bây giờ đi thôi!
Minh Diệu đứng dậy.
Từ Mẫn túm lấy điếu thuốc của Minh Diệu:
- Hút hút hút, hút chết cậu, còn nhỏ tuổi đã hút thuốc nhiều như vậy, tôi xem khi cậu già rồi thì làm sao bây giờ.
Minh Diệu bất đắc dĩ nhún vai, đi theo phía sau Từ Mẫn rời khỏi phòng, thừa dịp Từ Mẫn không nhìn thấy, lại lấy ra một điếu thuốc trong túi.
- Già rồi? Chờ tôi già rồi thì nói sau!
Minh Diệu lấy ra bật lửa châm thuốc.