- Trang chủ
- Việc Xấu Trong Nhà
- Chương 74
Tác giả: Phó Du
Trần Cận Nam phán đoán không sai, tên dê xòm trong biệt thự chỉ bị
thương hôn mê, hắn và Trần Bắc Bắc trở lại thấy anh vẫn còn chảy máu nằm trên mặt đất, lập tức đưa anh đến bệnh viện.
Có điều, Trần Cận Nam luôn có chút tiếc nuối.
Tên dê xòm chiếm tiện nghi em gái hắn như vậy, sao mạng lại dai thế.
Bất quá, chuyện này hình như không phải mấu chốt.
Mấu chốt là, mặc kệ thế nào, Trần Bắc Bắc đánh một ‘Phú nhị đại’ bị
thương, tuy chỉ tự vệ, nhưng giờ những người có tiền đều thích cấu kết
với quan chức, muốn để bọn họ nhận tội là chuyện quá đơn giản.
Nghĩ tới đây, Trần Cận Nam thực sự buồn rầu.
Làm sao cứu cô em gái hắn đây?
Trần Bắc Bắc cũng sợ.
Mặc dù người nọ không chết, cô thở phào nhẹ nhõm.
Song nghĩ tới chuyện tiếp theo sắp xảy ra, lòng cô lại treo lên.
Người đàn ông vào đó rất lâu vẫn chưa có động tĩnh, đến khi trời sáng cũng không tỉnh.
Mẹ nó, sẽ không bị đánh thành người thực vật chứ!
Trần Bắc Bắc sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vẫn níu tay Trần Cận Nam, “Anh ơi… hắn không chết chứ?”
Trong lòng Trần Cận Nam cũng không nắm chắc, chẳng biết có vấn đề không.
Phải biết rằng đầu rất quan trọng, nghe nói rất nhiều huyệt vị thần kinh, nếu bất thình lình đập trúng, vậy thực sự hỏng mất.
Khi hai anh em đang lo sợ bất an, trên hành lang có một người đàn ông tinh anh trẻ tuổi vội vội vàng vàng chạy tới.
“Xin hỏi người bệnh tên Lục Chung được đưa vào bệnh viện tối qua ở đâu?”
“Còn trong phòng phẫu thuật.”
Người đàn ông tinh anh nhanh chóng đi tới bên này, vốn tới thẳng trước
cửa phòng phẫu thuật, song đi được mấy bước, bỗng nhiên hắn xoay đầu
lại.
Trông thấy Trần Bắc Bắc, khuôn mặt thoáng hiện tia kinh ngạc.
Lại một tên dê xòm.
Trần Cận Nam âm thầm che trước mặt Trần Bắc Bắc, “Chào anh, anh là?”
“Tôi là Lục Tư. Là… em họ của người bên trong. Được rồi, là hai người
đưa anh ấy tới sao?” Tên Lục Tư đó hình như dễ nói chuyện, dáng vẻ cười
híp mắt.
Trần Cận Nam thành thật gật đầu, “Là chúng tôi.”
“Ồ… Vậy cảm ơn nhé.”
Lục Tư cười nắm tay Trần Cận Nam, “Được rồi, khi ấy sao hai người ở đó?”
Mặc dù Trần Cận Nam thật thà, nhưng không đến nỗi ngu ngốc.
Suy tính một hồi, hắn mới lên tiếng: “Em gái tôi đang làm quét dọn theo giờ ở nhà hắn, chẳng biết sao hắn…”
“Ồ…” Trần Cận Nam còn chưa nói hết, Lục Tư kéo dài ngữ điệu, cười như
không cười thoáng nhìn Trần Cận Nam, “Hóa ra là vậy… Được rồi, cảm ơn
hai người.”
Trần Cận Nam thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại tên phú nhị đại kia còn chưa tỉnh, nếu không tỉnh luôn là tốt
nhất, mặc dù như vậy hơi ác, nhưng ít ra Trần Bắc Bắc an toàn.
Thấy bề ngoài vị Lục Tư tiên sinh này tốt vô cùng, cũng rất dễ gạt.
Kẻ nhiều tiền thực sự đều ngốc sao?
Trần Cận Nam thấy người nhà hắn tới, chân chuẩn bị mang Trần Bắc Bắc rút lui.
Lúc này, Lục Tư ở phía sau lại mỉm cười.
“Hai vị vẫn không thể đi.”
Mồ hôi lạnh trên trán Trần Cận Nam đã chảy xuống, “Anh đã tới rồi, chúng tôi ở lại cũng không có việc gì…”
Lục Tư lắc đầu, thoáng nhìn phía sau Trần Cận Nam, khẽ nở nụ cười.
“Anh có thể đi, em gái anh thì không thể.”
“Tại sao?” Trần Cận Nam nóng nảy.
“Nguyên nhân rất đơn giản.” Lục Tư đi tới bên cạnh, nhìn Trần Bắc Bắc,
trong lòng cảm thán cái thế giới này sao có chuyện khéo vậy chứ, song
nét mặt lại nhanh chóng lạnh lùng.
“Vì, em gái anh làm anh họ tôi bị thương.”
Quả nhiên, Trần Cận Nam cũng biết những kẻ có tiền đâu dễ tin thế.
Cho dù một giây trước hắn còn cười với bạn, một giây sau lập tức trở mặt ngay.
“Anh… anh nói bậy.” Người đàn ông chất phác thật thà bắt đầu nói dối, lắp bắp, “Em… em gái tôi không có…”
“Vậy là anh rồi.” Lục Tư nhàn rỗi thổi một hơi, “Xem ra là cùng nhau gây án… Thế chúng tôi chỉ có thể tìm cảnh sát thôi…”
“Không cần.” Nghe vậy, Trần Bắc Bắc ở phía sau Trần Cận Nam đứng dậy.
“Xin lỗi, là tôi làm anh họ anh bị thương. Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
“Chịu trách nhiệm?” Mặc dù không xác định người phụ nữ giống Phan Lôi
như đúc này chả nhận ra hắn, song nghĩ tới người có thể tổn thương Lục
Chung chắc chỉ có người đó, trong lòng Lục Tư sáng tỏ.
“Tốt, tôi cần chính là lời này của cô. Đúng rồi, quý danh cô là?”
“Trần Bắc Bắc. Anh tôi… Trần Cận Nam.”
“Hân hạnh được gặp.” Lục Tư cười, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
May mắn trong bất hạnh, Lục Tư tới không bao lâu, Lục Chung tỉnh lại.
Bất quá, vừa tỉnh lại là một trận bão táp.
Lục Chung mở mắt, liền muốn tìm người.
Nhất là thấy Trần Bắc Bắc trốn phía sau người đàn ông khác, Lục Chung
giận dữ, cũng bất chấp vết thương trên đầu, đột nhiên xoay người muốn
xuống giường.
Lục Tư thấy thế tên này muốn phạm tội rồi, lập tức đi tới, kề tai Lục Chung khẽ nói hai câu.
Sắc mặt Lục Chung cứng nhắc dần dần hoàn hoãn, đôi mắt đen như mực nhìn chòng chọc Trần Bắc Bắc, làm sao cũng không dời.
“Anh yên tâm, chuyện này đơn giản. Anh chỉ cần nhớ kỹ, không được làm càn là được.”
Hai anh em ở bên cạnh nói chuyện bí hiểm, khiến Trần Bắc Bắc và Trần Cận Nam như hai con Macmot châu mỹ[1] run rẩy càng ác liệt.
Đợi mãi mới đến lúc tên Lục Tư nham hiểm xoay người lại, chân Trần Cận Nam đã mềm nhũn.
“Hai người muốn sao? Em… em gái tôi vô tội! Là… là hắn ăn hiếp em gái tôi trước!”
Trần Cận Nam cố gắng ưỡn ngực, muốn dựng dậy chút khí thế, tới che chở em gái phía sau.
Lục Tư thấy vậy, vẫn tươi cười.
“Chuyện đã xảy ra tôi đều rõ ràng. Anh họ tôi uống say mạo phạm em gái anh, tôi rất lấy làm tiếc.”
Việc này là sao, hoàn toàn không phải dáng vẻ hùng hổ muốn bọn họ chịu tội, Trần Cận Nam nghi ngờ nhìn Lục Tư.
Quả nhiên, sắc mặt Lục Tư thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
“Anh tên là Trần Cận Nam hửm, tôi biết anh.”
“Anh… Anh biết cái gì…”
Đối phương bỗng nhiên bắt đầu hùng hổ, Trần Cận Nam bèn lui về sau một bước.
“Năm nay anh hai mươi bảy tuổi, chưa kết hôn. Nhà có mẹ già tên là Trần
Như Ngọc, thời gian trước bị té gãy chân, còn kiểm tra phát hiện bệnh
ung thư. Bản thân anh làm công ở công trường, thu nhập căn bản không đủ
chữa bệnh cho mẹ, hiện tại em gái còn làm anh họ tôi bị thương, mấy
người chắc chắn không bồi thường nổi…”
“Anh… anh muốn thế nào?” Anh em nhà họ Trần thật không ngờ chỉ trong
chốc lát, đối phương đã tra được lai lịch hai người họ, nhất thời mồ hôi hột trên mặt nhanh chóng rơi xuống.
“Không muốn thế nào. Anh họ tôi quả thực làm sai, bất quá em gái anh
biến anh ấy thành cái dạng này là sự thật… Như vậy đi, chúng ta cùng lui một bước, cô… Trần Bắc Bắc đúng không, cô qua đây, chăm sóc cho tới khi anh ấy khỏi hẳn, chúng tôi liền xóa bỏ.”
“Không được!”
Trần Cận Nam không chút suy nghĩ cự tuyệt ngay.
Đưa em gái hắn đến bên cạnh tên phú nhị đại ấy, chắc chắn là đưa dê vào miệng cọp.
Hắn kiên quyết không làm.
“Không được?” Nụ cười nham hiểm càng xán lạn, “Trần tiên sinh còn có
biện pháp tốt hơn? Ví dụ như chúng ta đến cục cảnh sát nói chuyện tỉ mỉ? Tại sao em gái anh làm người ta bị thương, anh trai như anh cũng ở bên
cạnh, là đồng phạm, hay còn có âm mưu khác?”
“Tôi…”
Người đàn ông hiền lành thật thà đâu phải đối thủ của Lục Tư tàn nhẫn
trên thương trường, rất nhanh bị ép đến một góc không động đậy nổi.
Trái lại Trần Bắc Bắc, lúc này đứng dậy.
“Được, tôi đồng ý. Có điều… Sao tôi biết hắn có thể…”
Mặt Trần Bắc Bắc hơi ửng hồng, mặc dù thấy dáng vẻ Lục tiên sinh kia,
không chắc chắn coi trọng cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rợn rợn khắp người.
Đặc biệt lúc này anh còn nhìn chằm chằm cô, khiến cô giống như một con
ếch bị một con rắn nhìn chòng chọc, ngàn cân treo sợi tóc.
Ngược lại có chút thông minh, bất quá trong dự đoán.
Lục Tư cười, đồng thời giọng điệu mềm mỏng hẳn.
Đối với phụ nữ, cứng rắn không được, vậy thì mềm mỏng thôi.
“Không dối gạt Trần tiểu thư, anh họ tôi luôn có bệnh, uống say sẽ phát
điên, do đó mấy năm nay mới cô đơn một mình lớn lên đến bây giờ.”
“Chuyện này…”
Thấy Trần Bắc Bắc vẫn còn hơi nghi ngờ, Lục Tư vứt thêm mồi nhử khác, “Trần tiểu thư, anh họ tôi không nói được.”
“Hả?”
“Anh ấy bị câm. Từ nhỏ cha mẹ không thương, cũng chẳng ai thích anh ấy,
nên mấy năm nay rất vất vả rất cô độc trưởng thành. Tính tình nóng nảy
chút, nhưng không uống rượu tuyệt đối không sao cả. Vì vậy, chuyện trước đó hoàn toàn ngoài ý muốn… Anh ấy uống say liền thích đùa với người ta, chắc tối qua xem cô thành những người khác ấy mà.”
“Thật sao?” Trần Bắc Bắc vẫn có chút nghi ngờ, Lục Tư còn nói thêm: “Hơn nữa, Trần tiểu thư à, cô làm anh ấy bị thương là sự thật, chúng tôi
quyết định không truy cứu nữa, lẽ nào Trần tiểu thư còn có gì lo lắng
sao? Hay cô muốn chúng tôi đích thân đến thăm mẹ cô?”
Đúng là cưỡng ép dụ dỗ, mỗi một dạng đều đủ cả.
Trần Bắc Bắc không có cách nào không đồng ý.
“Tôi đây về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai qua.”
Lục Tư đang chuẩn bị gật đầu, khóe mắt thấy khuôn mặt Lục Chung, lại thở dài một tiếng nói: “Tôi đưa Trần tiểu thư về lấy đồ, hẳn rất nhanh
thôi.”
“…Được.”
Người ta đã nói đến đây, Trần Bắc Bắc cũng hết cách, đành đồng ý.
Dọc đường đi, Lục Tư lái xe, Trần Cận Nam và Trần Bắc Bắc tương đối im lặng.
Trái lại tâm trạng Lục Tư rất tốt, thế là tán gẫu với hai người.
“Đúng rồi, trước đây tôi nhớ đâu có thấy Trần tiểu thư ở công ty vệ sinh, gần đây mới tới hả?”
“Ban đầu là mẹ tôi, sau đó bà bị bệnh.”
“Trần tiểu thư không cần lo lắng.” Lục Tư cười, đưa một tờ danh thiếp cho Trần Bắc Bắc.
“Mặt này tôi biết một chuyên gia, tôi tin hắn có thể giúp được bệnh tình mẹ cô.”
Trần Bắc Bắc cầm danh thiếp ấy, chẳng biết mưu đồ thực sự của Lục Tư này.
Nói hắn ỷ thế hiếp người, cũng đúng thôi, rõ ràng anh họ hắn ức hiếp cô, cuối cùng lại bảo cô tới hầu hạ anh họ hắn.
Nhưng nói hắn là kẻ xấu, hắn lại nhiệt tình thế vội giới thiệu bác sĩ cho mẹ cô.
Nhất thời, Trần Bắc Bắc không nắm được suy nghĩ của Lục Tư, chỉ có thể chần chừ nhìn Trần Cận Nam bên cạnh
Trần Cận Nam càng thêm mê man, cũng chả biết Lục Tư này rốt cuộc suy nghĩ thế nào.
Tay Lục Tư phủ trên tay lái, từ kính chiếu hậu có thể thấy rõ sự lưỡng lự của hai anh em, mặt mày rạng rỡ ngay.
“Chỉ là một cái nhấc tay thôi, không đáng kể.”
[1]Macmot châu Mỹ, tên khoa học Marmota monax, là một loài động vật
có vú trong họ Sóc, bộ Gặm nhấm. Loài này phân bố rộng rãi ở Bắc Mỹ và
phổ biến ở đông bắc và trung bộ Hoa Kỳ. Nó phân bố đến tận Alaska.