- Trang chủ
- Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp
- Quyển 1 – Chương 5: Xuất viện
Tác giả: Ý Phàm Phong Thuận
Sau lúc đó, An Nhạc (chính là Yêu Cơ, về sau gọi là An Nhạc) bắt đầu bú sữa mẹ, ngủ, bắt đầu cuộc sống nằm viện, từ sau khi An Nhạc phát hiện thân nhân của mình là dị năng giả, cũng bắt đầu hết sức cẩn thận, sợ bị người khác phát hiện dị năng của mình, dù sao, cấp bậc dị năng của nàng rất cao, nhưng cũng không thể thay đổi chuyện nàng là một đứa trẻ con hơn nữa còn là một đứa trẻ không biết đi!
Vì để ngừa vạn nhất, nàng còn dùng dị năng hệ Tinh Thần tạo một cái chắn trên người mình, chỉ cần nàng không chủ động sử dụng dị năng, sẽ không có người có thể phát hiện nàng có dị năng, trừ khi đụng phải dị năng giả hệ Tinh Thần có cấp bậc dị năng so với nàng cao hơn. Nhưng mà dị năng chia làm mười hai cấp, mỗi cấp lại chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh, viên mãn, mà dị năng của nàng cũng đã cấp mười đỉnh, cho nên, chỉ cần nàng không sử dụng, sẽ không có người phát hiện ra của nàng dị năng.
Hai mươi ngày sau, tại cửa chính của bệnh viện, vài chiếc ô tô màu đen điệu thấp đứng ở nơi đó, một lát sau, vài vị tuấn nam mỹ nữ xuất hiện ở cửa, trong đó còn có một vị ôm một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác (*), sau đó từ vài chiếc ô tô màu đen đi ra vài người mặc áo đen, khí thế trên người rất mạnh, chỉ có rất ít người biết, đó là sau lúc trải qua lễ rửa tội huyết nhục , mới có thể hình thành nên khí sát phạt. Bọn họ dừng lại ở trước mặt vài vị nam nữ kia, cung kính khom người, sau đó lại mời bọn họ lên xe, lúc sau, cũng không có ở lại, liền lái xe đi.
(*) Phấn điêu ngọc trác: những đứa bé trắng nõn, mềm mịn
Hai mươi ngày này, An Nhạc được dưỡng đúng là không uổng phí, tuy rằng không có mập mạp, nhưng cũng không có giống lúc mới sinh ra, toàn thân trên dưới không có một chút thịt, chỉ có da bọc xương. Nếu như nói khi mới sinh ra, An Nhạc bởi vì nhỏ gầy mà được người thương tiếc, vậy hiện tại chính là bởi vì tướng mạo, cả khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, vô cùng khả ái.
An Nhạc ngồi ở trong lòng ma ma, nhìn bên ngoài cửa sổ, cây ven đường và ô tô chạy thật nhanh về phía sau, mà suy nghĩ của nàng cũng bay tới phương xa...
Mấy ngày này, người Lưu gia và Triệu gia thường xuyên đến xem nàng và Lưu ma ma, nàng phát hiện, người nhà đời này cùng với đời trước không giống nhau.
Một đời trước, gia gia nãi nãi, ngoại công bà ngoại (*) trong nam khinh nữ.
(*) Ngoại công: ông ngoại.
Đời này, gia gia, nãi nãi, ngoại công, bà ngoại đối với nàng so với vài vị đường ca biểu ca còn tốt hơn, thậm chí còn nói với bọn hắn rằng về sau lớn lên phải bảo vệ nàng.
Một đời trước, ba ba ma ma, bá bá thẩm thẩm, cữu cữu cữu mụ (*) đối với nàng không đánh thì mắng.
(*) Cữu cữu, cữu mụ: cậu, mợ.
Đời này, ba ba ma ma, cữu cữu cữu mụ đối với nàng hư hàn vấn noãn, vô vi bất chí (*).
(*) Hư hàn vấn noãn, vô vi bất chí: vồn vã hỏi thăm, tỉ mỉ chu đáo.
Một đời trước, huynh đệ tỷ muội đối với nàng luôn quá mắng.
Đời này, các ca ca nói nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Nàng không biết nên ở chung với bọn họ như thế nào, chuyện đã xảy ra một đời trước, dường như vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, nàng sợ đem thật lòng giao phó, thứ đổi lấy vẫn là thất vọng, cuối cùng chỉ có thể lấy lại một mảnh trái tim nhỏ, vỡ nát.
Vừa đến nơi, An Nhạc liền phát hiện xe đã ngừng, Lưu ma ma đem thân thể An Nhạc quay lại, đúng lúc nhìn thấy trong mắt An Nhạc tia cảm xúc phức tạp vì bất ngờ mà chưa kịp chưa kịp thu lại, trong mắt Lưu ma ma hiện lên một tia nghi hoặc, khi nàng nghiêm túc nhìn lần nữa, lại phát hiện bên trong chỉ có một mảnh trong suốt, làm gì có tia cảm xúc phức tạp gì. Lưu ma ma buồn cười lắc đầu, cảm thấy bản thân nhìn lầm rồi, một đứa trẻ nhỏ, ở đâu ra cảm xúc phức tạp.
Vì vậy, liền vui vẻ nói với nữ nhi: "Nhất Nhất ngoan, chúng ta về đến nhà rồi, phải xuống xe." Sau đó, chờ tài xế lái xe đến cửa liền mở cửa ra, ôm tiểu An Nhạc xuống xe.