- Trang chủ
- Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp
- Quyển 2 – Chương 54: Tang thi cấp mười (tam)
Tác giả: Ý Phàm Phong Thuận
Bất chấp dạ dày đang cuộn trào, mấy con sâu kia vừa mới 'ăn no' cũng trở lại công kích, mọi người đành phải cường ngạch áp chế cảm giác buồn nôn, cưỡng ép bản thân phải chuyên tâm đối phó với những con sâu này, cố gắng không nhớ là bọn chúng bò ra từ trong đầu người khác, oẹ~, tưởng tượng, chúng chỉ là mấy cọng mì mà thôi, chỉ là đen hơn so với mì, thô hơn, dài hơn, oẹ~ cảm thấy không muốn ăn mì nữa, làm sao bây giờ!
Hơn nữa! Loại sâu này! Chém không chết!
An Nhạc chưa từ bỏ ý định cầm đao chém mấy con sâu này, nháy mắt, đã làm ba con sâu biến thành hai, sau đó, An Nhạc lẳng lặng nhìn chúng từ ba con sâu biến thành sáu con.......Thảo! Thứ này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì! Còn có thể vui vẻ đùa giỡn không!
Một vị vĩ đại tác giả quân bay qua: không thể, không thể, không thể. (Chuyện quan trọng phải nói ba lần.)
Tình huống của những người khác cũng không tính là tốt, thật sự là con sâu này căn bản là giết không chết, một giây trước vừa bị chém thành hai một giây sau lập tức sống lại, sâu còn còn nhiều gấp đôi, a a a, quả thực là nhân loại ác cố tình đến cố tình! Ân, bây giờ bọn họ không được coi là nhân loại.....
Đột nhiên, một vị dị năng giả hệ Hỏa tức giận, ném vũ khí lạnh, trực tiếp tung ra toàn bộ thực lực của mình, phát ra một cái đại chiêu, sau đó, mọi người liền thấy, mấy con sâu đều toàn quân bị diệt, toàn quân bị diệt, quân diệt, diệt, không có,.....
Không có sống lại! Là bị diệt thật! Mọi người quả thực là cao hứng đến phát khóc, rốt cục cũng chết, ríu ríu ríu, tay đau quá, chân tê quá, thắt lưng quá đau..... Càng nói càng không có bình thường a!
Mọi người cao hứng vọt tới, nâng vị dị năng giả hệ Hỏa kia lên, sau đó tung lên, lại tiếp được, vòng đi vòng lại, sau vài lần, lúc mọi người lại tung lên hắn lên cao, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của hắn, mọi người đều như vậy: "Lí Viêm a, đến giờ mới kịp phản ứng, sớm làm gì đi, lúc trước cũng không thấy ngươi nhát gan như vậy a." Nhưng Lí Viêm cũng không để ý gì tới bọn họ, mà là la lớn với mọi người: "Mau để ta xuống, phía trước đã đến một đám tang thi, ta nhìn sơ qua, cấp thấp nhất cũng là tang thi cấp mười lăm, chúng ta mau rời khỏi nơi này."
Mọi người vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức ngưng trọng, cũng không có làm chậm trễ thời gian, lần lượt lên xe, lái xe là dị năng giả ra sức đạp chân ga, xe nhanh chóng bay chạy nhanh đến phía trước. Mọi người đương nhiên biết chuyện này đại biểu là gì, chuyện này đại biểu là đối mặt với đàn tang thi này bọn họ sẽ không thể toàn thân thoát ra, tuy rằng không biết vì sao lại vậy, theo lý thuyết tang thi triều bọn họ mới gặp qua một lần, bọn họ sẽ không xui xẻo như vậy, một ngày liền gặp hai lần tang thi triều đi! Không cần a, mẹ ơi ta sợ!
An Nhạc lại nghĩ khác bọn họ, nàng nhớ tới trong nội dụng kịch tình có một màn như vậy, vô biên vô tận tang thi, cấp thấp nhất là cấp năm, cấp cao nhất không biết, chuyện này và đám tang thi trong sách bị nữ chủ dẫn đến căn cứ chính phủ kia đặc trưng giống hệt nhau, sở dĩ cấp cao nhất không biết, đó là bởi vì, đàn tang thi này chỉ xuất hiện đến cấp ba mươi thì liền giết hết căn cứ chính phủ.
Về phần nguyên nhân gây ra, chính là bởi vì, nữ chủ lấy được một gốc cây, thoạt nhìn không khác gì với hoa dại bên đường, nhưng có thể tăng lên một cấp của dị năng giả và tang thi, sau đó nữ chủ bị tang thi triều đuổi theo, cuối cùng phát hiện nguyên nhân là vì gốc cây này, liền mang theo gốc cây này đi đến căn cứ chính phủ, sau khi đi vào liền bỏ vật này vào trong không gian, mà đám tang phát hiện mùi của vật này đã biến mất liền đem lửa giận phát tiết đến trên người căn cứ chính phủ.
Có thể đó là một năm sau Mạt Thế, hiện giờ mới cách Mạt Thế có mấy tháng, gốc cây kia nữ chủ vẫn luôn giấu ở trong không gian, nàng ăn là lúc đột phá đại quan cấp 60, nữ chủ vốn là muốn cho nó sống ở trong không gian, kết quả lại phát hiện một cây khác sống thì hoa của cây này sẽ héo rũ, nữ chủ cũng từng phái người đi tìm, nhưng thế gian chỉ có một gốc cây này, thật sự là không tìm thấy, về sau lại bỏ qua.
Nghĩ đến đây, An Nhạc không khỏi cảm thán nói: kịch tình quân, ngươi đã hoàn toàn đổ nát!