- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 88: Xin thứ lỗi
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Dương Thủ Nghĩa vẻ mặt đăm chiêu lặng lẽ ngồi một mình trong thư phòng, trong gạt tàn đã đầy ngập đầu mẩu thuốc lá. Vừa rồi lãnh đạo trên thành phố gọi điện tới, hỏi hắn rốt cuộc chuyện của con trai hắn là sao. Rồi từ tin tức của Thiệu Vệ Giang báo về mọi việc càng trở nên sáng tỏ hơn. Đây cũng là do thằng nhãi Trương Dương cố ý làm lớn chuyện, cố tình để lọt thông tin lên cấp thành phố. Điều này chứng tỏ thằng nhãi này muốn hắn phải sứt đầu mẻ trán, bốn bề khốn đốn. Lúc nghe Thiệu Vệ Giang nói lại câu nói của Trương Dương, Dương Thủ Nghĩa tức giận đến tím mặt.
Từ trước tới giờ hắn vẫn cho rằng hắn là một người không đến nỗi lòng dạ hẹp hòi, thậm chí hắn còn tự nhận mình là một người cầm được thì cũng buông được. Thế nhưng để một bí thư huyện ủy như hắn lại phải cúi đầu xin lỗi một gã cấp dưới, lại còn là một cán bộ phụ cấp nữa chứ. Phải cúi đầu xin lỗi một thằng nhãi miệng còn hôi sữa, quả thực hắn làm không được!
Nghĩ đến đây Dương Thủ Nghĩa hung hăng dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn. Hai mắt hắn nheo lại toát ra lửa giận ngùn ngụt, tay thì cứ di đi di lại điếu thuốc trong gạt tàn, cứ như thể hắn đang di chết con kiến hôi Trương Dương vậy. Là người lão luyện, Dương Thủ Nghĩa cũng biết lúc này không nên xúc động, oán hận của hắn với thằng nhãi Trương Dương kia cũng không phải từ ngày một ngày hai.
Hắn coi Trương Dương như kẻ thù có lẽ là từ lúc con trai hắn trêu ghẹo em gái thằng nhãi kia. Nguyên bản hắn cũng định nhân cơ hội lần trước, dựa vào vị lão đại Hứa Thường Đức kia có thể đẩy thằng nhãi con Trương Dương vào chỗ chết, trọn đời không được siêu sinh. Nhưng hắn thực không thể ngờ được, tại sao thằng nhãi mới chỉ hai mươi tuổi, bước vào con đường chính trị cũng chưa lâu vậy mà tại sao hắn lại có lắm mối quan hệ rối rắm cùng phức tạp đến như vậy?
Chỉ một việc cỏn con của một gã phụ tá cấp phòng lại có thể làm kinh động đến cả vị chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt. Điều này chứng tỏ thằng nhãi đó chắn chắn có quan hệ với cả Cố bí thư nữa. Rồi vài hôm sau nghe tin mấy người con của Cố bí thư tới núi Thanh Thai chơi, lại cũng là thằng nhãi Trương Dương kia một mình tiếp đón. Điều này cũng đồng nghĩa với việc quan hệ của hắn với gia đinh Cố bí thư không hề tầm thường chút nào.
Lúc nghe được những tin tức này, có lúc Dương Thủ Nghĩa định xóa bỏ tất cả thù hận với Trương Dương, thế nhưng thù đã sâu như biển, đâu phải chỉ một câu nói là có thể hóa giải ngay như vậy được? Mình muốn bỏ nhưng người ta có chịu buông hay không?
Từ các dấu hiệu cho thấy, thằng nhãi Trương Dương kia quyết không chịu bỏ qua mối hận này, chắc chắn thằng nhãi này nhân cơ hội này làm nhục trả thù mình. Lại nghĩ tới những thế lực phía sau lưng Trương Dương, dù hắn không muốn cũng bắt buộc phải cúi đầu chịu. Điều hắn cần nhất bây giờ là tìm một người có thể đàm phán thương thuyết với Trương Dương. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể để em trai hắn Dương Thủ Thành làm người thương thuyết.
Có hai loại người làm thương thuyết là thích hợp nhất. Một loại là bạn bè bằng hữu, còn loại còn lại chính là kẻ thù không đội trời chung. Mà trong quá khứ, em trai hắn Dương Thủ Thành có mối thù với Trương Dương không kém gì hắn. Bởi vậy để Dương Thủ Thành đi làm người thương thuyết là thích hợp nhất.
Lại chuyển hướng đến phía đối nghịch. Lúc này Tiểu Lệ đang được Trương Dương bảo vệ cực kỳ cẩn thận và cũng là một sự giám sát. Hiện tại cô nàng này chính là điểm then chốt trong việc đối phó với Dương Thủ Nghĩa, sự việc thành hay bại đều phải dựa vào khẩu cung của cô nàng này. Loại nữ nhân này đích xác không thể tin tưởng hoàn toàn được, bởi nhẽ chỉ cần cho nàng ta chút lợi lộc là có thể khiến nàng ta thay đổi khẩu cung được ngay.
Nhiệm vụ này Trương Dương tin tưởng và giao cho Ngưu Văn Cường, phải luôn túc trực ở bên cạnh nàng ta, một mặt bảo vệ, một mặt giám sát. Lần này Trương Dương quyết tâm phải cắn một miếng thật đau hai cha con Dương Chí Thành, Dương Thủ Nghĩa kia, vì thế nên nhất quyết không được để xảy ra sai sót gì, cho dù là nhỏ nhất.
***
Hơn đàn ông, nữ nhân là một loại động vật cực kỳ mẫn cảm. Tiểu Lệ cũng thuộc dạng lăn lộn trường đời nhiều năm, hiển nhiên suy nghĩ cùng con mắt sẽ hơn mấy cô nàng thiếu nữ ngây thơ. Giờ tĩnh tâm trở lại, nàng liền cảm giác được mình đang bị người khác lợi dụng, hay như trở thành quân cờ của người khác. Nàng cũng không phản đối việc mình bị lợi dụng, việc trở thành quân cờ. Nhưng dù có thành qân cờ, nàng cũng muốn quân cờ phải có giá trị riêng của mình.
Tiểu Lệ đánh mắt liếc nhìn Ngưu Văn Cường bên cạnh một chút, hỏi nhỏ: “Ngưu ca, rốt cuộc chuyện này có đem lại lợi ích gì cho em không?”
Ngưu Văn Cường vẫn đang đầy một bụng khó chịu, nghe Tiểu Lệ hỏi vậy không khỏi phát hoả lên: “Tốt cái con mẹ ngươi thì có! Nếu không phải vì ngươi thì chuyện này cũng không trở nên phiền phức như bây giờ!”
“Chẳng nhẽ anh làm vậy cũng chẳng phải vì em hay sao? Mà người ta khi dễ em, anh kích động tức giận thì còn hiểu được. Nhưng còn Trương Dương thì sao? Tại sao em thấy hắn so với anh còn muốn phát hoả hơn?”
Nghe vậy Ngưu Văn Cường không khỏi liếc mắt nhìn lại Tiểu Lệ một chút, lần đầu tiên hắn nhận ta cô nàng này không phải chỉ có mỗi ba chỗ lớn. Không ngờ cũng khá thông minh nhanh nhạy hơn người. Hắn thấp giọng mỉa mai nói: “Có lẽ là hắn thích ngươi. Mẹ nó, so với ta còn thích hơn nữa là đằng khác!”
“Thối lắm!” Hai hàng chân mày Tiểu Lệ dựng ngược mắng trả một tiếng.
Hai tay Ngưu Văn Cường mạnh mẽ đặt lên vai Tiểu Lệ, dùng sức đẩy lùi nàng ta sát vào tường, hai thân thể cọ sát vào nhau. Sắc mặt Tiểu Lệ trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp hơn. Đôi môi anh đào của nàng khẽ mở như đang chờ đón nụ hôn của hắn. Thế nhưng ngoài dự liệu, Ngưu Văn Cường lại đưa tay túm tóc nàng dùng sức giật ra đằng sau, hai ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nghe rõ đây! Ta nói ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, bảo ngươi nói gì ngươi phải nói y nguyên như vậy. Nếu như có lòng nào khác thì đừng trách ta độc ác!”
Thân thể Tiểu Lệ cũng hơi run lên, giọng cũng hơi ngấp ngứ: “Ngưu ca... Anh định bảo em làm chuyện gì...”
****
Lại nói về Dương Thủ Thành, từ lần trước được Trương Dương hào hiệp để lại cái ấn ký tử thần, cũng từ lúc đó Trương Dương chẳng khác gì bóng ma trong lòng hắn. Không biết bao nhiêu lần hắn khuyên anh trai không nên đối nghịch với Trương Dương, thế nhưng anh trai lại hết lần này tới lần khác không chịu nghe, cứ muốn trả thù Trương Dương cho bằng được. Cuối cùng chọc giận thằng nhãi đó để giờ mọi chuyện thành ra thế này đây.
Lúc Dương Thủ Thành chạy tới Kim Khải Việt thì cũng đã 10h tối. Dương Chí Thành thì bị ba gã cảnh sát dẫn về đồn từ sớm, chỉ còn mình Trương Dương đang nhàn nhã uống trà ở phòng làm việc của Ngưu Văn Cường. Mà Ngưu Văn Cường cũng không rời đi, hơn hết, hắn còn mời mấy gã bạn nhậu kia sang bên hát karaoke.
Nói ra thì hắn cũng chẳng phải có lòng tốt gì, chẳng phải tối nay cũng là cả đám mời Trương Dương tới uống rượu sao? Đêm nay các ngươi đều không thể trốn trong phòng hết được, các ngươi đều phải theo ta, có phúc cùng hưởng có hoạ thì cùng chịu.
Vương Bác Hùng cùng cả đám người kia cũng chẳng phải hạng ngu dốt gì, hiển nhiên biết hành động này của Ngưu Văn Cường là có ý gì. Ngoại trừ Khương Lượng bất đắc dĩ phải trở về cục còn mấy người khác cũng chẳng có ai muốn ra ngoài đó cả, vẫn chỉ ngồi lỳ trong phòng uống rượu nói chuyện phiếm. Bọn họ vẫn cho rằng, đã không tìm cách chuồn đi, cố gắng ngồi lại là đã có nghĩa khí lắm rồi, còn định dụ dỗ bọn ta ra ngoài đó sao? Nằm mơ đi!
***
Dương Thủ Thành mở cửa đi vào, thấy trong phòng cũng chỉ có mình Trương Dương cùng Ngưu Văn Cường, hắn cũng chẳng cần giữ lễ đi thẳng tới trước chỗ Trương Dương ngồi, lấy từ trong túi áo ra một phong bì giày cộp để trước mặt Trương Dương, bên trong là năm vạn. Đây cũng là phương pháp giải quyết vấn đề hắn hay sử dụng nhất.
Có thể nói, Trương Dương cùng anh trai hắn đấu đá nhau cũng chỉ vì tức giận cá nhân, mong rằng có thể dùng tiền để hoá giải mối thù này giữa hai người. Chỉ có điều, lần này thằng nhãi Trương Dương này làm việc hơi quá, nếu hắn đã có chủ đích như vậy thì vị tất có thể dễ dàng giải quyết êm đẹp.
Trương Dương cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọc tiền trên bàn, vẫn thản nhiên uống trà: “Là Dương bí thư kêu ngươi tới?”
Dương Thủ Thành hơi liếc mắt nhìn Ngưu Văn Cường một chút, tự hồ như vẫn còn băn khoăn do dự điều gì đó. Ngưu Văn Cường cũng hiểu ý của hắn, liếc nhìn bọc tiền trên bàn ước chừng khoảng bao nhiêu rồi nhàn nhạt nói: “Các ngươi cứ từ từ nói chuyện, ta không làm phiền nữa!”
Ngưu Văn Cường đi rồi, lúc này Dương Thủ Thành mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi có thể bỏ qua chuyện lần này được không? Coi như cho ta chút mặt mũi...”
Trương Dương vẫn hờ hững như không, đến cái mí mắt cũng chẳng thèm động đậy: “Ngươi mà cũng có mặt mũi hay sao?”
Sắc mặt Dương Thủ Thành đã có chút khó coi, hắn không phải vì tức giận, mà là sợ hãi. Chính bản thân hắn đã được trải nghiệm qua thần thông của thằng nhãi này, chỉ cần Trương Dương muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn. Đối mặt với người nắm giữ sinh mạng mình có ai mà không sợ hãi được cơ chứ? Dương Thủ Thành cũng chỉ biết nén giận lại, thấp giọng nói: “Quả thực cháu trai ta tay chân cũng không sạch sẽ, nhưng ta hiểu hắn. Cho dù có cho hắn thêm một nghìn lá gan, hắn cũng không dám cưỡng gian. Chuyện này có thể nhẹ tay một chút được hay không?”
Mãi lúc này Trương Dương mới thôi uống trà, liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Từ trước tới giờ ta chưa từng muốn đối địch với hai anh em các ngươi. Hơn hết, ta với anh trai ngươi lại đều là cán bộ nhà nước, đều trong thể chế, đáng nhẽ phải giúp đỡ nhau mới đúng. Thế nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác, lạm dụng chức quyền chèn ép ta, dùng việc công trả thù riêng. Ta hỏi. Nếu như là ngươi, ngươi có chịu được không?” Trương Dương cũng thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề luôn. Tỏ rõ thái độ của mình, chính là muốn gây sự, là muốn nhân cơ hội này ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.
Dương Thủ Thành cũng hiểu ý tứ của Trương Dương. Hắn cũng biết, chuyện này hẳn không thể quay đầu lại được nữa. Hắn thấp giọng nói: “Người ta thường nói, oan gia nên giải không nên kết oán. Nếu như trước đây anh trai ta đã làm việc gì có lỗi với ngươi, vậy ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi. Còn về phía cô gái kia, bọn ta sẽ bồi thường thích đáng!”
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn Dương Thủ Thành: “Tiền tài chưa hẳn đã là vạn năng!”
Dương Thủ Thành trố mắt nhìn Trương Dương, trong lòng thầm run. Chẳng nhẽ thằng nhãi này thấy vẫn còn chưa đủ? Có đúng hay không hắn chê tiền hơi ít? Dương Thủ Thành trầm ngâm một chút, rốt cục cắn răng nói: “Vậy ba vạn thì sao?”
Trương Dương lắc lắc đầu cười nói: “Thực ra anh trai ngươi cũng thừa biết ý của ta. Ta chỉ muốn hắn tới đây xin lỗi ta!”
Câu nói vừa rồi của Trương Dương chẳng khác gì một cái bạt tai thẳng vào mặt Dương Thủ Thành. Sĩ khả sát bất khả nhục. Thằng nhãi này quả thực điên rồi. Một gã phụ cấp phó phòng nho nhỏ mà đòi thủ trưởng hắn, đòi quan phụ mẫu của cả cái huyện Xuân Dương, bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa phải cúi đầu xin lỗi hay sao? Thực là ép người quá đáng!
Trương Dương lại thấp giọng nói: “Có lẽ Dương bí thư cũng hiểu, nếu như hắn vẫn còn giữ cái sĩ diện hão đó thì ta sẽ còn tiếp tục làm lớn chuyện hơn nữa. Cho dù các ngươi có thể đảm bảo cho Dương Chí Thành không bị xây xước chút nào, nhưng ta có thể làm cho cả cái huyện Xuân Dương này biết tiếng xấu của đại công tử Dương bí thư. Mà không chỉ huyện Xuân Dương, sợ rằng trên thành phố cũng có vài tin đồn thất thiệt nữa đó! Ngươi cũng biết sức mạnh dư luật là thế nào rồi mà? Mà nếu như ta đâm đơn kiện ra toàn, ở Xuân Dương không làm gì được các ngươi, ở Giang Thành cũng chưa chắc làm khó được các ngươi. Thế kiện lên tận Đông Giang thì sao? Các ngươi còn khả năng bảo vệ cho thằng nhãi kia không? Các ngươi có thể chạy trốn trách nhiệm trước pháp luật hay sao chứ? Nằm mơ!”
Trên trán Dương Thủ Thành đã lấm tấm mồ hôi hột. Hắn cũng hiểu khá rõ tính tình thằng nhãi Trương Dương này. Thằng nhãi này không phải là cái hạng võ mồm, mà hắn đã nói ra được thì chắc chắn sẽ có cách làm được. Nỗi sợ hãi Trương Dương trong lòng hắn kéo dài từ lần đầu gặp mặt tới tận bây giờ không sai.
Nhừng lời này của Trương Dương cũng chẳng phải là đe doạ chơi. Nếu như Dương Thủ Thành quyết tâm chơi đến cùng thì những chuyện đó xảy ra cũng chẳng phải điều lạ. Thấy Dương Thủ Thành định nói gì, Trương Dương liền khoát tay nói trước: “Lần này cháu ngươi động tay chân là Tiểu Lệ, là nữ nhân của anh em ta, ta cũng chỉ là người ngoài. Nếu như không phải thấy thằng nhãi con vô sỉ kia quá chướng mắt, ta cũng chẳng thèm nhúng tay vào.” Những lời này của Trương Dương chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi. Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra, Trương Dương chính muốn nhân cơ hội này mà nhúng tay vào khuấy đảo lên một vòng. Căn bản Ngưu Văn Cường cùng Tiểu Lệ cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi.
Nói đến đây Dương Thủ Thành cũng biết có thương thuyết thêm cũng chỉ phí nước bọt mà thôi. Trầm ngâm suy ngẫm một lúc xong hắn liền đứng dậy cáo từ Trương Dương bỏ đi. Lúc ra đến cửa hắn liền đánh điện gọi cho anh trai.
****
Mới đó mà Dương Thủ Nghĩa cũng nhận được không ít cuộc điện thoại gọi đến. Mà hắn cũng gọi đi không biết bao nhiêu cuộc. Sự tình đã hoàn toàn sáng tỏ, Trương Dương là muốn mượn chuyện này trả thù hắn. Tuy rằng hắn không có sợ thằng nhãi con kia, nhưng muốn đối phó thì cũng chẳng phải chỉ một mình thằng nhãi đó. Chỉ cần một vị Lý phó thị trưởng cũng khiến hắn phải đau đầu rồi. Mà chuyện này phiền toái nhất ở chỗ.
Mà thằng con trai trời đánh của hắn cũng chẳng phải cái hạng tốt lành gì cho kham, cái chuyện dâm loạn thiếu nữ kia cũng đâu phải lần một lần hai. Cũng chẳng cần biết cô nàng kia có phải thiếu nữ hay không, người ta chỉ nhìn vào cái tội danh cưỡng gian không thành kia mà thôi. Nếu như để lộ chuyện này ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của hắn ở cái huyện Xuân Dương này.
Dương Thủ Nghĩa cũng không lo lắng cho thằng nghịch tử kia ở cục cảnh sát, dù sao nó cũng chưa có làm ra cái việc gì quá đáng, mà người ta cũng phải nể chút mặt mũi vị bí thư huyện uỷ như hắn, hiển nhiên bên phía công an cũng sẽ không gây khó dễ gì cho nó. Bất quá điều Dương Thủ Nghĩa lo lắng nhất bây giờ lại là thái độ mập mờ của Thiệu Vệ Giang, đột nhiên hắn cảm thấy một tia không ổn. Việc này phải mau chóng giải quyết ổn thoả, không được để đêm dài lắm mộng, càng để lâu càng gây bất lợi cho hắn.
Ngẫm lại, điều quan trọng nhất của một vị lãnh đạo đó là danh dự, là danh tiếng. Chức quan càng lớn, mặt mũi càng quan trọng hơn. So với thằng nhãi con Trương Dương kia, hắn chẳng khác gì ngói tranh với đồ sứ. Lần này thằng nhãi kia quyết tâm chơi tới cùng, ngọc đá cùng vỡ thì người thiệt thòi nhất cũng chỉ mình Dương Thủ Nghĩa hắn.
Nhận được điện thoại của em trai, Dương Thủ Nghĩa trầm ngâm một lúc, mãi sau mới nói hai từ: “Đã biết!” Sau đó hắn lạnh lùng cúp điện thoại xuống. Mở ngăn kéo từ trong bao thuốc lấy ra một điếu, chưa kịp châm lửa hút thì vợ hắn đã không nhin được mà mở cửa đi vào.
Nữ nhân gặp loạn luôn luôn không giữ được bình tĩnh. Lúc này bà ta lòng như lửa đốt, tóc tai bù xù, hai mắt cũng đỏ sọng lên xông thẳng tới chỗ Dương Thủ Nghĩa ngồi giật lấy điếu thuốc trong tay hắn giận dữ nói: “Hút! Hút! Hút đến chết đi! Con trai đã bị côn an bắt đi rồi, lại còn nói là tội danh cưỡng gian chưa thành, còn muốn bị bắt vào tù nữa. Ngươi làm cha mà như vậy sao? Làm cha mà không quản sống chết con trai mình sao?’
Dương Thủ Nghĩa lạnh lùng liếc nhìn vợ mình, gằn giọng nói: “Trả thuốc lại cho ta!”
“Ta sẽ không trả lại cho ngươi. Đường đường là bí thư huyện huỷ mà đến đứa con trai độc nhất cũng không bảo vệ nổi. Ngươi còn mặt mũi...”
Bà ta chưa nói dứt câu Dương Thủ Nghĩa đã giận dữ đứng phắt dậy tát thẳng một cái vào mặt vợ mình. Vì quá tức giận nên Dương Thủ Nghĩa gần như dùng hết sức lực của mình, đánh cho bà vợ ngã dúi dụi dưới đất, cứ thế bưng mặt khóc nức nở.
Dương Thủ Nghĩa cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, lạnh lùng cầm áo khoác đi ra cửa phòng.
*****
Sau khi đàm phán xong với Dương Thủ Thành, Trương Dương cũng không đi hát karaoke với đám người Ngưu Văn Cường mà trở về khách sạn Minh Châu nghỉ ngơi. Thứ nhất, hắn không thích cái bầu không khí ầm ĩ đó, thứ hai, hắn cũng chẳng muốn nghe mấy gã đó lải nhải này nọ về việc hắn náo loạn gây hại đến bọ họ. Hơn hết, điều quan trọng nhất Trương Dương muốn ở một mình là để đợi một người. Cũng chẳng phải ai xa lạ, người đó chính là vị bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương- Dương Thủ Nghĩa.
Trương Dương rất tin tưởng hắn ta sẽ đến. Bởi lẽ, nếu như hắn không muốn sự việc của con trai hắn tiếp tục lớn hơn thì bắt buộc hắn phải tới đây cúi đầu xin lỗi. Suy cho cùng, mục đích lần này Trương Dương về Xuân Dương cũng chẳng phải để trả thù Dương Thủ Nghĩa, thế nhưng con trai hắn lại tạo cơ hội để Trương Dương trả thù. Cơ hội đến ngay trước mắt, há có thể bỏ qua hay sao? Bằng không không phải phụ lòng lão thiên mất công an bài hay sao?
Dương Thủ Nghĩa sắc mặt u ám ngồi trong xe của em trai hắn-Dương Thủ Thành. Từ lúc lên xe tới giờ, hắn chỉ một mực hút thuốc, không mở miệng nói bất kỳ câu nào. Lý Trường Vũ đi rồi, hắn nghiễm nhiên trở thành người có quyền lực nhất cái huyện Xuân Dương này, hoàn toàn có thể một tay che trời. Thế nhưng ngày hôm nay hắn mới ý thức được, tuy hắn một tay che trời vậy mà lại bị kẻ khác một tay chẹn họng. Tiếng là người có quyền lực cao nhất vậy mà lại bị cấp dưới uy hiếp, bị một gã cán bộ phụ cấp phó phòng nho nhỏ uy hiếp.
So với anh trai, Dương Thủ Thành đã chấp nhận hiện thực từ sớm. Từ buổi tối hôm đó, Trương Dương lẻn vào phòng uy hiếp hắn mà thần không biết quỷ không hay, hắn liền nhận ra thằng nhãi kia không phải người thường, mà là sát thần. Bởi vậy dù thống hận trong lòng nhưng hắn không dám có chút ý nghĩ trả thù nào. Thương nhân khác với quan nhân, họ là người làm ăn, phải lăn lộn kiếm tiền, có lúc cũng phải khúm núm nịnh nọt, có lúc phải cúi đầu xin lỗi, bởi vậy họ nhìn nhận vấn đề theo một cách toàn diện hơn, và cũng dễ tiếp thu hiện thực hơn.
Dương Thủ Thành có chút đồng tình nhìn anh trai hắn, nhỏ giọng khuyên: “Anh … Kỳ thực chỉ một câu nói, cũng không có gì …”
Dương Thủ Nghĩa lạnh lùng trừng mắt nhìn lại em trai. Làm sao có ai hình dung được hắn đang buồn bực đến nhường nào. Chỉ một câu nói thôi sao? Thù oán giữa hắn với thằng nhãi kia mà chỉ một câu nói liền hóa giải được hay sao? Không cần nghĩ hắn cũng thừa biết, thằng nhãi kia mục đích chỉ là muốn hắn phải cúi đầu xin lỗi nhận thua
Dương Thủ Nghĩa tức giận rít một hơi dài nữa rồi mở cửa xe bước ra, ném đầu mẩu điếu thuốc xuống đất, nhấc chân di đi di lại đầu mẩu điếu thuốc dưới đất. Mãi một lúc lâu sau hắn mới đỡ bực tức hơn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi vào khách sạn Minh Châu
.
Chỉ một đoạn đường ngắn nhưng Dương Thủ Nghĩa đã suy nghĩ rất nhiều. Mâu thuẫn của hắn với Trương Dương xuất phát từ lần con trai hắn trêu ghẹo đùa bỡn em gái Trương Dương. Lúc đó thằng nhãi Trương Dương so với hắn thì chỉ như một đứa trẻ ba tháng tuổi chưa dứt sữa, lần đó cũng nhờ Lý Trường Vũ ra mặt giúp đỡ thằng nhãi đó mới thoát nạn. Rồi tiếp đến vụ tai nạn sập mỏ than, vì bảo vệ Tần Thanh mà thằng nhãi đó lại một lần nữa chọc gậy bánh xe, khiến mâu thuẫn giữa hai người càng trở nên gay gắt, thủy hỏa bất dung.
Rồi mới đây, theo mưu kế của Hứa Thường Đức, hắn liền vu cáo Trương Dương tham ô hối lộ, lại để bên thanh tra kỷ luật điều tra vấn đề kinh tế của Trương Dương. Vẫn tưởng lần này thằng nhãi này chết chắc, thế nhưng hắn thực không ngờ, phía sau lưng Trương Dương lại lắm mối quan hệ phức tạp đến vậy. Đừng nói là Dương Thủ Nghĩa hắn, mà ngay đến cả Hứa Thường Đức tự tay xuất mã chũng phải nếm quả đắng. Cuối cùng để Trương Dương rời Xuân Dương, tới văn phòng đại diện ở Bắc Kinh coi như sự thỏa hiệp của cả song phương.
Trên thực tế, Dương Thủ Nghĩa hắn đồng ý để Trương Dương chuyển công tác lên Bắc Kinh, không phải vì muốn buông tha Trương Dương, mà hắn tưởng rằng, lần đó thằng nhãi kia đã được nếm một bài học thích đáng, có lẽ thằng nhãi đó đã nhận ra thực lực hai bên chênh lệch đến đâu. Cho ngươi sống cũng chẳng khác gì ban ơn. Cho ngươi sống, để ngươi biết sợ, không dám gây chiến nữa. Thế nhưng thực tại thì sao? Thực tại liền chứng minh đó cũng chỉ là suy nghĩ củ mình hắn. Vẫn tưởng rằng mọi chuyện thế là kết thúc sao? Hay là mọi chuyện mới chỉ là bắt đâu?
****
Lúc Dương Thủ Nghĩa tới phòng 318 thì Trương Dương cũng vừa mới pha xong một ấm trà. Thằng nhãi này mặc một chiếc áo cộc tay cùng với cái quần soóc đỏ chót loè loẹt, đang đứng ở cửa sổ nhàn nhã thưởng thức những đợt gió đêm mát mẻ. Ở phòng riêng thì ăn mặc như vậy cũng rất bình thường, nhưng mà trước mặt lãnh đạo, hoặc lúc tiếp đón cấp trên mà ăn mặc như vậy thì hơi thiếu phép tắc.
Với Dương Thủ Nghĩa, Trương Dương mà phải giữ phép tắc lễ nghĩa hay sao? Từ trước tới giờ, Trương Dương chưa hề để hắn vào mắt, bởi vậy hai chữ kính trọng kia cũng không phải dành cho loại người như hắn.
***
Thấy Dương Thủ Nghĩa tới, Trương Dương chậm rãi quay đầu lại, trên mặt là nụ cười nhẹ. Chỉ đơn giản một nụ cười, người khác thì thấy bình thường, thế nhưng trong mắt Dương Thủ Nghĩa thì nụ cười này cực kỳ kinh tỏm, nó như chứa đựng sự khinh bỉ chế nhạo hắn.
Kinh tởm ở chỗ, thằng nhãi kia thấy cấp trên đến nhưng vẫn thản nhiên như không, tỷ như Dương Thủ Nghĩa không hề tồn tại ở đó vậy. Hắn vẫn cứ bình thản châm trà, mà chỉ châm một chén của hắn. Thấy lãnh đạo đến hắn cũng không thèm một tiếng chào hỏi, chứ đừng nói tới việc mời ngồi, cứ mặt kệ vị bí thư huyện uỷ đứng ở đó.
Dương Thủ Nghĩa cùng Trương Dương bốn mắt nhìn nhau. Mãi một lúc lâu sau, Dương Thủ Nghĩa mới chịu mở lời phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “Tiểu Trương à, có một số việc không nên làm nghiêm trọng hoá vấn đề!”
Trương Dương ha hả cười lớn, ngón tay chỉ chỉ vào chiếc ghế so pha đối diện, ý bảo Dương Thủ Nghĩa ngồi xuống.
Dương Thủ Nghĩa vẫn đứng đó, không có ý gì muốn ngồi cả. Hắn muốn đứng đó, muốn bao quát toàn bộ Trương Dương, muốn xem rốt cuộc thằng nhãi này muốn gì, muốn xem thằng nhãi này nghĩ những gì, muốn uy áp hắn. Thế nhưng rốt cục, hắn cũng không tài nào uy hiếp được thằng nhãi ngồi ở kia đang cười một cách cực kỳ đáng ghét. Hắn hiểu, giờ đây người ở phía thượng phong, người có quyền lực cao nhất ở đây không phải là hắn.
Theo thói quen, Dương Thủ Nghĩa lại rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa hút. Có lẽ hút thuốc là cách duy nhất để hắn có thể ổn định lại tâm tình. Một lúc lâu sau, Dương Thủ Nghĩa vẫn đứng trong màn khói mịt mờ, hắn thấp giọng nói: “Chuyện đêm nay ta đã điều tra rõ, sự thực là Chí Thành chưa có làm điều gì sai trái. Ta sẽ bắt hắn xin lỗi người ta, và bồi thường thiệt hại về tinh thần...”
Trương Dương vẫn không nói gì, cứ ngồi đó lẳng lặng nhìn Dương Thủ Nghĩa. Rốt cục, Dương bí thư vẫn cứ một mực lảng tránh vấn đề chính. Hắn thừa biết Trương Dương muốn gì, vậy mà vẫn cứ cố gia vẻ làm như không biết.
Trương Dương lạnh lùng cắt đứt lời hắn: “Chuyện của con trai ngươi, tự nhiên sẽ có người lo liệu, ta không có hứng thú. Tối nay ngươi tới đây tìm ta, không phải chỉ để nói mấy lời dư thừa này chứ?” Trương Dương đã bộ lộ rõ ràng ý tứ của mình cho Dương Thủ Thành biết, muốn thông qua hắn chuyển lại cho anh trai hắn biết. Đêm nay Trương Dương là muốn anh trai hắn, Dương Thủ Nghĩa phải cúi đầu xin lỗi.
Lúc này Dương Thủ Nghĩa đang phải đấu tranh nội tâm kịch liệt. Hắn lại rít một hơi nữa cố gắng tĩnh tâm lại, ánh mắt hơi cụp xuống. Mấy lời vẫn nghẹn mãi ở cổ họng, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói ra: “Tiểu Trương à. Ta nghĩ, từ trước tới giờ, hai chúng ta có chút hiểu lầm, bởi vậy ta mới có một chút thành kiến với ngươi. Ta thừa nhận là ta sai, ta đã không điều tra rõ ràng để đánh giá sai một đồng chí cách mạng như ngươi. Vậy...” Lúc này hai mắt Dương Thủ Nghĩa mới nhìn lên, phát hiện thấy vẻ mặt Trương Dương vẫn lạnh lùng như trước, chẳng hề có chút thay đổi nào trước câu nói vừa rồi của hắn.
Trương Dương vẫn cứ lạnh nhạt như trước, hờ hững hỏi một câu: “Là ngươi xin lỗi ta?”
Nội tâm Dương Thủ Nghĩa đem mười tám đời tổ tông thằng nhãi Trương Dương kia ra mà chửi. Thế nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn vẫn là trịnh trọng cùng thành khẩn: “Quả thực trước kia ta đã làm những chuyện có lỗi với ngươi. Nhưng dù sao, chúng ta cũng đều là cán bộ cách mạng, tuổi đời lại chênh lệch nhau không nhỏ, bởi vậy cũng khó tránh khỏi xảy ra chút hiểu nhầm nho nhỏ. Ta mong muốn sau này chúng ta có thể vứt bỏ những... những cái không hài lòng, cùng giúp đỡ nhau tiến...”
Lần thứ hai Trương Dương lại cắt ngang lời hắn nói: “Dương bí thư. Có chuyện này ta muốn hỏi ngươi. Điều tra vấn đề kinh tế của ta, tìm cách đá ta ra khỏi bệnh viện bảo vệ chăm sóc sức khoẻ bà mẹ và trẻ em. Rồi còn đình chỉ công tác của ta. Vậy rốt cuộc những việc đó là chủ ý của ngươi hay là của người khác?”
Mãi đến tận lúc này Dương Thủ Nghĩa mới nhận ra, vì sao Trương Dương lại muốn hắn đích thân tới đây nhận lỗi. Hoá ra thằng nhãi này là muốn từ trong miệng hắn lần ra kẻ nào đứng đằng sau tất cả mọi việc từ trước tới giờ. Tuy rằng vẫn cực kỳ thống hận Trương Dương, thế nhưng không phải vì có Hứa Thường Đức ở phía sau chống lưng thì hắn cũng không vội vàng làm ra một loạt chuyện động trời đến vậy. Từ lâu Dương Thủ Nghĩa vẫn cho rằng thằng nhãi này chẳng khác gì đám du côn đầu đường xó chợ, là một kẻ không sợ trời mà cũng chẳng sợ đất. Nếu như hắn bán đứng Hứa Thường Đức thì hắn cũng không dám chắc thằng nhãi điên cuồng kia sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại lợi hại, Dương Thủ Nghĩa vẫn quyết định giấu kín chuyện này. Trầm ngâm một lúc sau hắn mới thấp giọng nói: “Những việc vừa qua là ta nhắm vào ngươi, không liên quan gì tới người khác!”
Trương Dương lạnh lùng nhìn thẳng mặt hắn. Đương nhiên Trương Dương cũng không tin tưởng những lời hắn nói. Nếu như chỉ có một mình Dương Thủ Nghĩa bày trò thì chỉ cần Lý Trường Vũ cũng có thể giải quyết mọi chuyện một cách đơn giản. Thế nhưng Lý Trường Vũ lại quyết định đứng ngoài cuộc, không chịu giúp đỡ Trương Dương. Cuối cùng phải nhờ tới Cố Giai Đồng tạo áp lực với đám lãnh đạo thành phố Giang Thành, mọi chuyện mới tạm yên ổn.
Dưới ánh mắt lạnh băng lại sắc bén như gươm của Trương Dương, nội tâm Dương Thủ Nghĩa nhịn không được hơi run một chút. Hắn cố gắng gượng cười nói: “Hy vọng ngươi không để bụng mấy chuyện cỏn con đó!”
“Rốt cục là kẻ nào nhắm vào ta?” Những lời này của Trương Dương đủ để Dương Thủ Nghĩa nhận ra, là Tương Dương không tin mấy lời vừa rồi.
Lần đầu tiên Dương Thủ Nghĩa mới có cảm giác bị người khác dồn ép vào chân tường. Một gã cấp dưới, một tên cán bộ phụ cấp phó phòng mà lại có thể tạo áp lực cho hắn lớn đến như vậy. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến hắn phải đau đầu suy nghĩ, lại phải chịu áp lực quá lớn của Trương Dương, rốt cục Dương Thủ Nghĩa cũng phải nói ra: “Hứa bí thư không thích ngươi...” Tuy rằng Hứa Thường Đức đã thăng chức lên chủ tịch tỉnh, thế nhưng hắn vẫn theo thói quen lâu ngày, vẫn gọi Hứa Thường Đức là Hứa bí thư.
Trước câu nói của Dương Thủ Nghĩa, Trương Dương cũng phải ngẩn người. Đã biết kết quả nhưng trong một lúc, Trương Dương không tài nào hiểu rõ được.
Hứa Thường Đức không thích mình? Thế nhưng Trương Dương không tài nào nghĩ ra, rốt cuộc là đã đắc tội gì với hắn? Trong đầu Trương Dương đang tua lại một lượt tất cả sự việc xảy ra. Ngoại trừ Tả Hiểu Tình ở bên ngoài ra thì Trương Dương không tài nào tìm ra được, ai hay việc gì gắn liền hắn với Hứa Thường Đức. Chẳng lẽ Hứa Thường Đức biết chuyện của hắn với Tả Hiểu Tình? Càng nghĩ, Trương Dương càng thấy khả năng này là lớn nhất.
Lần đó tại trường Đảng ở Giang Thành, mẹ của Tả Hiểu Tình là Tương Tâm Tuệ đã từng có lời uy hiếp mình. Có lẽ nào bà ta thông qua Hứa Thường Đức tiếp tục gây áp lực đe nẹt mình?Những lúc bối rối con người suy nghĩ không chín chắn và rất dễ rơi vào tình trành phiến diện. Cũng bởi lẽ từ trước tới giờ thù oán Trương Dương với Hứa Thường Đức cũng chưa đến nỗi gay gắt lắm, vì vậy Trương Dương mới quả đoán là do Tả Hiểu Tình. Nhưng ngờ đâu, tất cả mọi chuyện lại từ Hải Lan mà ra.
Dương Thủ Nghĩa ở trong phòng Trương Dương chưa đầy 20 phút, nhưng hắn lại cảm giác như vừa trải qua một trận chiến kéo dài tận 20 tiếng đồng hồ. Cơ hồ trận chiến đó đã lấy đi toàn bộ sức lực của hắn vậy. Đến lúc ngồi yên vị trong xe của em trai, hắn mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dương Thủ Thành quan tâm hỏi nhỏ: “Anh, mọi chuyện thế nào rồi?”
Dương Thủ Nghĩa chậm rãi trả lời: “Thằng nhãi này chẳng khác gì một gã ôn thần. Nhất quyết sau này ta sẽ không dính dáng bất kỳ điều gì với hắn nữa!”
Dương Thủ Thành lại không nghĩ như anh trai. Bởi lẽ thằng nhãi Trương Dương kia vẫn đang nắm trong tay một ít chứng cứ liên quan tới vụ tai nạn sập mỏ than, chỉ là thằng nhãi đó vẫn chưa vạch trần ra mà thôi. Mỗi lần thằng nhãi đó thiếu tiền là lại dùng những chứng cứ đó đem ra gõ Dương Thủ Thành một chút. Đối với hắn mà nói, Trương Dương chẳng khác gì ác mộng, đuổi không đi, đánh không tan. Hết lần này tới lần khác hắn không thể nào thoát ra khỏi cái cơn ác mộng đáng sợ đó cả.
Dương Thủ Thành lái xe được một lúc thì Dương Thủ Nghĩa mới nói: “Ngày mai ngươi dẫn Chí Thành đi xin lỗi cô nàng kia, tiện thể đem theo 2 vạn nữa!”
Dương Thủ Thành cũng có chút phiền muộn nói: “Thằng nhãi kia đã ngậm 5 vạn rồi!”
“Hắn đã đồng ý không quản chuyện này nữa. Còn 2 vạn kia, phải nhớ đưa trước mặt Ngưu Văn Cường!”
Dương Thủ Thành nghe xong cũng phả liếc mắt nhìn lại anh trai ngồi phía sau, hắn lập tức hiểu ra mưu kế của anh hai. Việc đưa bồi thường cũng chỉ mang tính hình thức, có cho Ngưu Văn Cường thêm 10 lá gan nữa hắn cũng không dám ngậm 2 vạn đó.
Nếu như đôi bên đã ngầm định ước sẵn thì tự nhiên sự việc sẽ kết thúc cực kỳ nhanh chóng. Chỉ nửa ngày, Dương Thủ Thành đã đưa được Dương Thủ Nghĩa từ đồn công an ra, rồi lại tiếp tục đưa Chí Thành tới quán karaoke Ái Thần của Ngưu Văn Cường.
Là người ở giữa, cũng là người phải chịu nhiều áp lực nhất, hiển nhiên tối qua Ngưu Văn Cường cũng không thể ngủ ngon lành được. Nhận được điện thoại của Dương Thủ Thành, hắn liền kêu Tiểu Lệ cùng chờ ở trong phòng làm việc của hắn. Trước khi rời đi, Trương Dương đã dặn qua hắn, bảo hắn cú việc bóc lớp đường bên ngoài ra, từ từ nhấm nháp, còn đạn pháo cứ việc đá trở lại không việc gì phải sợ.
Vừa nhìn thấy 2 vạn dầy cộp, Tiểu Lệ thiếu chút nữa hét lên một tiếng, may thay vẫn lấy tay bịt miệng được. Ngưu Văn Cường đương nhiên hiểu, hắn cũng không có khả năng nuốt trôi 2 vạn này, cầm cũng đồng nghĩa mắc tội với Dương bí thư. Tuy rằng Trương Dương đã quả quyết là không sao, nhưng dù sao tiểu tử này cũng không có khả năng ở Xuân Dương cả đời, cũng không thể bảo vệ hắn cả đời được. Đến lúc Trương Dương đi rồi, chỉ còn mình hắn ở trong lòng bàn tay người ta, muốn nhào muốn nặn thế nào tuỳ ý. Sau khi đã cẩn thận suy nghĩ những điều lợi hại, ngoài mặt thì Ngưu Văn Cường vẫn bảo Tiểu Lệ nhận lấy 2 vạn kia, nhưng ngay lập tức hắn liền lặng lẽ đem trả lại cho Dương Thủ Thành.
Sau khi nhận được một bài học nhớ đời như vậy, hiển nhiên Dương Chí Thành sợ hãi mãi không thôi. Rối rít cúi đầu xin lỗi Tiểu Lệ, rồi còn quay sang xin lỗi cả Ngưu Văn Cường nữa. Ngưu Văn Cường thì không nói gì, còn Tiểu Lệ vì uất ức quá nên cũng chỉ mắng hắn vài câu rồi thôi.
Hai chú cháu Dương Thủ Thành đi rồi, Ngưu Văn Cường mới gọi điện cho Trương Dương kể lại chuyện vừa rồi cho Trương Dương nghe.
Trương Dương nghe hắn nói vừa trả lại 2 vạn cho người ta, nhịn không được mắng lớn một tiếng: “Suốt ngày chỉ biết bo bo giữ mình, người ta dâng 2 vạn đến tận miệng cũng không dám ăn. Là chỗ an hem, vốn tưởng giúp ngươi một chút vậy mà … thôi bỏ đi!”
Là người ngoài cuộc, hiển nhiên Ngưu Văn Cường cũng không muốn bị cuốn vào vòng tranh giành đấu đá giữa Trương Dương với Dương bí thư. Nghe Trương Dương mắng, hắn cũng chẳng thèm nỗi giận, chỉ thấp giọng nói: “Là anh em tốt thì lần sau đừng lôi ta vào mấy vụ rắc rối như thế này. Ta là người làm ăn, ta nhát gan, chuyện gì cũng chẳng dám làm.”
Trương Dương ngáp dài một tiếng thờ ơ nói: “Bên phía công an đã có người lo liệu. Còn Tiểu Lệ, ngươi cũng nên cho nàng ta ít tiền, đừng để nàng ta làm loạn lên. Nếu như vẫn chưa thấy hả dạ, ngươi cứ việc truyền ra ngoài, vui vẻ một mình không bằng để mọi người cùng chung vui, để cho lão bách tính huyện Xuân Dương chúng ta đều vui vẻ.”
Chuyện tốt không ra khỏi ngõ, chuyện xấu đồn nhìn dặm. Tuy rằng Dương Thủ Nghĩa đã nỗ lực không để con trai mình bị dính tới pháp luật, lại được lời hứa của Trương Dương không truy cứu nữa, nhưng không hiểu sao chỉ một ngày một đêm mà chuyện xấu con trai hắn trêu ghẹo con gái nhà lành lại truyền khắp toàn bộ cả huyện Xuân Dương này. Không những thế, mấy vị lãnh đạo trên thành phố cũng loáng thoáng nghe thấy tin tức.
Mặc dù Dương Thủ Nghĩa đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng tin đồn lại quá nhiều như vậy khiến hắn không còn mặt mũi nào nữa. Cả ngày hôm sau, hắn đều ở lỳ trong nhà không bước chân ra khỏi cửa. Hắn biết sự tình trở nên lớn như vậy cũng đều do một tay thằng nhãi Trương Dương kia khuấy đảo. Hắn hận Trương Dương, sơ với trước đây thì hận hơn gấm trăm ngàn lần. Thế nhưng rốt cuộc hắn lại mất đi dũng khí đối đầu với Trương Dương. Thân là bí thư huyện uỷ vậy mà hận cũng không dám trả thù, thật nhục nhã thay.
Cuối cùng ngày 18 tháng 10 cũng đến, lễ cắt băng khánh thành trung tâm thẩm mỹ ở bệnh viện bảo vệ chăm sóc bà mẹ và trẻ em cũng được coi là sự kiện lớn của huyện. Một dải lụa đỏ chăng ngang cửa ăn nhà ba tầng rộng lớn, khách tham dự ai nấy đều mặt mày rạng rỡ vui vẻ cười nói. Đại diện của bệnh viện có Triệu Tân Hồng, cũng là người chủ trì buổi lễ khai trương ngày hôm nay.
Cùng đến cắt băng có phó chủ tịch huyện Từ Triệu Bân, cục trưởng cục y tế huyện Cao Chiêm Viễn, cục trưởng cục công an huyện Thiệu Vệ Giang, còn đại biểu bên phía đầu tư có Lâm Tú cùng Sở Yên Nhiên lên cắt băng khánh thành.
Vốn dĩ Sở Yên Nhiên không muốn tham dự buổi lễ khai trương ngày hôm nay, bởi lẽ từ lúc trở về từ Bắc Kinh, tâm trí nàng sa sút hẳn đi. Nàng thừa nhận là có yêu Trương Dương, nhưng nàng lại không thể chịu được cái tính đa tình của hắn. nàng nguyện dâng cả trái tim cho hắn, nhưng hắn thì sao? Cùng lắm hắn cũng chỉ cho nàng được một phần trái tim của hắn. Đáng lẽ nàng định về thẳng chỗ ông nội, mẫi đến cuối cùng mới quyết định trở lại Xuân Dương. Vì bị đả kích quá lớn nên đến giờ nàng vẫn mơ mơ hồ hồ, chẳng còn nhận biết được điều gì nữa.
Lâm Tú cũng nhìn ra đứa cháu gái nhỏ của mình có tâm sự. Tuy rằng đoán được chuyện này hẳn liên quan đến Trương Dương, thế nhưng nàng cũng không tiện hỏi thẳng, đành từ từ tìm cách an ủi sau.
Có thể nói sau lần đấu dá giữa Trương Dương với viện trưởng Nghiêm Thế Đông, người được lợi nhất chỉ có mình Triệu Tân Hồng. Sau lần đó nàng như diều gặp gió, chỉ một thời gian ngắn nàng liền được bổ nhiệm làm viện trưởng kiêm bí thu bệnh viện. Hiển nhiên giờ đây nàng là người có quyền lực tuyệt đối ở cái bệnh viện này. Khi một người gặp trắc trở trong hôn nhân thì mọi tinh lực của người đó đều dồn hết cho sự nghiệp, và Triệu Tân Hồng cũng là người nằm trong số đó.
Còn khoảng 10’ nưa là đến 10 giờ. Các quan khách đều đã đến đông đủ. Cục trưởng cục công an Thiệu Vệ Giang tươi cười hớn hở đi tới chỗ Lâm Tú cười nói: “Em gái, sao Quốc Trung không tới đây tham dự?”
Lâm Tú cũng cười đáp lễ: “Anh Thiệu đó à? Dạo này chồng em hơi bận, Kinh Sơn mới xảy ra vài vụ trọng án, chuyện gì anh ấy cũng đều phải đích thân xử lý.” Tạ Quốc Trung cũng mới được thằng lên làm cục trưởng cục công an thành phố Kinh Sơn. Chồng mới thăng quan tiến chức, hiển nhiên trên mặt Lâm Tú khó giấu nổi vẻ vui mừng khôn xiết.
Đương nhiên Thiệu Vệ Giang cũng biết việc Tạ Quốc Trung được thăng chức. Hắn vẫn thàm ngưỡng mộ tiểu lão đệ này, tuổi so với hắn thì ít hơn, nhưng con đường làm quan lại thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần. Mình thì đã ngoài 50 mà vẫn chỉ lẹt đẹt ở cái huyện vùng sâu vùng xa này, người ta thì nháy mắt một cái đã làm đến cục trưởng cục công an một thành phố lớn, nghe nói còn sắp được đề bạt vào uỷ ban thành phố nữa. Xem ra tiền đồ của hắn thực vô hạn lượng.
Thiệu Vệ Giang vốn định bắt chuyện với Sở Yên Nhiên, nhưng thấy nha đầu này lại không tập trung, cứ như người mất hồn nên hắn cũng đành thôi, bỏ qua cơ hội làm quen thân mật với nàng ta. Đột nhiên Lâm Tú lại thấp giọng hỏi hắn: “Trương Dương có tới hay không?”
Thiệu Vệ Giang cũng thấy nao nao. Đột nhiên hắn lại nhớ về mối quan hệ của Trương Dương với tiểu nha đầu Sở Yên Nhiên kia. Chắc hẳn cũng vì thế mà Lâm Tú mới hỏi về Trương Dương. Thiệu Vệ Giang thấp giộng nói: “Không phải hắn về Xuân Dương rồi hay sao? Sao em lại không biết?”
Lâm Tú nghe xong không khỏi nhíu nhíu mày. Trương Dương ở Xuân Dương sao? Nếu như hắn ở Xuân Dương thật thì sao đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện? Lẽ nào thật sự hắn không biết tâm tư của Yên Nhiên? Lẽ nào hắn không biết, cái trung tâm thẩm mỹ này xây lên cũng chỉ vì hắn?
Lâm Tú bắt đầu thấy tiếc thương cho đứa cháu gái ngốc nghếch của mình. Đang định khuyên nhủ Sở Yên Nhiên mấy câu thì đột nhiên có 5 chiếc taxi chạy tới. Cửa xe mở ra, Trương Dương dẫn đầu đoàn người cầm lẵng hoa tiến vào.
Tuy rằng vẫn một mực chờ mong Trương Dương tới nhưng Sở Yên Nhiên cũng không ôm hy vọng lớn. Đến lúc Trương Dương thật sự xuất hiện trước mặt, nỗi phiền muộn trong lòng nàng như được ánh dương quang soi rọi. Thấy khuôn mặt cười sáng lạn đầy quen thuộc của Trương Dương, bao oán hận trong lfong nàng đều tan biến sạch sẽ.
Trương Dương cứ một mạch đi thẳng tới chỗ Sở Yên Nhiên đứng. Nhìn lướt qua một lượt, Trương Dương cũng nhận ra hẳn cô nàng vẫn còn đang giận dỗi về vụ lần trước trên Bắc Kinh. Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Sở chủ tịch, chúc mừng khai trường đại cát đại lợi!” Như màn ảo thuật, tay phải hắn bỗng nhiên xuất hiện một bông hoa hồng đỏ thắm.
Sở Yên Nhiên cũng không ngờ hắn lại ngang nhiên làm trò trước mặt bao người như vậy. Thấy bong hoà hồng kia mà nàng vừa thấy vui sướng cùng xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ ửng lên càng trở nên hấp dẫn đến mê người. Một lúc sau nàng mới trấn tĩnh lại, thò tay giật lấy bong hoa của Trương Dương sẵn giọng mắng nhẹ: “Ngươi thật nhỏ mọn, người ta tặng toàn lẵng hoa, còn ngươi chỉ tặng có mỗi một bong!”
Trương Dương ha hả cười lớn: “Nghìn dặm tặng hoa hồng. Lễ nhẹ tình ý nặng!”