- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 153: Khi không lại kết oán
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Hồ Thiết Phong tiến đến sát gần Điền Khánh Long thấp giọng nói: “Điền cục trưởng, chuyện này giải quyết sao?”
Điền Khánh Long thản nhiên cười trả lời lại: “Niêm phong toàn bộ vật
chứng chờ tiến hành điều tra làm rõ! Người ta báo án cũng đều có chứng
cứ xác thực cả, chúng ta là công an nhân dân, không thể làm ngơ như
không có chuyện gì xảy ra được, cần phải làm gì thì cứ làm thế ấy.”
Hồ Thiết Phong cũng hơi hơi hiểu ý của Điền cục trưởng.
Điền Khánh Long chậm rãi trở lại xe mình, chưa ngồi yên vị hắn liền lấy di động ra gọi cho Viên phó thị trưởng.
Thấy đến cả Điền Khánh Long cũng không giải quyết được chuyện này, Viên Thành Tích cũng có chút đau đầu.
Điền Khánh Long lạnh lùng nói: “Có người tố giác các ngươi nhập lậu hai
container xe, giờ chuyện này có nhiều người tận mắt chứng kiến, sợ rằng
khó giải quyết dễ dàng được. Còn nữa, hắn khăng khăng nói là do con trai ngươi làm, nhất quyết không chịu bỏ qua.”
Viên Thành Tích trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi: “Hắn muốn như thế nào?”
Điền Khánh Long lắc đầu thở dài: “Cũng đều từ đứa con trưởng các ngươi
mà ra cả. Tiểu tử này nhỏ người nhưng lớn gan lớn mật, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hắn còn định để cho cánh đài
truyền hình chụp ảnh quay phim bêu xấu cục cảnh sát Giang Thành chúng ta nữa kia kìa.”
Viên Thành Tích nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi, chuyện này cứ để ta giải quyết đi.”
“Giải quyết nhanh chóng một chút đi, chuyện này làm tới cũng chẳng có
lợi cho ai cả!” Điền Khánh Long chân thành khuyên nhủ một câu.
Viên Thành Tích vừa đặt điện thoại xuống, vốn định gọi đi tiếp nhưng
phân vân một hồi cũng quyết định đứng dậy đi ra ngoài. Văn phòng của Lý
Trường Vũ cũng chẳng xa xôi gì, sự việc đã phát triển đến mức này rồi
thì đích thân tới bái phỏng người ta vẫn hơn.
Thực ra từ trước tới nay Viên Thành Tích cũng không có mâu thuẫn gì với
Lý Trường Vũ, mà không chỉ với riêng Lý Trương Vũ, hắn gần như không hề
có mâu thuẫn gì với người khác trong ủy ban thường Vụ thành phố. Hay có
thể nói Viên phó thị trưởng là một người hiền lành ôn hòa. Thực ra điều
này một phần là do hắn không có lòng cầu tiến, hắn năm nay đã ngoài 50
tuổi, vậy mà vẫn còn làm ở cái chức phó thị trưởng thành phố, căn bản đó gần như là cực hạn của hắn rồi, huống chi trên hắn còn hai người trẻ
tuổi phù hợp cho cái ghế thị trưởng là Tả Viên Triêu cùng Lý Trường Vũ.
Viên Thành Tích là người có chuẩn tắc riêng của mình, hắn không thuộc
phe cánh nào cả, trên chính đàn thì thường ở phía trung lập, ít khi tỏ
rõ quan điểm chính kiến của mình. Một dạng cán bộ bình thường, chỉ giữ
vững sao cho đến khi về hưu là xong, thường thì rất khó tìm ra khuyết
điểm của những cán bộ như vậy, mà vì là trung lập nên cũng ít người gây
khó dễ hắn. Thế nhưng hôm nay lại có người chủ động gây phiền toái với
hắn, mà phiền toái lần này lại là do con trai hắn gây ra.
Lý Trường Vũ cũng biết chuyện tiểu từ Trương Dương kia làm loạn ở công
ty vận chuyển Xương Cát, nhưng thật không ngờ Viên Thành Tích lại đích
thân tới tận cửa tìm mình.
Viên Thành Tích ngồi xuống ghế sô pha, không nói mấy lời sáo rỗng nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lão Vũ, lần này ta tới là nhờ ngươi
giúp đỡ!”
Dù gì Viên Thành Tích cũng là người lớn tuổi, tuy cấp bậc ngang hàng
nhưng Lý Trường Vũ vẫn kính nể hắn vài phần: “Trong số mấy người thì
Viên phó thị trưởng là người lớn tuổi nhất, có gì ngài cứ nói, nếu làm
được tôi nhất định sẽ giúp hết minh. Hai chữ "giúp đỡ" kia chẳng phải là hơi khách sáo quá sao?”
Viên Thành Tích thấp giọng nói: “Ta nghe nói Trương Dương ở cục du lịch
thành phố là con nuôi của ngươi. Chẳng là hai thằng con trai ta có chút
hiểu lầm với hắn, dù gì tiểu Trương cũng có chút ủy khuất...” Nói đến
mấy chữ này trong lòng Viên Thành Tích cũng thấy buồn bực, ủy khuất phải là con hắn mới đúng, vậy mà còn phải hạ mình đi cầu cạnh người ta.
“Nó đâu phải con nuôi của tôi, ngài đừng tin mấy tin vịt bên ngoài, nói
cho cùng thì hắn cũng chỉ là một cán bộ do tôi đề bạt lên mà thôi. Mà
Viên phó thị trưởng nói vậy là có ý gì?”
Viên Thành Tích chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc một lần, đương nhiên
mấy việc con trai hắn nhập lậu xe với ăn cắp cổ vật được hắn khéo léo
cắt bỏ đi không đề cập tới. Ngay cả như thế Lý Trường Vũ cũng nhận ra
mấu chốt của sự việc nằm ở chỗ việc Viên Lập Ba ẩu đả với Cố Minh Kiện.
Dù gì cũng không ít người biết vụ việc tối qua Cố Minh Kiện bị đánh ở
hộp đêm Hoàng Gia, hơn nữa nghe nói Cố Minh Kiện còn định kiện Trương
Dương tội hành hung người gây thương tích.
Hiển nhiên sự tình gây bất lợi cho Trương Dương. Mà Trương Dương muốn
giải quyết chuyện này thì phải tìm kẻ đứng sau chuyện này. Quả nhiên là
Viên Lập Ba đứng sau xúi giục, giờ Trương Dương chỉ là ăn miếng trả
miếng mà thôi.
Lý Trường Vũ móc bao thuốc ra, rút hờ một điếu thuốc rồi đưa bao đến
trước mặt Viên Thành Tích, rồi tự mình rút ra một điếu cho mình.
Hai người đều không nói gì một lúc, chỉ lặng yên hút thuốc. Mãi tới lúc
điếu thuốc sắp hết, Lý Trường Vũ mới mở lời: “Xem chừng vụ việc ở Hoàng
Gia cũng hơi rắc rối!”
Cả hai đều là lão làng trên chốn quan trường, nhiều lúc không cần phải
nói trực tiếp nhưng họ vẫn ngầm hiểu được ý của đối phương. Viên Thành
Tích cũng biết Lý Trường Vũ đang nhắc nhở mình biết, tất cả cũng từ vụ
việc ở hộp đêm Hoàng Gia, từ thằng con trai quý tử của ngươi mà ra cả.
Một lúc sau Viên Thành Tích cũng đành hạ quyết tâm, tỏ vẻ gian nan nói: “Để ta đến đó xem thế nào!”
“Vậy ta đi cùng ngươi!” Lý Trường Vũ cũng không quên nhân cơ hội cấp cho Viên Thành Tích một món nợ ân tình.
Viên Thành Tích lắc lắc đầu cười nói: “Dù gì cũng là chuyện do con trai
ta gây ra, ta nghĩ cứ để ta đi một mình thì hơn, đã khiến Lý phó thị
trường phải chê cười rồi!”
...
Cả hai anh em Viên Lập Cương cùng Viên Lập Ba cũng không ngờ vì chuyện
này mà cha phải ra mặt, hơn nữa lại là tới cúi đầu xin lỗi người ta nữa
chứ. Cả hai anh em vừa xấu hổ vừa hận không có cái khe hở nào để chui
xuống.
...
Viên Thành Tích ngồi ở văn phòng của con trai mình, Điền Khánh Long vừa
đi thì đám cảnh sát cũng lục đục kéo nhau về hết, còn Trương Dương thì
vẫn nhàn nhã ngồi nghe nhạc trong xe của Sở Yên Nhiên.
Viên Thành Tích cũng không có vẻ gì tức giận mắng chửi con trai ngay mà
vẫn tỏ ra bình tĩnh nhận chén trà của Viên Lập Ba. Nhấp một ngụm nhỏ
xong mới thấp giọng nói: “Có phải vụ đánh lộn ở Hoàng Gia tối qua là do
con làm phải không?”
Ở bên ngoài thì Viên Lập Ba là hán tử không sợ trời không sợ đất, thế mà những lúc đối mặt với cha thì hắn chẳng khác gì tiểu hài tử, lúc nào
cũng thấy nơm nớp lo sợ. Viên Lập Ba mấp máy miệng một lúc, lấy hết dũng khí rồi gật đầu một cái: “Dạ phải! Là tiểu tử Trương Dương cùng cô nàng An Ngữ Thần kia đánh huynh đệ con, bởi vậy con mới báo thù hộ...!”
Hắn nói lý do này cũng là hợp tình hợp lý, phải bất kỳ ai thì cũng đều
làm như hắn. Thực ra ban đầu hắn cũng không có ý định trả thù Trương
Dương là gì, thế nhưng do Cố Minh Kiện tham gia vào khiến mọi việc phát
sinh biến hóa, rồi Hứa Gia Dũng lại đứng sau xúi giục mách nước nên Viên Lập Ba mới nhân cơ hội này dạy dỗ cho thằng nhãi Trương Dương kia một
bài học. Chỉ là hắn không ngờ tiểu tử kia lại có năng lực lớn đến vậy,
chẳng mấy chốc đã điều tra ra được kẻ đứng sau màn là mình. Viên Lập Ba
cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn biết nếu như chuyện này càng
làm lớn hơn, càng liên lụy tới nhiều người hơn thì lại càng khó giải
quyết. Bởi vậy hắn mới lấy lý do này chứ không nói cho cha biết thực ra
kẻ chủ mưu đích thực là Hứa Gia Dũng bày trò.
Viên Thành Tích thở dài một hơi rồi quay sang nói với con trai mình Viên Lập Cương: “Con đi mời Trương Dương vào đây!”
Tuy rằng trong lòng vẫn thấy khó chịu nhưng hắn không thể không làm, không thể không cúi đầu trước thằng nhãi Trương Dương kia.
Viên Lập Cương cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, tự nhủ mình phải bình tĩnh, dù
thằng nhãi kia có gây khó dễ cũng phải nhẫn nhịn. Thế nhưng ngoài dự
đoán của hắn, vừa nói rằng cha muốn gặp mặt thì Trương Dương lại vui vẻ
gật đầu, tỏ ra rất hợp tác mở cửa xe cùng đi vào văn phòng nói chuyện.
Đích thân Viên phó thị trưởng hạ cố tới nói chuyện cũng đủ chứng tỏ
thành ý của người ta, người có chừng mực như Trương đại quan nhân cũng
biết lúc nào nên rắn lúc nào nên mềm mỏng. Lúc tra ra chân tướng sự việc Trương Dương cũng dù muốn giáo huấn dạy dỗ cho hai anh em họ Viên kia
một bài học, đừng tưởng bố làm to mà ra oai, sự việc trở nên khó giải
quyết đến độ này thì cũng là do hai tiểu tử kia tự chuốc lấy mà thôi.
Thấy Trương Dương hai tay vẫn đeo còng đi vào, Viên Thành Tích cũng chỉ
biết thầm cười khổ trong lòng, tự dưng lại chọc ngay gã chí phèo này.
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ ngoài mặt Viên Thành Tích vẫn tỏ ra tức giận quay
sang mắng con trai mình: “Tiểu tử ngươi làm cảnh sát lâu năm như vậy rồi mà vẫn còn cái tính bốc đồng là sao? Chưa phân rõ phải trái sao lại đối xử với đồng chí của mình như vậy?”
Vừa nói hắn vừa giật chùm chìa khóa trong tay Viên Lập Cương rồi quay
sang cười khổ với Trương Dương: “Nào tiểu Trương, để ta mở khóa cho
ngươi!” Viên Thành Tích quả không hổ danh là lão làng, chỉ một câu nói
mà ý tứ uyển chuyển nói rằng con trai hắn có lỗi, và hắn thay mặt con
trai xin lỗi Trương Dương.
Luận tuổi tác thì Viên Thành Tích cũng thuộc hàng trưởng bối, lại là phó thị trưởng thành phố, vậy mà hắn lại chịu xuống nước xin lỗi, Trương
Dương cũng phải nể mặt hắn vài phần. Dù gì cả gia đình người ta cũng có
quyền có thế, hơn hết cũng chỉ là dạy dỗ cho hai tiểu từ kia một bài học cũng không nên gây thù kết oán sâu đậm làm gì. Thêm một người bạn còn
hơn kết thêm một kẻ thù.
Trương Dương cười cười tỏ ra vô cùng hợp tác, giơ hai tay lên để Viên Thành Tích dễ dàng mở còng hơn.
Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Xem ra cái còng này vẫn còn lưu luyến ta lắm, mãi mà vẫn không chịu mở ra!” Nghe vậy Viên Lập Cương vội vàng qua giúp cha mở còng.
Là cảnh sát lâu năm nên Viên Lập Cương mở còng khá nhanh.
Trương Dương xoa xoa hai cổ tay, mắt thấy Viên Lập Cương đang định dắt
cái còng tay vào bên hông liền vội vàng hỏi: “Có thể cho ta cái còng đó
được không? Ta muốn lưu lại làm kỷ niệm!”
Viên Lập Cương do dự một lúc rồi vẫn đưa cả còng lẫn chìa khóa cho
Trương Dương. Trương đại quan nhân cười càng tươi hơn, cũng học theo
Viên Lập Cương, dắt còng tay vào bên hông trông oai như cảnh sát.
Viên Thành Tích thâm ý đánh mắt ra hiệu cho con trai mình bên cạnh một cái.
Viên Lập Ba trầm ngâm một lúc mới chậm rãi đi đến trước mặt Trương Dương thấp giọng nói: “Trương trưởng phòng... Xin lỗi!”
Trương Dương cợt nhả trêu đùa: “Ủa! Sao lại phải xin lỗi ta?”
Viên Lập Ba vừa giận vừa thẹn mặt đỏ bừng, mãi sau mới dặn ra được một câu: “Số gạch đó... Không phải là ta ăn trộm!”
Trương Dương nghệt mặt ra, ra vẻ như không hiểu chuyện gì: “Ta đâu phải
công an, ngươi có ăn trộm bảo vật quốc gia hay không thì liên quan gì
tới ta?” Thằng nhãi này đã giả vờ ra vẻ lại còn nhấn mạnh vào mấy chữ
"cổ vật quốc gia". Lão tử bảo gạch là cổ vật thì là cổ vật, bảo là gạch
thì là gạch vụn vất đi, trộm cắp cổ vật quốc gia là tội nặng lắm a!
Rốt cuộc Viên Lập Ba cũng nhận ra một điều, trước mặt tiểu tử Trương
Dương này càng vòng vo tam quốc thì càng bẽ mặt hơn mà thôi. Hắn thở dài một hơi chậm rãi nói: “Xin lỗi, là ta sai người hiếp đáp An Ngữ Thần
cùng Sở Yên Nhiên ở Hoàng Gia. Ta cũng dù là xả giận cho huynh đệ bị
ngươi bắt nạt, chỉ là ta không có liên quan gì tới gã Cố Minh Kiện kia
cả!” Sự việc cũng không phải nhỏ, đương nhiên hắn không muốn mua dây
buộc mình, tự kiếm phiền phức vào mình.
Trương Dương cười cười quay sang nói với Viên Thành Tích: “Xem ra chúng
ta không còn gì để nói nữa rồi. Mong rằng Viên phó thị trưởng sẽ xét xử
công minh, vì đại nghĩa diệt thân!”
Sắc mặt Viên Thành Tích càng lúc càng khó coi. Trương Dương nói vậy ý
chẳng phải là không muốn đàm phán mà cứ việc làm tới, không khoan
nhượng, không nể mặt ai. Viên Thành Tích trừng mắt liếc nhìn hai đứa con trai mình một lượt rồi thấp giọng nói:
“Tiểu Trương à, cậu nói vậy là có ý gì?” Hắn đang uyển chuyển nhắc nhở
Trương Dương một điều. Chỉ cần ngươi nói ra thì không có gì là không đảm phán hoà giải được cả."
Trương Dương hai mắt nhìn thẳng Viên Lập Ba lạnh lùng nói: “Tuy rằng ta
không có chứng cử xác thực nhưng ta dám khẳng định việc Cố Minh Kiện bị
đánh là do ngươi chủ mưu nhưng hắn ta lại cứ một mực cho rằng là ta làm. Ừ thì ta gặp phiền toái thật đó, nhưng so ra thì phiền toái của ngươi
còn nhiều hơn ta rất nhiều đó!” Lúc này Trương Dương cũng chẳng thèm nhỏ nhẹ đàm phán làm gì nữa. Chẳng phải thường ngày ngươi mạnh miệng lắm
sao? Ta lật ngửa bài lên chơi với ngươi, để xem ai chết trước ai.
Viên Lập Ba trợn mắt nhìn lại, môi hắn giật giật mấy cái nhưng không phản bác được gì.
Trương Dương lại cười lạnh nói tiếp: “Ta và ngươi không thù không oán,
tại sao ngươi cứ muốn nhắm vào ta? Lần trước ở Nhã Vân hồ cũng có thể là do ngươi làm, rồi lại tới hộp đêm Hoàng Gia nữa. Viên phó thị trưởng là lãnh đạo, là cấp trên của ta, theo lý thì ta phải nể mặt ngài ấy một
chút, nhưng ngươi thấy đó, căn bản là ngươi không có chút thành ý nào
cả. Ta biết, nếu nói rõ ràng ra như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc từ
đây về sau hai ta sẽ kết oán với nhau. Ta cũng biết chắc chắc ngươi
không có chủ ý hãm hại ta như vậy. Nói đi, rốt cuộc là ai sai ngươi hay
xúi giục ngươi làm chuyện này? Nếu ngươi nói ra, chúng ta sẽ giảng hoà,
không những thế có thể làm bạn với nhau. Còn không...!”
Nghe thấy vậy Viên Lập Cương ở bên nóng ruột hỏi: “Tiểu Ba, rốt cuộc
chuyện này là thế nào? Nếu là hiểu lầm thì cứ nói ra, việc gì phải úp úp mở mở như vậy?” Hắn cũng nhìn ra Trương Dương là người không đơn giản,
đến cả Điền cục trưởng lẫn cha tới tận nơi cũng không giải quyết được,
người như thế thì không nên gây thù kết oán là hơn.
Viên Lập Ba do dự một hồi, mãi sau mới thấp giọng nói: “Hứa Gia Dũng là bạn học với ta... Hai chúng ta...”
Trương Dương nhếch mép nở nụ cười nhạt. Từ lần bị tập kích bất ngờ ở
quán hải sản, Trương Dương vẫn nghi ngờ thằng nhãi Hứa Gia Dũng kia, nay chính miệng Viên Lập Ba khẳng định, vậy thì mọi việc đã sáng tỏ. Kẻ
đứng sau màn xúi dục dàn dựng vụ vu oan giá họa này là Hứa Gia Dũng.
Đã đạt được điều cần muốn, Trương Dương liền đứng dậy cười nói: “Nếu nói sớm ra thì cũng đâu có phiên toái đến như vậy?”
Lúc này tâm tình Viên Thành Tích cũng cực kỳ phức tạp, hắn thực không
ngờ sự việc lại liên quan tới nhiều người như vậy. Hắn vừa thấy tực giận lại vừa lo lắng buồn bực, đáng lý ra con trai hắn không có liên quan
tới vụ này, cũng chỉ là bị người ta lợi dụng cuối cùng mới xảy ra nhiều
chuyện phiền toái đến như vậy.
Trước khi đi Trương Dương còn buông lỏng lại một câu: “Nếu đã như vậy
thì ngươi cũng nên tự mình thu xếp chuyện của Cố Minh Kiện đi, ta không
muốn hắn cắn loạn lên như vậy nữa. Còn nữa, tối qua hộp đêm Hoàng Gia
cũng bị tổn hại ít đô, ngươi xem bôi thường cho người ta đi thì hơn! ”
Trương Dương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba cha con Viên Thành Tích. Hắn nhẫn nhịn đã lâu, lúc này hắn mới hầm hầm đúng dậy không nói không
rằng tát một cái như trời giáng vào mặt con trai mình Viên Lập Ba rồi
mới lạng lùng bỏ đi.
Nhìn em trai mình, Viên Lập Cương cũng chỉ biết lắc đầu thở dài: “Tiểu
Ba à, em có đầu óc hay không vậy? Hứa Gia Dũng là loại người nào? Hắn
lợi dụng em, hắn muốn mượn dao giết người đó, em có hiểu không? Cuối
cùng nguời chịu thiệt chỉ có mình em mà thôi!”
Viên Lập Ba một tay che bên má vẫn còn sưng đỏ, trong mắt hắn toát ra lửa giận nồng đậm: “Anh! Vậy em phải làm thế nào?”
Dù rằng vẫn giận đứa em trai ngu ngốc này của mình, nhưng dù sao nó cũng là em, Viên Lập Cương cũng không thể không nghĩ cách giúp nó được: “Đã
sớm khuyên em đừng có tham lam buôn lậu xe làm gì, vậy mà em vẫn không
chịu nghe, cũng may chủ số hàng này không phải tên em. Coi như lần này
là bài học đi, nhớ kỹ, lần sau không được làm cái trò này nữa. Còn nữa,
anh tbấy em nên đứng ra nhận trách nhiệm với Cố Minh Kiện là hơn!”
Mất tiền thì còn kiếm lại được, chứ nếu như đứng ra gánh trách nhiệm vói Cố Minh Kiện thì Viên Lập Ba thấy không yên tâm cho lắm, đến người ngu
ngốc cũng biết chuyện này rắc rối đến nhường nào: “Anh...!”
Dù sao Viên Lập Cương cũng là người ngoài cuộc nên nhìn nhận vấn đề cũng sâu rộng hơn: “Thương tích của Cố Minh Kiện đủ để cấu thành tội danh,
nếu em không đứng ra nhận trách nhiệm, Cố Minh Kiện lại cho rằng Trương
Dương là chủ mưu, đến lúc hắn cắn bậy, thử hỏi Trương Dương có cam chịu
nhận việc hắn không làm không?”
“Nhưng thằng nhãi đó còn định tố cáo em tội ăn cắp cổ vật quốc gia!”
Viên Lập Cương thở dài nói: “Em cho rằng Trương Dương muốn tố cáo em
chuyện đó thật sao? Hắn lấy bằng chứng đâu? Tố cáo như thế nào? Hắn chỉ
muốn doạ em mà thôi!”
Nghe anh trai dạy dỗ một hồi, cuối cùng Viên Lập Ba cũng đành đứng ra
nhặn hết trách nhiệm về mình. Không những hắn phải giao ra hai người
huynh đệ của mình nhận tội, cộng với một khoản tiền khá lớn bồi thường
cho Cố Minh Kiện, hơn nữa còn phải chi tiền bồi thường thiệt hại cho hộp đêm Hoàng Gia nữa.
Chuyện lần này chẳng khác gì giọt nước làm tràn ly. Trương Dương càng
quyết tâm xử lý hai cha con gã tiểu nhân Hứa Thường Đức. Đương nhiên
Trương Dương không chọn cách hành hạ thể xác bọn họ làm gì, tuy rằng
cũng xả được chút tức giận nhưng như thế thì sao đủ. Phải khiến hai cha
con lão ta thân bại danh liệt, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được như vậy mới xứng đáng với những gì hai cha con lão ta đã làm.
*******************
Sau khi sự việc được làm rõ ràng, Trương Dương liền đến bệnh viên thăm
Cố Minh Kiện, trên tay là bó hoa tươi cùng với nụ cưỡi rạng rỡ như ánh
mặt trời.
Cố Minh Kiện cũng không bị thương nặng lắm, chỉ là mấy vết bầm trên mặt
vẫn chưa tan,trông chỉ hơi chật vật một chút chứ không việc gì cả. Thấy
Trương Dương cầm hoa đến thăm, Cố Minh Kiện hừ lạnh một tiếng rồi ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Dương đặt bó hoa lên bàn ở đầu giường, thân thiết gọi một tiếng: "Minh Kiện!"
Cố Minh Kiện không trả lời lại cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Trương Dương lấy một cái, ý tứ vẫn lạnh lùng khinh thường.
Trương Dương gượng cười thấp giọng nói: "Ta đã điều tra rõ ràng chân
tướng sự việc rồi. Mấy gã đánh lén ngươi ở hộp đêm tối đó không liên
quan gì tới ta cả. Ta mong chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới tình bạn
của hai chúng ta."
Cố Minh Kiện lạnh lùng đáp lại: "Đừng giả bộ đạo đức giả nữa, ngươi
tưởng rằng ta là trẻ lên ba không biết gì sao? Tìm đại hai thằng oắt ở
đâu ra chịu tội thay là xong chuyện sao?"
"Ta không biết vì sao ngươi lại có ác cảm với ta đến vậy. Minh Kiện à,
ta hi vọng ngươi có thể bình tĩnh suy xét lại sự việc một chút. Trong
chuvện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, là có người cố ý đặt điều hãm hại chia rẽ hai chúng ta!"
Cố Minh Kiện vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ngươi nói
xong chưa? Nói xong rồi thì xin mời đi cho, cầm cả bó hoa kia đi luôn
đi."
Trương Dương cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ thở dài lắc lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Cửa phòng vừa đóng lại. Cố Minh Kiện liền quay đầu lại giật phắt bó hoa trên bàn hung hăng ném mạnh vào cửa ra vào.
Trước khi tới Trương Dương cũng đoán trước thái độ của Cố Minh Kiện sẽ
như vậy nên cũng không thấy khó chịu lắm. Đang đi trên hành lang bệnh
viện Trương Dương liền thấy Cố Giai Đồng mặc một chiếc váy đỏ đang vội
vàng đi về phía này.
Chẳng là vừa nghe nói em trai bị đánh, Cố Giai Đồng liền vội vàng chạy
từ Đông Giang đến thăm em. Ban đầu nghe em trai bị chính Trương Dương
đánh, nàng cũng định gọi điện trực tiếp cho Trương Dương hỏi rõ chuyện
ra làm sao, nhưng suy nghĩ một lúc sau lại thôi mà hỏi vòng qua Phương
Văn Nam. Lúc biết được hai người chỉ là hiểu nhầm, nàng mới thấy yên
lòng một chút. Thực sự nàng không hy vọng em trai có thù hận với Trương
Dương, sau này mọi người sẽ khó nhìn mặt nhau hơn.
Còn cách Trương Dương khoảng một thước, Cố Giai Đồng liền đứng lại giữ khoảng cách rồi nhẹ giọng hỏi: "Đến thăm Minh Kiện sao?"
Trương Dương gật đầu thở dài ngao ngán trả lời lại: "Xem ra hắn cũng không có ý chào đón ta cho lắm!"
Cố Giai Đồng mĩm cười nói: "Từ nhỏ tính tình nó đã ương bướng như vậy
rồi. Ngươi không cần chấp nhất với nó làm gì!" Nàng ngừng lại một chút
rồi hỏi tiếp: "Thế rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Việc đã qua rồi thì không nên nhắc lại. Ta cùng chỉ nói một câu này, dù thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ không làm tổn thương người thân bên
cạnh mình!"
"Ta tin ngươi!" Cố Giai Đồng nhìn sâu vào hai mắt Trương Dương quả quyết nói.
Nghe Cố Giai Đồng nói vậy trong lòng Trương Dương không khỏi cảm thấy ấm áp vài phần. Trương Dương cùng không muốn bị mất mặt nữa nên từ chối
khéo không cùng Cố Giai Đồng đi thăm em trai nàng ta nữa. Trước khi rời
đi còn ra giấu ý bảo lúc nào xong việc thì liên lạc sau.
Cố Giai Đồng vừa mở cửa phòng bệnh liền thấy bó hoa rơi lăn lóc vương
vãi trên sàn nhà. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt những
bông hoa còn nguyên vẹn rồi cắm vào bình để lên bàn cạnh đầu giường.
Cố Minh Kiện cũng đoán rằng chị vừa mới gặp thằng nhãi Trương Dương ở
ngoài cửa, hắn lại càng tức giận hơn mắng lớn: "Vất đi! Em không cần!"
Cố Giai Đồng kéo ghế chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, nhìn gương mặt bầm tím của em trai lòng thấy đau nhói: "Có bị thương nặng lắm không? Còn
đau không?"
Cố Minh Kiện nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Không phải do gã bạn tốt của chị gây ra hay sao?"
"Minh Kiện! Kẻ đánh em đã ra đấu thú, công an cũng đã bắt giữ chờ xét xử, chuyện này không liên quan gì tới Trương Dương cả."
Lúc này Cố Minh Kiện cũng không nhẫn nhịn được nữa, nói thẳng những ý
nghĩ trong lòng bấy lâu nay: "Được rồi, chị không cần phải nói tốt cho
hắn nữa. Em biết, trong lòng chị hắn còn quan trọng hơn đứa em trai này
nhiều."
Cố Giai Đồng giận đến mặt trắng bệch cả ra, nàng tức giận mắng lớn: "Minh Kiện, em nói vậy là có ý gì?"
"Em chẳng có ý gì cả, như thế nào, trong lòng chị là người hiểu rõ nhất!"
Cố Giai Đồng tức giận mắng: "Em đừng bướng bỉnh như trẻ con mãi thế được hay không? Xảy ra chút chuyện là làm ầm lên, không chịu suy nghĩ chín
chắn gì cả, chỉ biết kêu trời kêu đất trách giận lung tung. Đừng tưởng
chị không biết, lúc ở hộp đêm Hoàng Gia nếu không phải do em trêu trọc
con gái nhà người ta thì sao người ta lại kiếm cớ gây sự với em? Em tự
nhìn lại bản thân mình đi!"
Cố Minh Kiện cười lạnh đáp trả: "Được lắm, vì một gà đàn ông mà chị mắng em thậm tệ như vậy. Nhưng chắc gì hắn đã cảm kích lòng tốt của chị, chị cho rằng hắn thích chị thật sao? Hắn cũng chỉ nhắm vào cái thân phận
đại tiểu thư bí thư tỉnh ủy, chỉ nhắm vào tiền của chị mà thôi. Nói
trắng ra là hắn chỉ muốn chơi đùa, kiếm chác từ chị."
Bị em trai nói thẳng ra như vậy, Cố Giai Đồng vừa sợ vừa giận, khuôn mặt xinh đẹp đã trắng bệch cả ra. Nàng thực sự không tin em trai mình lại
nói ra những lời cay độc đến vậy, mấp máy môi một lúc cũng không nói ra
được tiếng nào, Cố Giai Đồng vung tay, tát cho em trai mình một cái thật mạnh.
Lần đầu tiên bị chị tát, trong mắt Cố Minh Kiện toát lên vẻ không thể
tin được. Lúc sau hắn giận dữ gào ầm lên: "Chị đánh em sao? Chị vì một
gã đàn ông mà chị đánh em sao?"
Đòi mắt đẹp của Cố Giai Đồng đã rưng rưng nước mắt. Nàng gật đầu trầm
giọng nói: "Minh Kiện, em đã thay đổi quá nhiều, từ bao giờ em trở nên
ích kỷ vô tình như vậy? Đứa em trai hiền lành lương thiện của chị ngày
nào đâu rồi? Chị quá thất vọng về em..." Nói xong câu đó nàng liền đứng dậy xoay người bò đi.
Cố Giai Đồng ra khỏi phòng rồi mà vẫn nghe tiếng em trai mình gào lên: "Người trở nên vô tình là chị..."
Sau Cố Giai Đồng là Vương Học Hải đến thăm Cố Minh Kiện. Lúc thấy Cố
Giai Đồng từ trong phòng bệnh đi ra, hắn cũng định đánh tiếng chào hỏi
thế nhưng dường như Cố Giai Đồng không còn để tâm đến điều gì cả, cứ cúi đầu xuống đi thẳng một mạch. Vương Học Hải cũng chỉ biết lắc đầu cười
khổ, vừa mở cửa phòng ra lại thấy Cố Minh Kiện đang ngồi trên giường,
sắc mặt thì giận dữ, ngực lại phập phồng liên tục, chắc hẳn vừa mới cãi
nhau với chị gái.
Vương Học Hải đem chút đồ tầm bổ để trên mặt bàn phía đầu giường cười nói: "Sao vậy? Cãi nhau với chị gái à?"
Cố Minh Kiện nhíu nhíu mày nhìn lại Vương Học Hải, thấp giọng nói: "Chuyện riêng của nhà ta, không cần ngươi quản!"
Vương Học Hải cũng chẳng thèm tức giận mà ngược lại lại càng tươi cười
rạng rỡ hơn: "Rồi rồi, là chuyện riêng của ngươi, ta không hỏi nữa!"
Ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng Vương Học Hải lại thầm khinh
thường tiểu tử phế vật này, mang tiếng là con trai của lão đại tỉnh thế
mà lại để người ta đánh ra cái bộ dạng này. Mà kể cũng buồn cười, bên
ngoài người ta lại nói rằng tiểu tử này không hợp với phong thủy Giang
Thành, bởi vậy mới tới liền bị ăn đòn như vậy.
Cố Minh Kiện với tay lấy chén trà bèn cạnh uống một ngụm, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đến lúc nào vậy?"
Vương Học Hải cười cười trả lời: "Vốn dĩ định đi Đông Giang, nhưng nghe
nói ngươi xảy ra chuvện nên mới tới Giang Thành thăm ngươi trước."
"Nghe ngóng tin tức cũng nhanh nhỉ!"
"Hai bên hợp tác với nhau đương nhiên phải chiếu cố nhau nhiều hơn rồi." Vương Học Hải thâm tình vỗ vỗ vai Cố Minh Kiện thấp giọng nói: "Ngươi
không thích nói chuvện riêng vậy thì chúng ta bàn bạc công chuyện một
chút đi. Tuy rằng ngoài mặt thì Lương Thành Long tuyên bố rút lui không
cạnh tranh với chúng ta nữa, nhưng xem chừng hắn cũng không cam lòng.
Gần đây cửa hàng bách hóa dệt bị người ta đến quấy rối liên tục, chắc
hẳn là do hắn ta đứng sau chủ mưu. Ta muốn ngươi đánh tiếng cho bên cục
công an Đông Giang kêu họ hợp tác với chúng ta điều tra làm rõ sự việc."
Cố Minh Kiện chán nản uể oải tựa lưng vào thành giường hai mắt nhìn trần nhà, hờ hững nói: "Giờ bộ dạng ta thành ra như vậy, còn ra ngoài gặp
người ta được hay sao?"
Vương Học Hải nhếch mép cười nhạt: "Chỉ là mấy vết thương ngoài da, như
vậy thì có đáng là gì. Hay là để ta giúp ngươi xả giận một chút?"
"An Ngữ Thần là cháu gái An Đức Hằng."
"Đúng vậy. Ta đã đánh điện báo hắn một tiếng rồi, biết ngươi cùng An Ngữ Thần xảy ra xung đột hắn cũng thấy ngạc nhiên, còn nói sau này sẽ đích
thân dẫn cháu gái đến xin lỗi ngươi nữa."
Đột nhiên Cố Minh Kiện lại ra vẻ rộng lượng khoát tay nói: "Bỏ đi, ta
cũng chẳng thèm so đo với nàng ta làm gì." Thực ra hắn cũng không rộng
lượng bỏ qua mọi chuyện như vậy, mà thực chất hắn lại quy hết tất cả
trách nhiệm đổ lên đầu Trương Dương.
Vương Học Hải lại nói tiếp: "Minh Kiện à, có câu này ta không thể không nói cho ngươi biết."
Cố Minh Kiện trầm trọng gật gật đầu.
"Có một số việc ngươi là con thì nên nói chuyện với cha ngươi một chút.
Bên ngoài người ta đang đồn đại rất nhiều, mà lại rất ảnh hưởng tới danh tiếng của Cố bí thư."
"Bọn họ đồn đại những gì?"
Vương Học Hải thờ dài một hơi rồi ra vẻ thần thẩn bí bí nhỏ giọng nói:
"Ngươi cho rằng giữa Trương Dương cùng chị gái ngươi chỉ có quan hệ bạn
bè bình thường hay sao?"
Mặt Cố Minh Kiện đỏ lựng lên, từ nhỏ tới giờ lần đầu tiên hắn cảm thấy
bị sỉ nhục thậm tệ đến vậy nhưng vẫn cứng giọng đáp lại: "Ngươi tin mấy
lời đồn nhảm xằng bậy đó sao?"
Lại nhắc tới Trương Dương, vừa ra khỏi bệnh viện thì phó thị trường
thường vụ Lý Trường Vũ lại đánh điện tới kêu hắn tới văn phòng nói
chuyện. Gần đây có nhiều chuyện xảy ra nên hai người cũng ít khi gặp mặt nói chuyện. Cho dù khấy tung cả cái công ty vận chuyển Xương Cát nhưng
Trương Dương vẫn không hề báo cho Lý Trường Vũ một tiếng nào.
Lý Trường Vũ ký duyệt xong một số công văn giao cho thư ký rời đi xong
mới quay sang nói với Trương Dương đang ngồi ở ghế sô pha: "Dạo này bận
rộn quá nhỉ? Đến cả điện thoại cũng không có thời gian nghe nữa."
Trương Dương nở nụ cười tươi làm lộ ra hàm răng trắng bóng đầu tăm tắp
của mình. Vừa thấy Lý Trường Vũ lấy thuốc lá ra. Trương Dương liền vội
vàng đứng dậy móc bật lửa ra châm lửa giúp hắn. Vừa thấy chiếc bặt lửa
zippo màu bạc tinh sảo của Trương Dương, Lý Trường Vũ thấy khá thích
liền tò ý muốn mượn xem, cầm chiếc bật lửa trong tay Lý Trường Vũ càng
thấy thích hơn, ngắm nghía mãi không thôi. Hắn rít điếu thuốc thêm một
hơi dài nữa rồi tiện tay bỏ cái bật lửa vào túi quần.
Lần đầu tiên Trương Dương tỏ ra keo kiệt gượng cười nói: "Tôi nói Lý phó thị trưởng ngài, đây là đồ người ta tặng cho tôi, chắc ngài cùng không
nghĩ tham ô đồ của cấp dưới chứ?"
Lý Trường Vũ trừng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái: "Ngươi không hút thuốc lá, giữ bật lửa làm gì?"
"Quả thật là đồ người ta tặng cho mà!"
Lý Trường Vũ lười nhác móc cái bật lửa ra ném trở lại: "Thật nhỏ mọn,
người ta biếu quà lớn gấp mấy lần ngươi, ta còn không nhận, lấy của
ngươi là nể mặt ngươi mà thôi."
Nụ cười trên mặt Trương Dương càng nồng đậm hơn. Vừa cất cái bật lửa kia đi Trương Dương liền móc từ túi áo ra một chiếc bật lửa zippo vẫn còn
nguyên đai nguyên kiện khác đặt xuống bàn, thấp giọng nói: "Chẳng là tôi chỉ sợ Lý phó thị trường ngài thanh liêm quá nên mới bày chút tiểu xảo
nhỏ, nếu như ngài thích thì tôi mới dám tặng chứ!"
Lý Trường Vũ ha hả cười lớn, vội vàng xé túi lấy ra cái bật lửa mới
cứng, cứ mân mê nhìn ngắm cái bật lửa không rời mắt: "Là của An tiểu thư tặng phải không?"
"Chẳng biết có phải càng là cán bộ lâu năm thì càng tinh quái không nữa!"
Lý Trường Vũ liếc mắt nhìn Trương Dương thấp giọng nói: "Quan hệ của
ngươi với Cố Minh Kiện cũng khá tốt, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?"
Lại nhắc tới chuyện này, Trương Dương thở dài chán nản nói: "Nói ra cũng dài, bên công an đã điều tra rõ sự việc, người đánh hắn cũng tìm được
rồi vậy mà hắn vẫn còn oán hận ta. Mà thôi, hận thì hận, ta cũng chẳng
thèm quan tâm tới hắn làm gì cho mệt."
Lý Trương Vũ nhàn nhạt nói: "Năng lực ngươi cùng lớn lắm đó. Khiến cho
bên quân đội gây áp lực cho cục công an Giang Thành, rồi sau đó thì đích thân Viên phó thị trưởng phải hạ mình đi mở còng tay mới chịu. Ngươi
thì oai phong lẫm liệt rồi, có bao giờ ngươi nghĩ đến cảm nghĩ của người khác hay không?"
Trương Dương ra vẻ vô tội phản bác lại: "Bên quân đội là muốn bảo vệ Sở
Yên Nhiên đó chứ, đâu có liên quan gì tới tới? Mà ai bảo mấy gã cảnh sát có mắt không tròng kia chưa biết ai vào với ai đã bắt người vô tội. Bọn họ tưởng rằng mặc cảnh phục lẻn người là có quyền ức hiếp khi dễ người
khác sao? Nghĩ rằng ai cùng sợ bọn họ sao?"
"Là ai khi dễ ai?"Lý Trường Vù cười lạnh hỏi lại.
Trương Dương cười tủm tỉm: "Chẳng là cái còng tay đó khó mở một chút nên Viên phó thị trưởng phái giúp con trai mình thôi. Hơn nữa sau đó tôi
cũng đâu có truy cứu việc Viên Lập Ba ăn cắp cổ vật quốc gia, như vậy
cũng là nể mặt Viên phó thị trường lắm rồi đó chứ?"
Lý Trường Vũ cũng biết biết tài thằng nhãi này là nhanh mồm nhanh miệng, lười chẳng thèm đôi co với hắn nữa nhàn nhạt nói: "Được học tập ở
trường Đảng tỉnh là cơ hội hiếm có, ngươi cố gắng học tập đề cao nhận
thức một chút đi."
Trương Dương giật mình sửng sốt, cứ trân ngốc nhìn Lý Trường Vũ, chẳng
hiểu hắn ta nói vậy là có ý gì nữa. Chẳng lẽ thấy mình công tác tích cực quá nên lại định thăng chức tiếp?
Nhìn vẻ mặt hớn hở của hắn, Lý Trường Vũ liền nhận ra thằng nhài này lại đang suy tưởng lung tung, nhịn không được mỉm cười đính chính lại: "Chỉ là một nhóm cán bộ trẻ được tinh chọn ra để đào tạo nâng cao nghiệp vụ
mà thôi. Tất cả đều là cán bộ cấp phó xử trở lên, chỉ mình ngươi là cấp
khoa mà thôi." Nói xong hẳn vẫy vẫy tay ý bảo Trương Dương lại gần hắn.
Trương Dương châm rãi tiến đến sát hơn. Lý Trường Vũ hạ giọng nói: "Cũng vì ngươi mà ta cũng bị chỉ trích khá nhiều, nói rằng ta nể tình riêng
mà cho một gã cán bộ cấp khoa như ngươi đi học tập ở trường Đảng tỉnh.
Nhưng không sao, để ngươi đi là muốn ngươi học hỏi cho tốt sau này còn
biết cách phối hợp với các ban ngành của tỉnh."
Trương Dương bán tín bán nghi nhíu nhíu mày hỏi lại: "Không phải là ngài thấy ta gây nhiều phiền toái cho ngài, cho nên mới bắt ta đi học tập để ta ngoan ngoãn biết nghe lời hơn một chút đó chứ?"
"Làm gì có chuyện đó! Cục du lịch Giang Thành đang phát triển rất mạnh.
Các dự án đường vành đai ba cũng sắp được khởi công, tất cả những việc
này đều là công lao của ngươi cả. Sao ngươi lại nghĩ ta chèn ép ngươi
như vậy?"
"Có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá bỏ nơm, qua cầu rút ván... Lão tổ tông đều nói như vậy!"
Lý Trường Vũ trừng mắt nhìn lại: "Ta có cắt chức ngươi đâu mà ngươi nói
như vậy? Ngươi vẫn là trường phòng kế hoạch cục du lịch, vẫn là phó chủ
nhiệm ban đầu tư và phát triển sở thương mại Giang Thành. Ta có lòng tốt mới tìm cách cho ngươi đi là để mạ vàng cho ngươi, giúp ngươi mở rộng
mối quan hệ để thuận tiện cho công tác sau này. Được rồi, nếu như ngươi
đã không thích thì để ta tìm người khác vậy."
Trương Dương mỉm cười vội vàng nói: "Lý phó thị trưởng đừng nóng, nếu
chính phủ đã coi trọng tôi như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Tôi đi!"
Nói đến đây Trương Dương cũng nhanh chóng lên kế hoạch cho mình. Dù sao
một khóa học ở trường Đảng cùng không lâu lắm, lại có cớ nghỉ dài hạn ở
cục du lịch, vậy cứ coi như là nghỉ phép đi chơi vài bữa. Hơn nữa còn
phải thực hiện nhiệm vụ gắn máy nghe lén ở chi nhánh công ty của An Đức
Hằng ở Đông Giang nữa. Thuận tiện đem mấy cái hoa đơn quyết toán cho bên cục an ninh quốc gia luôn thể. Một công mà có thể làm đôi ba chuyện như vậy Trương Dương sao không đi cho được.
Đương nhiên Lý Trường Vũ không biết những tính toán này trong đầu Trương Dương, chỉ mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm đi, sau lần đi học tập nâng cao ở trường Đảng tỉnh lần này, ta sẽ giao cho ngươi những trọng trách quan trọng hơn."
Trương Dương liền được đà lấn tới: "Có phải như vậy là tôi được thăng lên hàng phó xử không?"
Nhác tới chuyện này bỗng nhiên Lý Trương Vũ lại nhớ tới một chuyện:
"Trương Dương, năng lực công tác của ngươi rất khá, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, tiềm năng vô hạn. Thế nhưng bằng cấp của ngươi quá tệ, muốn đứng
vững trên chốn quan trường, hoặc muốn tiến xa hơn nữa mà không có bằng
cấp tương ứng thì khó khăn vô bờ, ít nhất ngươi cũng phải có cái bằng
chính quy mới tạm ổn."
Những lời này của Lý Trường Vũ là thật lòng. nếu muốn tiễn xa hơn trên
con đường làm quan thì bắt buộc phái có bằng cấp, mà Trương Dương thì
chỉ có mỗi cái bằng tốt nghiệp của Vệ giáo. Hơn nữa lại là do Lý Trương
Vũ dùng quan hệ của mình giúp hắn có được.
Trương Dương đảo mắt một vòng rồi thấp giọng nói: "Hay là mua bằng giả vậy?"
Lý Trường Vũ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái lạnh lùng nói: "Ngươi mới
21 tuổi, còn trẻ như vậy sao không tự dựa vào sức mình học lấy cái bằng
chính quy? Ở trường Đảng cùng có bên chuyên môn nâng cấp nghiệp vụ cho
cán bộ Đảng viên, ngươi tìm hiểu một chút rồi nhờ họ liên hệ với trường
đại học nào đó,cứ từ từ mà học cũng được."
Lúc Trương Dương chuẩn bị rời đi. Lý Trường Vũ còn nhắc nhở một câu:
"Lần này là ngươi dùng danh nghĩa người của ban đầu tư và phát triển sở
thương mại thành phố đi học tập ở trường Đảng tỉnh, cũng nên đi giao lưu làm quen với nhân viên ban của ngươi đi thì hơn. Nhất là Đổng chủ
nhiệm, Đổng Hồng Ngọc, cấp trên của ngươi."
Ngẫm lại Trương Dương cũng thấy, tiếng là nhân viên của ban mấy tháng
rồi mà vẫn chưa lần nào tới văn phòng của ban mình, thực cũng không phải cho lắm. Nếu như Lý Trường Vũ đã cố ý nhắc nhở như vậy Trương Dương
cũng đành phải đến giao lưu làm quen với mấy gã cùng ban đầu tư và phát
triển sở thương mại của mình cho phải phép.
Tuy rằng là cấp dưới, lại còn là nhân viên không chính thức nhưng Đổng
Hồng Ngọc vẫn tỏ ra khách sáo với Trương Dương như vậy, căn bản vì
Trương Dương là do đích thân Hồng bí thư đề bạt, lại còn Lý phó thị
trường thường vụ chống lưng, nói gì thì nói Đổng Hồng Ngọc cũng không
dám đắc tội với hai đại nhân vật của thành phố. Hơn nữa những chiến tích cùng tiếng tăm của Trương Dương vang dội cả thành phố, lan khắp cả tỉnh Bình Hải này, là một cán bộ trẻ đầy tài năng, được các cấp lãnh đạo
luôn chú ý theo dõi. Tiếng là cấp trên nhưng Đổng Hồng Ngọc không những
phải nể trọng vài phần mà còn tìm lời nịnh bợ.
Đổng Hồng Ngọc cười nói: "Tuy rằng cậu chưa tới làm ở ban đầu tư và phát triển chúng ta được ngày nào, thế nhưng lại khiến ban chúng ta được nở
mày nở mặt không ít đó!"
Những lời này thực chất là sự thật, gần đây Trương Dương có thể mời gọi
được nhiều vụ đầu tư vào thành phố như vậy, suy đi tính lại thì thành
tích đều tính cả cho ban đầu tư và phát triển.
Nghĩ thông suốt điều này, Trương Dương cũng thấy vui vẻ hơn. Ta kiếm
thành tích cho mấy người, mấy người liền giúp ta có cái danh ngạch đi
học ở trường Đảng, như vậy là không ai nợ ai. Ta bỏ công, các ngươi bỏ
sức, đôi bên đều có lợi.
Trương Dương cũng chỉ là tới xem ban đầu tư của mình hoạt động ra sao,
cùng với chào chủ nhiệm ban một tiếng, nên hàn huyên với Đổng Hồng Ngọc
thêm dăm ba câu nữa Trương Dương liền đứng dậy cáo từ. Đổng Hồng Ngọc tự mình tiễn Trương Dương ra tận cửa, từ hành động này cũng có thể thấy
nàng ta nể trọng Trương Dương đến nhường nào. Mà nói trắng ra là nể
trọng hai vị lão đại sau lưng Trương Dương mới đúng.
****************
Lúc Trương Dương vừa ra khỏi tòa nhà thị chính chính phủ, Phương Văn Nam lại gọi điện tới. Chẳng là hắn cùng nghe ngóng thấy Cố Giai Đồng vừa
tới Giang Thành nên ngỏ lời mời hai người tới Ngư Mễ Chi Hương dùng cơm. Trương Dương cùng vui vẻ nhận lời, hẹn tối gặp lại. Nhìn đồng hồ mới có 5h chiều, Trương Dương liền đánh điện báo cho Cố Giai Đồng một tiếng.
Nhưng điện thoại vẫn báo là đối phương tắt máy không liên lạc được.
Trương Dương còn tưởng rằng nàng ta vẫn đang ở bệnh viện thăm em trai,
nên chờ thêm 10' nữa lại gọi lại. Thế nhưng điện thoại vẫn báo là đối
phương tắt máy không liên lạc được. Càng nghĩ Trương Dương càng thấy lo
lắng, từ lần Tần Thanh bị bắt cóc đến nay, Trương Dương vẫn luôn lo sợ
những người bên cạnh mình gặp nguy hiểm. Mãi một lúc lâu sau Cố Giai
Đồng mới gọi điện lại.
Nghe Cố Giai Đồng nói bằng giọng khàn khàn, Trương Dương liền cảm thấy
không ổn, vội vàng hỏi: "Chị Giai Đồng, chị đang ở đâu vậy? Để em qua
đón!"
Lúc nãy rời khỏi bệnh viện thấy tâm trạng không vui, Cố Giai Đồng liền
đánh xe chạy thẳng tới bờ hồ Nhã Vân. Lần đầu tiên em trai khiến nàng
thấy đau lòng đến vậy. Nàng có thể chấp nhận không thèm để ý người ngoài nói gì về mình, thế nhưng nàng không thể nào chịu được khi bị chính em
trai mình chỉ trích mối quan hệ của mình với Trương Dương.
Đột nhiên có người gõ gõ nhẹ lên cửa kính xe. Trương Dương đã đứng ở đó
từ bao giờ, trong tay hắn là mẩu giấy thơm. Lúc nãy đứng bên ngoài xe
nhìn thấy Cố Giai Đồng mặt mày ủ rũ rơi nước mắt, Trương Dương cũng đoán được chắc hẳn vừa có chuyện không vui.
Cố Giai Đồng hạ cửa kính xe xuống nhận lấy mẩu giấy trong tay Trương
Dương rồi quay đầu lặng lẽ lau nước mắt. Trương Dương đi vòng sang bên
cạnh, mở cửa xe chui vào ghế phụ. Hai mắt nhìn Cố Giai Đồng rồi nhẹ
giọng nói: "Hiện giờ tâm trạng ta cùng không tốt, cũng muốn đi dạo mát
quanh Nhã Vân hồ một chút. Tìm chỗ nào thanh tĩnh một chút, hít thở
không khí trong lành, quên đi mọi phiền nào khó chịu."
Cố Giai Đồng mỉm cười nói: "Con gái là vậy, tính tình thay đổi bất
thường lắm, ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta không sao đâu!" Miệng thì nói vậy nhưng vừa thấy mặt hắn nàng lại cảm thấy đau nhói trong lòng,
hai hàng nước mắt không tự chủ được lại chực trào ra. Nàng vội vàng quay đầu đi không dám đối diện với hắn nữa.
Trương Dương vuốt ve hai bờ vai gầy của nàng, Cố Giai Đồng lấy tay che
miệng lại cố không khóc thành tiếng. Nàng tựa trán vào cửa kính xe,
giọng nin nín hỏi: "Ngươi có yêu ta không?"
Trương Dương vòng tay ôm chặt Cố Giai Đồng vào lòng, ghé sát miệng vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Có!"
Nghe vậy Cố Giai Đồng lại càng khóc to hơn, lúc này bao nhiên uy khuất dồn nén bao lâu nay nàng đều phóng thích hết ra ngoài.
Trương Dương đánh mắt nhìn xung quanh một chút rồi lại nhỏ giọng trêu
đùa: " Đừng khóc to như vậy chứ? Ban ngày ban mặt nhiều người như vậy, họ lại tưởng ta cưỡng gian ngươi thì sao?"
Đang khóc mà Cố Giai Đồng cũng phải cười thành tiếng. Nàng quay mặt lại
hung hăng đẩy hắn ra mắng nhẹ: " Thế thì tránh xa ta ra một chút, không ngươi lại bị người ta hiểu lầm!"
Đúng lúc này thì điện thoại lại kêu, Trương Dương nhìn thoáng qua một
chút, hóa ra là số của Phương Văn nam. Chắc hẳn hắn chờ lâu sốt ruột lên đánh tiếng giục. Trương Dương không nghe máy ngay mà quay sang nói với
Cố Giai Đồng biết: " Là Phương Văn Nam mời hai chúng ta ăn cơm!"
Lúc chiều Trương Văn Nam cũng gọi không ít cuộc cho Cố Giai Đồng, nhưng
thủy chung máy vẫn báo không liên lạc được, nên hắn mới phải gọi qua cho Trương Dương. Cố Giai Đồng lắc đầu buồn bực nói: " Giờ ta như vậy còn
đi gặp ai được nữa? Thôi ta không đi đâu, ngươi đi một mình đi, nói với hắn một tiếng là ta bận chút việc không đi được, đành hẹn khi khác
vậy."
Trương Dương cũng không muốn gượng ép, chỉ gật đầu đồng ý: " Vậy cứ đi
dạo hồ cho đỡ buồn một chút, rồi hẵng về nhà nghỉ ngơi. Ta đi một chút
rồi về ngay!"
Cố Giai Đồng gật đầu đồng ý.
Trương Dương mở cửa xe đi lấy xe mình rồi đánh xe chạy thẳng tới Ngư Mễ Chi Hương.
**********
Thấy chỉ có mình Trương Dương tới, cả Phương Văn Nam lẫn Tô Tiểu Hồng
đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Dù sao khách mời chính của bữa tiệc lần
này là Cố Giai Đồng, vậy mà nàng ta lại không tới. Trương Dương cũng
chẳng cần khách khí nhiều, trực tiếp ngồi thẳng xuống bàn, cười nói: "
Chẳng là Cố tiểu thư thấy trong người không khỏe nên xin phép về khách
sạn nghỉ ngơi trước rồi, để ta thay mặt nàng ta dùng cơm vậy!"
Chỉ là một bữa tiệc nhỏ đương nhiên Phương Văn Nam cũng chẳng tiếc làm
gì, nếu như Cố Giai Đồng không đến thì lần khác hẹn lại cũng chẳng sao.
Hắn không hề tỏ vẻ bất mãn chút nào mà vẫn tươi cười niềm nở: " Như vậy lại cũng tốt, hai ta có thể thoải mái nói chuyện với nhau rồi."
Tô Tiểu Hồng mở một chai mao đài to rồi rót đầy cho Trương Dương một
chén, cười nói: " Vậy thì tối nay phải vui vẻ một chút mới được!"
Trương Dương vội vàng lắc đầu xua tay: " Uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe, uống một chút cho vui thôi. Để bảo vệ sức khoẻ nên dạo này ta
không ham uống nữa mà chỉ ham ăn thôi, cả bàn tiệc linh đình thế này, ta cũng không khách sáo nữa đâu."
Tô Tiểu Hồng cho miệng khanh khách cười duyên.
Có Trương Dương ở đây, Phương Văn Nam liền đề cập đến chuyện của Cố Giai Đồng. Dù sao sự việc cũng xảy ra ở hộp đêm Hoàng Gia của Tô Tiểu Hồng.
Tô Tiểu Hồng thấp giọng nói: " Tối hôm đó ta lại không có ở hộp đêm,
cũng thực không ngờ sự việc lại lớn như vậy. Trương Dương à, đây là số
tiền Viên Lập Ba bồi thường cho hộp đêm, tiện đây ta cũng nên đưa cho
ngươi mới phải." Vừa nói nàng vừa lấy một tờ chi phiếu ra.
Trương Dương cười cười khoát tay: "Là hắn bồi thường tổn thất cho hộp
đêm chứ đâu phải bồi thường cho ta mà ta dám nhận?" Trương Dương lại đẩy tấm chi phiếu trở lại.
Thấy Trương Dương cương quyết như vậy, Tô Tiểu Hồng cũng không gượng ép
nữa chậm rãi cất tấm chi phiếu lại. Nàng nhẹ giọng nói: " Ta cũng đã
điều tra rõ, tối đó ở hiện trường sự việc ngoài Viên Lập ba còn có con
trai của Hứa bí thư, Hứa Gia Dũng. Không biết chuyện này có quan hệ gì
tới hắn không nữa."
Trương Dương nhếch mép cười lạnh một tiếng. Chỉ là một thằng oắt con hỉ
mũi chưa sạch mà cũng đòi mượn đao giết người. Tưởng rằng trốn đằng sau
giở trò ám toán mà người ta không biết gì sao? Nghĩ thì nghĩ vậy chứ
ngoài miệng Trương Dương chỉ nhàn nhạt trả lời lại: " Bên công an đã
điều tra sự việc rồi, hơn nữa có truy cứu thêm nữa cũng chẳng qiải quyết được vấn đề gì cả, tốt nhất là nên dừng ở đây thì hơn."
Nghe thấy vậy Phương Văn Nam không khỏi liếc mắt đánh giá lại Trương
Dương một chút. Nếu Trương Dương thực sự nghĩ như vậy thì cảnh giới của
hắn đã tăng lên được không ít rồi. Làm chuyện gì cũng phải có chừng mực, không phải là để cho người khác một con đường sống, mà chính là tự tạo
đường lui cho chính mình. Nếu lúc đòi làm sáng tỏ hết sự tình, càng liên quan tới nhiều người thì càng khó giải quyết, bản thân lại càng gặp
nguy hiểm hơn.
Đột nhiên Phương Văn Nam lại nói một câu: " Ta cũng thấy tiểu tử Cố Minh Kiện là người lòng dạ hẹp hòi!"
Trương Dương cũng nghĩ như Phương Văn Nam. Từ lúc rời khỏi bệnh viện,
Trương Dương cũng tự nhủ từ rầy về sau sẽ không tiếp xúc với Cố Minh
Kiện nữa, dù sao thằng nhãi này có thành kiến quá sâu với mình. Lại
nghĩ tới lúc chiều Cố Giai Đồng thương tâm mà khóc nức nở, Trương Dương
lại càng thấy khó chịu bực mình hơn.
Có Trương Dương ở đây, Tô Tiểu Hồng cũng muốn xin xỏ nhờ vả một chút: " Tiểu Trương à, chẳng là ta muốn mở một quán bar nhỏ ở khu phố cổ, cũng
đã chuyển đơn xin cấp phép lên trên rồi, chỉ cần chờ cục du lịch bên các ngươi phê duyệt nữa là xong. Ta cũng muốn nhờ ngươi giúp ta chuyện
này."
Trương Dương tủm tỉm cười nói: " Xem ra ngươi làm việc cũng khá nhanh
nhạy đó, hiện giờ đường vành đai khu phố cổ còn chưa được khởi công xây
dựng, vậy mà đã đệ đơn xin xây dựng quán bar rồi."
Tô Tiểu Hồng che miệng cười duyên: " Cái này chỉ là hạ thủ vi cường
thôi mà. Hơn nữa ta chỉ sợ sau này chỗ đó được xây dựng sửa sang lại thì giá đất lại tăng lên quá cao, ta muốn theo cũng không được. Các ngươi
tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng thì ta cũng bước đầu xây dựng cái cơ
ngơi nho nhỏ của mình, đến lúc các ngươi làm xong đường thì chắc cái
quán nhỏ của ta cũng có thể khai trương được rồi."
Trương Dương ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Phương Văn Nam rồi thấp
giọng hỏi: " Giám đốc Phương, ngài giải thích chuyện này thế nào đây?
Đây là chuyện cơ mật của thành phố, vậy mà ngài tùy tiện tiết lộ ra
ngoài như vậy sao?"
Phương Văn Nam ha hả cười lớn đáp trả lại: " Tô quản lý là người một nhà cả mà!"
Tô Tiểu Hồng chu cái miệng nhỏ xinh của mình lên phản bác lại: " Ta với ngươi đâu phải người một nhà? Hơn nữa, càng ngày ta càng nhận ra một
điều, nữ nhân chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể nhờ vả bất kỳ gã
nam nhân nào được."
Phương Văn Nam cùng Trương Dương đều nở nụ cười.
Phương Văn Nam nói: " Dự án xây dựng nâng cấp lại khu phố cổ diễn ra
khá thuận lợi. Dù sao mấy người bọn họ sống trong hoàn cảnh nghèo khó đã lâu, căn bản không ý thức được giá trị thực tế của mảnh đất mà họ đang
sống, bởi vậy mà quá trình giải phóng mặt bằng có mà còn cao hơn gấp cả
chục lần bây giờ nữa ấy chứ."
Trương Dương lại nói tiếp: " Thực tế mà nói thì khu đất của nhà máy dệt kia mới là phiền toái nhất, cũng vì một chỗ đó mà đến giờ vẫn không thể cho khởi công xây dựng công trình xây dựng đường vành đai."
Đột nhiên Phương Văn Nam lại nở nụ cười đầy bí hiểm, hắn thấp giọng nói: " Mỗi nơi đều có một quy tắc riêng. Có lúc thì tiền là giải quyết được, có lúc thì lại phải thêm một chút chất xúc tác nữa thì công việc mới
hiệu quả nhanh chóng được."
Nghe vậy trong lòng Trương Dương thoáng động. Chẳng lẽ hắn ám chỉ phải
động chút tay chân thì mới giải quyết được khu đất đó sao? Ngẫm lại ở
Giang Thành này thì Phương Văn Nam thừa năng lực làm việc đó. Trương
Dương cố ý hỏi ngược lại: " Ta chỉ sợ việc này sẽ khiến An Đức Hằng đau đầu mãi không thôi."
Phương Văn Nam mỉm cười nói: " Càng triển khai nhanh, càng mở rộng được dự án khu phố cổ thì lợi ích sau này đem lại càng lớn hơn gấp nhiều
lần."
Trương Dương cũng nở nụ cười tươi, nâng chén rượu lên cụng với Phương
Văn Nam: " Chúc giám đốc Phương ăn nên làm ra, tiền vào như nước."
" Chúc Trương trưởng phòng mau chóng được thăng quan tiến chức!"
Thấy hai gã tâng bốc lẫn nhau, Tô Tiểu Hồng cũng chỉ biết lắc đầu cảm
thán. Một kẻ thì lăn lộn nhiều năm cả trên thương trường lẫn chốn quan
trường, vừa có tiền lại vừa có quyền. Còn một người thì tuổi trẻ tài
cao, chỉ mới bước vào chốn quan trường chưa lâu nhưng danh tiếng lại như mặt trời giữa ban trưa, cả thành phố không ai mà không biết tên.
Uống cạn chén rượu, Trương Dương lại chuyển đề tài nói về nhận thức của
hắn trên chốn quan trường: " Mới đây tôi mới nhận ra được một điều,
thân là cán bộ nhà nước, dù rằng vẫn phải đi theo những định hướng của
Đảng và nhà nước, nhưng nhiều lúc cũng phải biết linh động, vượt ra khỏi những phạm trù quy tắc thường lệ, mà có lẽ người làm ăn buôn bán như
mấy vị cũng vậy, phải không giám đốc Phương?"
Làm sao Phương Văn Nam không nghe ra Trương Dương ẩn ý muốn nhắc nhở
chính mình, hắn mỉm cười: " Trương trưởng phòng cứ yên tâm, ta đã có
thể đưa tập đoàn Thịnh Thế lớn mạnh như ngày hôm nay, hiển nhiên sẽ
không ngu ngốc đi làm mấy việc trái pháp luật để tự hủy hoại công danh
sự nghiệp của mình. Chẳng là chỉ muốn giúp chính phủ giải quyết chút khó khăb thôi mà!"
Tô Tiểu Hồng nhẹ giọng phân tích tiếp: " Ý ngươi muốn nói, thương nhân có thể thay đổi lợi ích của mình?"
Phương Văn Nam gật nhẹ đầu cười nói: " Đúng vậy, lợi ích có nhiều loại, kinh tế, chính trị, xã hội... Chúng ta là người làm ăn, phải đặt lợi
ích lên hàng đầu. Lợi ích bên nào lớn hơn thì ta làm bên đó, đó cũng là
điều hiển nhiên mà thôi."
Rất nhiều quan điểm Trương Dương không mưu mà hợp với Phương Văn Nam.
Hơn một năm nay địa vị hắn càng lúc càng được nâng cao, cùng với đó là
cảnh giới, tầm nhìn, đầu óc phân tích sự việc càng được nâng cao rõ rệt.
Lúc Trương Dương trở lại căn biệt thự ở bên bờ hồ Nhã Vân thì đã là
10h30' tối. Căn biệt thự này là của Phương Văn Nam, hắn lấy danh nghĩa
tập đoàn Thịnh Thế mà xây. Chỗ này cảnh đẹp, lại khá yên tĩnh vắng vẻ
thưa thớt dân cư, vậy mà Phương Văn Nam lấy tiền cọc không cao. Tuy
không được bao nhiêu nhưng cũng không đến mức lỗ vốn.
Tuy rằng quan hệ với Phương Văn Nam không tệ, nhưng đã có những bài học
xương máu từ trước, Trương Dương vẫn cẩn thận mời Thường Hạo tới kiểm
tra xem có thiết bị theo dõi hay nghe lén gì không. Lúc chắc chắn không
có vấn đề gì, Trương Dương còn kêu hắn lắp đặt một hệ thống camera chống trộm ngoài cửa, đề phòng có người lẻn vào.
Trương Dương vừa xuống ô tô liền thấy Cố Giai Đồng mặc váy ngủ màu trắng đang đứng ở ban công tầng hai chăm chú nhìn mình.
Trương Dương nở nụ cười tươi chậm rãi đi vào nhà. Cố Giai Đồng vội vã
chạy xuống mở cửa cho hắn. Chắc hẳn nàng vừa mới tắm xong, mái tóc dài
đen mượt vẫn còn ướt sũng nước. Nàng oán hận trách móc hắn một tiếng: " Sao muộn như vậy mới chịu về!"
Trương Dương mỉm cười nói: " Uống rượu bàn chút chuyện với Phương Văn Nam thôi."
Cố Giai Đồng lườm nguýt hắn một cái lạnh lùng sửa lại: " Cùng uống rượu với cô nàng Tô Tiểu Hồng mới đúng."
Trương Dương gượng cười uể oải ngồi bệt xuống nền nhà cởi giầy: " Hôm nay sao vậy? Sao nghe mùi dấm chua nặng thế nhỉ?"
Cố Giai Đồng cũng ngồi xổm xuống đưa cho hắn cốc nước lọc rồi giúp hắn
cởi giày ra đi dép lê vào: " Trông nàng ta cũng xinh tươi lắm đó!"
Trương Dương nghe thấy vậy suýt chút nữa thì sặc nước: " Nói gì vậy?
Nàng ta là nữ nhân của Phương văn Nam, có cho ta cũng chẳng dám động
vào!"
Cố Giai Đồng vỗ vỗ đùi hắn mấy cái thật đau, giả bộ như không nghe thấy
gì: " Nhanh đi tắm rửa đi, người ngươi toàn mùi rượu thôi, khó ngửi
chết đi được."
Trương Dương hôn trộm Cố Giai Đồng một cái mới ba chân bốn cẳng chạy vào buồng tắm.
Lúc sau Trương Dương tắm xong, ngồi ở ghế sô pha Trương Dương liền kể lại chuyện tối nay cho Cố Giai Đồng nghe.
Cố Giai Đồng ngáp dài môt cái hờ hững nói: " Phương Văn Nam là người có năng lực, nhiều chuyện ở Giang Thành ta cũng không có khả năng giải
quyết được, tất cả đều giao cho hắn xử lý. Dù sao hắn cũng là người lâu
năm trong nghề, về phương diện này hắn rành hơn ta rất nhiều."
Trương Dương cũng chẳng thèm bận tâm nàng ta nói gì nữa. Nhìn thấy cái
cổ trắng muốt của Cố Giai Đồng, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ một cái.
Bị hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ mình, Cố Giai Đồng phải rùng mình một cái: " Đáng ghét, ngươi có thể thành thật một lúc được hay không?"
Trương Dương lắc đầu cười khổ: " Ai bảo ngươi có mỵ lực đáng sợ như vậy, thực sự không thể cưỡng lại được."
Cố Giai Đồng đỏ mặt mắng nhẹ một tiếng: " Lưu manh!"
" Nếu đã mang tiếng xấu như vậy thì ta cũng phải làm mấy việc lưu manh
mới phải chứ nhỉ?" Vừa nói Trương Dương vừa ngồi xích lại gần hơn.
Cố Giai Đồng lùi lại phía sau một chút, nghiêm mặt nói: " Ngươi đứng đắn một chút đi, bằng không ta báo cảnh sát bắt ngươi đó!"
" Cứ thử xem!"
Đột nhiên Cố Giai Đồng vùng dậy bỏ chạy lên tầng hai. Trương Dương đuổi theo chụp được tay trái nàng ta.
Cố Giai Đồng lại hung hăng quay đầu dùng tay thụi cho Trương Dương một cái.
" Dám đánh ta sao?"
" Ừ đó, ta đánh ngươi đó. làm sao nào?"
Từ ánh mắt nóng rực của hắn, Cố Giai Đồng liền chuyển ánh mắt xuống nhìn liền phát hiện tiểu đệ đệ hắn đang không ngừng ngóc đầu lên.
Trương Dương nở nu cười xấu xa thấp giọng nói: " Dám đánh ta, ta liền
dùng roi đánh lại." Nói xong Trương Dương liền cúi xuống khiêng Cố Giai
Đồng lên vai mình chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Bị Trương Dương đè nghiến xuống giường, Cố Giai Đồng vừa thẹn vừa giận,
cố gắng giãy ra tức giận mắng: " Trương Dương... Ngươi... Biến thái
... Mau thả ta ra...!"
" Ta sợ thả tay ra ngươi sẽ chạy mất!" Trương Dương ới tay giật tắt
chiếc đèn ngủ ở đầu giường. Cả căn phòng liền trở nên tối om.
Cố Giai Đồng cảm nhận thấy váy ngủ của mình bị hắn vén lên, nàng càng giãy dụa mạnh hơn: " Không được..."
Trong bóng tối Trương Dương hăng hắc nở nụ cười xấu xa, hắn thấp giọng
nói: " Ai bảo lúc nãy dám đánh ta. Ta đã nói sẽ dùng gậy đánh ngươi cho chừa mà..." Nói xong hắn liền hung hăng cho cái vật cứng rắn của mình
cắm sâu vào chỗ ướt át của Cố Giai Đồng.