- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 161: Đừng hỏi vì sao bị thiếu
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Lương Thành Long đang đi trên đường thì nhận được điện thoại gọi về, người gọi là chú hắn - Lương Chính Thiên.
Lương Chính Thiên ngồi trong phòng xem ti vi, sắc mặt không được tốt cho lắm, Lương Thành Long bước vào phòng ho khan một tiếng chào thúc thúc
rồi ngồi xuống đối diện Lương Chính Thiên.
Lương Chính Thiên đặt chiếc điều khiển tivi trên tay xuống bàn, vươn tay lấy một điếu thuốc để hút.
Lương Thành Long thấy vậy rút bao Trung Hoa ra mời.
Lương Chính Thiên không để ý đến hắn, cầm lấy bao Hồng Tháp Sơn trên mặt bàn.
Lương Thành Long cuống quýt lấy bật lửa châm cho hắn, lần này Lương
Chính Thiên không có cự tuyệt nữa, hút một hơi dài trầm ngâm không nói
gì.
Lương Thành Long cũng không nói gì, cứ yên lặng ngồi cho tới lúc Lương
Chính Thiên hút hết điếu thuốc, đập tàn thuốc vào gạt tàn xong hắn lúc
này mới lên tiếng: “Sự việc bách hóa dệt Đông Giang là người của ngươi
làm phải không?”
Lương Thành Long trước mặt thúc thúc không dám nói dối, liền gật đầu nói: “Dạ phải!”
“Vì sao?”
‘Thúc! Là không nuốt trôi được cái khẩu khí này!”
Lương Chính Tiên nheo mắt lại, Lương Thành Long lần thứ hai đưa ra bao
Trung Hoa mời thúc hắn, lần này Lương Chính Thiên nhận lấy, hút một hơi
xong nói: “Tiểu Long, ngươi đã rút lui khỏi vụ bách hóa dệt Đông Giang, ta không hỏi tới nguyên nhân, ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện
làm ăn của ngươi. Thế nhưng trước nay ngươi đối với miếng đất này luôn
có tham vọng, ngươi có thể rút lui khỏi đó nhất địmh là có nguyên nhân
gì.”
Lương Thành Long gật đầu nói: “Thúc, năm ngoái ở Bắc Kinh, ta có tiếp
nhận thi công một building ở Bắc Kinh, công trình này có chút vấn đề,
bất quá lúc nghiệm thu ta đã xử lý. Nhưng ta không ngờ là chuyện này
Vương Học Hải lại biết được.
Lương Chính Thiên đã hiểu vì sao lúc tối hậu cháu trai mình lại rút lui
không cạnh tranh miếng đất bách hóa dệt Đông Giang, hắn nói: “Thua thì
thua, nam nhân đại trượng phu sợ không ngóc đầu đậy nổi lại sao? Ngươi
gây ra cái chuyện kia là có ý tứ gì? Để làm gì?”
Lương Thành Long tức giận nói: “Không ngờ là Cố Minh Kiện cũng tham gia vào, ta không thể hiểu hắn và Vương Học Hải kia thế nào lại cùng một
chỗ. ”
Lương Chính Thiên thở dài: “Tiểu Long a! Ở Trung Quốc này làm bất cứ
việc gì đều phải hiểu một cái đạo lý đó là nắm đúng được cái cốt lõi, mà cốt lõi ở đây là gì? Trung Hoa là một quốc gia có luật pháp, muốn phát
triển được thì phải nắm rõ được luật pháp, lợi dụng những điểm có thể
lợi dụng mới nhanh chóng lớn mạnh được.” Hắn dừng lại một chút rồi nói
tiếp: “Ngươi gây chuyện về cái bách hóa dệt Đông Giang như thế, ta xem
chuyện này vị tất có thể kết thúc như thế. Ta thấy ngươi nên chủ động xử lý cho gọn gàng sự tình cái building ở Bắc Kinh đi!” Lương Chính Thiên
biết Vương Học Hải không phải là kẻ tầm thường, rất có khá năng hắn sẽ
điều tra ra được vào trả thù, sự tình building ở Bắc Kinh kia không lớn, nhưng cũng vướng víu khó xử lý, bởi nó không nằm trong phạm vi quyền
hạn, nếu như Vương Học Hải làm căng chuyện này sợ rằng Lương Thành Long
sẽ gặp nhiều khó khăn.
Lương Thành Long nhớ lại tối nay lúc đối thoại với Trương Dương, quan
điểm của thúc hắn và Trương Dương rõ ràng là giống nhau. Đám người Vương Học Hải vị tất đã chịu dừng lại, hắn hiện tại bắt đầu có chút hối hận,
xung động thật là ma quỷ, vì không nhịn được chút tức tối mới bày ra
chuyện này, nghĩ không ra bây giờ lại thành ra tự mang phiền phức tới
cho mình, hắn thấp giọng nói: “Đêm nay Trương Dương cũng vừa mới nhắc
nhở ta, hắn cũng nói Vương Học Hải nhất định sẽ gây chuyện về vấn đề
building ở Bắc Kinh, tất cả đều là do ta có phần xung động mà ra cả.”
Lương Chính Thiên vỗ vỗ vai hắn đạm nhiên cười nói: “Một khi đã ra bài, bài tẩy sớm muộn cũng phải đánh ra, đã như vậy thì phải triệt để giải
quyết, đừng để cho đối phương có cơ hội trở mình.”
‘Thúc! Ý người là?”
“Ngươi lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn cần ta
phải nhắc nhở ngươi nữa sao? Trên đời này, cái gì cũng thế, không có
địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Ta quên chưa nói
cho ngươi một điều, Trương Dương là con nuôi của La Tuệ Trữ - bà ta là
phu nhân của Văn phó thủ tướng!”
Nghe vậy Lương Thành Long không khỏi cảm thấy khiếp sợ, thúc thúc hẳn sẽ không lừa hắn làm gì, thảo nào mà một cán bộ cấp khoa như tiểu từ kia
lại luôn tỏ ra ngạo mạn như thế, nguyên lai sau lưng hắn là gia đình phó thủ tướng. Tuy rằng mình có thúc thúc là phó chủ tịch tỉnh Bình Hải,
nhưng đứng trước mặt Văn phó thủ tướng vẫn chưa là gì cả, vẫn phải thành thành thật thật. Bản thân mình thực sự là có mắt như mù, hắn không khỏi nhớ lại một đoạn ân oán giữa mìmh và Trương Dương, nguyên nhân lúc đó
là bởi sự tình, Cố Giai Đồng, sau lại lòng vòng xúi giục Ngụy Chí Thành
trả thù Trương Dương, giả như hắn biết chuyện này, sợ rằng ân oán lại
kết càng sâu.
Lương Chính Thiên thấp giọng nói: “Đem mọi phiền phức giải quyết cho
sạch sẽ, đừng để cho kẻ khác nắm được nhược điểm! Mặc dù là một cái đinh nhỏ thôi cũng có thể khiến ngươi tàn phế đó.”
Tối hôm nay cũng đang phiền muộn như Lương Thành Long còn có Cố Minh
Kiện, thậm chí so với Lương Thành Long hắn còn phiền muộn hơn. Mới một
lúc mà chai rượu đã thấy đáy, Vương Học Hải thấy hắn còn muốn uống nữa
liền nói: “Mượn rượu giải sầu càng sầu thêm thôi, Minh Kiện! Đừng uống
nữa!”
Trong đôi mắt Cố Minh Kiện đầy tơ máu, hắn giận giữ nói: "Ta thật không rõ vì sao bất kì việc gì ta làm đều là không đàng hoàng? Vì sao phụ
thân ta tin nghe người ngoài mà không tin tưởng ta.”
Vương Học Hải cười nói: “Minh Kiện a! Bọn họ đều là như thế cả, cha mẹ
ta cũng vậy, bọn họ cống hiến cả cuộc đời cho Đảng cho đất nước này rồi, cách nhìn nhận mọi việc khác với thế hệ chúng ta. Nhưng là vì thời đại
đã thay đổi, chúng ta có cách sống riêng của chúng, chỉ là bọn họ không
hiểu được chúng ta mà thôi.”
Cố Minh Kiện nâng chén rượu lên uống cạn: “Trong mắt cha ta, trong mắt tỷ ta, ta mãi là một đứa trẻ chỉ biết ăn chơi lêu lổng.”
Thực sự mà nói Vương Học Hải đúng là khinh thường loại như người Cố Minh Kiện, chẳng có cái bản lãnh gì mà lúc nào cũng tự cao tự đại cho mình
là tài giỏi. Nếu như không phải là vì cha hắn là bí thư tỉnh ủy Bình
Hải, thì Vương Học Hải còn lâu mới hợp tác với hắn. Vương Học Hải cười
nói: “Ngươi dự định làm thế nào?”
Cố Minh Kiện nói: “Có biện pháp nào nữa. Lão muốn ta phải rút lui, ta còn có biện pháp nào nữa a?”
Vương Học Hải gật đầu: “Nếu thái độ của Cố bí thư rõ ràng như thế, thì
ngươi cũng nên nghe theo. Chuyện này để bàn với An Đức Hằng xem như thế
nào cho chu toàn, ngươi cũng là một phần trong chúng ta, giả như tất cả
chúng ta đều phải rút lui thì thực sự là đáng tiếc a. ”
Cố Minh Kiện thực sự cũng không muốn rút lui chút nào, hắn rất muốn làm
lên một phen đại sự, bất quá tưởng tượng lại cơn giận lôi đình của phụ
thân hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Vương Học Hải cười nói: “Ngươi trước hết nên nghỉ ngơi một chút, chuyện này đợi An Đức Hằng trở lại, chúng ta sẽ bàn bạc kĩ lại.” Lúc này từ
ngoài cửa có một cô nàng đi vào, Vương Học Hải cười cười nói: “Ta còn
có chút việc, để cô nương xinh đẹp này nói chuvện với ngươi vậy!”
Nàng ta nũng nịu nói: “Cố công tử, có cần ta uống cùng vài chén không?”
Cố Minh Kiện gật đầu nâng chén rượu lên, nữ lang kia lắc lư thân mình đi đến bên cạnh hắn, trên người nàng ta toát ra một mùi vị nước hoa rất
kích thích, hắn bỗng lao tới nắm lấy vai đẩy nàng ta ngã ra ghế sôpha.
Trương Dương lúc này đang đưa Cố Giai Đồng về từ bữa gặp mặt tại Cư Tửu
Ốc, tối nay hắn đã thi triển tài nghệ khiến cho hai cao thủ Nhật Bản ở
đó phải phục sát đất, đồng thời cũng khiến cho Cố đại tiểu thư đối với
hắn càng thêm si mê. Cố Giai Đông ôm chặt hắn đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nhiệt nếu như không phải phụ thân tìm nàng có việc, nhất định nàng sẽ không ly khai hắn bây giờ.
Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên mũi nàng cười nói: “Mau đi đi, đừng để
cha ngươi lo lắng!” Hắn ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn phòng Cố Duẫn Tri
vẫn đang sáng.
Cố Giai Đồng lưu luyến không rời ôn nhu nói: “Ta không nỡ rời ngươi.”
Trương Dương cười nói: “Ngươi yên tâm, về ngủ sớm đi, ngày mai ta bồi thường ngươi.”
Cố Giai Đồng nhìn theo chiếc xe của hắn rời đi khuất bóng mới quay người đi vào trong nhà.
Dưỡng Dưỡng lúc này đã ngủ, đèn trong thư phòng Cố Duẫn Tri vẫn sáng
nhưng người thì không có trong phòng mà đang đứng ở ngoài ban công. Nghe thấy tiếng bước chân nữ nhi, Cố Duẫn Tri cũng không có quay đầu lại,
ánh mắt vẫn nhìn xa xăm phía bầu trời đêm.
Cố Giai Đồng điều chỉnh lại nội tâm một chút rồi đi tới bên cạnh chào phụ thân.
Cố Duẫn Tri thấp giọng nói: “Ngươi và Minh Kiện lúc còn bé đều rất
thích ngồi ngắm trời đêm, ngắm các vì sao, nghe ta kể chuyện Ngưu Lang
Chức Nữ!”
Cố Giai Đồng ôm lấy cánh tay lão: “Cha, ta vẫn nhớ rõ, ngày đó cha
thường kể rất nhiều chuyện, chúng ta hồi đó vô cùng thích thú.”
Ngón tay Cố Duẫn Tri chỉ lên bầu trời: “Ta lúc đó còn dạy cho các ngươi biết bắc đẩu thất tinh.” Trên khuôn mặt Cố Duẫn Tri lộ ra một nụ cươi
ấm áp.
Cố Giai Đồng nhìn biểu tình của phụ thân mà cảm thấy ấm áp, nàng minh
bạch vì sao phụ thân lại đột nhiên nhớ tới những chuyện này, đệ đệ gây
chuyện đối với phụ thân gây xúc động rất lớn.
Cố Duẫn Tri nói: “Minh Kiện vẫn chưa về a! Các ngươi không may mất mẹ
từ sớm, ta lại cứ chuyên chú công tác, quên mất giáo dục lẫn định hướng
cho các ngươi, Cố Minh Kiện như vậy kì thực lỗi của ta rất lớn.”
Cố Giai Đồng lắc lắc đầu nói: “Không! Chuyện này là do con làm không tốt, là do con quản đệ đệ không tốt!”
Cố Duẫn Tri nói: “Giai Đồng a! Ta thủy chung vẫn cho rằng bất luận có
năng lực như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không thẹn với lương tâm là
đủ, còn muốn làm một người tốt, trừ phi là thành tiên nhân!”
Cố Giai Đồng nhỏ giọng: “Cha, người yên tâm, ta sau này nhất định sẽ
quản chặt Minh Kiện, không để cho nó tiếp tục mắc sai lầm.”
Cố Duẫn Tri gật đầu, hướng trọng tâm câu chuvện từ nhi tử sang chuyện
khác, thanh âm lão trầm trầm: “Ngụy Chí Thành xảy ra chuyện!”
Cố Giai Đồng khó hiểu: “Sao ạ? Bệnh lại tái phát sao?”
Khóe môi Cố Duẫn Tri cười khổ: “Hắn tham ô của công không ít, qua điều
tra vào khoảng năm mươi vạn. Chiều nay ta mới hay tin này.”
Trong lòng Cố Giai Đồng trầm xuống, nàng đương nhiên biết vì sao hắn lại làm như vậy. Mặc dù chưa bao giờ Ngụy Chí Thành nói ra, nhưng nàng đoán rằng hắn biết bản thân hắn cũng chẳng sống được bao nhiêu lâu nữa, cho
nên muốn lưu lại một chút ít cho mẹ con Hà Lạc. Người ta khi đối mặt với sinh tử thường xuyên làm ra một số sự tình phi lý, mà Ngụy Chí Thành
cũng chính là đang như thế.
“Cha, có chuyện con vẫn chưa từng nói.” Cố Giai Đồng do dự dừng lại một
chút, rồi rốt cuộc cũng nói: “Con và Ngụy Chí Thành đã ly hôn rồi.”
Cố Duẫn Tri nhìn nữ nhi, không hiểu sao khi nghe nàng nói tin này ra lão lại cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ bởi trong lòng lão vẫn luôn áy náy vì cuộc hôn nhân chính trị này mà trước nau nữ nhi vẫn chưa từng được
hưởng hạnh phúc.
Cố Giai Đồng ngập ngừng: “Cha! Chuyện này liệu...”
Cố Duẫn Tri nói: “Căn cứ khung hình phạt thì ngoài tịch biên tài sản
xung công, khả năng là sẽ là tù chung thân, nếu có tình tiết nghiêm
trọng thì rất có thể tử hình.”
Cố Giai Đồng thật không ngờ chuvện này lại nghiêm trọng như thế, sắc mặt nhất thời tái đi. Số phận Ngụy Chí Thành cũng thật là, Trương Dương vất vả biết bao nhiêu mới cứu được hắn, thế mà nháy mắt hắn đã phải vào
ngục giam, thậm chí có thể phải đối mặt với án tử hình.
Cố Giai Đồng tới trại giam Bắc Sơn thăm Ngụy Chí Thành, chi có vài ngày
không gặp Ngụy Chí Thành trông đã tiều tụy đi rất nhiều, đầu tóc rối
bời, trong đó không ít những tóc bạc, khuôn mặt anh tuấn cũng có những
nếp nhăn. Một người vừa thoát khỏi cái chết, sau đó lại rớt xuống vực
sâu như từ sự sống tiếp cận tới cái chết, có thể coi như trong thời gian ngắn này hắn được trải qua hết buồn vui của đời người. Thật sự là phúc
họa khó lường, Cố Giai Đồng nhìn hắn qua vách thủy tinh, mặc dù hắn cố
làm ra vẻ thoải mái nhưng nhãn thần vẫn biểu lộ rõ ràng sự u buồn và
tuyệt vọng.
Cố Giai Đồng cầm lấy điện thoại, gõ gõ vào tấm thủy tinh, Ngụy Chí Thành mới nhấc điện thoại bên này lên.
“Ngươi có khỏe không?” Cố Giai Đồng hỏi.
Ngụy Chí Thành gật đầu, vành mắt hơi có chút đỏ: “Ta vốn nghĩ mình sẽ
chết, nên ta muốn cấp cho hai mẹ con nàng một chút để sau này có thể
sống tốt.”
Cố Giai Đồng không nói gì, nàng có thể hiểu được nguyên do đó từ trước,
thế nhưng dù sao số tiền đó cũng không phải là thuộc về hắn, hắn dùng
thủ đoạn đoạt lấy như vậy cũng gây hại cho bao nhiêu người khác.
Ngụy Chí Thành nói: "Ta không có gì áy náy trong lòng cả, nguyên lai
được sống cũng đã là một ân huệ quá lớn đối với ta rồi. Ta đã thuê luật
sư, nhưng khả năng là vẫn vài chục năm.”
Cố Giai Đồng nói: “Cứ yên tâm cố gắng cải tạo thế nào cũng được giảm
khung hình phạt, hơn nữa vẫn chưa tới lúc tuyên án, đâu cần bi quan như
thế.”
Ngụy Chí Thành, nói: “Giai Đồng, ta sợ rằng không có ta chiếu cố hai mẹ con Hà Lạc sẽ có chuyện, ngươi.."
Cố Giai Đồng thở dài cắt đứt lời hắn: “Ngươi không cần phải nó, tự
nhiên ta sẽ chiếu cố hai mẹ con nàng ta. Sau khi nàng ta sinh hài tử, ta sẽ an bài một vị trí cho nàng ta đi làm.”
“Cảm ơn ngươi!” Ngụy Chí Thành xúc động nói.
Cố Giai Đồng an ủi hắn: “Ngươi vẫn còn trẻ, ra tù vẫn còn cơ hội, ta
tới chính là muốn nói cho ngươi, không nên vì chuyện này mà bi quan thất vọng.”
Trương Dương lúc này trở lại trường Đảng tỉnh học, hắn nguyên bản chuẩn
bị sau khi kết thúc khóa học thì quay trở lại Giang Thành, thế nhưng
bỗng nhận được điện thoại của mẹ nuôi La Tuệ Trữ, bà muốn hắn tới Bắc
Kinh một chuyến, thiên trì tiên sinh đột nhiên đổ bệnh, La Tuệ Trữ muốn
hắn tới xem bệnh cho lão. Đối với yêu cầu cùa bà, tự nhiên là Trương
Dương sẽ không từ chối, huống chi hắn đối với thiên trì tiên sinh cũng
rất là kính ngưỡng. Cùng Cố Giai Đồng nói mấy câu qua điện thoại, hắn
lập tức mua vé máy bay đi Bắc Kinh.
Trương Dương lúc đăng kí mua vé cũng gặp một người quen ở đó, đó là chủ tịch tập đoàn Phong Dụ - Lương Thành Long.
Lương Thành Long không đi tới Bắc Kinh một mình mà mang theo bạn gái hắn - Bạch Yến.
Lúc gặp nhau, cả hai chỉ rất khách khí nói chuyện, lúc xuống sân bay,
Trương Dương vốn định bắt taxi đi, nhưng Lương Thành Long vốn có tài xế
riêng ở Bắc Kinh liền chủ động mời: “Trương trường phòng đi đâu? Ta đưa ngươi đi luôn.”
Tháng sáu ở Bắc Kinh thời tiết vô cùng oi bức, Trương Dương cũng không có cự tuyệt mà tự nhiên mở cửa xe ngồi vào trong.
Lương Thành Long cười nói: “Cũng thật là trùng hợp a, chúng ta lại có thể gặp nhau và đi cùng máy bay tới Bắc Kinh này.”
Trương Dương nhìn Lương Thành Long và Bạch Yến: “Tới Bắc Kinh du lịch a?”
Lương Thành Long gật đầu: “Một phần! Chủ yếu vẫn là vì có công việc.”
Bạch Yến một bên cười nói: “Ta nhiều năm rồi chưa tới Bắc Kinh, nhất
định lần này phải tham quan cho kĩ, ăn uống các món ăn đặc sắc mới
được.”
Trương Dương cười nói: “Nhắc tới món ăn, ta biết một nơi, nó là Nông
gia tiểu viện, ở chỗ của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương. Món ăn vô
cùng đặc sắc không nơi đâu có được.”
Lương Thành Long biết Trương Dương từng đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn
phòng đại diện huyện Xuân Dương, hắn cười nói: “Nếu Trương trưởng phòng buổi tối rảnh rỗi thì chúng ta cùng tới đó. Có câu tha hương ngộ cố
tri, chúng ta coi như là cũng có duyên a!”
Trương Dương cười cười, hắn và Lương Thành Long thì tính là cái gì bạn
với bè, hắn cũng chẳng có dự định ăn tối với Lương Thành Long, mỉm cười
từ chối: “Tối nay ta có việc bận mất rồi, thật ngại quá. À, hiện tại cứ đưa ta về văn phòng huyện Xuân Dương đi!”
Lương Thành Long cũng không có miễn cường hắn, bảo tài xế lái xe chạy
tới văn phòng huyện Xuân Dương. Trương Dương đã khoảng bốn tháng không
tới đây, bước chân vào đại môn, thấy hoa cỏ tươi tốt rất nhiều, so với
lúc trước thì mọi thứ cũng chỉnh tề hơn. Mấy phòng trong ở đây đều có
lắp điều hòa, giờ này chắc các nhân viên đều chui vào trong phòng tránh
nóng.
Trương Dương đi tới văn phòng chủ nhiệm gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm của Vu Tiểu Đông: “Mời vào!”
Trương Dương đẩy cửa đi vào.
Vu Tiểu Đông vẫn chăm chú xem tờ báo nói: “Có chuyện gì thế?”
Trương Dương ho khan một tiếng.
Vu Tiểu Đông lúc này mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương
Dương nàng ta đứng bật dậy, không khỏi kinh hỉ hét lên một tiếng:
“Trương chủ nhiệm! Cơn gió nào thổi ngươi tới đây thế này?”
Trương Dương tươi cười nói: “Ta nói Vu tỷ a! Có gì mà phải cả kinh thế chứ.”
Vẻ mặt Vu Tiểu Đông vui vẻ hớn hở: “Ta vui vẻ đó mà!” Nàng đứng dậy lấy trong tủ lạnh ra một chai nước mát đưa cho Trương Dương.
Trương Dương tiếp lấy chai nước, tu một hơi rồi nói: “Vu tỷ, ta có việc ở lại Bắc Kinh vài ngày, ngươi sắp xếp cho ta ở lại đây luôn nhé.”
Vu Tiểu Đông tươi cười: “Tốt thôi!”
“Vẫn căn phòng cũ của ta nhé. Quen cái phòng ấy rồi!”
Vu Tiểu Đông lắc đầu: “Cái này thì không được, căn phòng đó có người đang ở rồi!”
Trươg Dương ngạc nhiên: “Xuân Dương có người lên đây sao?”
Vu Tiểu Đông gật đầu: “Tần bí thư! Hôm trước nàng tới Bắc Kinh tham dự hội nghị gì đó, phỏng chừng cũng phải một tuần.”
Trương Dương thực sự là kinh hỉ, nghĩ không ra lần này Tần Thanh lại tới Bắc Kinh, hai hôm trước nói chuyện với nàng qua điện thoại cũng không
thấy nàng nói gì tới chuyện này.
Vu Tiểu Đông nói: “Ngươi ở phòng cạnh phòng Lưu Đại Trụ vậy! Được rồi, tối nay ăn gì để ta còn bảo họ sớm chuẩn bị.”
Trương Dương nói: “Tối nay ta còn có việc, có thể muộn mới về. Như vậy
đi, ngươi chuẩn bị phòng cho ta, hành lý cứ cất vào trong đó trước.
Nhưng đừng nói cho Tần bí thư nhé!”
Vu Tiểu Đông hơi lấy làm lạ, bất quá lập tức minh bạch, ở Xuân Dương ai
mà chẳng biết giữa Tần Thanh và Trương Dương có chút quan hệ. Trương
Dương không muốn để cho nàng ta biết hẳn là muốn cấp cho nàng ta một sự
kinh hỉ đây.
Trương Dương vào phòng tắm rửa thay quần áo sau đó mới liên hệ lại cho La Tuệ Trữ.
La Tuệ Trữ nghe nói hắn đã tới Bắc Kinh thì mừng lắm, bảo hắn lập tức tới chỗ Thiên trì tiên sinh cùng luôn.
Văn phòng Xuân Dương đã mua một chiếc Santana, thế nhưng giờ Tần Thanh
đang ở đây, xe tự nhiên là để cho nàng sử dụng. Vu Tiểu Đông định an bài xe cộ cho hắn, nhưng hắn cự tuyệt, dù sao hiện tại hắn cũng không phải
là cán bộ của huyện Xuân Dương.
Trương Dương đi taxi tới chỗ Thiên trì tiên sinh. Ngoài cửa thấy đỗ một
chiếc xe đỏ có rèm che, hắn lập tức nhận ra La Tuệ Trữ đã tới rồi.
Trương Dương đẩy cổng đi vào, thấy Văn Linh mặc một bộ váy dài màu đen
đang đứng trong sân, đôi mắt chăm chú nhìn lên tường không biết là đang
suy nghĩ điều gì?
Trương Dương đối với vị tỷ tỷ này thập phần khó hòa đồng, hắn cảm giác trên người nàng cứ có một vẻ quỷ dị khó nói lên lời.
Trương Dương bước chân nhè nhẹ, thế nhưng Văn Linh vẫn nghe thấy quay
lại, màu da nàng vẫn tái nhợt như thế, thân hình cũng vẫn mỏng manh tới
mức cảm giác một cơn gió mạnh cũng thổi bay được nàng.
Trương Dương tươi cười chào: “Linh tỷ!”
Văn Linh gật đầu chỉ vào mấy tường đá nói: “Ngươi có thấy những đường
khắc này rất kì lạ hay không? Phảng phất ẩn chứa một cách dụng lực liên
miên bất tuyệt!”
Trương Dương hiếu kì nhìn theo, nhưng không thấy có gì đặc biệt cả,
nhưng phiến đá này là cho Thiên trì tiên sinh cất dấu, hắn nhẹ giọng
hỏi: “Linh tỷ cũng am hiểu thư pháp?”
“Học qua một ít! Cũng từng được Thiên trì tiên sinh chỉ điểm qua.”
Trương Dương gật đầu nói: “Gần đây có gặp Đỗ ca không? Đã lâu lâu ta không có liên hệ với hắn.”
Văn Linh nghe thấy hắn nhắc tới Đỗ Thiên Dã thì hơi nhíu mày, trong đôi
mắt toát lên một vẻ lạnh nhạt hỏi: “Ngươi và hắn rất thân sao?” Một câu
nói khiến cho Trương Dương định nói thêm mấy câu nữa cũng nghẹn trở lại, xem ra tình cảm hai người tiến triển gần như bằng không. Trương đại
quan nhân cũng chẳng nhàn rỗi mà quản chuyện này, vội tìm cách rút lui:
“Linh tỷ, ngươi cứ ở đây, ta đi xem tình huống Thiên Trì tiên sinh.”
Vàn Linh nói: “Tiên sinh hẳn là không có việc gì đâu!”
Trương Dương có chút khó hiểu nhìn Văn Linh, vị tỷ tỷ này thực sự là càng ngày càng kỳ quái.
Lúc này La Tuệ Trữ từ bên trong đi ra, bà mừng rỡ đón Trương Dương: “Trương Dương, tới sớm vậy a!”
Trương Dương thân thiết chào một tiếng mẹ nuôi xong rồi nói: “Con đang
học tại trường Đảng Đông Giang, về cơ bản là chương trình học kết thúc
rồi. Đang chuẩn bị quay về Giang Thành thì nhận được điện thoại của mẹ
nên tới đây luôn.”
La Tuệ Trữ cười nói: “Lão sư mấy hôm nay ăn uống kém, tinh thần cũng
không tốt, thân thể cứ khó chịu, đi bệnh viện kiểm tra cũng không phát
hiện ra cái gì, ta không có biện pháp nào nên đành nhờ ngươi.
Trương Dương gật đầu rồi đi cùng bà tới phòng của Triên Trì tiên sinh.
Thiên Trì tiên sinh đang nằm trên ghế, thần thái đích xác không tốt cho
lắm, bất quá thần trí vẫn thanh tỉnh, thấy Trương Dương, lão mỉm cười
gật đầu: “Tới rồi đó a!”
“Chào tiên sinh.!” Trương Dương đối với vị lão sư này rất là tôn kính.
Hắn bắt đầu kiểm tra mạch cho Thiên Trì tiên sinh, khiến cho Trương
Dương thấy kì quái là mạch tượng Thiên Trì tiên sinh giống như là trúng
độc vậy, kiểm tra kĩ một lượt thân thể không thấy có vết thương gì.
Trương Dương hỏi: “Tiên sinh mấy ngày nay có ăn uống cái gì dị thường
không?”
"Ta ăn uống luôn có quy luật cả, đều cho Ngô mụ phụ trách, hẳn là không có bất luận vấn đề gì.”
Trương Dương đứng dậy, La Tuệ Trữ nhẹ giọng hỏi: “Trương Dương! Giờ thế nào?”
“Tới nhà bếp kiểm tra một chút! ” Hắn đi tới nhà bếp nói chuyện với Ngô
mụ, Ngô mụ đã ở đây làm cho Thiên trì tiên sinh hơn mười năm, đương
nhiên là có thể tin được. Trương Dương hỏi bà tình hình ăn uống mấy ngày qua của tiên sinh thế nào.
Từ như lời Ngô mụ nói ra thì không thấy có bất luận điểm nào không hợp
lý. Trương Dương xem xét nhà bếp một chút, nhíu mày suy nghĩ, không phải là do ăn uống, cũng không phải bị độc trùng cắn, như vậy thì chỉ còn
một khả năng đó là ngửi phải khí độc.
La Tuệ Trữ hiếu kì hỏi: “Ngươi hoài nghi là tiên sinh bị trúng độc?”
Trương Dương hỏi: “Trước khi cảm thấy khó chịu, tiên sinh đã làm gì?”
La Tuệ Trữ chưa trả lời thì Ngô mụ bên cạnh đã nói: “Tiên sinh luyện quyền!”
Trương Dương vội hỏi: “Luyện ở đâu?”
Ngô mụ chỉ khoảng sân phía nam: “Gần đây đều là ở kia!”
Trương Dương chậm rãi đi tới, hắn kiểm tra tỉ mỉ chung quanh chỗ đó. La
Tuệ Trữ chẳng hiểu Trương Dương làm cái gì, liền đi sang chỗ nữ nhi
mình, thấy nàng cũng đang chăm chú nhìn Trương Dương, bà vươn cánh tay
định nắm lấy tay nàng thì nàng ta lại né ra: “Đừng đụng vào con!”
Thái độ lạnh lùng của Văn Linh không khỏi khiến cho trong lòng La Tuệ
Trữ đau xót vô cùng, từ lúc tỉnh lại nàng ta dường như thay đổi thành
một con người khác, cho dù đối mặt với cha mẹ cũng không có một chút
tình cảm nào. Mặc dù bình thường La Tuệ Trữ biểu hiện ra vẫn không có
việc gì, nhưng trong lòng vô cùng đau xót.
Trương Dương rốt cuộc cũng phát hiện ra một bụi hoa màu tím nhạt nhỏ
trông rất lạ, hắn nhíu mày, nhìn kĩ cánh hoa, tuy rằng còn ngồi cách một khoảng nhưng cũng cảm thấy một mùi gì đó. Trương Dương nín thở, rút một cây ngân châm ra đâm lên cánh hoa một cái, một màn kì dị xuất hiện, chỗ cái hoa bị ngân châm đâm vào từ màu tím nhạt chuyển sang màu hồng, sau
đó là màu hồng phấn, từ từ nhạt dần rồi thành màu trắng.
La Tuệ Trữ và Văn Linh thấy vậy đều kinh ngạc, đang định muốn tiến tới.
Trương Dương ra hiệu không được để ngăn hai ngươi tiến tới. Hắn đứng dậy bước ra nói: “Thiên trì tiên sinh là trúng độc thật, loại thực vật này
là Thận Vụ hoa, mùi hoa có độc tính, độc tính vào lúc sáng sớm là tản ra mạnh nhất mà lúc đó chính là lúc là tiên sinh luyện quyền, cho nên hít
nhiều mới bị trúng độc.”
La Tuệ Trữ kinh ngạc hỏi: “Vậy giải độc này thế nào?”
Trương Dương cười nói: “Chính rễ cây của loại hoa này lại là thuốc giải
độc!” Hắn đi tới nhổ cây hoa đó lên, thân cây và hoa bé tí nhưng bộ rễ
có vẻ lớn hơn nhiều. Trương Dương đưa cho Ngô mụ dặn dò cách làm cẩn
thận để cho Thiên trì tiên sinh dùng.
Văn Linh hỏi: “Sao tự nhiên nó lại xuất hiện ở đây?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Đây là một loại hoa dại rất ít xuất hiện, có
lẽ cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi! Bất quá theo như ta biết, độc thảo lạ và độc trùng thường làm bạn. Nhất định chu vi xung quanh đây sẽ có độc
trùng.”
Vàn Linh uể oải vươn vai một cái: “Ta mệt rồi, mẹ, lúc nào thì về vậy?”
La Tuệ Trữ nói: “Ngươi bảo tiểu Trần đưa về trước đi, ta muốn ở lại.”
Văn Linh gật đầu xoay người đi luôn, thậm chí chẳng thèm chào Trương Dương lấy một câu.
La Tuệ Trữ nhìn bóng lưng nàng rời đi mà không khỏi thở dài, Trương
Dương biết tâm sự trong lòng nàng, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ nuôi, thời gian
rồi sẽ đưa mọi thứ về nguyên gốc của nó thôi!”
La Tuệ Trữ cười xót xa: "Ta đã chờ đợi mười năm, chờ tới khi nó tỉnh lại thì nó lại thành một người xa lạ, không biết còn phải chờ bao lâu nữa
nữ nhi của ta mới trở lại đây.”
Trương Dương trầm ngâm: “Gần đây linh tỷ hay tới đây sao?”
La Tuệ Trữ gật đầu: “Ừ, nó thường tới học thư pháp từ tiên sinh.”