- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 175: Sinh tử giác đấu
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Trương Dương đúng giờ nhận
được điện thoại của Dương Thủ Thành, hẹn hắn 11:30 sáng tại lầu ba đệ
nhất bách hóa Tĩnh An. Sự tình tiến triển xem ra rất thuận lợi. Trương
Dương đến sớm năm phút đồng hồ. Trong tay hắn cầm túi du lịch, bên trong chứa năm mươi vạn tiền mặt. Bởi vì hôm nay là thứ bảy nên cửa hàng rất
đông khách. Trương Dương đảo mắt nhìn bốn phía nhưng cũng chưa tìm được
bóng dáng Dương Thủ Thành đâu. Hắn kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, một lúc sau điện thoại vang lên, lần này số điện thoại đổi thành điện thoại di động, Dương Thủ Thành thấp giọng nói: “Ngươi đến quầy bán đồ nam
giới Thái Bình điểu! Không cần phải tắt điện thoại, cứ một mực đi tới!”.
Trương Dương chậm rãi đi tới, rốt cục nhìn ở góc đông nam có quầy trang
phục nam giới Thái Bình điểu nhưng Dương Thủ Thành vẫn không lộ diện.
Trương Dương thấp giọng nói: “Tiền ta đã mang đến toàn bộ, ngươi có thể
đi ra, chúng ta hảo hảo nói chuyện!”.
“Hảo......” Thanh âm Dương Thủ Thành đột nhiên trở nên kích động: “Hỗn đàn, ngươi lại dẫn theo những người khác!”.
Trương Dương khẽ giật mình, hắn đã nhìn thấy một người mặc áo T-shirt
màu trắng, quần tây màu lam nhạt từ trong phòng thay quần áo đi ra, tuy
hắn đeo kính mắt, cằm dán một chòm râu nhưng Trương Dương liếc một cái
vẫn nhận ra hắn. Dương Thủ Thành lúc này xoay người chạy về phía chánh
tây, nơi có cầu thang chạy tới.
Trương Dương nhìn về phía bên phải thì phát hiện ra có hai gã nam tử
dáng người to lớn cũng đồng thời phát động, bọn họ đuổi theo về phía
Dương Thủ Thành. Khi Dương Thủ Thành vọt tới cầu thang thì thấy hai gã
nam tử sắp tới gần, hắn đột nhiên cao giọng hét lớn: “Có bom!”. Hiện
trường lập tức lâm vào một mảnh hỗn loạn, khách hàng bị tiếng hét bất
thình lình làm cho sợ hãi.
Hiện trường hỗn loạn hiển nhiên là ảnh hưởng đến tốc độ truy đuổi của
hai gã nam tử. Trương Dương vác túi du lịch trên vai, hắn tách đám người đang hỗn loạn chen chúc ra rồi lặng yên tiến về phía hai gã nam tử kia. Lúc này chợt có một tiểu nam hài khóc lên thất thanh do bị người khác
chen lấn đẩy ngã, Trương Dương vội xông về phía trước ôm lấy sau đó giao cho phụ thân nam hài đứng một bên đang hoảng sợ không thôi.
Nhưng chỉ trì hoãn một chút như vậy Trương Dương đã rớt lại phía sau,
hai nguời kia cơ hồ đã đồng thời tới gần cửa thang còn Dương Thủ Thành
đã thành công chạy trốn lên lầu hai.
Trong hai tên nam tử kia có một gã cảm nhận được sự tồn tại của Trương
Dương, hắn xoay người lại nhưng không đợi hắn thấy rõ mình Trương Dương
đã tung một quyền đánh vào cằm hắn. Trương đại quan nhân trong khoảng
thời gian này luyện quyền anh chăm chỉ nên lực lượng rất lớn, đánh cho
người này bay ngược lại, va vào người hai khách hàng sau đó lại ngã sấp
xuống cầu thang.
Thấy vậy đồng bạn hắn rút từ trong lòng ra một thanh mã tấu rồi hung
hăng đấm vào sườn trái Trương Dương, Trương Dương khẽ vươn tay đã nắm
được cổ tay hắn rồi dùng sức vặn một cái, đoạt lấy thanh mã tấu trong
tay hắn sau đó dùng đao kề sát cổ hắn giận dữ hét lên: “Ai sai ngươi
tới?".
“Ta là cảnh sát!” Nam tử kia đâu đến mức kêu thảm thiết nói. Lúc này tại cửa thang cuốn lầu hai xuất hiện sáu bảo vệ, bọn họ đưa tay chỉ về
hướng Trương Dương nói: “Bắt lấy hắn!”.
Trương Dương đẩy tên nam tử kia ra, hắn nhảy vọt lên không rồi đạp mũi
chân vào tay vịn thang cuốn mà chuyển lên lầu hai. Lần này việc hắn tới
Tĩnh An thập phần bí ẩn, hắn không muốn tạo thành động tĩnh quá lớn. Hai gã nam tử bị hắn đánh bại hét lớn: "Nhanh bắt lấy hắn, chúng ta là cảnh sát!”.
Lúc này Trương Dương đã lên tới lầu ba nhưng mới ra đến cửa thang cuốn
thì có một gã bảo vệ giơ gậy đánh vào đỉnh đầu hắn. Trương Dương vung
tay gạt ra đồng thời thân thể cấp tốc vọt tới trước, dùng đầu vai huých
một cái, đem tên bảo vệ kia hất lên không ném ra ngoài.
Bởi vì vừa rồi Dương Thủ Thành hét lên đe dọa có bom nên trên lầu ba lúc này không còn lại bao nhiêu người. Trương Dương lại tiếp tục leo lên
lầu bốn, lúc này cửa hàng đã phát radio trấn an khách hàng nên tình thế
hiện trường thoáng cái đã được khống chế.
Trương Dương theo thang lầu một mực đi lên tầng bảy rồi một cước đá tung cửa tầng thượng. Sau khi lên tới tầng thượng hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy Dương Thủ Thành đang đi ra cửa chính rồi leo lên một chiếc xe taxi hướng về đường Thượng Hải chạy đi.
Trương Dương căm tức không thôi, hắn tuy không rõ hai gã vừa truy đuổi
Dương Thủ Thành kia đến cùng có đúng là cảnh sát hay không nhưng hắn
biết hôm nay đã có phiền toái. Trương Dương không muốn liên lạc với cảnh sát quá sớm, lúc này hắn men theo đường ống thoát nước trượt từ lầu bảy xuống dưới. Không bao lâu sau đã rơi xuống một cái hẻm nhỏ đằng sau
bách hóa.
Hai người qua đường ngạc nhiên nhìn hắn. Trương Dương hung hăng trừng
mắt nhìn bọn họ: “Nhìn cái gì?”. Có câu là quỷ còn sợ ác nhân, hai
người qua đường sợ tới mức vội vàng chạy đi, cũng không dám nhìn về phía Trương Dương một cái.
Trương Dương cũng không dám đi ra bài đỗ xe lấy xe mà đi vào một quán ăn đối diện, chọn lấy một cái bàn gần cửa sổ ngồi xem động tĩnh. Không bao lâu sau có năm chiếc xe cảnh sát lao đến, Trương Dương nhìn thấy một
cái thân ảnh to lớn quen thuộc, đó chính là Cục trưởng phân cục Bình
Đông Khâu Vĩ Nghiệp. Lần trước hắn đến Tĩnh An đã từng bị cuốn vào vụ án nhân mạng ngoài ý muốn do đua xe ngầm mà bị dẫn tới phân cục Bình Đông
cho nên Trương Dương đối với thân hình to lớn của Khâu Vĩ Nghiệp có chút ấn tượng.
Chốc lát sau hắn nhìn thấy cảnh sát cùng hai gã nam tử mặc thường phục
đi ra, bọn họ cũng không bị còng tay mà còn đứng ở cửa ra vào nói chuyện với Khâu Vĩ Nghiệp một lúc, từ tình huống mà suy đoán thì hai người này có khả năng là cảnh sát.
Trương Dương kéo túi du lịch, hắn cúi đầu nhìn vào thanh mã tấu kia. Nếu như bọn họ là cảnh sát thì vì sao lại không biết thân phận của mình
đồng thời dùng đao đâm chính mình. Hơn nữa vừa ra tay đã ra đòn sát thủ, không lưu tình chút nào, những người này cũng là cảnh sát sao?
Trương Dương nhớ kỹ bộ dáng hai người. Trương đại quan nhân sửa sang lại tâm tình, tạm thời đem việc vừa rồi ném qua một bên, phải ăn đâgy bụng
đã thì mới có thể công tác tốt được.
Tuy nhiên hắn chưa kịp ăn xong thì điện thoại lại vang lên. Điện thoại
là do Dương Thủ Thành gọi tới, hắn hạ giọng nói: “Ngươi gạt ta!”. Trương Dương rút một tờ giấy ăn lau miệng nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Hai người kia ta căn bản là không biết, bọn họ chỉ nói mình là cảnh sát......"
“Bọn họ là cảnh sát, chẳng qua là cảnh sát muốn giết ta!” Thanh âm
Dương Thủ Thành có vẻ sợ hãi, hắn hẳn là đã đoán được chuyện này cùng
Trương Dương không quan hệ.
“Ngươi đang ở đâu?”.
“Ở đây rất không an toàn, hai ngày nay ta phát hiện ra có người theo dõi ta......Trương Dương, những người kia nhất định là do Hứa Thường Đức
phái tới, ta rất sợ hãi!”.
Trương Dương nhìn chung quanh rồi lại nhìn về phía ngoài cửa sổ nói:
“Đừng sợ! Tiền ta đã mang đến, ngươi đem chứng cớ giao cho ta rồi ngươi
có thể cầm tiền mà xa chạy cao bay, ta đã đáp ứng rồi thì sẽ không đổi
ý!”.
“Có xe cảnh sát đến đây rồi, ta phải đi đây, ta sẽ liên lạc cùng ngươi!
Ngàn vạn nhớ kỹ, đừng để cho người ta theo dõi ngươi!” Dương Thủ Thành
nói xong liền cúp điện thoại. Trương Dương ngơ ngác nhìn điện thoại,
trong lòng có phần buồn bực. Bát cơm còn lại cũng không nuốt nổi nữa,
hắn đứng dậy tính tiền rồi đi ra.
Hòa mình vào dòng người như nước chảy, hắn lập tức lại có một loại cảm
giác an toàn, vô luận ngươi là người như thế nào nhưng trong biển người
thì có rất ít người lưu ý đến ngươi. Trương Dương tiện tay chọn mua một
đôi kính râm tại một quán ven đường, chỉnh lại bộ mặt sau đó hài lòng
ném mười đồng tiền.
Lần đầu cùng Dương Thủ Thành gặp mặt đã không thuận lợi, giờ đây Duơng
Thủ Thành giống như chim sợ cành cong, trở nên càng thêm cẩn thận nhưng
Trương Dương tin tưởng là năm mươi vạn này đối với Dương Thủ Thành giờ
đây cực kỳ trọng yếu. Sau khi hắn vững tin chung quanh an toàn thì nhất
định là sẽ có thể tìm tới mình.
Tại Đông Giang, tỉnh trưởng Hứa Thường Đức đang lẳng lặng ngồi ở trên
ghế sofa, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt cùng một chỗ, điện thoại kề
sát bên tai, dùng một thanh âm trầm thấp nói: "Dương Thủ Thành đã xuất
hiện tại Tĩnh An”.
“Ngươi nhìn chằm chằm vào hắn lâu như vậy, vì sao còn để hắn chạy thoát?”.
“Lúc ấy tình huống hiện trường rất hỗn loạn hơn nữa hắn hình như đang liên lạc với một người!”.
“Người nào?”. “Trương Dương!”.
Hứa Thường Đức trầm mặc xuống, qua một hồi lâu sau mới nói: “Chuyện này
có thể khiến cho cảnh sát Bắc Nguyễn chú ý hay không?”. “Sẽ không đâu,
bọn họ sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì về Dương Thủ Thành vì công việc của bọn họ lần này là đuổi bắt tội phạm giết người!”.
“Ngươi có thể xác định là Trương Dương sao?”.
“Dạ!”.
Hứa Thường Đức mím môi sau đó cầm hộp thuốc lá trên bàn, siết thật chặt
trong tay, vo nát hung hăng ném ra ngoài nói: "Đừng cho hắn lại trở lại
Bình Hải!”.
Lúc chạng vạng tối Trương Dương mới đi lấy xe jeep rồi lái xe trở lại
Long Giang đại tửu điếm. Trong lúc này, Dương Thủ Thành đã không liên
lạc lại với hắn. Trương Dương tâm tình thập phần bất an, hắn cũng không
phải vì tình cảnh của mình mà bất an, mà là vì an nguy của Dương Thủ
Thành. Nếu để cho những người kia sớm tìm được Dương Thủ Thành thì hậu
quả thế nào có thể nghĩ, nếu như suy đoán của Dương Thủ Thảnh là thật
thì những người kia nhất định là do Hứa Thường Đức phái tới. Bọn họ muốn giết Dương Thủ Thành để diệt khẩu, chỉ có như vậy thì chứng cứ Hứa
Thường Đức phạm tội mới có thể xóa đi toàn bộ.
Trương Dương đem mọi việc suy nghĩ rất rõ ràng, giờ đây hắn không thể
nghi ngờ là cực kỳ bị động, chỉ có thể chờ đợi Dương Thủ Thành chủ động
liên lạc mà thôi. Tình cảnh như vậy khiến cho hắn cảm giác rất không
thoải mái, Trương Dương thậm chí bắt đầu muốn đem chuyện này báo cho
Quốc an để Quốc an hiệp trợ với mình, nếu như vậy thì hắn có thể từ trên người hai gã cảnh sát kia tìm được một số manh mối, tìm hiểu nguồn gốc
và từ đó truy ra người sau lưng chuyện này. Nhưng nếu như vậy thì lại
không thể tránh được việc cho đem ảnh hưởng khuếch đại. Hứa Thường Đức
rất khó đối phó, đây là một lão hồ ly. Từ sau khi Dương Thủ Thành nói ra tin tức, Trương Dương liền quyết tâm muốn đem Hứa Thường Đức quật xuống ngựa, muốn cho hắn thất bại thảm hại. Cho tới hôm nay mới có cơ hội nên Trương Dương không thể mạo hiểm, hắn phải cam đoan làm cho Dương Thủ
Thành giao ra những chứng cớ kia.
Sau khi tắm rửa xong. Trương Dương gọi điện thoại bảo khách sạn cho đồ
ăn, việc hắn có thể làm giờ đây chính là kiên nhẫn chờ đợi.
Chuông cửa vang lên, Trương Dương mở cửa phòng, một thanh niên dáng vẻ
như phục vụ phòng đi vào. Hắn lễ phép nhìn về phía Trương Dương ân cần
thăm hỏi rồi đem bữa tối đặt lên bàn, cuối cùng từ trong thùng lấy ra
một chai rượu đỏ: “Tiên sinh, đây là rượu đỏ khách sạn của ta tặng
ngài!”.
Trương Dương đang chuẩn bị dùng bữa tối thì chợt phát hiện, tên phục vụ
kia vừa lôi chai rượu đỏ ra đồng thời trong tay còn có thêm một khẩu
súng ngắn lam quang lập lòe. Sau khi rút ra hắn như thiểm điện nhắm ngay vào ngực Trương Dương, sau đó nhanh chóng bóp cò. Tay hắn vững vàng mà
hữu lực, không chần chờ chút nào, động tác tấn công liên tục...
Nhưng tốc độ phản ứng của Trương Dương so với hắn còn nhanh hơn, ngay
trước lúc đối phương bóp cò thân thể của hắn đã nhảy sang một bên, gã
phục liên tục xạ kích trong khoảng cách gần, giường gối chăn đệm bị bắn
trúng, bông bay tán loạn trong phòng giống như tuyết bay. Bởi vì gã này
đã dùng thiết bị giảm âm nên tiếng súng rất nhỏ. Trương Dương cầm thanh
mã tấu lên phi mạnh ra, mã tấu vọt đi cắt vào tay phải gã phục vụ, lưỡi
đao sắc bén đâm thủng cánh tay phải khiến khẩu súng rơi xuống.
Trương Dương như mãnh hổ vọt lên, tay phải nắm tay cầm súng, tay trái
nắm cổ tay trái của hắn rồi hung hăng nâng thân thể hắn lên quăng đập
vào vách tường, dùng cái trán cứng rắn đập vào trên sống mũi làm cho mũi đối phương máu chảy ròng ròng. Tên kia sát thủ cũng cực kỳ cường hãn,
nhịn đau không rên một tiếng nào.
Trương Dương vặn tay cầm súng của hắn rồi dùng chân đem khẩu súng lục đá ra xa, sau đó lại đè hắn té nằm trên mặt đất, đem hai tay bắt chéo sau
lưng, dùng đầu gối chặn lên rồi nắm lấy chuôi đao đang đâm vào tay hắn
rút ra.
Đau đớn khiến cho gã sát thủ phát ra một tiếng kêu rên, Trương Dương
lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi tới giết ta?”. Sát thủ không nói gì.
Trương Dương kéo ra cánh tay trái, bắt hắn mở lòng bàn tay trái ra rồi
đâm vào. Nỗi đau kịch liệt khiến cho gã sát thủ thân thể run rẩy, trên
trán gân xanh nổi vồng lên.
Trương Dương cười lạnh nói: “Không nói? Hảo! Ta còn có thời gian, ta cam đoan sẽ đâm ngươi một trăm lẻ tám đao, khiến ngươi mỗi một đao đều rất
đau nhưng tuyệt sẽ không chết. Nếu ngươi không tin thì chúng ta giờ đây
có thể nghiệm chứng qua!”.
"Ta không biết......Ta......Thật không biết......"
Trương Dương chậm rãi đem mã tấu rút ra, sau đó kê dưới háng hắn: “Một
đao này có thể giúp ngươi thay đổi giới tính!”. Tinh thần của gã sát thủ này dưới biểu hiện lãnh huyết của Trương Dương đã hỏng mất, hắn rung
giọng nói: "Trịnh Thọ Quốc...... Hắn cho ta địa chỉ......"
"Hắn là ai?”. "Hắn trong quá khứ đã từng là cảnh sát Cục công an Đông Giang...... Cái khác thì ta cũng không biết!”.
"Rất tốt!” Trương Dương dùng chuôi đao nện vào sau đầu, đánh hắn ngất
xỉu rồi điểm trúng huyệt đạo. Qua một giờ sau huyệt đạo sẽ tự động giải
khai và gã sát thủ này nếu như đủ vận khí thì sẽ thành công đào tẩu đi.
Trương Dương đi vào tắm rửa vết máu trên người và thay đổi y phục, sau
đó mới cầm túi du lịch rời khỏi phòng.
Chỗ ở của hắn đã bị lộ? Long Giang đại tửu điếm không thể tiếp tục ở được nữa.
Tình hình càng ngày càng phức tạp khiến cho Trương Dương không đám chủ
quan. Hắn không có trực tiếp đi xuống bãi đỗ xe lấy xe mà đi từ thang
lầu xuống rồi theo cửa sau Long Giang đại tửu điếm rời đi. Sau khi ra
đến đường phố trống trải, Trương Dương nhìn về bốn phía, sau khi vững
tin không có ai theo dõi mình thì lúc này mới bấm điện thoại liên lạc
với Quốc an. Người hắn liên lạc chính là người lãnh đạo trực tiếp của
hắn, Triệu Quân.
Thấy Trương Dương đêm khuya gọi điện Triệu Quân cũng cảm thấy có chút
đột ngột. Trương Dương dùng khẩu khí mệnh lệnh nói khiến cho Triệu Quân
rất không thoải mái: “Giúp ta điều tra xem ở Bình Hải có một người cảnh
sát tên là Trịnh Thọ Quốc hay không, ta muốn toàn bộ tư liệu về hắn!”.
Triệu Quân có chút không rõ, đến tột cùng thì hai người bọn họ ai là thủ trưởng, hắn tức giận nói: “Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì?”. “Nhanh lên, ta đang hoài nghi người này cùng An Đức Hằng có quan hệ. Ta cần
hết thảy tư liệu về hắn, nhanh lên!” Muốn cho đám người Quốc an này đề
cao hiệu suất thì đầu tiên nhất định phải khiến cho bọn họ hứng thú, nếu Trương Dương đem nguyên nhân thực sự chuyện này nói ra thì mười phần là Triệu Quân sẽ đề nghị hắn đi tìm Cục công an báo án.
Ước chừng 20’ sau, Triệu Quân đem tư liệu phản hồi tới: “Trịnh Thọ Quốc
năm nay bốn mươi mốt tuổi, quê quán Giang Thành, Bỉnh Hải. Mười tám tuổi nhập ngũ, sau khi xuất ngũ thì vào làm ở Cục công an Giang Thành, phân
cục Văn Uyên, về sau bởi vì có năng lực công tác xuất sắc nên được tiến
vào tổ trọng án Cục công an Giang Thành. Bảy năm trước được điều động
vào đội cảnh sát hình sự Công an Đông Giang, tại lần hành động thứ nhất
ngộ thương một quần chúng vô tội, từ đó về sau tinh thần bị đả kích mà
không gượng dậy nổi. Năm năm trước rốt cục không chịu nổi áp lực mà rời
khỏi ngành công an, về sau từng tại làm bảo vệ tại nhiều nghành khác
nhau nhưng mà thời gian cũng không dài. Lý lịch của hắn rất trong sạch,
không có bất kỳ tiền án tiền sự nào”.
“Hắn có bạn tốt nào không? Gia đình hắn thế nào?"
Triệu Quân mặc dù đối với câu hỏi này của Trương Dương có chút kỳ quái
nhưng vẫn rất kiên nhẫn giúp hắn tra xét: “Bạn tốt nhất của Trịnh Thọ
Quốc chính là Cục trưởng cục công an Đông Giang, Phương Đức Tín. Đúng
rồi Phương Đức Tín còn là tỷ phu hắn, năm đó hắn được điều đi Đông Giang công tác chính là do Phương Đức Tín”.
Trương Dương đối với Cục trưởng cục công an Đông Giang Phương Đức Tín
cũng có biết. Phương Đức Tín lúc trước khi về Đông Giang đã từng đảm
nhiệm Cục trưởng cục công an Giang Thành, là tiền nhiệm của Điền Khánh
Long. Thông qua những tài liệu này của Triệu Quân, Trương Dương đưa ra
một cái phân tích lớn mật. Phương Đức Tín cùng Hứa Thường Đức trong đó
có lẽ tồn tại một quan hệ lợi ích nào đó mà không muốn người khác biết
được. Rất có khả năng là Hứa Thường Đức bày mưu đặt kế còn Phương Đức
Tín ra tay hành động.
Vào ban đêm, Cục trưởng cục công an Giang Thành Điền Khánh Long cũng cực kỳ bất an. Hắn vừa mới nhận được tin tức từ Cục công an Tĩnh An, nói
Trương Dương tại Đệ nhất bách hóa Tĩnh An đã gây náo loạn, đe dọa sự an
toàn của công chúng. Căn cứ ảnh vẽ truyền thần, hắn liếc cái đã nhận ra
Trương Dương. Điền Khánh Long thật sự không cách nào tưởng tượng được,
thằng nhãi này ngày hôm qua còn đang ở Giang Thành hảo hảo, tại sao buổi trưa hôm nay đã tới Tĩnh An nháo sự, cánh tay tiểu tử này kéo dài càng
ngày càng xa. Điền Khánh Long vốn định trực tiếp liên lạc với Trương
Dương nhưng sau khi suy nghĩ thì vẫn đi tìm Thường vụ Phó thị trưởng Lý
Trường Vũ. Dù sao theo phía Tĩnh An thì Trương Dương chỉ bị liệt vào
người bị tình nghi, cũng không có chứng cớ xác thật cho thấy sự kiện
buổi trưa hôm nay cùng hắn có quan hệ nhưng mà có chuyện có thể xác định được là tại bách hóa lâu ở Tĩnh An hắn đã ngăn cản hai gã cảnh sát hình sự Đông Giang phá án.
Lý Trường Vũ nhìn bức ảnh do Điền Khánh Long đưa cho, ảnh truyền thần
kia rất mơ hồ nhưng hắn vẫn nhận ra Trương Dương. Lý Trường Vũ không
khỏi cười khổ nói: "Hắn đi Tĩnh An khi nào, tại sao ta một điểm tin tức
cũng không biết?”.
Điền Khánh Long bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi cho rằng hắn làm việc mà cùng người khác thương lượng sao?”.
Lý Trường Vũ đối với những lời này của hắn tràn đầy cảm xúc, Trương
Dương nếu như biết trưng cầu ý kiến người khác thì cũng không làm ra sự
kiện Phục dương tiết kia, cũng không gây ra nhiều phiền toái như vậy.
Hắn minh bạch ý tứ của Điền Khánh Long khi đưa ảnh chụp cho mình trước
mà thấp giọng nói: “Ý ngươi là......"
Điền Khánh Long nói: “Ta muốn thương lượng với ngươi trước, liệu có nên
bảo tiểu tử này nhanh quay về. Bắc Nguyên cũng không phải là nơi mà
chúng ta có thể quản được!”. Lý Trường Vũ biết Điền Khánh Long đối với
Trương Dương vẫn có chút che chở, hắn gật đầu nói: “Cũng là ngươi nên
nói với hắn!”.
Điền Khánh Long ở trước mặt Lý Trường Vũ gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trương Dương thấy Điền Khánh Long gọi điện thoại thì vốn cũng không muốn tiếp. Hắn nghĩ chuyện phát sinh hôm nay hẳn là đã truyền đến Giang
Thành, tốt nhất là nghe Điền Khánh Long nói cái gì, sự tình đến tột cùng đã phát triển đến tình trạng nào, vừa mới nhận điện thoại thì đã nghe
Điền Khánh Long to giọng gầm thét nói: "Ngươi thật là quá đáng, không
coi chúng ta vào đâu?”.
Trương Dương đắc ý cười.
“Cười cái gì? Ta lập tức sẽ truy nã toàn quốc ngươi!”. “Ta không phạm pháp, dựa vào cái gì truy nã ta?”.
"Đừng có giả bộ hồ đồ, ngươi tốt nhất là lập tức trở lại Giang Thành,
hiệp trợ chúng ta làm việc!”. “Điền Cục, nguơi có biết Trịnh Thọ Quốc
không?”.
Điền Khánh Long sửng sốt, hắn không biết Trương Dương tại sao lại đột
nhiên nhắc tới Trịnh Thọ Quốc, một lát sau mới nói: “Hắn là em vợ Phương Cục trưởng...... Tại sao? Ngươi đi Tĩnh An cùng hắn có quan hệ gì?”.
Dựa vào trực giác đặc biệt của cảnh sát Điền Khánh Long như đã ngửi được cái gì.
Trương Dương nói: “Phương Đức Tín là người tốt hay là người xấu?”. Những lời này của hắn quả là trắng trợn. Điền Khánh Long nhất thời không biết trả lời hắn thế nào: “Hỏi vậy là có ý tứ gì?”
Trương Dương nói: “Ta cảm thấy ngươi là người tốt cho nên phán đoán của
ngươi đối với ta rất trọng yếu. Ngươi cùng Phương Đức Tín quen biết
nhiều năm như vậy, theo ý của huynh, hắn đến tột cùng là người tốt hay
là người xấu? Ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết?”.
Điền Khánh Long giống như lọt vào trong sương mù, qua hơn nữa ngày mới nói: “Ta không thích hắn!”. "Ta hiểu rồi!”.
Trương Dương cúp điện thoại, phán đoán của Điền Khánh Long đối với
Phương Đức Tín càng làm hắn thêm kiên định với dự đoán của mình. Hắn cho rằng Phương Đức Tín cùng Hứa Thường Đức vô cùng có khả năng là một nhóm lợi ích mà Dương Thủ Thành đúng là nhân tố uy hiếp được lợi ích của bọn họ mà Trương Dương tham gia vào làm cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp
cho nên bọn họ muốn đập nồi dìm thuyền. Thậm chí là muốn đối phó với
Trương Dương.
Truơng Dương đêm đó cũng không có quay về Long Giang đại tửu điếm nhưng
mà tin tức về hắn vẫn không ngừng truyền đến Giang Thành. Tại phòng hắn ở Long Giang đại tửu điếm có dấu vết đánh nhau kịch liệt, tại hiện trường còn có dấu vết đầu súng, trên mặt đất có không ít vết máu. Căn cứ xét
nghiệm thì những vết máu này không phải của Trương Dương nhưng xe jeep
của hắn vẫn đỗ ở bãi xe của Long Giang đại tửu điếm mà người thì lại mất tích.
Điền Khánh Long cùng Lý Trường Vũ sau khi thương nghị, quyết định tạm
thời phong tỏa tin lức này. Tuy trong thời gian rất ngắn nhưng Điền
Khánh Long vẫn từ miệng Trương Dương nắm được một ít dấu vết để lại.
Nhìn chung trong quá khứ Trương Dương, Trịnh Thọ Quốc và Phương Đức Tín
không có bất luận quan hệ gì. Hai người kia đều là lão công an Giang
Thành, Phương Đức Tín hôm nay đã là Cục trưởng cục công an Đông Giang.
Trương Dương cùng bọn họ đến tột cùng có ân oán gì. Điền Khánh Long từ
Phương Đức Tín rất dễ dàng liên hệ với tỉnh trưởng Hứa Thường Đức.
Phương Đức Tín và Hứa Thường Đức có quan hệ rất là mật thiết, lúc tại
Giang Thành cũng như thế. Loại quan hệ này vẫn duy trì đến giờ, chẳng lẽ chuyện này cùng Hứa Thường Đức có quan hệ gì? Điền Khánh Long suy nghĩ
đến một tầng này thì lập tức cảm thấy loại khả năng này càng tính càng
lớn. Bí thư huyện ủy Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa trước khi chết đã từng
nói ra một ít manh mối, Điền Khánh Long đã từng tận mắt nghe thấy manh
mối này khi Trương Dương kích phát tiềm lực thân thể hắn lần cuối.
Trương Dương muốn xử Hứa Thường Đức, Điền Khánh Long cơ hồ có thể kết
luận, Trương Dương lần này đi Tĩnh An mười phần là có quan hệ cùng Hứa
Thường Đức.
Mà chứng cớ mấu chốt để quật ngã được Hứa Thường Đức, căn cứ lời Dương
Thủ Nghĩa trước khi chết thì đều ở trong tay Dương Thủ Thành. Cục trưởng cục công an Điền Khánh Long này không phải chỉ có hư danh. Hắn cẩn thận thăm dò phân tích tầng tầng vấn đề, rốt cục đã chạm đến thực chất vấn
đề. Sau khi rõ chân tướng chuyện này hắn nói với Lý Trường Vũ: “Có lẽ
ta phải tự mình đi Tĩnh An một chuyến."
Điền Khánh Long bằng vào nhiều năm cảnh giới và kinh nghiệm thì đã thấy
rõ chân tướng chuyện này. Tuy hắn cùng Lý Trường Vũ thương lượng qua vấn đề Trương Dương nhưng khi hắn ý thức được chuyện này vô cùng có khả
năng liên quan đến Hứa Thường Đức thì hắn lại không tiếp tục lộ ra nửa
điểm gì. Trương Dương đã lựa chọn giữ bí mật nhất định là có lý do của
hắn. Điền Khánh Long bỏ đi ý niệm tiếp tục truy vấn hắn trong đầu, thực
lực Trương Dương hắn đã thấy tận mắt quá nhiều lần, hắn tin tưởng Trương Dương có năng lực xử lý sự tình nhưng hắn rõ ràng chuyện này nếu lộ ra
có thể làm cho cả nước chấn động. Thân là Cục trưởng Cục công an Giang
Thành, hắn đối với chuyện này nhất định phải có phán đoán trước. Nếu như Trương Dương đi Tĩnh An là vì Dương Thủ Thành thì chính đàn Bình Hải sẽ gặp phải một hồi chấn động trước đó chưa từng có. Sự tình phát triển
đến mức hắn không cách nào khống chế được, thậm chí mỗi một vị lãnh đạo
Giang Thành đều không thể khống chế nên hắn nhất định phải đem chuyện
này kịp thời thông báo cho Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri.
Điền Khánh Long sở dĩ trước khi xác thực được chứng cớ đã có can đảm báo cáo với Cố Duẫn Tri là vì lúc trước Cố Duẫn Tri có nói một câu. Sau khi Dương Thủ Nghĩa chết, Cố Duẫn Tri bảo hắn đem tin tức Dương Thủ Nghĩa
trúng độc tử vong bí mặt phong tỏa, sau này có bất kỳ tình huống nào
cũng có thể trực tiếp báo cáo với hắn.
Cố Duẫn Tri sau khi nghe Điền Khánh Long báo cáo hết thi cũng lâm vào
trầm tư thật lâu. Trên phương diện phân tích vụ án hắn khẳng định không
bằng Điền Khánh Long nhưng Cố Bí thư có cái nhìn đại cục thì đại đa số
mọi người lại không cách nào bằng được. Hắn cơ hồ lập tức đưa ra phán
đoán, Điền Khánh Long phân tích chính xác, Trương Dương lần này đi Tĩnh
An có khả năng có liên hệ với Hứa Thường Đức, hơn nữa mười phần là vì
gặp Dương Thủ Thành.
Cố Duẫn Tri sau khi trải qua một phen cân nhắc thì đưa ra quyết định.
Một, lập tức thành lập tổ chuyên án đi Tĩnh An tập nã Dương Thủ Thành
quy án, hai liên lạc với Trương Dương, bảo hắn phối hợp với cơ quan công an hành động. Ba, chuyện này tận lực giữ bí mật, không cần phải kich
động tới cảnh sát Bắc Nguyên.
Vì tránh phiền toái, Trương Dương đêm đó cũng không vào khách sạn ở. Hắn đi vào Linh Thứu sơn phụ cận, ở trong rừng dưới chân núi tĩnh tọa một
đêm, sáng sớm hôm sau khi luồng dương quang thứ nhất xuyên thấu qua bóng cây rọi lên trên mặt hắn thì Trương Duơng chậm rãi giương đôi mắt, một
đêm này hắn thủy chung không di chuyển.
Truơng Dương hít thật sâu một hơi không khí tươi mát, điện thoại rốt cục vang lên. Hắn nhận điện thoại nhưng lại là Điền Khánh Long gọi tới:
“Trương Dương, ngươi ở đâu? Ta đã đến Tĩnh An rồi!”.
Trương Dương nao nao, không thể tưởng được Điền Khánh Long phản ứng thần tốc như thế, tối hôm qua mới nói chuyện thông qua điện thoại, sáng nay
đã tới Tĩnh An. Trương Dương lười biếng nói: “Điền Cục. Ta rất vội,
không có thời gian chiêu đãi ngươi!”.
Điền Khánh Long phẫn nộ nói: "Hỗn tiểu tử, ngươi lần này không phải là
vì Dương Thủ Thành mà tới sao? Chuyện lớn như vậy tại sao không cùng
chúng ta thương lượng, tự tiện làm chủ? Đừng trách ta không có nhắc nhở
ngươi, biết việc không báo cũng là hành vi phạm tội!”.
Trương Dương kinh ngạc trước năng lực dự đoán của Điền Khánh Long nhưng
hắn cũng không có thay đổi ước nguyện độc lai độc vãng ban đầu mà lạnh
nhạt cười nói: “Thật bội phục sức tưởng tượng của ngài, ta tới Tĩnh An
là để tìm bằng hữu, Điền Cục, ngài hiểu lầm rồi!”. Nói xong cũng không
chút khách khí cúp điện thoại.
Điền Khánh Long giận sôi lên: “Hỗn đản! Lại dám cúp điện thoại!” Lần này Tần Bạch cũng là thành viên tổ chuyên án, đối với tính tình Trương
Dương hắn rõ vô cùng nên nhìn thấy Điền Khánh Long bị Trương Dương làm
cho kinh ngạc thì trong nội tâm không khỏi âm thầm buồn cười. Tuy nhiên
hắn không giỏi che dấu vẻ mặt nên việc khóe môi cười vui vẻ vẫn bị Điền
Khánh Long, cái lão công an này bắt được. Điền Khánh Long hung hăng
trừng mắt nhìn hắn: "Cho ngươi tới làm gì? Có biện pháp nào liên hệ với
hắn không?”.
Tần Bạch thở dài nói: "Điền Cục, tính tình hắn ngài cũng biết, nếu hắn
không muốn để cho chúng ta tìm được thì chúng ta căn bản là không có
biện pháp!”.
Điền Khánh Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này tốt nhất là đừng làm cho ta bắt được hắn!”.
Điện thoại của Dương Thủ Thành rốt cục tới gần giữa trưa thì vang lên.
Giọng hắn có vẻ rất mệt mỏi, cũng giống như Trương Dương, tối hôm qua
hắn cũng không dám đi khách sạn mà ở trong phòng ghi hình của nhà ga ở
một đêm: “Trương Dương! 12h trưa hôm nay, ngươi đi tới quảng trường,
đến lúc đó ta sẽ thống trị cụ thể địa điểm gặp mặt cho ngươi!”.