- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 201: Nhượng bộ
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Trương Dương nhếch môi cười cười, xoay người ly khai khỏi hội trường.
Đi ra bên ngoài, Phương Văn Nam đuổi tới hỏi: “Trương chủ nhiệm, thế nào lại nổi nóng vậy?”
Trương Dương đạm nhiên nói: “Cái tên Hạ Trường Quân kia thật sự là không thèm nể mặt người khác a.”
Phương Văn Nam nói: “Hắn có tiếng là khó tính, muốn vay từ tay hắn mà không để cho hắn cái chỗ gì tốt thì đừng hòng.”
“Hắn nhận hối lộ sao?”
Phương Văn Nam nhìn nhìn chugn quang một chút rồi hạ giọng nói: “Đây là luật lệ rồi a, bất quá hắn là một tên có công phu sư tử ngoạm, cho nên
ta mới tìm tới ngân hành phát triển nông nghiệp.”
Trương Dương lẩm bẩm: “Đúng là chó chết!”
Phương Văn Nam cũng biết tính cách Trương Dương, hắn muốn đánh kẻ nào,
kẻ đó nhất định khó mà an lành được: “Hạ Trường Quân không phải người
Giang Thành, nhưng tới đây là được Hồng bí thư hâụ thuẫn nhiều.”
Trương Dương có chút sửng sốt, như vậy là hắn là người của Hồng Vĩ Cơ. Nói xong Phương Văn Nam liền đi vào.
Lúc này Hồ Nhân đi ra tìm hắn, nàng đối vợi sự nổi giận vùa rồi của hắn có phần khó giải thích được: “Ngươi làm sao vậy?”
Trương Dương nói: “Ngươi không hiểu, cái này là vấn đề nguyên tắc, ta
đứng ra lấy danh nghĩa để kêu gọi vốn vay, nhưng mà hắn không cho vay.
Vậy sau này người ta còn cần tới ta làm gì?”
Trong hệ thống ngân hàng Trương Dương không quen nhiều, nhưng lại quen
những nhân vật mấu chốt. Chủ nhiệm các hoạt động tín dụng tỉnh Trần
Thiệu Bân là bằng hữu của hắn. Trần Thiệu Bân nghe xong chuyện này không khỏi bật cười, đối với hắn vay mọt ngàn năm trăm vạn trong ngân hàng
chẳng tính là gì. Bất quá Thiệu Hưng cũng rõ Trương Dương đang tức giận
không phải là vì không vay được tiền mà là kẻ kia không chịu nể mặt hắn. Thiệu Hưng nói: “Hay là để ta điện cho hắn một cái!”
Trương Dương lắc đầu: “Tên hỗn đản này quá sức kiêu ngạo, một chút mặt
mũi cũng không để ta người khác. Bây giờ thì trừ khi hắn quỳ xuống lạy
ta ta mới thèm vay của hắn.”
Trần Thiệu Bân cười nói: “Cái này ta cũng không rõ, bất quá hắn khẳng
định chẳng có cái năng lực gì. Không biết nghĩ thế nào mà lại đi đắc tội với Trương chủ nhiệm chứ? Mà ngươi sẽ không vì cái việc này mà lại đánh người ta đấy chứ?”
“Ta đang muốn đá hắn xuống!”
Trần Thiệu Bân nói: “Ta nói ngươi a, chuyện này ta không quản được. Bất quá nếu ngươi muốn thì có thể tìm tới cục tài vụ tỉnh hoặc trung ương.
Chỉ có bọn họ mới có quyền thẩm tra ngân hàng. Mà đã tra thì kiểu gì
cũng ra lỗi, cái dạng như Hạ Trường Quân mà không có vấn đề thì ta đi
bằng đầu!”
Trương Dương nói: “Thế nhưng ta đâu có quen biết ai ở đó?”
Thiệu Hưng bật cười: “Này, không phải là lại định nhờ vả ta đấy chứ?”
“Ai bảo ngươi là bạn thân của ta chứ?”
“Được rồi, ta sẽ tìm chuyên viên tài vụ tỉnh nói chuyện. Còn ở Giang Thành thì ngươi tự xử lý lấy a.”
“Được!”
Trương Dương tại Giang Thành ít nhiều cũng có một chút quan hệ, bất quá chủ nhiệm tài vụ của Giang Thành lại là bạn học cũ của Hạ Trường Quân,
cả hai đều là người của Hồng Vĩ Cơ. Trương Dương đành bỏ ý định này
trong đầu đi. Bất quá hắn là một kẻ không dễ từ bỏ mục đích, con mồi nào đã vào tầm ngắm của hắn thì sẽ rất khó chạy thoát.
Lúc đầu Hạ Trường Quân chẳng để ý mấy, nhưng từ lúc nghe thấy tin tỉnh
chuẩn bị điều tra công khoản thì hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vội vàng
tìm tới Hồng Vĩ Cơ
Hồng Vĩ Cơ cũng có nghe nói qua hắn và Trương Dương có phát sinh một
chút mẫu thuẫn, bất quá những chuyện như thế này Hồng bí thư không thèm
lưu ý.
“Hông bí thư, gần đây hình như chủ nhiệm ban cải cách Trương Dương đang nhằm vào ta!”
Hồng Vĩ Cơ hút một hơi thuốc, chậm rãi đáp: “Cán bộ trẻ dễ xung động, phong cách làm việc cũng tích cực quá a!”
“Nhưng…” Chuyện này đúng thực là cũng khó mở miệng, mãi một hòi mới hấp giọng nói: “Hắn hình như nhờ được người quen trong cục tài vụ tỉnh điều tra công khoản ngân hàng ta.”
Hồng Vĩ Cơ mỉm cười: “Ngươi không làm gì thì sao phải sợ?”
“Thì là ta làm tốt đi chăng nữa, nhưng bới móc kiểu gì cũng ra vấn đề.”
Hồng Vĩ Cơ thở dài: “Trường Quân a, cho xí nghiệp địa phương vay cũng là nghĩa vụ của ngân hàng a!”
“Nhưng hắn mở miệng ra một cái là đòi một ngàn năm trăm vạn, trong khi
từ một ngàn vạn trở lên là ta phải xin ý kiến lãnh đạo rồi.”
“Ngươi làm lãnh đạo trong hệ thống ngân hàng bao lâu mà còn nói như vậy được sao?”
Hạ Trường Quân minh bạch hiện tại muốn hòa giả mâu thuẫn xem chừng đã
muộn. Tiểu tử Trương Dương kia có bản lĩnh tìm tới tài vụ tỉnh gây áp
lực xuống cho mình chứng minh hắn cũng có chỗ dựa. Ngay cả bí thư Hồng
Vĩ Cơ cũng không muốn xuất đầu hỗ trợ, Hạ Trường Quân cẩn thận nói:
“Hồng bí thư, con người của ta làm việc có chút cũ kĩ, tình hình nhà máy rượu Giang Thành ta cũng đã xem xét, điều kiện của bọn họ xác thực là
không thích hợp để cho vay.”
Hồng Vĩ Cơ thầm nói ngươi chẳng phải là định kiếm lời sao? Là bí thư
thị ủy, thái độ của Hồng Vĩ Cơ đối với các doanh nghiệp địa phương luôn
có thái độ ủng hộ. Bất quá Hà Trường Quân xuất thân cũng là từ Lam Sơn,
là đồng hương với hắn, Hồng Vĩ Cơ luôn coi hắn như thân tín và muốn giúp đỡ hắn, nhưng cái tên tiểu tử Trương Dương kia đích thị là một tên hỗn
thế ma vương, ngay cả Hồng Vĩ Cơ tuy rằng không ưa nhưng cũng chẳng muốn dây dưa vào hắn làm gì. Hạ Trường Quân bỗng dưng thích chọc vào phiền
phức, tất Hồng Vĩ Cơ phải nhắc nhở hắn: “Nếu như phù hợp thì tận lực mà
giúp đỡ, đừng khiến cho tất cả mợi người không thoải mái!”
Hạ Quân Tường không phải một kẻ ngu si, nói như vậy là hắn hiểu, bất
quá làm quan tới cái bậc này dù nhượng bộ cũng không thể quá mất mặt.
Nghĩ tới nghĩ lui đành tìm phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến để hòa giải,
thứ nhất Nghiêm Tân Kiến là lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương, thứ hai hắn cũng là người trong cuộc.
Bữa lần này là do Lưu Kim Thành đứng ra mời, kỳ thực Hạ Trường Quân băn khoăn chính là lúc trước mình nói ngang nói cứng, bây giờ dưới áp lực
của Trương Dương đành cải biến ý định, nhưng chính mặt đứng ra mời ăn
thì lại quá mất mặt, hắn thế nào cũng muốn giữ lại một chút thể diện.
Còn với Lưu Kim Thành mà nói, Hạ Trường Quân đột nhiên ám chỉ việc cho
vay có thể thương lượng tuyệt đối là một tin tức tốt, đừng nói hắn phải
đứng ra mời ăn một bữa, ngay cả mười bữa cũng không thành vấn đề.
Theo phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến đề nghị, tối đó tổ chức ở nhà khách thị ủy. Hạ Trường Quân để bày tỏ thành ý còn gọi theo cả trưởng phòng
tài vụ chi nhánh Tề Diễm Mai, Lưu Kim Thành tới một mình, Nghiêm Tân
Kiến tới cùng thư kí của hắn là Phan Hải Dương, Trương Dương chỉ tới một mình.
Trương Dương tới muộn một chút, bất quá đúng giờ hẹn là sáu giờ ba mươi đã tới. Hắn nghe Lưu Kim Thành nói đoán ra được là Hạ Trường Quân nhất
định là cảm nhận được áp lực nên mới tỏ ra phối hợp như thế. Ngại có
Nghiêm Tân Kiến ở đây nên Trương Dương vẫn tỏ ra khoan dung hòa nhã.
Nghiêm Tân Kiến thực sự là rất thích hợp với công tác hòa giải, hắn
cười cười nói với Trương Dương và Hạ Trường Quân: “Hôm nay mọi người
ngồi cùng một chỗ thế này chính là để hòa giải chút hiểu lầm trong công
tác, đều là vì sự phát triển của thành phố cả, đừng vì một chút bất đồng ý kiến mà thành mãu thuẫn cá nhân.”
Trương Dương cười nói: “Nghiêm thị trưởng nói quá rồi, công tác là công tác, sinh hoạt là sinh hoạt, hai chuyện hoàn toàn khác nhau a.”
Hạ Trường Quân cũng cười cười.
Rượu hôm nay đều là Thanh Giang loại đặc biệt do Lưu Kim Thành mang
tới, Nghiên Tân Kiến uống xong không khỏi khen ngợi: “Ta uống nhiều loại rượu rồi, nhưng mà quả thực rượu Thanh Giang của chúng ta rất có chất
lượng a. Giám đốc Lưu xem cách nào có thể quảng bá Thanh Giang rộng rãi
ra, để có thể trở lên nổi tiếng Bình Hải, thậm chí là cả nước!”
Lưu Kim Thành thở dài: “Thiếu vốn a!”
Tề Diễm Mai cười nói: “Lưu giám đốc cứ nói chúng ta nghe xem!”
Hạ Trường Quân nói: “Hôm đó sau khi xem lại bản phương án đề xuất của
Lưu giám đốc, ta thấy khá phù hợp thực tế, có tính khả thi cao. Nếu như
có thể thực hiện đúng như thế chắc chắn chẳng bao lâu sẽ mang lại kết
quả tốt đẹp.”
Nghe lời hắn nói cộng thêm với biểu hiện từ đầu tức giờ, vô luận là
Trương Dương hay Nghiêm Tân Kiến đều nhận thấy được hắn đã có sự nhượng
bộ.
Nghiêm Tân Kiến không rõ là Trương Dươgn đã làm cái gì, nhưng Hạ Trường Quân cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, bản thân hắn là phó thị
trưởng ra mặt mà cũng chỉ vay được có hai trăm vạn, mà nay lại xởi lởi
như thế, khẳng định là bị Trương Dương nắm phải chỗ đau. Hạ Trường Quân a Hạ Trường Quân, lúc khó khăn thì ngươi mới nhờ tới ta đứng ra hoài giải để cứu chút mặt mũi của ngươi, nhưng ngươi có biết nghĩ cho ta không?
Trương Dương mỉm cười nói: “Lưu giám đốc, xem ra vấn đề cho ngươi vay không còn khó khăn nữa a!”
Hạ Trường Quân nói: “Bồi dưỡng xí nghiệp bản địa là nghĩa vụ và trách
nhiệm của ngân hàng chúng ta, chỉ cần có tương lai thì không vấn đề gì.”
Thái độ của Hạ Trường Quân quả thực là chuyển biến rất nhanh, Tề Diễm
Mai tuyên bố lãnh đạo đã phê duyệt cho vay một ngàn năm trăm vạn. Lưu
Kim Thành thực sự không dám tin vào tai mình nữa.
Hạ Trường Quân chủ động nâng chén chúc Trương Dương: “Trương chủ nhiệm, hôm đó thực sự là xin lỗi, bất quá ngân hàng ta cũng có quy định đó là
cho vay trên một ngàn vạn thì phải xin phép ý kiến lãnh đạo.”
Trương Dương đối với chuyện này không phải là không biết, nhưng căn bản rõ ràng là tiểu tử kia cố ý làm khó mình, bằng không thì cái con số hai trăm vạn kia là gì. bây giừo lại thống khoái đáp ứng cho vay một ngàn
năm trăm vạn như thế cũng là bởi cảm nhận được áp lực nên mới nhượng bộ. Bất quá chuyện này vẫn không dễ dàng bỏ qua như thế được.
Tu vi chính trị của Trương đại quan nhân cũng đề thằng không ít, hiện
tại trong lòng yêu ghét thế nào hắn cũng không thể hiện ra mặt, tuy rằng rất không ưa Hạ Trường Quân nhưng biểu hiện ra vẫn rộng lượng, mỉm cười nói: “Hôm đó ta cũng quá nóng nẩy, xin đừng để ý. Phó thị trưởng Nghiêm nói rất đúng, chúng ta đều là vì sự phát triển của Giang Thành, không
nên để phát sinh mâu thuẫn.”
Hạ Trường Quân nghe Trương Dương nói như vậy yên tâm đi rất nhiều, hắn
một lần nữa nâng chén lên chúc Trương Dương, sau đó một hơi uống cạn
khen: “Thực sự là hảo tửu!”
Lưu Kim Thành cười nói: “Hảo tửu uống hai chén!”
Nghiêm Tân Kiến cười nói: “Cho dù rượu ngon cũng không nên uống nhiều!” Lúc này thư kí Phan Hải Dương nói nhỏ gì đó vào tai hắn, Nghiêm Tân
Kiến nghe xong đứng dạy nói: “Các vị cứ dùng bữa, ta còn có việc, xin
phép đi trước!” Nhiệm vụ về cơ bản là đã xong, hắn cũng không cần ở lại
đây, huống chi hắn đối với Hạ Trường Quân cũng bắt đầu có chút phản cảm.
Nghiêm Tân Kiến vừa đi, Trương Dương cũng không muốn ở lại, tuy rằng
đối phương đã nhượng bộ, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa với người như thế.
Bởi vì không đi xe tới, Lưu Kim Thành bảo để hắn đưa Trương Dương về,
vốn Trương Dương định bắt taxi về, nhừn dù sao người của mình đã có lời
thì cũng không cần khách khí.
Đưa Trương Dươgn về chỗ biệt thự khu Nhã Vân hồ xong, Lưu Kim Thành lại tặng hắn thêm hai chai Thanh Giang. Nhìn bóng chiếc xe rời đi, Trương
Dương không nhịn được lắc lắc đầu, cứ đà này chắc nhà thành cái hầm rượu mất. Ôm hộp rượu vào trong nhà, đem mở ra phát hiện bên trong còn có
một phòng bì có năm vạn. Trương Dương minh bạch đây chính là Lưu Kim
Thành hậu tạ mình vì đã giúp được hắn chuyện vay vốn, người này hiển
nhiên là một người thẳng thắn, có ân tất báo, nhưng Trương Dương lại
không thích như vậy. Hắn giúp đỡ Lưu Kim Thành xuất phát điểm là vì phần nhân tình Từ Bưu, thêm nữa thái độ làm người của Lưu Kim Thành khiến
Trương Dương cũng rất thưởng thức. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất
vẫn chính là hắn muốn lập chính tích cho bản thân hắn. Trương Dương đối
với tiền tài không quá đam mê, có lẽ hai kiếp làm người khiến cho hắn
sản sinh sự ham muốn với quyền lực và nữ sắc.
Từ lúc Trương Dương bước chân vào còn đường làm quan, hắn đã thấy không ít kẻ vì tiền tài mà ngã ngựa, đương nhiên, với hai yếu tố đó Trương
đại quan nhân không ngu xuẩn mà nhận những món tiền như thế này.
Lưu Kim Thành đang đi xe thì nhận được điện thoại của Trương Dương,
thanh âm rất tự nhiên: “Lưu giám đốc, nếu ngươi coi ta như bằng hữu thì
quay lại cầm hai chai rượu này về đi. Còn không từ ngày mai ngươi đừng
nên bước chân vào đại môn của ban cải cách nữa.”
Lưu Kim Thành cũng không có miễn cưỡng, lập tức quay đầu lại chỗ nhà
Trương Dương. Lúc nhận lại hai chai rượu mà trong lòng hắn không khỏi
cảm thán, thời này là cái dạng cán bộ đứng trước tiền tài vẫn bất vi sở
động thất quá ít. Nếu như không có Trương Dương thì chuyện vay một ngàn
năm trăm vạn kia không biết bao giờ mới xong, không biết bao giờ mới có
thể tiến hành cải tổ. Về ý nghãi mà nói, chính là Trương Dương đã cứu
nhà máy rượu của hắn.
Lưu Kim THành nói: “Trương chủ nhiệm, thật không có ý tứ!”
Trương Dương cười cười: “Đã coi nhau là bằng hữu thì không cần phải
khách khí. Chuyện gì ta có thể giúp được nhất định ta sẽ tận lực.”
Quả nhiên một ngàn năm trăm vạn kia rất nhanh tới đúng chỗ mà nó cần
tới, thậm chí phía nhà máy rượu còn được ưu đãi, thời hạn trả nợ được
kéo dài hơn. Công việc đầu tiên đó là tiến hành quảng cáo, đài truyền
hình Giang Thành thì không có vấn đề gì, bởi đây là doanh nghiệp địa
phương, tự nhiên đài truyền hình địa phương sẽ có chiếu cố nhất định.
Còn về phía tỉnh Bình Hải, thông qua quan hệ với Trần Thiệu Hưng mọi
chuyện cũng được giải quyết không hề rắc rối, đương nhiên Lưu Kim Thành
không thể thiếu hai chai Thanh Giang loại đặc biệt đem biếu Trần Thiệu
Hưng.
Trải qua một lần kiểm tra tình hình nhà máy dược, rốt cuộc hai bên cũng đã đạt thành được sự thống nhất. Hiện tại chỉ còn đợi Cố Giai Đồng trở
về kí hợp đồng.
Trương Dương mới công tác được vài ngày ở ban cải cách, thế nhưng hai
nhà máy lớn của thành phố là nhà máy rượu và nhà máy dược đã bắt đầu có
những chuyển biến. Về phần hiệu quả thì còn phải đợi thời gian kiểm
chứng, nhưng trong cuộc họp thường ủy, bí thư Hồng Vĩ Cơ cũng đưa ban
cải cách ra khen ngợi.
Chuyện này Trương Dươngđược nghe Lý Trưòng Vũ nói lại: “Trương Dương,
trong cuộc họp thường ủy lần này, Hồng bí thư có đưa ngươi ra biểu
dương, trong khoảng thời gian ngắn sau khi mới nhận công tác, xử lý được chuyện hai nhà máy lớn của thành phố, rất có tương lai a!”
Trương Dương cười nói: “Bây giờ chỉ mới là lúc bắt đầu, lúc nào hai nhà máy có lợi nhuận mới gọi là công đức viên mãn.”
Lý Trường Vũ nhìn hắn cười nói: “Tốt a, cảm giác thế nào như ngươi vừa
mứoi thoát thai hoán cốt, tự lúc nào đã trở lên phong độ vậy?”
“Ta vẫn là như thế thôi, chính là mấy người lãnh đạo các ngươi làm sao để ý tới mấy nhân vật ở tầng đáy như chúng ta!”
Lý Trường Vũ bật cười, sau đó vươn tay lấy bao thuốc móc ra một điếu,
Trương Dương lấy bật lửa châm cho hắn: “Lý phó thị trưởng, ngươi hình
như càng càng nghiện thuốc lá hơn đó, gần đây có gì không hài lòng a?”
Lý Trường Vũ chỉ chỉ ra ghế sô pha, Trương Dương tiến lại ngồi đó, tự
nhiên cầm ấm trà rót ra uống. Lý Trường Vũ nói: “Sự tình của sở giáo dục khiến cho dư luận xôn xao. Hiện tại trên tỉnh nhìn chằm chằm vào, Tổng
chủ tịch tỉnh yêu cầu phải nhanh chóng xử lý, nhưng vấn đề nào có đơn
giản như vậy.”
Trương Dương nói: “Nói trắng là muốn nhanh chóng để cho các vị sư phụ
kia yên ổn, nhanh chóng trở lại giảng dạy. Nhưng mà ngươi ta cũng là
người a? Đói bụng thì làm sao mà dạy được đây?”
“Tiền lương là một phần, còn chính sách nữa!”
“Nói tới chính sách, không có thì đành dùng đối sách vậy. Càng cùng một đơn vị muốn đem lợi ích và hiệu quả đẩy lên cao, thì phải đem giết hết
được sâu mọt!”
Lý Trường Vũ dạo này cũng không được ổn cho lắm, chuyện của hệ thống
giáo dục Giang Thành đã khiến sứt đầu mẻ chán, thậm chí là để lại ấn
tượng rất không tốt đối với chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh. Lần trước lên
tỉnh họp, hắn đã gặp Cố bí thư muốn thăm dò ý tứ của Cố bí thư về cục
diện ở GIang Thành hiện tại, nhưng Cố Duẫn Tri rất kín kẽ, không hề có
một chút biểu hiện gì khiến cho hắn thất vọng. Mà Tả Viên Triêu qua việc đặc khu kinh tế quốc gia vừa rồi hẳn là đã để lại hình ảnh tốt trong
mắt đa phần các thành viên trong thường ủy. Đem ra mà so sánh thì rõ
ràng Lý Trường Vũ đã rơi vào hạ phong, sắp tới may ra chỉ có công trình
đường bao thành phố và cảnh khu Cổ Thành sắp hoạt động mới vớt vát lại
được một chút.
Trương Dương hôm nay đến tìm Lý Trường Vũ cũng là vì chuyện này, hắn
đáp ứng với Lưu Kim Thành, dự định nhân dịp này để quảng bá hình ảnh của rượu Thanh Giang.
Lý Trường Vũ nói: “Chuyện này thì đơn giản, ngươi cứ nói với sở du lịch một tiếng là được!”
Trương Dương nói một cách đầy thâm ý: “Nhưng hiện tại công việc này rất nhiều việc đều tập trung lên Hồ Quang Hải.”
Lý Trường Vũ lập tức minhg bạch là tiểu tử này vốn có ân oán với Hồ
Quang Hải. Nếu như không phải là vì Hồ Quang Hải thì hắn cũng không ly
khai sở du lịch. Lý Trường Vũ cười đáp: “Mọi việc không nên nóng vội,
lúc trước hai ngươi đấu nhau, kết quả là kẻ khác hưởng lợi. Nhưng mà hắn lại lo lắng đối phương trả đũa, suốt ngày cứ nghi thần nghi quỷ, cái
loại tư vị này so với chịu đòn còn khó chịu hơn a.”
Trương Dương minh bạch Lý Trường Vũ chỉ điểm cho mình, hắn cười nói: “Không biết là Hồ Quang Hải có tố chất như thế không a!”
“Ngươi tìm hắn đi thì biết!”
Trương Dương quả nhiên đi tìm Hồ Quang Hải, đành để cho hắn trở thành
kẻ chiếm tiện nghi trong chuyện này. Tại cảnh khu Cổ Thành quyền lực của hắn không ít, nhưng dần dần lại làm mất lòng với các đơn vị tương quan. Công việc về cảnh khu tồn tại một thực tế đó là ai cũng không muốn
quyền lưcụ và khả năng của mình bị người khác chi phối. Lý Trường Vũ
nguyên bản là định để Trương Dương làm ở cái vị trí này, với tính cách
cường thế của hắn hẳn là có thể tổng hợp các phong ban liên quan lại mà
làm việc vui vẻ được. Nhưng Hồ Quang Hải thì khác, hắn không phải là
người như Trương Dương, hơn nữa Lý Trường Vũ cũng không giúp hắn cho
giúp Trương Dương, cho nên công tác gặp không ít khó khăn.
Trương Dương xuất hiện tại phòng làm việc của Hồ Quang Hải khiến cho
hắn không khỏi có chút lo lắng, tuy rằng lúc trước hắn không có rơi vào
thế hạ phong, thậm chí còn chiếm được một chút tiện nghi, nhưng cũng
chính vì thế mà hắn cứ suốt ngày lo lắng, nhất là lúc Trương Dương đề
thăng lên phó xử, hắn bắt đầu ý thực được mình đã đối địch với một địch
nhân cường đại.
Trương Dương thì khác, hắn không có coi Hồ Quang Hải là đối thủ, nguyên nhân chỉ có một đó là Hồ Quang Hải không xứng. Nếu như nói tới kiêng kỵ thì hắn còn nể lão bà của Hồ Quang Hải hơn một chút.
Trương Dương hiện tại ngày càng khống chế tâm tính tốt hơn, dứt bỏ
chuyện cá nhân sang một bên, công tác là công tác. Hắn hướng Hồ Quang
Hải đề cập tới chuyện quảng cáo rượu.
Trương Dương mới nói ra xong thì Hồ Quang hải đã lắc đầu: “Chuyện này không được!”
“Thế nào lại không được?”
“Về phần này ta đã đồng ý với công ty Long Hưng của Xuân Dương, tiền người ta cũng đã đưa rồi.”
“Long Hưng?” Trương Dương chợt nhớ tới cái tên Điêu Đức Chí, không ngờ tiểu tử này cũng có thể với cánh tay dài quá a.
Hồ Quang Hải nói: “Hắn hiện tại là ủy viên hội hiệp thương thành phố.”
Trương Dương nói: “Nếu như vậy thì cứ để rượu Thanh Giang được bán trong khu vực đó vậy!”
“Không được, phía công ty Long Hưng yêu cầu chúng ta trong một tháng
đầu tiên không được bán hay quảng cáo bất cứ loại rượu nào khác.”
Trương Dương có chút nổ giận: “Yêu cầu quả thực là quá vô lý, hợp đồng thế nào?”
“Mã chủ tịch hội hiệp thương thành phố đưgns ra yêu cầu, ta cũng không
dễ từ chối!” Ý tứ của hắn chính là ngươi đừng có làm khó dễ ta, có bản
lĩnh thì đi tìm Mã chủ tịch mà ý kiến.
Trương Dương nói: “Nhà máy rượu Giang Thành là đơn vị trọng điểm cải
cách được thành phố bồi dưỡng. Chỉ là một phần quảng cáo mà cũng khó
khăn thế sao?”
Hồ Quang Hải không nói gì.
Trương Dương cũng không thèm nói chuyện với hắn nữa, gọi điện tới cho
Nghiêm Tân Kiến. Theo lý thuyết mà nói Lý Trường Vũ quản lý về mang du
lịch thì việc này hẳn là phải nhờ Lý Trường Vũ, nhưng vấn đề ở đây chính là nhà máy rượu Giang Thành bị đối xử không công bằng, Nghiêm Tân Kiến
chủ quản công nghiệp đương nhiên phải xuất đầu.
Nghiêm Tân Kiến nghe thuật lại cũng nổi giận, công ty Long Hưng kia
không biết là dựa vào cái gì mà lại bá đạo như thế, định độc bá tài
nguyên du lịch Giang Thành sao? Cúp máy xong hắn lập tức tìm cách liên
lạc với Mã chủ tịch của hội hiệp thương. Bất Quá câu trả lời của Mã Ích
Dân là chuyện này hắn cũng không rõ ràng, nhưng tài nguyên du lịch là
tài nguyên quốc gia, không thể có chuyện độc quyền thế được. Có những
lời này của Mã Ích Dân, Nghiêm Tân Kiến trực tiếp điện cho Hồ Quang Hải
bảo hắn hiệp trợ phía nhà máy rượu Giang Thành làm tốt công tác quảng
cáo.
Cuối cùng thì xoay một vòng Hồ Quan hải vẫn phải đáp ứng chuyện này.
Trương Dương thầm bực mình, rõ ràng là ngươi cố ý làm khó dễ ta a. Ta
dự định khoan hồng đối với ngươi rồi, nhưng chính là ngươi muốn chết,
như vậy thì đừng có oán trách ta nữa a.
Trương Dương vừa ly khai khỏi ban quản lý cảnh khu thì thấy một chiếc
xe biển Xuân Dương đậu ở bãi, từ trên xe bước xuống chính là giám đốc
công ty Long Hưng – Điêu Đức Chí. Hai năm nay sinh ý của thằng nhãi này
cũng phải nói là rất phát triển. Ký ức lần bị Trương Dương đánh lần
trước đối với hắn vẫn còn mới mẻ, lâu rồi hắn chưa gặp lại Trương Dương, cũng không biết cái tên tiểu tử chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình
ngày đó bây giờ đã trở thành chủ nhiệm ban cải cách thành phố. Bất quá
hắn đối với Trương Dương vẫn rất kiêng kỵ, chào hỏi qua loa một hai câu
sau đó cùng hai gã bảo tiêu đi vào trong trụ sở.
Trương Dương nhìn chiếc ô tô của hắn, nhứo tới tao ngộ tại Thanh Thai sơn trang mà không khỏi bật cười.
Hồ Quang Hải thấy Điêu Đức Chí đến, hắn cười khổ nói: “Điêu giám đốc a, phó thị trưởng thành phố vừa điện tới yêu cầu ta phải hỗ trợ nhà máy
rượu Giang Thành trong đợt khai trương cảnh khu sắp tới, ta đang muốn
thông tri cho ngươi đây.”
Điêu Đức Chí vừa mới nghe đã nóng nảy: “Ta nói Hồ chủ nhiệm a, không
phải chúng ta đã đạt thành ước định rồi sao? Tiền các ngươi cũng đã
nhận, thế nào lại để phía khác xen vào được?”
Hồ Quang Hải đáp: “Ta cũng khống muốn vậy, nhưng đích thân phó thị
trưởng áp xuống, ta còn có biện pháp nào a! Người vừa mới rời khỏi đây
là chủ nhiệm ban cải cách, hắn tới đây cũng là vì chuyện của nhà máy
rượu Giang Thành. Dù sao cũng đều là doanh nghiệp cảu Giang Thành cả, ta xem hay là các ngươi cộng tác phát triển cùng nhau đi!”
Điêu Đức Trí trầm mặc một chút, sau đó hắn nói: “Nhưng cũng phải phân
rõ chính và phụ. Mặc dù đều là nhà máy xí nghiệp cùa Giang Thành, nhưng
mặt hàng cùng là rượu, cái này hẳn là phải cạnh tranh.” Điêu Đức Chí là
một tên nông dân đích thực, hắn đương nhiên chẳng hiểu thế nào gọi là
phát triển cộng đồng.
Hồ Quang Hải cười cười không đáp lại.
Điêu Đức Chi cho rằng hắn vẫn đang do dự, nhìn lại đồng hồ một chút rồi nói: “Hồ chủ nhiệm, cũng tới giờ ăn tối rồi a, ta mời!”
Điêu Đức Chí vì chuyện này mà đã cấp cho Hồ Quang Hải không ít chỗ tốt, cho nên Hồ Quang Hải cũng không có ý từ chối, thu thập mốt chút sau đó
cả hai rời đi. Đi ra đến ngoài thì thấy bốn cái lốp xe đều xịt hơi, đi
ra kiểm tra thì thấy là vết do bị tua vít đâm vào.
Ở đây dù sao cũng là đại bàn của Hồ Quang Hải, hắn không khỏi bực mình nói: “Ai? Kẻ nào vô pháp vô thiên vậy?”
Điêu Đức Chí thì rõ ràng nhất, không cần nói hắn cũng biết khẳng định
là Trương Dương. Điêu Đức Chí vừa tức giận vừa buồn cười, thế này mà
cũng alf cán bộ quốc gia sao? Có khác gì mấy kẻ lưu manh. Nhưng mà Điêu
Đức Chí cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bảo hai gã bảo tiêu nhanh chóng
thay lốp.
Điêu Đức Chí và Hồ Quang Hải đang đứng đợi sủa xe thì Trương Dương đã
rời đi. Ngày hôm nay Hồ Quang Hải thực sự làm cho hắn nổi giận, cộng
thêm mon nợ cũ nữa, thù cũ hận mới nhất định sẽ thanh toán cho xong.
Trương Dương điện thoại cho Khương Lượng, nhờ Khương Lượng theo dõi hai
gã kia tối nay xem thế nào.
Khương Lượng tuy rằng thấy Trương Dương có chút nóng nẩy, bất quá dù
sao cũng là bằng hữu đành đáp ứng hắn. Nhưng nghĩ không ra quả thật là
bắt được quả.
Điêu Đức Chí không phải là cái hạng tốt đẹp gì, đương nhiên hán làm ăn
cũng sẽ không sạcg sẽ như con người của hắn. Tối đó hai người mò tới bể
tắm hơi Hoàng Gia, ai cũng biết cái chỗ này đằng sau cũng có kinh doanh
cả cái nhu cầu *** nữa.
Hai gã trinh sát mà Khương Lượng phái theo lúc này xin chỉ thị của Khương Lượng, sau đó cũng vào theo.
Chỗ này là thuộc về phân khu Nam Bình, còn quyền hạn của Khương Lượng
chỉ là phân khu khai phát, nghe hai gã trinh sát hội báo, Khương Lượng ý thức được chuyện này không đơn giản, liền gọi điện cho Trương Dương.
Trương Dương nghe vậy mừng thầm, đang muốn túm gáy Hồ Quang Hải thì hắn lại chìa ra, mỉm cười nói: “Bắt hết đi!”
Khương Lượng trầm mặc một chút, Trương Dương lập tức minh bạch hắn đang lo lắng cái gì liền nói: “Điền cục ta sẽ nói, ngươi cứ bắt cho ta, nhứo bắt quả tang hiện trường luôn, lần nay ta muốn cho Hồ Quang Hải vô pháp có thể xoay xở được.”
Hậu thuẫn của Trương Dương thì Khương Lượng hiểu rõ, bằng không thì hắn cũng không trở thành cán bộ cấp phó xử trẻ tuổi nhất lịch sử Giang
Thành. Quan hệ của Trương Dương và Điền Khánh Long thì lại càng rõ ràng. Hắn đã nói thế thì Khương Lượng cũng chẳng suy nghĩ nữa, dù sao đây
cũng là một cơ hội lập công a.
Mười một giờ tối, một sự kiện chuẩn bị oanh động GIang Thành âm thầm
được triển khai. Phó cục phân khu Khai Phát – Khương Lượng xuất lĩnh hai mươi hai cảnh sát như thần binh thiên hàng, ập vào bắt tại hiện trường
mười ba đôi nam nữ.
Lúc Trương Dương điện cho Điền Khánh long thì hắn cũng sắp đi ngủ, nghe hắn nói mà Điền Khánh Long tức giận: “Có phải ngươi mới thăng quan mà
đầu óc hồ đồ rồi không? Ngươi là phụ trách ban cải cách sao cứ đi lo
việc của công an làm gì? Chúng ta phiền tới ngươi sao?”
Trương Dương cười cười: “Điền cục, ta làm công tác nhưng thực sự là gặp phải một số vấn đề, nhưng chợt phát hiện người ta có sai phạm như thế,
đành phải tìm đến nhờ ngài vậy.”
Điền Khánh Long tức giận cúp máy sau đó điện cho Khương Lượng.
Khương Lượng rất ngắn gọn báo cáo lại cho Điền Khánh Long, Điền Khánh Long chỉ nó cứ làm theo pháp luật.
Sauk hi cúp máy, Điền Khánh Long vẫn thản nhiên ngồi đợi, hắn tin tưởng điện thoại sẽ rất nhanh chóng có người gọi tới.
Người đầu tiên gọi tới là cục phó công an Giang Thành – Đổng Đức Chí,
hắn cẩn thận hỏi: “Điền cục, chuyện ở Hoàng Gia hôm nay là ngài hạ
lệnh?”
Điền Khánh Long không trả lời gì mà hỏi lại: “Sao? Có người nhờ ngươi biện hộ a?”
“Không phải, chỉ là chueyẹn này có chút phiền phức, Hoàng Gia là do phía Đài Loan đầu tư, nên có liên quan nhiều phía.”
Điền Khánh Long ghét nhất là kẻ khác cứ vòng vo, hắn nói: “Lão Đổng, ngươi biết tính ta rồi đó, cứ nói thẳng ra, đừng có úp mở.
“Mã Ích Lượng, em trai của Mã Ích Dân – chủ tịch hội hiệp thương thành phố là cổ đông của Hoàng Gia!”
Điền Khánh Long cũng biết chuyện này không đơn giản, Đổng Đức Chí nói ra hắn cũng không quá ngạc nhiên: “Vậy thì sao?”
“Không chỉ thế, con trai của Lý phó thị trưởng cũng là cổ đông!”
Điền Khánh Long chau mày: “Lão Đổng, xem ra ngươi rất rõ ràng tình huống a!”