- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 234: Chỉ là con cóc ghẻ
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Nếu như Hồ Như Yến đã muốn vậy thì Trương Dương cũng đành lui ra ngoài để nàng ta một mình giải quyết. Lúc mọi người ra ngoài hết rồi Ngô Hồng Quý liền tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trương Dương đầy một bụng khó chịu lủi thủi ra ngoài, chẳng lẽ thằng nhãi kia có chủ ý đen tối gì với Hồ Như Yến hay sao lại muốn nói chuyện riêng? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại giờ đang ban ngày ban mặt, hơn nữa bên ngoài lại có đông người như vậy, dù hắn có ngu xuẩn đến đâu đi chăng nữa chắc cũng không làm ra loại hành động gì tự hủy hoại tiền đồ sự nghiệp của mình chứ. Hơn nữa cô nàng Hồ Như Yến cũng không phải nữ tử tầm thường, không nói đến chuyện nàng ta trí tuệ siêu quân, chỉ riêng bộ cầm nã thủ nàng ta mới học xong của Trương Dương thì cũng thừa đối phó với dạng công tử bột như thằng nhãi kia. Biết thì vẫn biết vậy chứ Trương đại quân nhân vẫn cứ thi triển thần thông chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong phòng. Có lẽ người khác thì không nghe thấy gì chứ hắn lại nghe rành mạch như đang đứng ngay bên cạnh vậy.
Sau khi mọi người ra ngoài hết Hồ Như Yến mới cầm hóa đơn phạt lên nhìn lướt qua một lượt, xong nàng mới nhẹ giọng nói: “80 vạn tệ! Ngô trưởng phòng làm việc cũng mạnh tay quá a!”
Ngô Hồng Quý cười tủm tỉm nói: “Đây là ta đóng góp giúp nước nhà chú cá nhân ta một phân tiền cũng không lấy!”
Hồ Như Yến lại nói: “Ngô trưởng phòng, chắc ngài cũng biết nhà máy chúng tôi mới đi vào sản xuất lại, trên phương diện tài chính vẫn còn gặp nhiều khó khăn, ngài không thể châm trước chuyện này cho chúng tôi một chút được sao?”
Ngô Hồng Quý thở dài một hơi nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi cũng không phải là người không biết giảng đạo lý, lần trước tôi mời giám đốc Hồ ăn cơm cũng chính là muốn nói về chuyện này, nhưng giám đốc Hồ lại chẳng cấp một chút mặt mũi nào cho tôi cả. Thực lòng mà nói cho đến nay tôi vẫn hết lòng chiếu cố đến nhà máy dược phẩm, nhưng cô cũng biết đó, nếu có người dân phản ánh lên thì chúng tôi phải vì dân chúng mà cúc cung tận tụy phải cho người xuống điều tra xem tình hình thực hư ra sao. Thân là người chủ quản tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn, tuy rằng tôi rất có hảo cảm với giám đốc Hồ, nhưng tôi lại không thể để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến quy định của pháp luật được, cô có hiểu không?”
Hồ Như Yến đạm nhiên cười lại càng toát lên vẻ quyến rũ phong tình mê người khiến Ngô Hồng Quý hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Bản chất của thằng nhãi Ngô Hồng Quý là một gã háo sắc, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Như Yến hắn đã ám ảnh nhớ mãi không thôi, rồi bắt đầu hắn sinh ra chủ ý với nàng. Thân là chủ nhiệm ban phòng chống ô nhiễm môi trường cục vệ sinh môi trường, đương nhiên hắn có nhiều cách để uy hiếp nhà máy dược phẩm. Trước đây hắn từng mời Hồ Như Yến dùng cơm nhưng lại bị nàng thẳng thừng cự tuyệt, chính điều này khiến hắn càng ghi hận trong lòng, càng kích thích tính hiếu thắng của hắn.
Thực ra lần này hắn tới đây gây khó dễ quả thực cũng do có người kiến nghị nhà máy dược phẩm lên cục vệ sinh môi trường. Nhưng Ngô Hồng Quý sao lại không biết nhà máy dược phẩm xử lý chất thải đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn của nhà nước, nhưng tiêu chuẩn là một chuyện, còn kiểm tra thực tế lại là một chuyện khác. Đủ tiêu chuẩn hay vượt quá gấp vài chục lần tiêu chuẩn hoàn toàn nằm ở một câu nói của hắn, bởi vậy hắn mới hiên ngang đến tận đây gây khó dễ cho Hồ Như Yến như vậy.
Hồ Như Yến ra vẻ nũng nịu nói: “Ngô trưởng phòng là người tốt có chân tình như vậy thì tấm hóa đơn này … Ngài có thể thu lại được không?”
Nhìn bộ dạng ướt át đầy quyến rũ của Hồ Như Yến mà trong lòng Ngô Hồng Quý mừng như mở cờ trẩy hội, hắn đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của Hồ Như Yến, ý định nhân cơ hội lấy lại tờ hóa đơn mà vuốt ve bàn tay trắn nõn mịn màng kia một lần nữa. Vậy mà bàn tay nhỏ của Hồ Như Yến lại như con sóc nhỏ nhẹ nhàng tránh thoát khỏi ma trảo của con sói già. Nàng nhẹ giọng nói: “Ngô trưởng phòng vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục cho tôi đâu nha!”
Ngô Hồng Quý sắc mê tâm khiếu nhìn Hồ Như Yến đến hồn siêu phách lạc, càng lúc hắn hô hấp càng dồn dập hơn: “Chỉ cần giám đốc Hồ cũng có chân tình như tôi … Vậy thì tờ hóa đơn này sẽ dễ bàn hơn rồi …”
Hồ Như Yến lại ra vẻ ngây thơ ôn nhu hỏi lại: “Ý tứ của Ngô trưởng phòng, người ta nghe không rõ!”
Ngô Hồng Quý bắt đầu thấy mồm miệng mình khô dần: “Tối nay tôi mời cô đến Phù dung lầu dùng cơm, hai chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếp!”
Trong lòng Hồ Như Yến khinh bỉ thằng nhãi này đến cực điểm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nũng nịu nhẹ giọng hỏi lại: “Hai người chúng ta thôi sao? Chúng ta cô nam quả nữ như vậy không sợ ảnh hưởng không tốt sao? Tôi thì không dám có ý gì, nhưng còn Ngô trưởng phòng là cán bộ nhà nước, ngài không sợ người khác nói xấu à?”
Hồ Như Yến nói như vậy chẳng khác nào đã tỏ rõ thái độ thuận theo, Ngô Hồng Quý mừng như bắt được vàng vội vàng trả lời lại ngay: “Cô sông sợ thì tôi còn sợ cái gì?”
Hồ Như Yến lại giơ tờ hóa đơn lên mỉm cười duyên dáng nói: “Vậy còn chuyện này phải xử lý như thế nào đây?”
Ngô Hồng Quý cười đến tít cả mắt: “Vậy còn phải xem biểu hiện của cô thế nào nữa?”
“Vậy ngài muốn tôi biểu hiện thế nào?” Câu nói đầy mập mờ cùng ánh mắt đầy dụ hoặc của Hồ Như Yến khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải sinh lòng đen tối.
Ngô Hồng Quý lại phải nuốt khan một ngụm nước bọt nữa: “Cô cũng hiểu được mà …”
“Ngài không nói thì sao người ta hiều được chứ?”
Trương Dương nghe đến đó rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Mẹ nó chứ, chỉ là một gã trưởng phỏng nhãi nhép ở cục vệ sinh môi trường mà cũng dám câu dẫn nữ nhân của ông sao? Vẫn biết rằng là Hồ Như Yến cố ý trêu chọc Ngô Hồng Quý nhưng Trương Dương không tài nào đè nén nổi cơn ghen trong lòng mình xuống được. Hắn vừa nhấc chân lên một cái liền đá văng cửa phòng làm việc của Hồ Như Yến bay vào bên trong. Thực ra cửa phòng cũng không khóa, mà Trương đại quan nhân do giận dữ mà không kiềm chế được sức lực nên chẳng may lỡ chân đã bay cả cánh cửa phòng vào trong.
Ngô Hồng Quý giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn, nhưng rất nhanh sau hắn liền trấn tĩnh lại, đương nhiên hắn vẫn cho rằng hắn chưa có làm gì điều gì cả. Ngô Hồng Quý nheo hai mắt lại lạnh lùng nói: “Giám đốc Hồ, công nhân của nhà máy các người cũng hiểu lễ phép quá a...” Hắn còn chưa dứt câu đã bị Trương Dương hung hăng cho một cái bạt tai thật mạnh. Trương Dương dùng lực khá mạnh tát cho Ngô Hồng Quý lật mặt, mắt hoa tai ù, hắn loạng choạng lùi lại ngã ngồi xuống ghế sô pha. Từ trước tới nay người dám động chạm đến nữ nhân của Trương đại quan nhân chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Chỉ là một gã trưởng phòng cỏn con, đánh hắn Trương Dương chẳng cần phải lo nghĩ nhiều, cho dù có thêm 100 thằng nhãi con này Trương đại quan nhân cũng không thèm chấp, luận về cấp bậc quan chức hay những mối quan hệ trên quan trường, Trương Dương cũng đủ tự tin di bết hắn.
Thấy Trương Dương bạt tai Ngô Hồng Quý xong lại lao đến ý định đánh hắn tiếp, Hồ Như Yến vội vàng đứng dậy chạy tới giữ tay Trương Dương ngăn lại, nàng chỉ sợ hắn không kiềm chế được mà đánh tàn phế thằng nhãi kia thì lại lớn chuyện. Nàng nhẹ giọng khuyên: “Trương chủ nhiệm, ngài cần gì phải chấp nhặt với loại cóc ghẻ như hắn?”
Trương Dương trừng mắt liếc nhìn Hồ Như Yến một cái, trong lòng thầm mắng lớn. Cơn tức của lão tử không phải do ngươi gây ra sao? Hồ Như Yến lại quay sang tươi cười rạng rỡ với Ngô Hồng Quý, chẳng biết nàng móc đâu ra chiếc máy ghi âm bỏ túi rồi lại quơ quơ trước mặt hắn rồi nhỏ giọng nói: “Ta đã thấy không ít kẻ hạ tiện nhưng lại chưa thấy qua kẻ nào vừa hạ tiện lại vừa vô liêm sỉ như ngươi. Ngươi cho rằng ngươi nắm trong tay một chút quyền lực cỏn con đó liền thích gây khó dễ cho ai cũng được sao? Quy trình xử lý nước thải của nhà máy bọn ta không có vấn đề gì, bất kể người nào tới kiểm tra ta cũng đều không sợ. Hơn nữa những lời vừa rồi của ngươi ta đã ghi âm lại đầy đủ, ta sẽ gửi một bản sao cho cục trưởng cục bảo vệ môi trường nghe thử xem thế nào!”
Càng nghe sắc mặt Ngô Hồng Quý càng trở nên tím ngắt lại, đến bây giờ hắn cũng nhận ra thân phận thật sự của Trương Dương, nhưng cái tát kia lại là thực, một bên má hắn vẫn nóng ran là thực, cảm giác ù tai hoa mắt cũng là thực, hắn cũng không ngờ đối phương không nói không rằng gì đã ra tay tàn nhẫn như vậy.
Rất nhanh sau mấy người ở bên ngoài đều chạy vọt vào trong phòng, mấy gã nhân viên cục bảo vệ môi trường đi theo Ngô Hồng Quý thấy cấp trên bị đánh liền hùng hổ xông tới nói lý với Trương Dương, còn một gã trong đó thì vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Trương Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn cả đám người kia nhếch mép cười nhạt một tiếng: “Thật không biết sống là gì, căn bản ta không muốn so đo với đám các ngươi làm gì cho mệt!”
Ngô Hồng Quý lại liếc mắt nhìn chiếc máy ghi âm bỏ túi trong tay Hồ Như Yến mà hắn không khỏi có chút chột dạ. Hắn đưa tay xoa xoa một bên mặt bị Trương Dương tát vẫn còn cực kỳ đau nhức khó chịu nhưng vẫn thấp giọng nói: “Bỏ đi, quay về rồi giải quyết sau!”
Một lúc sau mấy gã cảnh sát ở phân cục gần đây chạy tới, rất nhanh mấy gã này liền nhận ra Trương Dương. Lần này người dẫn quân tới vẫn là Cố Phong, cũng là bạn học cũ với Khương Lượng. Vừa đến hiện trường lại thấy Trương Dương, hắn Cố Phong liền phỏng đoán đến tám chín phần vụ ẩu đả này có liên quan đến thằng nhãi kia. Tuy có quen biết nhưng do ở đây còn có nhiều người lạ nên Cố Phong cũng không tiện chào hỏi Trương Dương, mà vẫn phải ra vẻ uy nghiêm trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này mấy gã nhân viên cục bảo vệ môi trương liền rối rít đi ra báo cáo tình hình sự việc vừa rồi. Chuyện này cũng là tâm lý bình thường của đại đa số người, tiên hạ thủ vi cường, không cần biết nguyên do vì sao, cứ ai tố cáo được tội danh của đối phương trước là chiếm được ưu thế trước.
Cố Phong giả vờ như không nghe thấy gì lại quay sang nhìn nhìn Hồ Như Yến hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Hồ Như Yến không trả lời câu hỏi của Cố Phong mà chỉ tay thẳng mặt Ngô Hồng Quý nói: “Ngài hỏi hắn đi!”
Ngô Hồng Quý vừa xấu hổ lại không dám nói gì, đành hậm hực bụm một bên mặt đã xưng vù của mình vội vàng bỏ đi ra ngoài. Nếu như người bị hại bỏ đi không muốn truy cứu nữa thì cảnh sát cũng chẳng còn lý do gì để tiến hành truy cứu người có liên quan. Dù sao cũng chỉ là xích mích rồi dẫn tới ẩu đả bình thường mà thôi, Cố Phong ra uy dặn mọi người phải biết giữ trật tự an ninh vài câu xong lại dẫn đám cấp dưới của mình rời đi.
********************
Hồ Như Yến ra tiễn mấy người cảnh sát xong theo bản năng định với tay đóng cửa lại nhưng sực nhớ ra là cửa phòng bị Trương Dương đá bay mất rồi còn đâu. Nàng không khỏi quay lại liếc mắt nhìn hắn giọng điệu có phần oán trách mắng: “Ngươi đó, không bỏ được cái tính nóng nảy đó đi, chỉ là một gã tiểu nhân vật, một mình ta thừa sức ứng phó nổi, việc gì ngươi phải làm quá lên như vậy!”
Trương Dương nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng phản bác lại: “Ứng phó như thế nào? Ngươi cùng tên chó chết kia cứ liếc mắt đưa tình như vậy ta không chịu được!”
“Ta chỉ lừa hắn lộ ra sơ hở, sao? Ngươi ghen à?”
Trương Dương phát cáu nhoáng cái đã quàng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Hồ Như Yến vào lòng, rồi hung hăng hôn đôi môi ướt át của nàng. Hồ Như Yến bị hắn bất ngờ tập kích liền vội vàng đẩy hắn ra khuôn mặt nàng cũng đỏ ửng lên, nàng nhẹ giọng mắng: “Đang ở nhà máy, ngươi đừng có làm ẩu!”
Trương đại quan nhân chẳng thèm để ý đến lời Hồ Như Yến, hắn phải phát tiết nỗi khó chịu trong lòng cho bằng được mới thôi. Trương Dương lại chuyển ma trảo của mình ở sau lưng Hồ Như Yến xuống một chút, nhéo mạnh mông nàng ta một cái thì thầm nói: “Hôm nay ta phải giáo huấn lại ngươi một chút mới được, mấy ngày không gặp đã bắt đầu sinh hư rồi!”
“Ai sợ ai?”
Bị Hồ Như Yến khiêu khích, ngọn lửa dục vọng trong lòng Trương Dương lại càng cháy hừng hực hơn, nhưng rất nhanh hắn lại đề nén dục vọng xuống. Dù sao hiện giờ đang ở nhà máy, hơn nửa cửa phòng làm việc lại bị hắn đá bay mất, tuy rằng hắn vẫn tự nhận mình là người to gan lớn mật nhưng cũng không phải phải hạng người làm những việc ngu xuẩn thiếu suy nghĩ.
Đúng lúc này thì điện thoại trong văn phòng lại kêu, Hồ Như Yến hôn má hắn một cái rồi mới giãy ra đi tới bàn làm việc nghe điện thoại. Là cục trưởng cục vệ sinh môi trường, Cảnh Khải Siêu gọi điện tới, giọng điệu hắn tràn ngập vẻ áy náy xin lỗi: “Giám đốc Hồ à, sự việc vừa rồi thực không phải với cô, là do lỗi của tôi không quản lý được cấp dưới, đúng là một đám vô kỷ luật không hiểu phép tắc …”
Hồ Như Yến khanh khách nở nụ cười duyên, cắt ngang lời Cảnh Khải Siêu: “Cảnh cục trưởng à, tôi cũng hơi bất ngờ đó, không biết từ bao giờ một gã trưởng phòng lại có thể đại biểu cho cục bảo vệ môi trường vậy? Hơn nữa hắn lại khẳng định đi khẳng định lại rằng quy trình xử lý nước thải của nhà máy chúng tôi có vấn đề, không phù hợp với quy định tiêu chuẩn của nhà nước. Mà cái tiêu chuẩn của nhà nước kia bất quá cũng chỉ bằng một câu nói của hắn mà thôi!”
Thái độ của Cảnh Khải Siêu cũng thập phần thành khẩn. Thật ra hắn cũng không hề hay biết chuyện Ngô Hồng Quý đến nhà máy dược phẩm gây sự, đều là thằng nhãi này tự ý làm càn. Tiểu tử này cũng chỉ mới được thăng chức làm trưởng phòng bảo vệ môi trường, hắn thường ỷ vào bối cảnh sau lưng mà ngày thường vẫn luôn tự cao tự đại, ngay cả cục trưởng Cảnh Khải Siêu, cấp trên của hắn mà hắn cũng chẳng coi ra gì.
Cảnh Khải Siêu cũng sớm không vừa mắt thằng nhãi con vênh váo này, nhưng do quan hệ nhân tình nên đành nhẫn nhịn cho qua. Nhưng Cảnh Khai Siêu cũng thực không ngờ thằng nhãi này lại dám có chủ ý với cả Hồ Như Yến, lại còn kéo quân tới tận nhà máy dược phẩm đòi phạt tiền người ta nữa. Tuy rằng trong lòng thấy vui sướng khi thằng nhãi kia bị người ta dạy dỗ một chập, nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy lo lắng, chẳng may lại đắc tội với đại lão bản phía sau nhà máy dược phẩm là Cố Giai Đồng, đại tiểu thư Cố bí thư tỉnh ủy thì lớn chuyện. Bởi vậy hắn phải vội vàng gọi điện tới, thứ nhất là thanh minh chuyện này không liên quan gì đến mình, còn thứ hai là xin lỗi cùng hứa sẽ đòi lại công đạo.
Cảnh Khải Siêu tỏ ra cực kỳ phẫn nộ quyết tâm nói: “Giám đốc Hồ cứ yên tâm, nhất định tôi nghiêm túc sẽ xử lý mạnh chuyện này!”
Hồ Như Yến nhàn nhạt nói: “Cái gã trưởng phòng bảo vệ môi trường kia của các người thực làm mất mặt cả cục vệ sinh môi trường, những lời hắn nói tôi đã ghi âm lại đầy đủ, lúc nào rảnh rỗi rôi sao ra rồi gửi cho Cảnh cục trưởng một bản nghe thử.”
Cảnh Khải Siêu nghe vậy trong lòng không khỏi thầm mắng thằng nhãi Ngô Hồng Quý ngu xuẩn, ngươi muốn chết thì tự mình đi tìm chết đi, việc gì phải kéo ta, kéo cả cục vệ sinh môi trường chết theo ngươi?
Trương Dương đi tới giành ống nghe trong tay Hồ Như Yến rồi lớn tiếng nói: “Cảnh cục trưởng!”
Cảnh Khải Siêu ngẩn người một lúc, mãi sau mới nhận ra là giọng của Trương Dương, hắn có chút kinh ngạc hỏi lại: “Là Trương chủ nhiệm phải không?”
Trương Dương trầm giọng trả lời: “Phải, là ta! Vừa rồi gã chó chết Ngô Hồng Quý dám buông lời đùa giỡn giám đốc Hồ, ta thấy chướng mắt nên bạt tai hắn một cái. Ngươi chuyển lời của ta cho thằng nhãi kia, chuyện hôm nay ta không để yên đâu, về sau biết điều thì tránh mặt ta cho xa, bằng không để ta nhìn thấy một lần ta liền đánh hắn một lần, gặp lần thứ hai ta đánh hắn què giò luôn …” Nói xong Trương Dương liền hung hăng dập điện thoại xuống.
Cảnh Khải Siêu ở đầu dây bên kia nghe mà mặt cũng tái nhợt cả đi, ở thể chế Giang Thành ai mà chẳng biết tiểu tử Trương Dương kia là nhân vật khó chơi nhất. Mãi một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hồng Quý đang đứng ở bên cạnh một cái, xong hắn giận dữ dập điện thoại xuống.
“Cảnh cục trưởng, sao rồi ạ?” Ngô Hồng Quý dè dặt nhỏ giọng hỏi.
Cảnh Khải Siêu không nhịn được tay chỉ thẳng mặt Ngô Hồng Quý giận dữ quát lớn: “Đồ mắt mù nhà ngươi, ngươi có biết ai đánh ngươi không?”
Thật sự Ngô Hồng Quý không biết Trương Dương là ai nên vội vàng lắc lắc đầu.
Cảnh Khải Siêu đứng đậy trầm giọng nói: “Người đánh ngươi là chủ nhiệm ban cải cách Trương Dương. Hắn còn nói, từ hôm nay trở đi nếu hắn gặp ngươi một lần là đánh ngươi một lần, gặp hai lần liền đánh què giò ngươi!”
Ngô Hồng Quý nghe mà không khỏi rùng mình một cái, hắn cũng chỉ mới được thăng chức làm trưởng phòng không lâu nhưng uy danh của Trương Dương thì hắn lại được nghe không ít lần. Nói ra thì từ trước tới nay hắn vẫn cực kỳ tò mò gã cán bộ trẻ tuổi mà lại nức tiếng Trương Dương kia, nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng ngay lần đầu tiên chạm mặt đã đắc tội với người ta, lại còn bị ăn một cái tát như trời giáng nữa chứ. Tuy trong lòng vẫn lo sợ nhưng để giữ sĩ diện mà ngoài miệng hắn vẫn nói cứng lại: “Chủ nhiệm ban cải cách thì sao chứ? Không nhẽ chủ nhiệm ban cải cách thì được tùy tiện đánh người hay sao?”
Cảnh Khải Siêu cười lạnh một tiếng: “Còn ngươi cũng chỉ là một gã cán bộ cấp khoa cỏn con! Ngươi có biết lúc trước hắn còn làm trưởng phòng ở cục du lịch thành phố, hắn từng đánh cả hai vị cục phó cục du lịch hay không? Không phải em họ của ngươi Tôn Đông Cường là bí thư liên đoàn thanh niên thành phố sao? Không tin ngươi cứ việc tìm hắn hỏi thử xem ta nói có phải hay không?”
Thực ra Ngô Hồng Quý tỏ ra hống hách không coi ai ra gì cũng là dựa vào Tôn Đông Cường. Tôn Đông Cường là con ông cậu hắn, từ nhỏ hai anh em lớn lên cùng nhau, nói là bà con nhưng trên thực tế hai anh em lại thân thiết nhau hơn cả anh em ruột. Trước kia, sau khi Tần Thanh đến Xuân Dương làm chủ tịch huyện thì Tôn Đông Cường được đề bạt thay vị trí của Tần Thanh, đảm nhiệm chức vị bí thư liên đoàn thanh niên thành phố Giang Thành. Hơn nữa Tôn Đông Cường còn một thân phận nữa là con rể của Triệu Dương Lâm, nguyên chủ tịch ủy ban đại biểu hội đồng nhân dân thành phố Giang Thành.
Thực lòng Ngô Hồng Quý cũng chỉ thấy hơi sợ thằng nhãi Trương Dương kia chứ không phải rất sợ. Hắn có ngày hôm nay tất cả là đều dựa vào những mối quan hệ thân thích, còn bãn lĩnh thực sự thì chẳng đáng một xu. Bởi vậy hắn tự dối lòng mình cho rằng, thằng nhãi kia có bối cảnh thì sao? Ta cũng có bối cảnh không thua kém gì ngươi, việc gì ta phải sợ ngươi cơ chứ?
Đương nhiên Trương Dương chẳng thèm để vào mắt cái loại tiểu nhân vật chỉ biết dựa dẫm người khác như Ngô Hồng Quý, bạt tai hắn một cái là thôi, chẳng thèm quan tâm đến nữa. Buổi chiều nhàn rỗi không có việc gì liền rủ Hồ Như Yến đến Nam hồ xem khu đất mà Tiếu Minh mới cấp cho. Tổng diện tích khu đất cũng không hề nhỏ, phía bắc là Nam hồ, phía nam lại giáp với Nhị Long sơn, nam sơn thủy bắc, đúng là phong thủy tuyệt hảo.
Trên đường đi Trương Dương kể lại cho Hồ Như Yến nghe việc Tô Tiểu Hồng bị viện kiểm sát bắt đi. Trước kia Hồ Như Yến cũng từng trải qua vụ buôn lậu xe ô tô nên giờ nàng có cái nhìn toàn diện hơn trước, nàng bình tĩnh phân tích lại tình hình: “Đúng ra Hoàng cung giả nhật mới được coi là tài sản riêng của Tô Tiểu Hồng, nhưng mà Hoàng cung giả nhật vẫn còn đang trong giai đoạn tu sửa lại, đã chính thức mở cửa kinh doanh đâu? Lại nói trước kia nàng chỉ là người làm thuê cho Phương Văn nam, như vậy viện kiểm sát không lý do gì bắt nàng đi lại tha không động đến Phương Văn Nam cả!”
Trương Dương thấp giọng nói thêm: “Ta đã dò la qua, hiện giờ Phương Văn Nam vẫn không bị sao cả, nhưng thủy chung gọi mãi mà hắn vẫn cứ không chịu bắt máy. Ta thấy hắn thay đột thật rồi, giờ hắn chỉ một lòng nghĩ đến làm sao bắt Điền Bân phải ngồi tù mới thôi!”
Hồ Như Yến nhẹ lắc lắc đầu nói: “Oan oan tương báo, đến khi nào mới dứt? Ngày ngày tháng tháng cứ tranh đấu mãi như vậy không thấy mệt hay sao?”
Trương Dương cho xe đỗ ngay giữ khu đất được cấp của mình, từ nơi này đi bộ đến bờ Nam hồ không đầy 200m, đứng ở đây có thể phóng mắt nhìn được toàn cảnh non xanh nước biếc quanh bờ Nam hồ.
Hồ Như Yến cảm thấy hơi tiếc nuối thở dài một hơi: “Cảnh quan ở đây khá đẹp, địa hình lại rất tốt, thích hợp xây nhà hàng khách sạn kinh doanh. Mỗi tội nơi này cách xa trung tâm thành phố quá, xung quanh lại không có khu thương mại nào lớn!”
Trương Dương cười cười nói: “Như vậy mới thanh tĩnh, rời xa chốn đô thành ồn ào náo nhiệt!”
Hồ Như Yến lại nói: “Nếu muốn thanh tĩnh thì ngươi nên lên núi Thanh Thai mà ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm đi! Chỉ tiếc ngươi lại là người không thích ngồi yên một chỗ bao giờ, cho ngươi thanh tĩnh sợ rằng chẳng quá ba ngày ngươi liền buồn bực được mà chết!”
Trương Dương vòng tay ôm quanh chiếc eo nhỏ của Hồ Như Yến mỉm cười trêu đùa: “Có ngươi ở cùng thì sao ta buồn bực mà chết được!”
Hồ Như Yến liếc mắt đưa tình nhìn hắn một cái, hai người chậm rãi sóng vai đến bờ hồ ngồi xuống trên bãi cỏ xanh rì. Hồ Như Yến ngả đầu tựa vào vai hắn, cũng chỉ có những lúc yên tĩnh không có người ngoài nàng mới dám biểu hiện những cử chỉ thân mật với hắn.
Hồ Như Yến chậm rãi nhắm hai mắt lại giống như đang lim dim ngủ.
Đột nhiên Trương Dương lại mở lời nói: “Nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn cứ thấy sự việc của Tô Tiểu Hồng lần này không đơn giản chút nào!”
Hồ Như Yến vẫn lim dim nhắm hai mắt, nàng mơ màng nói: “Tuy rằng ta đến Giang Thành chưa được bao lâu, nhưng ta lại nghe được một tin, giữa Tô Tiểu Hồng với Hồng Vĩ Cơ có mối quan hệ mập mờ nào đó!”
Trương Dương nhẹ gật gật đầu: “Không sai, trước đó vài ngày Hồng Vĩ Cơ còn bị người khác gửi thư nạc danh tố cáo lên ủy ban thanh tra kỷ luật tỉnh, khiến cho hắn phải chật vật một phen. Nhưng cuối cùng cũng không tra ra được bằng chứng xác thực nào, nên cuối cùng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!”
Bỗng một cơn gió thu nhẹ thổi lướt qua hai người, Hồ Như Yến như sợ lạnh nên vòng hai tay gắt gao ôm chặt Trương Dương vào lòng. Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt nhẹ giọng nói: “Nếu như mối quan hệ giữa hai người bọn họ là thực, như vậy thì sợ rằng nàng ta tiếp cận Hồng Vĩ Cơ là có mục đích từ trước. Vì rằng tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của nàng ta với Phương Văn Nam, là một nam nhân mà Phương Văn Nam có thể chịu đựng được chuyện nàng ta thường xuyên đi tới đi lui với Hồng Vĩ Cơ thì chỉ trừ phi đã được sự cho phép của Phương Văn Nam. Vậy suy ra Tô Tiểu Hồng tiếp cận Hồng Vĩ Cơ vốn dĩ là yêu cầu của Phương Văn Nam.”
Nghĩ tới đây đôi mắt đẹp của Hồ Như Yến liền mở bừng ra, trong ánh mắt tỏ rõ sự kinh thường vạn phần: “Càng ngày ta càng thấy kinh thường gã Phương Văn Nam kia, hắn không đáng mặt nam nhân chút nào!” Bất kể Phương Văn Nam hắn có cảm tình thế nào với Tô Tiểu Hồng đi chăng nữa, nàng đều kinh bỉ xem thường cái loại hành động lợi dụng, coi nữ nhân như hàng hóa trao đổi để đạt được lợi ích.
Trương Dương chuyển ánh mắt nhìn mặt hồ phẳng lặng như gương, nghe Hồ Như Yến phân tích tình hình xong, trong đầu Trương Dương liền sắp xếp những mảnh sự kiện rời rạc vào với nhau. Nếu như những lời phân tích của Hồ Như Yến là chính xác, như vậy thì người gửi thư nặc danh kia rất có thể chính là Phương Văn Nam. Mà cũng không khó đoán ra nguyên nhân tại sao hắn lại làm vậy. Lúc trước Phương Hải Đào con trai hắn bị bỏ tù, hắn từng không ít lần nhờ Hồng Vĩ Cơ giúp hắn bão lãnh để con trai hắn được tại ngoại, nhưng đều bị Hồng Vĩ Cơ thẳng thừng cự tuyệt. Có lẽ chính vì vậy mà lúc con tria hắn chết, Phương Văn Nam đem hết tội lỗi đổ lên đầu Hồng Vĩ Cơ. Nếu đúng như vậy tâm lý hắn rơi vào trạng thái cực đoan, chỉ một lòng báo thù cho con trai, bất chấp mọi hậu quả gây ra.
********************
Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ lẳng lặng ngồi nhìn Phương Văn Nam, hắn phải cố gắng lắm mới khống chế được nội tâm đang tràn ngập căm phẫn của mình không bùng nổ ngay tại đây.
Ngược lại Hồng Vĩ Cơ, biểu tình của Phương Văn Nam lại trầm tĩnh đến đáng sợ, trên mặt hắn không có chút biểu cảm gì, chỉ còn lãnh khốc cùng khinh thường đến cực điểm. Chén trà trong tay hắn không ngừng run run, kể từ khi con trai hắn chết đến nay, chẳng hiểu sao nhiều lúc tay hắn lại cứ run run một cách khó hiểu, mà gần đây tình trạng lại càng nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt Hồng Vĩ Cơ chuyển xuống nhìn bàn tay phải đang không ngừng run rẩy của Phương Văn Nam, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đang căng thẳng sao?”
Phương Văn Nam lắc lắc đầu, chầm chậm đưa chén lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt trở lại mặt bàn. Hắn nở nụ cười đầy chế nhạo lạnh nhạt nói: “Người đang căng thẳng phải là ngươi mới đúng! Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Rõ ràng trong lời nói của hắn đã không còn sự tôn kính Hồng Vĩ Cơ như trước, mà chỉ có sự lạnh lùng dửng dưng.
Hồng Vĩ Cơ không trả lời mà thấp giọng hỏi ngược lại: “Ta biết ngươi đã làm những gì. Nhưng ta không hiểu, ngươi làm vậy đối với ngươi có chỗ nào tốt cơ chứ?”
Phương Văn Nam lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Hồng Vĩ Cơ, hai bàn tay hắn đan vào nhau đặt trên mặt bàn nhưng vẫn cứ không ngừng run rẩy như trước: “Ta không cần điều gì cả. Nhiều năm qua ta vẫn coi ngươi như bằng hữu thân thích nhất, thậm chí ta còn tặng ngươi nữ nhân mà ta thích nhất. Ngươi đổi lại ngươi đã cho ta được những gì? Lúc ta cần ngươi giúp nhất ngươi đã giúp ta được những gì?”
Hồng Vĩ Cơ phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Văn Nam.
Phương Văn Nam không hề tỏ ra chút sợ sệt nào, hắn nhếch mép cười nhạt một tiếng: “Ngươi chỉ muốn được người ta kính biếu mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc báo đáp lại. Trên đời này vĩnh viễn không có bữa ăn nào miễn phí cả. Ta muốn cho ngươi biết thế nào là đau đớn tột cùng, muốn cho ngươi nếm thử tư vị của sự tuyệt vọng!”
“Ngươi điên rồi!” Nhìn ánh mắt gần như phát cuồng của Phương Văn Nam mà nội tâm Hồng Vĩ Cơ không khỏi cảm thấy run rẩy sợ hãi, thậm chí giờ hắn lại thấy hối hận khi chủ động gặp mặt nói chuyện riêng với Phương Văn Nam. Cái chết của con trai, đả kích quá lớn đó khiến hắn hoàn toàn hóa điên, giờ đây trong lòng hắn chỉ có sự thù hận ngập trời. Đàm phán với người mất lý trí là điều ngu xuẩn nhất, Hồng Vĩ Cơ không nói lời nào mà trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng trà.
Phương Văn Nam lại buông thêm một câu nữa: “Ngươi sẽ chết rất thảm đó!”
Hồng Vĩ Cơ ngừng cước bộ lại một chút nhưng cũng không quay đầu lại mà chỉ lãnh đạm trả lời lại: “Chỉ sợ ngươi không có cái bản lĩnh đó!”
******************
Sau khi được lãnh đạo phê duyệt, ban cải cách khu kinh tế mở rộng được thành lập, ban nằm dưới sự quản lý của ban cải cách thành phố. Người được bổ nhiệm là chủ nhiệm ban là Tiếu Lâm, là cháu trai của Tiếu Minh, nguyên chủ nhiệm ban khai thác dự án khu kinh tế mở rộng. Tiếu Lâm năm nay 27 tuổi, trước tốt nghiệp đại học công nghệ Đông Giang, cũng có vài năm công tác trong thể chế, mà năng lực làm việc cũng rất khá, bằng không Tiếu Minh cũng không dám ngang nhiên đề bạt cháu mình lên vị trí này.
Trương Dương cùng Hồ Như Yến sau khi đi xem khu đất được cấp ở bên bờ Nam hồ xong, trên đường về nhân tiện ghé qua tòa nhà của cục quy hoạch mở rộng và phát triển, mục đích chủ yếu là muốn xem xem tình hình xây dựng phòng ban của ban cải cách đến đâu rồi.
Tiếu Lâm cũng không nghĩ tới Trương Dương đột nhiên lại tới đây, hắn vẫn luôn cực kỳ tôn kính vị lĩnh đạo cấp trên này của mình. Vừa thấy Trương Dương đến hắn liền cuống quít mời hai người vào văn phòng ngồi, rồi kêu thư ký tiểu Phùng đi pha trà mời hai vị khách quý. Cô gái nhỏ Tiểu Phùng cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, dáng điệu điều tĩnh, nói chuyện cũng thập phần nhu thuận.
Trương Dương vừa tiếp nhận chén trà, ngửi mùi thơm ngào ngạt từ chén trà tỏa ra Trương Dương liền nhận ngay ra đây là loại trà hoàng sơn cực phẩm. Hắn nâng chén lên nhấm một ngụm nhỏ rồi tủm tỉm cười nói: “Tiếu Lâm, coi bộ ngươi cũng biết thưởng thức đó a! Trà ngon, cùng nữ thư ký đẹp!” Ngoài miệng thì trêu đùa vậy thôi chứ trong lòng Trương Dương lại thầm nghĩ. Hiện giờ chính phủ đang quản lý nghiêm ngặt vấn đề tác phong công tác, vậy mà một gã cán bộ cấp khoa cỏn con như ngươi mà lại dám có nữ thư ký vừa trẻ lại xinh đẹp như vậy. Coi bộ lá ga ngươi cũng không nhỏ a!
Tiếu Lâm bưng chén trà của mình ngồi xuống bên cạnh Trương Dương xấu hổ giải thích: “Trương chủ nhiệm cứ nói quá, tôi nào dám làm vậy. Tiểu Phùng là em gái bạn học cùng lớp với tôi, là cán sự của ban cải cách, cô ấy là trợ thủ của tôi, cũng không phải là thư ký riêng gì cả!”
Hồ Như Yến nhẹ giọng khen: “Cô bé xinh đẹp đáng yêu quá a!”
Tiếu Minh cười cười nói: “Nếu Trương chủ nhiệm thấy ưng mắt thì nên chuyển công tác nàng ta lên ban cải cách thành phố đi, rồi để nàng ta làm thư ký riêng cho ngài luôn!” Lời này cũng hắn là thực lòng, cũng không phải chỉ nói đùa cho vui.
Hồ Như Yến tươi cười như hoa đế thêm vào một câu: “Cậu định khảo nghiệp ý chí của tiểu Trương chủ nhiệm chúng ta đó à?”
Trương Dương tủm tỉm cười cười đáp trả lại: “Một Đảng viên ưu tú thì phải luôn luôn giữ ý chí kiên định, miễn nhiễm từ xa với những thứ này!”
Tiếu Lâm cùng Hồ Như Yếu đều song song nở cười, bất quá trong lòng cả hai người đều tuyệt đối không tin những lời này của thằng nhãi háo sắc kia.
Trương Dương tiện thể hỏi thăm một chút tình hình của nhà máy dệt Giang Thành.
Ban cải cách khu kinh tế mở rộng được thành lập một cái liền được cấp trên giao nhiệm vụ đầu tiên chính là tiến hành cải cách cải tổ lại nhà máy dệt Giang Thành. Tiếu Lâm thấp giọng báo cáo: “Hiện giờ nhà máy dệt vẫn chưa tiến hành sản xuất lại được, nhà máy cũ thì thuộc khu vực Văn Uyên, còn nhà máy mới thì lại được tính thuộc khu vực kinh tế mở rộng. Chính sự không rõ ràng cụ thể này làm nảy sinh rất nhiều vấn đề khó giải quyết.”
Trương Dương gật gật đầu như đã hiểu: “Chuyện này ta sẽ phản ánh lại với cấp trên, trong thời gian sớm nhất xác minh lại cho rõ ràng điểm này để còn tiến hành cải cách nữa. À đúng rồi, mấy ngày nay đám công nhân nhà máy dệt còn gây rối nữa không?”
“Đúng là không còn nữa, lần này khu vực Văn Uyên thẳng tay trừng phạt một số lãnh đạo cao tầng của nhà máy bắt đầu có tác dụng uy hiếp nhất định. Bọn họ cũng thành thật hơn trước rất nhiều, đôi khi có một vài người lên hỏi lãnh đạo nhưng đều chỉ quanh quanh việc khi nào thì nhà máy mới bắt đầu đi vào sản xuất tiếp!” Nói tới đây Tiếu Lâm không khỏi thở dài một tiếng: “Căn cứ tình hình hiện nay mà nói, sau khi xây dựng xong nhà máy mới, biên chế công nhân bị giảm trên diện rộng, khẳng định số công nhân viên bị mất viện sẽ không chịu nổi kết quả này, nếu làm không tốt thì e rằng lại bị bọn họ tiếp tục đi khắp nơi kháng nghị kiện cáo!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Lần này nhất định phải giải quyết triệt để những vướng mắc của nhà máy dệt. Mấy ngày nay Lâm Thanh Hồng chủ tịch tập đoàn Thiên Kiều đã xuống tận nơi khảo sát tình hình, hy vọng sớm nhất tìm được phương pháp hoàn toàn giải quyết được các vấn đề của nhà máy dệt hiện nay!”
Lúc này tiểu Phùng đi vào, nàng quay sang cười cười thông báo với Trương Dương: “Trương chủ nhiệm, Tiếu chủ nhiệm vừa mới gọi điện tới mời ngày đến văn phòng ngồi chơi!”
Trương Dương gật gật đầu như đã hiểu, trong bụng lại thầm nghĩ, không ngờ Tiếu Minh lại biết mình ở đây. Trương Dương kêu Hồ Như Yến cứ ngồi ở đây chơi chờ hắn đi một chút rồi quay lại, dặn dò xong hắn chậm rãi đến thang máy lên tầng chín đến văn phòng của chủ nhiệm ban khai thác dự án khu kinh tế mở rộng – Tiếu Minh.
Tiếu Minh là một người cực kỳ coi trọng vấn đề phong thủy, tòa nhà văn phòng chính phủ khu kinh tế mở rộng còn chưa xây xong hắn đã mời một thầy phong thủy cao tay đến xem hộ. Hắn còn cho đào một cái ao phía nam tòa nhà, dẫn thẳng nước từ Nam hồ vào, hơn nữa văn phòng của hắn phải được đặt trên tận tầng chín, ý nghĩa cửu ngũ chí tôn, tức hoàng đế. Trong thể thế ai cũng dốc hết sức chẳng phải chỉ vì muốn được thăng quan tiến chức sao?
Trương Dương mở cửa vào cũng đúng lúc Tiếu Minh đang cho cá ăn. Tiếu Minh cũng không có thú chơi cá lắm nên cá cảnh đều là mấy loại tầm thường, chủ yếu hắn đặt bể cá ở đó là cho hợp với phong thủy thôi.
Trương Dương không nói gì mà trực tiếp đến bên cạnh Tiếu Minh ngắm mấy con cá trong bể đang bơi lội tung tăng.
Tiếu Minh không quay sang mà vừa cho cá ăn vừa cười nói: “Cá chép cũng rấp đẹp, lại dễ nuôi, nao ngươi được cấp nhà, ta liền cho người xây cho ngươi một bể cá chép giữa sân!”
Trương Dương mỉm cười hỏi lại: “Tiếu chủ nhiệm ý nói tiền đồ tôi như cá chép sao?”
Tiếu Minh cười cười nhẹ: “Cho dù ta có ý đó hay không thì chẳng phải tiền đồ của tiểu đã như vậy rồi sao?” Hắn nói xong đưa tay rửa ở vòi nước trên bể cá, rồi quay sang vui vẻ mời Trương Dương ngồi. Diện tích tổng thể văn phòng hắn cũng không lớn, chính giữa đặt một bộ sôpha bằng gỗ hồng mộc, trang hoàng cũng bình thường nhưng lại khá gọn gàng chỉnh thể, chỉ riêng cái kệ sách sát tường bên phải là khá lớn, hầu hết sách đề là về dịch thuật. Tiếu Minh thấy Trương Dương có vẻ hứng thú với kệ sách của mình nên không khỏi cười nói: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì thì ta thường lấy ra tham khảo một chút! Mà sao hôm nay lão đệ lại rảnh rang ghé qua đây chơi vậy?”
Trương Dương đạm nhiên trả lời lại: “Vừa tới Nam hồ coi khu đất của ngươi cấp cho, mà chỗ đó cách đây cũng không xa nên tiện thể ghé qua xem tình hình ban cải cách thế nào!”
Tiếu Minh lại nói: “Tiếu Lâm còn trẻ, làm việc còn nhiều chỗ thiếu sót, lão đệ cứ mạnh tay phê bình nó cho tốt là được!”
Trương Dương khoát tay mỉm cười nói: “Năng lực hắn cũng không tệ a, ấn tượng cũng không sai biệt lắm!” Đây cũng là nhận xét thực lòng của Trương Dương chứ chẳng phải khoa trương lấy lòng Tiếu Minh làm gì.
Tiếu Minh làm như vừa sực nhớ ra điều gì liền vội vàng hỏi: “À đúng rồi, ta nghe nói ngươi có tên trong danh sách 10 cán bộ trẻ xuất sắc nhất thành phố?”
Trương Dương cười tủm tỉm gật gật đầu, trong lòng không kìm được phải đắc ý một hồi, dù sao đây cũng là vinh dực không nhỏ chút nào, ngoài miệng vẫn khiêm tốn cười nói: “Chỉ có tên thôi, còn phải chờ bỏ phiếu kết quả bình bầu nữa chứ!”
Tiếu Minh khoát tay ha hả cười lớn: “Có tên thì khẳng định là được chọn rồi. Về phần khu kinh tế mở rộng thì lão đệ không cần lo, ta sẽ kêu Tiếu Lâm đi vận động mấy nhà máy xí nghiệp trong khu vực bỏ phiếu bầu cho ngươi!”
Nhiều lúc Trương Dương thấy Tiếu Minh làm việc rất nhanh nhạy, chẳng cần đối phương phải nói ra hắn đã đoán được điều trong lòng ngươi muốn gì. Để đọc được nội tâm đối phương như vậy cũng không phải ngày một ngày hai công phu mà đại thành, chẳng trách hắn có thể thân cận với Tả Viên Triệu được như vậy, một người biết cách lấy lòng lãnh đạo thì tiền đồ chẳng mấy chốc lên như diều gặp gió.
Ở trong thể chế lâu hơn nên nhiều việc Tiếu Minh hiểu rõ ràng hơn nên Trương Dương nhẹ giọng dò hỏi: “Ta nghe nói người đứng thứ nhất trong top 10 cán bộ trẻ xuất sắc nhất thành phố sẽ có cơ hội được có tên trong ganh ngạch top 10 toàn tỉnh Bình Hải, phải không?”
Tiếu Minh liếc mắt nhìn lại Trương Dương một cái: “Coi bộ dã tâm của tiểu lão đệ cũng không nhỏ a! Mới đó mà đã nhắm tới cả hai ngạch, từ thành phố lên đến tỉnh đều muốn vơ vào túi?”
Trương Dương tươi cười rạng ngời như hoa không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Theo ta được biết thì năm nay người có triển vọng nhất là Tôn Đông Cương!” Tiếu Minh lại nói.
Trương Dương nhíu nhíu mày hỏi ngược lại: “Đã có quyết định nội bộ rồi sao?”
Tiếu Minh cười nhạt trả lời lại: “Chỉ là bề nổi thôi, cũng khó mà nói chắc được!” Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn Trương Dương, coi bộ thằng nhãi này có khát vọng khá lớn với danh tiếng. Tuy vậy Tôn Đông Cường cũng là người có bối cảnh, người ta là bí thư liên đoàn thanh niên thành phố, hơn nữa nhạc phụ lại là chủ tịch ủy ban đại biểu hội đồng nhân dân thành phố Triệu Dương Lâm. Mà đầu năm nay thành phố gửi danh sách lên tỉnh tham dự bầu chọn 10 cán bộ trẻ xuất nhắc nhất toàn tỉnh Bình Hải, trogn đó có tên hắn. Tiếu Minh cũng biết tính tình của Trương Dương, cứng đầu háo thắng, đã nhắm điều gì là khó chịu buông xuôi giữa chừng.
Trương Dương ngẫm một chút rồi lại hỏi lại: “Không phải người đứng thứ nhất trong top 10 thành phố mới có tư cách được bầu tiếp trong top 10 tỉnh chứ?”
“Dựa theo điều lệ thì hẳn là như vậy!”
Trương Dương cười cười hỏi tiếp: “Vậy ngươi thấy ta có hi vọng được đứng thứ nhất không?”
Tiếu Minh sao không nghe ra ẩn ý bên trong, thằng nhãi này đang muốn kiếm thêm phiếu của mình đây mà. Hắn gật gật đầu thấp giọng trả lời lại: “Khu kinh tế mở rộng bên này ta sẽ tận lực vận động cho!”
Trương Dương tươi cười rạng rỡ nói thêm: “Vậy ta phải đến khu Văn Uyên làm phương diện công tác tư tưởng tiếp vậy!”
Tiếu Minh bật cười ha hả, quả thực thằng nhãi này khá quan tâm đến vấn đề danh tiếng bản thân, nhưng có câu Tiếu Minh vẫn giữ trong lòng chưa nói ra. Thành phố đã cơ bản chọn Tôn Đông Cường là người được bầu chọn tiếp cho danh sách 10 cán bộ trẻ xuất sắc nhất tỉnh Bình Hải, mà chuyện này lại rất khó thay đổi được. Bất quá Trương Dương đã không hỏi tới thì hắn cũng chẳng muốn nói ra làm gì, giúp hắn kiếm ít phiếu bầu của khu kinh tế mở rộng cũng là cấp một cái nhân tình khá lớn rồi.
Lần này An Ngữ Thần đến Giang Thành cùng ông nội, đi một quãng xa thể trạng của An Chí Viễn lại càng kém hơn bởi vậy An gia phải dùng máy bay phản lực tư nhân chở An Chí Viễn đi. Tuy rằng tài lực An gia nổi tiếng hùng hậu nhưng cũng không mua máy bay riêng vì hiệu quả mang lại cũng không cao. Chỉ vì để đáp ứng nguyện vọng cuối cùng được trở lại quê hương của An lão nên mọi người mới chung tiền lại mua chiếc máy bay phản lực riêng này.
Trương Dương đặc biệt đến tận sân bay Giang Thành đón An lão, nhưng thể trạng An lão đã quá kém muốn nói chuyện cũng không thành tiếng nữa, lúc được đẩy ra ông chỉ nằm trên cáng quơ quơ tay ra hiệu được mà thôi. Lần này tới còn có cả gia đình vợ con đứa con trai cả An Đức Minh.
An Ngữ Thần có phần xa lạ với gia đình mới của An Đức Minh, lúc đưa An lão lên xe cứu thương xong nàng cũng không đi cùng với cha mà lại đi xe jeep của Trương Dương. Lúc ngồi xuống xong nàng nàng tiện tay ném cái túi vào lòng Trương Dương: “Cho ngươi!”
Trương Dương mở ra nhìn thì ra bên trong là một chiếc áo da hàng hiệu Italia, hắn tươi cười nói: “Thế mới là học trò ngoan, hiếu kính sư phụ!”
An Ngữ Thần trừng mắt liếc nhìn hắn một cái lạnh lùng nói: “Lái xe đi!”
Trương Dương khởi động ô tô chậm rãi chạy theo xe cứu thương phía trước, từ kính chiếu hậu Trương Dương thấy sắc mặt An Ngữ Thần có vẻ không được tốt liền nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào à?”
An Ngữ Thần ho khan một tiếng thấp giọng trả lời lại: “Bị cảm lạnh nhẹ, uống thuốc rồi! Trương Dương, ông nội ta muốn lên Thanh Thai sơn!”
Trương Dương gật gật đầu trả lời: “Lần trước tứ thúc ngươi tới đây ta cùng hắn đã bàn bạc qua, điều kiện trên Tử Hà quan quá kham khổ, không có thiết bị tân tiến. Ta đã kêu bí thư chi bộ thôn Thanh Hà cho dựng một căn nhà nhỏ ở phía sau làng, khá thanh tĩnh, điện nước đều đầy đủ, các thiết bị cần thiết đều được chuẩn bị đầy đủ, cứ để lão gia tử nghỉ ngơi ở đó đi!”
An Ngữ Thần cắn cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt đẹp đã ngân ngấn nước mắt: “Trương Dương, ngươi nói xem, ông nội ta còn cơ hội nào không?”
Trương Dương nhẹ lắc lắc đầu, quả thực An Chí Viễn dương thọ đã hết, cho dù y thuật có cường thịnh như lúc trước Trương Dương cũng vô lực hồi thiên, không còn cách nào khác.
Kỳ thực An Ngữ Thần cũng biết ông nội khó tai qua kiện nạn lần này, nếu Trương Dương đã nói không còn biện pháp thì chắc chắn là không còn, nếu chỉ còn một tia hy vọng duy nhất chắc chắn hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn ông nội chết. Nàng thở dài có phần mệt mỏi nhỏ giọng nói: “Ông nội đi rồi, trên đời này không còn người nào khiến ta phải vướng bận nữa!”
Trương Dương lắc lắc đầu cười nói: “Nha đầu ngốc, còn có cha ngươi nữa mà!”
“Ông ấy có gia đình của hắn, ta không muốn quấy nhiễu cuộc sống riêng của ông ấy!”
“Còn ta là sư phụ ngươi nữa a!”
An Ngữ Thần nhìn nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Ta không cần ngươi quan tâm!”
“Nếu không cần thì cũng đừng nên nói ra, ngươi làm vậy sẽ khiến người khác bị tổn thương đó!” Trương Dương nghe xong liền kháng nghị lại.
Bị hắn trêu đùa An Ngữ Thần nhịn không được phải nở nụ cười. Nàng nhẹ giọng nói: “Người nhà thân thích của ta gần như đều đã qua đây hết, ngươi xem … ông nội của ta còn có thể trụ được bao lâu?”
Trương Dương ngẫm lại một chút rồi thấp giọng nói: “Không quá năm ngày nữa! Nên chuẩn bị trước đi vẫn hơn!”
Vẫn biết sẽ phải đối mặt nhưng nghe Trương Dương nói xong đôi mắt An Ngữ Thần lại đỏ sọng lên, nàng quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa kính xe. Một cơn gió mạnh cuốn theo những chiếc lá khô vàng. Trên đời này ông nội là người có cảm tình sâu nhất với nàng, vậy mà chỉ còn vài ngày nữa người nàng kính trọng yêu quý nhất lại bỏ nàng mà đi.
Trương Dương với tay mở nhạc, định làm giảm bớt bầu không khí tang thương nặng nề trong xe.
An Ngữ Thần có vẻ không thích liền đưa tay tắt radio luôn: “Sau này nếu như ta chết, mong ngươi mai táng ta ở bên cạnh mộ ông nội!”
Trương Dương nghe mà không khỏi giật mình sửng sốt, đột nhiên hắn liền nhớ ra số mệnh bất hạnh của cô nàng này, vậy mà tới tận hôm nay hắn vẫn chưa có biện pháp hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh tuyệt mạch của nàng ta. Tuy rằng trước đây Trương Dương đã dùng nội công thâm hậu của mình đả thông một bộ phận kinh mạch, nhưng dù sao đó cũng chỉ là cách tạm thời, không kéo dài được bao lâu, chẳng biết đến khi nào nàng ta lại gặp nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng.
“Ngươi không đáp ứng sao?”
Trương Dương lắc lắc đầu nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nha đầu ngươi lớn như vậy rồi vẫn chưa nếm thử tư vị nữ nhân vậy mà đã nghĩ đến chuyện chết rồi, như vậy không đáng tiếc lắm sao?”
Bị Trương Dương đùa giỡn khuôn mặt xinh đẹp của An Ngữ Thần đỏ lựng lên, môi nàng cứ giật giật mãi cả nửa ngày cũng không nói ra được câu nào, mãi lúc lâu sau mới trừng mắt mắng lớn một tiếng: “Cút đi!”
An bài mấy người An gia ở Thanh Hà thôn xong, Trương Dương lại châm cứu cho An lão tiên sinh một lượt nữa, tuy rằng không thể thay đổi vận mệnh đã định của ông nhưng lại có thể khôi phục được một chút khiến tinh thần ông tỉnh táo trở lại, cùng giảm bớt cơn đau đớn.
Sau khi được Trương Dương châm cứu xong, An Chí Viễn vừa khôi phục giọng nói được liền khàn khàn dặn dò: “Đức Minh … Hãy quan tâm tốt tới tiểu Yêu …”
An Đức Minh nắm chặt tay cha mình trầm trọng gật gật đầu.
An Chí Viễn lại chầm chầm chuyển ánh mắt nhìn Trương Dương, cố hết sức nói: “Trương Dương …”
Trương Dương mỉm cười nói: “Là tôi, ngài cứ an tâm tĩnh dưỡng cho khỏe, tôi còn chờ ngày lên đỉnh Thanh Vân phong nữa!” Ai cũng biết lời này của Trương Dương là giả, nói vậy chỉ để An lão vui lòng mà thôi.
Đương nhiên An lão cũng biết điều đó, ánh mắt lão cũng mờ hẳn đi thở dài nói: “Kiếp này không còn hy vọng gì nữa rồi … Chỉ mong rằng tro cốt được lên đó …”
Tất cả mọi người đều trầm lặng cả với nhau, còn An lão dường như đã nhìn thấu sinh tử nên lại thấy bình thản hơn, ông thấp giọng nói: “Lá rụng về cội, sinh ra ở Thanh Thai, chết cũng ở Thanh Thai … Tâm nguyện ta chỉ có vậy thôi …”
Trương Dương không muốn quấy rầy An lão nghỉ ngơi nên lặng lẽ đi ra ngoài, lại bắt gặp ngay lão bí thư chi bộ thôn Thanh Hà – Lưu Truyện Khôi dẫn theo hai người nữa xách một ít thịt cá rau củ quả đến. Lưu Truyện Khôi kêu hai người kia mang đồ vào nhà bếp còn hắn lấy bao thuốc ra đến chỗ Trương Dương nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Trương Dương trầm giọng trả lời: “Chắc phải làm phiền ngài thêm vài ngày nữa rồi!”
Lưu Truyện Khôi thở dài cảm thán: “Có gì mà làm phiền với không làm phiền, dù sao ông ấy cũng là người núi Thanh Thai, cho dù không có thượng cấp lãnh đạo mấy người thì ta cũng nên hỗ trợ hương nhân về lại quê nhà!”
Lúc này An Ngữ Thần cũng từ trong nhà đi ra, nàng cầm tập phong bì bên trong là 5 vạn tệ đưa cho Lưu Truyện Khôi: “Lão bí thư chi bộ, chút này là tâm ý của chúng tôi!”
Lưu Truyện Khôi cũng không có ý định nhận tập phong bì kia, hắn rít một hơi thật dài rồi chầm chậm thở khói thuốc ra, vẻ mặt tỏ ra tức giận: “Ngươi làm thế là có ý gì vậy? Chẳng nhẽ ngươi vẫn coi mình là người ngoài, coi đám hương thân phụ lão bọn ta đều là người ngoài sao?”
“Không phải, tôi chỉ thấy không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người trong thôn mà thôi …”
“Không cần nói nữa, tuy rằng các ngươi ở bên Hồng Kông, các ngươi lại là người giàu có, nhưng vẫn nhớ mà trở về nơi dân dã thôn quê này thì vẫn là người một nhà cả, đã là người một nhà giúp nhau chút chuyện còn cần phải trả tiền sao?”
An Ngữ Thần nghe mà trong lòng thấy cảm động thập phần, tuy rằng Lưu Truyện Khôi ăn nói thô lỗ nhưng lại hết sức chân thành, những người dân thôn quê cũng như thế, tuy không đầy đủ mặt vật chất nhưng tấm lòng họ lại bao dung, tình làng nghĩa xóm thắm thiết, khó trách trước lúc lâm chung ông nội lại kiên quyết muốn về lại nơi này. Chỉ có như vậy ông mới có cảm giác như được trở lại nhà của mình.
Lưu Truyện Khôi vừa dứt lời xong lại thấy mắt An Ngữ Thần đỏ sọng lên tưởng lúc nãy mình nói quá lời nên vội vàng chỉnh lại: “Cô thông cảm, dân nghèo bọn ta là vậy, ăn nói có phần lỗ mãng, cô đừng chấp nhất làm gì. Tuy rằng các ngươi sinh sống bên Hồng Kông, nhưng dân chúng núi Thanh Thanh lại không xem các ngươi là người ngoài. Dân đen bọn ta không hiểu đạo nghĩa lớn là thế nào, bọn ta chỉ biết đồng hương thì vĩnh viễn là đồng hương, dù có đi đâu thì nơi đây vẫn là quê nhà, nơi chôn rau cắt rốn!”
An Ngữ Thần rưng rưng nước mắt gật gật đầu.
Đúng lúc này thì Trương Dương lại thấy phía xa xa lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa mặc đạo bào màu xám tro lảo đảo đi tới bên này. Do tin tức không nắm rõ nên hai ngày nay ngày nào hắn cũng xuống núi đến đây hỏi thăm, rốt cuộc cũng là cốt nhục tình thâm, dù là đạo sĩ tu hành nhưng xem ra tu vi hắn vẫn là chưa đủ, không dứt bỏ được thất tình lục dục.
Trương Dương đi tới cười cười chao hỏi đạo sĩ Lý Tín Nghĩa, cũng chỉ có Trương Dương mới biết được bí mật của Lý Tín Nghĩa: “Đạo trưởng, ngài tới cầu phúc cho An lão à?”
Lý Tín Nghĩa gật gật đầu: “Trước đây ta đã nhận lời với An tiên sinh, khi nào hắn về làm hậu sự thì xem giúp hắn giờ lành hậu táng!”
Lưu Truyện Khôi cũng khá quen thân với lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nên cũng đi tới chào hỏi, rồi mọi người cùng vào nhà.
Trương Dương dẫn Lý Tín Nghĩa đến trước đầu giường An lão. Thấy Trương Dương dẫn một vị đạo sĩ đến An Đức Minh cũng cản thấy hơi tò mò, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ rằng có lẽ đây là phong tục tập quán của đại lục nên cũng không hỏi nhiều. Lý Tín Nghĩ nhỏ giọng nói xem giờ lành hậu táng thì không được có người ngoài, vì vậy tất cả mọi người đều lui ra ngoài chỉ có mình An Chí Viễn nằm trên giường cùng lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa.
Lúc này đầu óc An Chí Viễn cũng có phần thanh tỉnh lại, ông nhìn lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nói: “Đạo trưởng có gì chỉ điểm?”