- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 244: Tuyệt đối không bỏ qua
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Thái Húc Đông không trả lời, quả thực nếu nói khó nghe thì rõ ràng hắn đã cướp nữ nhân của Cố Minh Kiện. Tuy rằng Từ Na chủ động rời bỏ Cố Minh Kiện và tiếp cận Thái Húc Đông, nhưng là một nam nhân thì Cố Minh Kiện khó có thể chấp nhận được điều đó.
Trương Dương lại thấp giọng nói tiếp: “Có lẽ ta không cần phải hỏi gì thêm quan hệ của ngươi với Lâm Ngọc Văn, nhưng đã bao giờ ngươi động não ngẫm lại xem, vì sao tự dưng nàng ta lại có lòng hảo tâm giới thiệu Từ Na cho ngươi? Chẳng lẽ nàng ta làm vậy không vì mục đích gì? Để ta nói thêm cho ngươi biết, ngay hôm ngươi bị Cố Minh Kiện ám hại, buổi sáng hắn mới từ trại cai nghiện ra, buổi tối hắn được Vương Học Hải dẫn đi chơi giải khây, rồi cũng chính là Vương Học Hải đã rỉ tai nói cho hắn biết trong lúc hắn cai nghiện trong trại, ngươi cùng Từ Na ở bên ngoài gian díu với nhau!”
Nói đến đây Trương Dương cố ý ngừng lại một chút rồi mới nói điểm mấu chốt nhất: “Mục đích Vương Học Hải làm vậy chắc hẳn ngươi cũng hiểu được! Là hắn có thâm thù đại hận với ngươi nên mới dùng chiêu mượn dao giết người!”
Vừa nghe xong Thái Húc Đông liền biết ngay tại sao Vương Học Hải lại có thâm thù với mình như vậy, hắn tức giận nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn nạn này!”
Lúc nắm được mạch diễn biến, Trương Dương lại khéo léo lái tất cả mọi sự thù hận từ Cố Minh Kiện sang cho Vương Học Hải. Trương Dương thở dài một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Chắc đến giờ ngươi cũng nhận ra, Cố Minh Kiện cũng chỉ là người bị hại giống ngươi, bị người ta tính kế, lên kế hoạch từ trước ám hại hai người các ngươi đấu nhau đến lưỡng bại câu thương. Nếu như lúc đó Cố Minh Kiện không kiềm chế được mà giết ngươi thật, thì e rằng sự việc sẽ đạt thành viên mãn đúng như những gì kẻ đứng sau màn kia bày ra!”
Thái Húc Đông cẩn thận suy nghĩ lại một chút rồi thấp giọng nói: “Ta hiểu được ý tứ của ngươi, nhưng … Rõ ràng Cố Minh Kiện đã chém ta sáu nhát, ta sao có thể cứ thể bỏ qua không kiện hắn được?”
Trương Dương mỉm cười đạm nhiên trả lời lại: “Ta không yêu cầu ngươi không được kiện hắn nữa, ta chỉ muốn ngươi có cái nhìn khách quan tình hình thực tế chuyện này. Tuy rằng Cố Minh Kiện là hung thủ gây thương tích cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi biết thủ phạm thực sự đứng đằng sau là kẻ nào. Nếu kết quả kiểm tra đúng là Cố Minh Kiện lúc đó trong tình trạng tinh thần không ổn định do ngoại vật, ta hy vọng ngươi biết xử sự sao cho công bình là được!”
Thái Húc Đông nhìn thẳng mắt Trương Dương thấp giọng nói: “Ta mới là người bị hại!”
Trương Dương lắc lắc đầu thở dài: “Hai người các ngươi cũng chỉ là những đứa trẻ mới lớn bị thói đời làm hư, hy vọng sau khi trải qua chuyện này các ngươi biết tự nhìn lại bản thân mà tu tâm dưỡng tính, trưởng thành hơn một chút!”
*******************
Rốt cuộc điện thoại cũng reo, Cố Duẫn Trí với tay nhấc ống nghe lên thấp giọng hỏi trước: “Thiên Dương! Thái bộ trưởng nói thế nào?”
Từ Thiên Dương thở dài nhỏ giọng kể lại tình hình: “Hắn cho rằng đó là chủ định của ngươi, dùng ảnh hưởng của mình rồi lợi dụng kết quả kiểm tra tình trạng tinh thần không ổn định để Minh Kiện thoát tội, nên hắn đã kháng nghị lại phía cảnh sát làm việc không công minh, còn yêu cầu một tổ chuyên gia khác kiểm tra lại lần thứ hai!”
Cố Duẫn Trí hơi nhíu nhíu mày một chút: “Hắn vẫn còn chấp nhất như vậy ư!”
Từ Thiên Dương lại nói: “Con trai bị người ta khi dễ thì có người cha nào mà trong lòng chẳng thấy khó chịu? Ta cùng lão Trương đến đó nhưng hắn cũng không chịu nể mặt bọn ta, xem chừng có vẻ cương quyết lắm. Ta thấy có nên chăng tìm người cấp cao hơn hay không?”
“Không cần thiết, kết quả kiểm tra là chính xác công bình, hơn nữa rõ ràng có người cố ý để Minh Kiện dùng thuốc khiến tinh thần nó không được ổn định, không khống chế được bản thân nên nó mới làm cái việc kia. Kết quả không phải ngụy tạo, ta cũng không làm bất cứ điều gì tác động đến kết quả này. Cây ngay không sợ chết đứng, cho dù hắn muốn tự mình kiểm tra ta cũng không có ý kiến, nếu ta ngăn cản hắn không cho đội khác kiểm tra lại thì có người nghĩ rằng trong lòng ta có quỷ!”
Từ lúc nghe được kết quả kiểm tra của con trai mình, tâm tình Cố Duẫn Trí cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều, ít nhất hắn cũng thấy yên lòng hơn. Vì rằng con trai hắn gây chuyện lúc đó là do tinh thần không được minh mẫn như bình thường, mà chính là do có kẻ cố ý dùng thuốc khiến nó không kiểm soát được hành động mới dẫn tới làm điều phạm tội. Tuy biết rằng con trai mình có nỗi oan khuất nhưng Cố Duẫn Trí cũng không muốn dùng ảnh hưởng của mình giúp nó thoát tội. Vì rằng hắn cho rằng con tria mình đã trưởng thành, nó phải chịu trách nhiệm những hành vi của bản thân.
Nhưng nói như vậy cũng không có nghĩa rằng hắn sẽ đứng trơ mắt đứng nhìn kẻ khác hãm hại con mình. Hắn đã hạ lệnh cho toàn bộ đơn vị cơ quan tương quan của tỉnh Bình Hải tận lực tiến hành điều tra các hành vi trái pháp luật từ trước tới nay của Vương Học Hải. Người dám tính kế với cả nhi tử đại lão bản tỉnh Bình Hải này mà có thể được sống yên ổn nữa sao? Đúng là tự đi tìm chết!
Cố Dưỡng Dưỡng cúi xuống cẩn thận đặt chén hồng trà vào trong tay cha mình rồi nhẹ giọng nói: “Cha, cha đi ngủ trưa đi, hai ngày nay cha cũng chẳng chịu nghỉ ngơi cho tốt gì cả!”
Cố Duẫn Trí chầm chậm nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ xong quay sang mỉm cười với đứa con gái út bé bỏng của mình: “Do thói quen rồi, người càng lớn tuổi thì giấc ngủ càng ít hơn. Cũng có thể là do họ cảm thấy sinh mệnh của mình càng ngày càng ngắn hơn, vì vậy họ mới quý trọng những lúc còn tỉnh táo nên không muốn ngủ nhiều nữa!”
Cố Dưỡng Dưỡng đứng thẳng dậy vòng ra sau lưng cha mình rồi vừa nhẹ nhàng mát xa hai vai người vừa nhỏ giọng nói: “Cha của con phải thọ trăm tuổi!”
Cố Duẫn Trí vui vẻ ha hả cười lớn, hắn đặt chén trà xuống mặt bàn rồi nói: “Ta không nghĩ tới sẽ sống đến trăm tuổi, có thể khỏe mạnh vui vẻ sống được thêm 10, 20 năm nữa nhìn cả đám mấy người các ngươi lấy vợ lấy chồng rồi sinh cháu cho ta bế là ta thấy mãn nguyện lắm rồi!”
Hai bàn tay nhỏ bé của Cố Dưỡng Dưỡng tạm ngừng động tác, giọng nàng vừa tha thiết lại vừa pha chút vẻ ngây ngô dễ thương: “Con muốn cả đời này được ở bên cha, không muốn gả đi đâu cả!”
******************
Mãi đến ngày thứ ba từ lúc lên Bắc Kinh đến giờ Trương Dương mới có thời gian rảnh đi bái phỏng hai vợ chồng Văn phó tổng thống. Cũng vừa vặn Văn Quốc Quyền ở nhà, mà Văn Hạo Nam con trai bọn họ cũng hiếm khi ở nhà vậy mà cũng trùng hợp đúng hôm nay hắn ở nhà chơi. Lúc Trương Dương tới thì hai cha con Văn gia đang ngồi đánh cờ vây ở phòng khách.
Văn Quốc Quyền tuy rất thích chơi cờ vây nhưng kỳ nghệ lại bình thường, chỉ có Văn Hạo Nam là cờ thủ nghiệp dư nên dù đã chấp cha năm con mà vẫn khá dễ dàng thắng bàn cờ này. Văn Quốc Quyền đang bí cờ lại thấy Trương Dương đến liền cười cười lớn tiếng nói: “Không chơi nữa! Không chơi nữa!”
Văn Hạo Nam vừa thu dọn bàn cờ vừa cười cười gật đầu coi như chào hỏi đón tiếp Trương Dương.
La Tuệ Trữ đứng dậy cười nói: “Các ngươi cứ thong thả trò chuyện, ta vào kêu người đi chuẩn bị cơm trưa!”
Trương Dương vừa nghe vậy liền vội vàng đặt mấy túi đựng đặc sản núi Thanh Thai mang đến biếu xuống cười nói: “Mẹ nuôi, không cần phải phiền phức như vậy đâu, giữa trưa con còn có việc!”
La Tuệ Trữ có phần oán nhẹ giọng trách mắng Trương Dương một câu: “Có đại sự lớn bằng trời cũng phải gác lại cho ta, trưa nay ngươi phải ngoan ngoãn ở lại ăn với ta bữa cơm!”
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói thêm: “Ta không tin ngươi có việc gì còn lớn hơn cả việc ăn cơm với phó tổng thống nữa!”
Thấy cả hai người đều nói vậy Trương Dương chỉ còn biết gật gật đầu đồng ý.
Văn Hạo Nam lại nói: “Trưa nay con có hẹn, chắc không ở nhà ăn cơm được!”
La Tuệ Trữ hơi nhíu nhíu mày ra chiều không vui: “Thật vất vả lắm ngươi mới về nhà một chuyến, nhất định hôm nay ngươi không được đi, ở nhà phụ, hai mẹ con ta nấu cơm!”
“Còn không phải do mẹ sao? Cũng tại mẹ kêu Triệu a di giới thiệu con gái đại tướng cho con, cô ấy hẹn con buổi trưa nay cùng ăn cơm. Nếu mẹ không cho con đi thì con đành gọi điện từ chối người ta vậy!”
La Tuệ Trữ vừa thấy con trai nhắc đến chuyện nam nữ nhất thời liền tươi cười rạng rỡ, không gượng ép con trai ở nhà nữa mà ngược lại lại còn vừa đẩy đẩy lưng con vừa vui vẻ nói: “Còn không mau đi đi. Không có chuyện nào quan trọng bằng chuyện này cả! Nhanh đi, kẻo lại để người ta đợi lâu.”
Văn Quốc Quyền nhìn hai vợ con mình không nhịn được ha hả cười lớn. Lúc con trai đi rồi hắn lại quay sang nói đầy thâm ý với Trương Dương: “Trương Dương! Không phải trưa nay ngươi cũng có hẹn với bạn gái sao? Nếu vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi đâu!”
Quả thật trưa nay Trương Dương có hẹn với Cố Giai Đồng, bất quá hắn chưa kịp mở miệng nói thì La Tuệ Trữ lại giành nói trước: “Yên Nhiên vẫn đang ở khu du lịch Vân Nam mà? Hắn sao có hẹn với bạn gái được?”
Trương Dương dở khóc dở cười không biết phải nói sao cho lại nữa. Bà mẹ nuôi thông minh nay của hắn biết rất rõ vấn đề tình cảm của thằng nhãi này, chỉ một câu liền cắt phăng đường lui của hắn. Trương Dương gãi đầu gãi tai gượng cười nói: “Dù con có đại sự to bằng trời cũng sao so được với việc ăn cơm với cha mẹ nuôi được!”
La Tuệ Trữ hài lòng mỉm cười: “Như vậy mới ngoan chứ!” Nói xong nàng liền đi chuẩn bị đồ ăn.
Văn Quốc Quyền kêu Trương Dương ngồi xuống, có khách đến nên bà bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn trà cho Trương Dương từ sớm, thấy Trương Dương ngồi xuống bàn liền bưng ra mời.
Văn Quốc Quyền chầm chậm nâng chén trà của mình lên nhấp một ngụm, Trương Dương cũng bắt chiếc tư thế y hệt phẩm trà. Ngay ngụm đầu tiên liền chép miệng khen: “Đúng là loại ô long hảo hạng!”
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói thêm: “Uống trà có thể thanh tâm dưỡng thần. Từ lúc lên Bắc Kinh công tác ta mới có thói quen này, trước kia chỉ thích uống nước đun sôi để nguội!”
“Đúng rồi, lần này con có mang cho người một ít loại sơn trà của núi Thanh Thai. Tuy rằng không tính là hàng thượng phẩm nhưng lại rất tinh khiết, không có tạp chất hóa học gì, hoàn toàn gia công bằng tay nên giữ nguyên được hương vị.”
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: “Đừng thấy ta thích uống trà mà lầm, kỳ thực ta cũng không hiểu trà đạo gì đâu, chỉ uống chơi cho vui thôi!”
“Con cũng đâu có hiểu gì nhiều đâu!”
Văn Quốc Quyền gật gật đầu thật lòng khen một câu: “Ngươi thực sự cũng biết cách nói lời khiêm tốn đó!”
Trương Dương mỉm cười nhanh nhẹn trả lời lại: “Như vậy mới dễ ghi điểm được a!” Trước mặt Văn Quốc Quyền, Trương Dương rất ít khi dám trêu đùa cợt nhả, cũng không phải do Văn Quốc Quyền có địa vị cùng quyền thế cao trong xã hội, mà căn bản do tính tình Văn Quốc Quyền khá nghiêm túc, lúc nào cũng nghiêm nghị chính trực, không thích trêu đùa nhiều.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nhẹ nói: “Thanh niên trẻ tuổi mà hiểu được khiêm tốn là tốt!” Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống mặt bàn rồi lại nói tiếp: “Thiên Dã đến Giang Thành công tác có thuận lợi không?”
“Cũng coi như thuận lợi. Đỗ bí thư tỏ ra rất nhiệt tình, các cán bộ các cấp các ngành Giang Thành cũng đều phối hợp rất tốt.”
“Tính tình hắn hơi ngang bướng, nhiều lúc còn xúc động nông nổi, các ngươi là bạn tốt của nhau, lúc cần nhất định phải nhắc nhở hắn mấy câu!”
“Con hiểu!”
Nói chuyện cùng Văn Quốc Quyền Trương Dương cảm thấy không được thoải mái tự nhiên cho lắm. Tuy rằng trước khi tới Trương Dương đã từng nghĩ đến việc nếu có cơ hội sẽ nhờ Văn phó tổng thống gây một ít áp lực cho Thái bộ trưởng, chỉ cần Văn phó tổng thống ra mặt thì sự việc của Cố Minh Kiện sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều. Thế nhưng từ đầu chí cuối Văn Quốc Quyền lại không hề có ý đề cập đến chuyện này nên Trương Dương cũng không dám chủ động nói ra, cuối cùng hai người nói chuyện chỉ xoay xung quanh chủ đề về Đỗ Thiên Dã.
Trương Dương cũng hiểu một điều, tuy rằng trước kia Văn Quốc Quyền từng nói rằng mình là con nuôi, nhưng thật sự ra thì hắn làm vậy cũng do mình là con rể tương lai của Tống Hoài Minh. Văn Quốc Quyền muốn thông qua việc nhận mình là con nuôi chính là để tỏ rõ thái độ với Tống hoài Minh, nói thẳng ra thì quan hệ của mình với Văn phó tổng thống chỉ dựa trên lợi ích chính trị, không có một phân tình cảm thực trong đó. Cũng vì vậy mà Trương Dương vẫn cứ luôn giữ một khoảng cách nhất định với Văn Quốc Quyền, chứ không như với mẹ nuôi La Tuệ Trữ.
Nếu nói theo góc độ tình cảm thì Trương Dương thân thiết với người mẹ nuôi La Tuệ Trữ này hơn rất nhiều. Mà La Tuệ Trữ cũng thực sự muốn nhận Trương Dương làm con nuôi, quan tâm lo lắng cho hắn chẳng khác gì con đẻ của mình. Nàng cũng biết mục đích Trương Dương lên Bắc Kinh lần này, nên trong bữa cơm bà cũng làm như nửa vô tình nửa như cố ý nhắc đến đoạn ân oán giữa Cố gia và Thái gia.
“Nghe nói mặt sau sự việc này phức tạp lắm. Trại cai nghiện đã cho Cố Minh Kiện uống một loại thuốc lạ khiến tinh thần hắn không được minh mẫn như bình thường!”
Văn Quốc Quyền nghe mà không khỏi nhíu nhíu mày: “Bất kể người làm chuyện này là ai, nhưng chắc chắn rằng hắn là một kẻ không từ thủ đoạn nào!”
La Tuệ Trữ thở dài buồn bã nói: “Thực không muốn chỉ vì vậy mà thấy Thái bộ trưởng cùng Cố bí thư sinh ra mâu thuẫn gay gắt!” Ý tứ trong những lời này của bà rất rõ ràng, mà Văn Quốc Quyền cũng có đủ địa vị và quyền lực để hòa giải chuyện này. Hơn hết Trương Dương cũng rất muốn vị cha nuôi của mình ra mặt nói giúp Cố gia mấy lời để mọi chuyện được êm xuôi.
Văn Quốc Quyền suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Được rồi, lúc nào có thời gian ta tìm Thái bộ trưởng nói chuyện một chút!”
******************
Trước khi rời Bắc Kinh, Cố Duẫn Trí và bộ trưởng bộ y tế Thái Tư Tường lại ngồi lại với nhau một lần nữa. Bản kết quả kiểm tra tinh thần Cố Minh Kiện lần thứ hai cũng giống như lần thứ nhất, chứng minh rằng quả thực tinh thần hắn có vấn đề bất thường. Theo điều tra của bên công an thì lúc hắn được cai nghiện ở trại đã bị người khác lén cho sử dụng thuốc kích thích khiến tinh thần hắn không được ổn định, nhiều biểu hiện cho thấy việc mất kiểm soát hành vi hành động tạm thời.
Đến bây giờ Thái Tư Tường không thể không chấp nhận sự thật này, mà nhiều ngày nay Cố Duẫn Trí gần như vận dụng hết các mối quan hệ ở Bắc Kinh vậy mà cũng khiến một bộ trưởng như hắn bị áp lực không nhỏ. Thậm chí đến cả Văn phó thủ tướng cũng đứng ra nói dùm Cố Duẫn Trí vài câu. Nhưng điều làm hắn thấy khó hiểu nhất là con trai Thái Húc Đông dường như lại có ý muốn hòa giải, không muốn truy cứu tiếp nữa. Con trai cũng nói rằng chuyện này là do có kẻ sau lưng bày ra nhằm ám hại cả hai người, Cố Minh Kiện bất quá chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Cẩn thận cân nhắc lại mọi chuyện, cuối cùng Thái Tư Tường cũng quyết định gặp mặt Cố Duẫn Trí, buổi gặp mặt hôm nay cũng là để giải quyết triệt để vấn đề này.
Cố Duẫn Trí là người luôn biết giữ bình tĩnh trong mọi tình huống. Lúc sự việc vừa xảy ra hắn đã bình tĩnh rồi biểu hiện đầy đủ sự thành ý của mình, rồi đến giờ dù đã nắm giữ nhiều chứng cứ có lợi cho con trai nhưng hắn vẫn cứ giữ bình tĩnh như trước mà không vội vàng phản bác tranh cãi lại. Vì rằng hắn biết, dù mình có nắm giữ bằng chứng thế nào đi chăng nữa thì con trai mình đâm bị thương con trai người ta là thật, mình vẫn là người đuối lý.
Cố Duẫn Trí nhỏ giọng mở lời trước: “Thái bộ trưởng, hôm nay tôi mời ngài tới đây là muốn nói chuyện về chuyện của bọn nhỏ!”
Hai ngày nay thương thế của con trai khôi phục lại rất nhanh, gần như đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nên tâm tình Thái Tư Tưỡng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cười nhạt một tiếng rồi thấp giọng khen ngợi: “Cố bí thư quan hệ trên Bắc Kinh cũng khá rộng a! Hai hôm nay không ít người tới tìm tôi nói giúp cho ngài đó!”
“Tuy rằng tôi cũng quen biết không ít người trên Bắc Kinh nhưng thực sự tôi không có tìm người nào nói đỡ cho mình cả. Tôi thực sự muốn bày tỏ lời xin lỗi với Thái bộ trưởng, thay mặt khuyển tử đã gây thương tổn cho con trai ngài mà đến đây xin chịu tội!”
Thái Tư Tường thở dài buồn bã “Sự việc đã qua rồi thì cần gì phải nói mấy lời vô nghĩa nữa. Cố bí thư, chúng ta đều chỉ có một đứa con trai, chắc ngài cũng giống tôi, không hi vọng bọn chúng xảy ra chuyện không may!”
Cố Duẫn Trí gật gật đầu đồng ý.
Thái Tư Tường lại nói: “Tôi đã xem qua bản kết quả lần thứ hai kiểm tra, ngài cũng đừng trách tôi vì sao lại nghi ngờ bản kiểm tra lần thứ nhất, lúc ấy nhìn thấy Húc Đông cả người máu me đầm đìa, chắc ngài cũng hiểu cảm xúc tâm trạng lúc đó của tôi thế nào chứ?”
“Tôi hiểu!”
Thái Tư Tường nhẹ giọng nói tiếp: “Hiện giờ Húc Đông đã qua cơn nguy hiểm, cũng coi như gặp may mắn trong cái bất hạnh. Tôi không muốn con trai bị việc gì, tôi cũng không muốn nhất định phải đẩy con ngài vào tuyệt lộ. Chúng ta đều là cán bộ nhà nước, cũng đều là Đảng viên, và cũng đều là những người làm cha.”
“Thái bộ trưởng, cũng do tôi dạy dỗ con không tốt nên mới để nó gây chuyện dẫn tới sự việc ngày hôm nay. Người làm cha như tôi thấy thật có lỗi!”
Thái Tư Tường im lặng không nói gì, ngẫm lại người làm cha như hắn cũng không dạy dỗ được con trai cũng đâu khác gì Cố Duẫn Trí? Nguyên nhân để hai đứa chúng nó mâu thuẫn rồi phát sinh tới cả chuyện đổ máu chẳng phải chỉ vì một ả đàn bà thôi sao? Nếu nó có thể giữ được mình trong sạch, có đầu óc suy nghĩ, biết mình đang làm gì thì sao đến nông nỗi như ngày hôm nay.
Cố Duẫn Trí lại nói: “Tôi cũng sắp trở lại Bình Hải, lần này gặp ngài cũng không phải cầu mong ngài lượng thứ bỏ qua cho khuyển tử. Chuyện đã rồi thì sao có thể dễ dàng bỏ qua được, là tôi tôi cũng không dễ dàng bỏ qua cho người làm thương tổn đến con mình. Tôi lấy danh dự một Đảng viên để cam đoan với ngài, tôi sẽ không dùng bất kỳ mối quan hệ nào để làm những điều trái pháp luật, làm tổn hại sự nghiêm minh công chính của pháp luật. Minh Kiện phải hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm những hành vi nó đã làm, tất cả sẽ được luật pháp định đoạt.”
Thái Tư Tường không hề cảm thấy chút cảm động nào trước phen thổ lộ tình cảm đầy xúc động của Cố Duẫn Trí. Dù không phải là người hành nghề luật nhưng chỉ cần nhìn vào bản báo cáo kết quả kiểm tra tinh thần của Cố Minh Kiện cũng có thể biết rằng bản án của hắn sẽ được giảm nhẹ đi rất nhiều. Hôm nay Cố Duẫn Trí tới tìm cũng không hoàn toàn chỉ vì để tạ lỗi, mà mục đích chân chính hắn đến là để làm công tác tư tưởng, hắn sợ mình vẫn tìm cách gây khó dễ khiến con hắn phải chịu mức án cao hơn.
Thái Tư Tường trầm ngâm một lúc mới thấp giọng nói: “Cố bí thư, ngài yên tâm, tôi cũng tin tưởng sự công bằng của pháp luật. Tôi sẽ không vì tình cảm cá nhân mà làm mất đi tình công bằng nghiêm minh của pháp luật!”
Những lời này chính là mục đích chân chính tới đây của Cố Duẫn Trí. Hắn đã tham khảo qua ý kiến của các cơ quan tương quan, căn cứ những điều công an điều tra được thì bước đầu đã xác định được, lúc gây án con trai hắn lại đang ở trạng thái tinh thần không minh mẫn, cũng do chính tên bác sĩ tên Cát Tường ở trại cai nghiện đã lén cho con trai hắn dùng một loại thuốc gây ức chế hệ thần kinh khiến Cố Minh Kiện rất dễ rơi vào trạng thái mất kiểm soát hành vi tạm thời.
Hơn nữa Cố Giai Đồng đã kiện trại cai nghiện lên tòa án làm việc tắc trách, trại cai nghiện phải trình cho toàn án toàn bộ hồ sơ bệnh án của Cố Minh Kiện. Từ đó chứng minh được, tuy rằng Cố Minh Kiện xuất viện nhưng vẫn chưa dứt hẳn được cơn nghiện, kết hợp với bản báo cáo kết quả điều tra tinh thần, tuy không thể được tha trắng án nhưng hình phạt cũng sẽ không bị quá nặng.
Cố Giai Đồng vừa tiễn cha lên máy bay xong liền cùng Trương Dương tới thăm em trai. Do Cố Minh Kiện chưa hoàn toàn cai nghiện nên bị cưỡng chế đến trại cai nghiện để tiếp tục điều trị cắt cơn nghiện. Do có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, lại bị cơn nghiện hành hạ suốt ngày khiến hắn gầy rộc hẳn đi, người ngợm nhếch nhác, tóc tai bù xù.
Thấy Trương Dương cùng đi với chị gái nhưng Cố Minh Kiện lại không tỏ thái độ gay gắt như trước kia. Dù sao từ miệng người thân hắn cũng biết vì mình mà trong khoảng thời gian này Trương Dương phải chạy ngược xuôi tìm mọi cách giúp đỡ mình. Cố Minh Kiện thân thiết gọi “Tỷ!” một tiếng, sau đó quay sang gật đầu với Trương Dương thay lời chào: “Trương Dương, ngươi cũng đến à!”
Cố Giai Đồng rưng rưng nước mắt nhìn em trai: “Trương Dương muốn xem bệnh giúp em, xem xem có thể giúp em cắt được cơn nghiện hay không!”
Cố Minh Kiện cười cười nhỏ giọng nói: “Hắn đã giúp em rất nhiều rồi!” Nói xong hắn ngả người ra sau tựa vào thành ghế: “Trước kia em vẫn luôn cho rằng cha luôn không công bằng với em, cho rằng cả xã hội này đều thiếu nợ em. Mãi đến tận bây giờ em mới hiểu ra, hóa ra em chỉ là một đứa không ra gì, không có năng lực, không tiền đồ, chỉ biết ăn chơi lêu lổng rồi lại quay ra than thân trách phận!”
Ánh mắt Cố Giai Đồng tràn ngập thương tiếc nhìn em trai: “Minh Kiện, em đừng nên tự trách mình nữa. Biết sai thì nên sửa, chỉ cần em có thể sửa đổi, tất cả mọi người sẽ tha thứ cho em!”
“Không! Em không hi vọng người khác sẽ tha thứ cho em. Em có ngày hôm nay chính là sự trừng phạt cho những tội lỗi em đã gây ra trước đây!” Cố Minh Kiện kiên quyết trả lời lại chị gái mình.
Trương Dương nghiêm mặt nói thêm vào một câu: “Đã là nam nhân thì phải dũng cảm gánh vác những chuyện mình đã làm. Ngươi đã là một thanh niên trưởng thành, không còn bé bỏng để được sự che chở của người lớn nữa, ngươi gây ra những chuyện gì, ngươi tạo thành bao nhiêu thương tổn cho ngươi ta, ngươi chỉ có thể tự mình gánh vác, tự phải chịu trách nhiệm, người khác không giúp được ngươi!”
Cố Minh Kiện trầm trọng gật gật đầu, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương sẵng giọng nói: “Thực sự cảm ơn ngươi rất nhiều!”
Trương Dương vươn tay ra cười nói: “Chúng ta vẫn là bằng hữu!”
Cố Minh Kiện do dự một chút nhưng rồi rốt cục cũng vươn tay ra bắt tay với Trương Dương.
******************
Cố Giai Đồng cùng Trương Dương sau khi rời khỏi trại cai nghiện lại tiếp tục đến Hương Sơn bái phỏng thiên trì tiên sinh. Sắp tới cuối thu cả mạn núi đều đỏ rực một màu, đường mòn trong rừng cũng bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi, phía dưới là một lớp lá vàng khô dày. Ô tô chạy nhanh qua khiến đám lá khô dưới đường tung bay toán loạn, xa xa nhìn lại phía sau tựa như một dòng nước lũ mịt mù bay lượn.
Lúc tới nhà của thiên trì tiên sinh lại thấy Trần Tuyết cũng đang ở nơi này, nàng ta đang ngồi trên băng ghế sắp xếp chỉnh sửa lại một số mảnh nhỏ của những tấm bia đá cổ.
Trần Tuyết cũng không biết Trương Dương lên Bắc Kinh, nàng đứng dậy chào đón Trương Dương rồi quay sang cười cười với Cố Giai Đồng. Trần Tuyết cũng ít khi gặp mặt Cố Giai Đồng nên Trương Dương phải làm trung gian giới thiệu hai người cho nhau một chút.
Thiên trì tiên sinh đang ở thư phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền ra ngoài xem, vừa thấy Trương Dương liền tươi cười chào đón: “Trương Dương đến đó à! Ta vừa nghe mẹ nuôi ngươi nói ngươi mới lên Bắc Kinh, thế mà mãi cũng chăng thấy ngươi tới thăm lão già này gì cả!”
Cố Giai Đồng tiến tới vấn an thiên trì tiên sinh rồi đem gói trà đưa cho bà Ngô. Thiên trì tiên sinh cười cười vui vẻ nói: “Trần Tuyết rất thông minh, nhân tiện con bé đang được nghỉ học liền kêu tới đây giúp ta sắp xếp sửa sang lại mấy tấm bia đá cổ!”
Trương Dương gật gật đầu rồi cười tủm tỉm nhẹ nhàng đến bên cạnh Trần Tuyết, cúi xuống nhặt lên một mảnh đá nhỏ nói: “Có phát hiện gì mới không?”
“Theo phân tích thì bản khắc trên vách dưới đầm ở mỏ đá Long Tích mà lần trước hai chúng ta phát hiện ra là mới được khắc thời gina gần đây. Thiên trì tiên sinh đã tìm người vớt bản khắc đá đó lên, rồi ta căn cứ theo ý văn trên đó dịch sang tiếng Trung lại thấy có nhiều chỗ chung với mấy tấm bia đá mà thiên trì tiên sinh sưu tập được.”
Thiên trì tiên sinh đi tới cười nói: “Trong khoảng thời gian này, một già một trẻ bọn ta nhàn rỗi liền sửa sang sắp xếp lại các tấm bia đá. Rồi đối chiếu so sánh với các tấm bia đá ở phan gia viên thì thấy văn chương của hai chỗ là khác nhau, mà bọn ta cũng không tài nào hiểu được hàm nghĩa trong văn chương trên những tấm này!”
Trương Dương nghe thấy vậy liền bắt đầu có hứng thú: “Lấy cho ta xem!”
Thiên trì tiên sinh mỉm cười nhẹ giọng nói: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chờ Trần Tuyết chỉnh sửa lại hoàn toàn liền đưa cho ngươi coi!” Nói xong hắn mời Trương Dương cùng Cố Giai Đồng vào nhà ngồi chơi. Bên ngoài không khí rất lạnh, trong nhà có lò sưởi đốt củi bằng đất nên ấm áp như mùa xuân.
Trương Dương cùng Cố Giai Đồng cởi áo khoác ngoài ra treo lên giá.
Trương Dương kể lại việc thiên trì tiên sinh lưu bút đề danh cho nhà máy rượu, số tiền thu được đã đầu tư toàn bộ vào việc xây dựng trùng tu trường tiểu học. Thiên trì tiên sinh vừa nghe vừa gật đầu khen: “Rất tốt!”
Cố Giai Đồng mỉm cười lễ phép nói: “Tiên sinh, tôi lần này tới cũng là muốn xin ngài đề tự!”
Thiên trì tiên sinh vui vẻ cười nói: “Không dám, không dám. Trong ấn tượng của ta thì đây là lần đầu tiên Cố tiểu thư hướng ta mở miệng.”
Cố Giai Đồng cũng giống Trương Dương trước kia, muốn thiên trì tiên sinh đề tự cho nhà máy dược mới, thiên trì nghe xong liền vui vẻ nhận lời, bất quá điều kiện vẫn giống như lần trước. Toàn bộ tiền thù lao đều giúp đỡ đóng góp xây dựng trường học cho các em nhỏ. Phong độ khí khái của lão tiên sinh quả thực khiến mọi người phải trầm trồ khâm phục khen ngợi
Cố Giai Đồng vừa ngồi được một lúc thì nhận được điện thoại của luật sư, hắn muốn bàn bạc với nàng về tiến triển vụ án của em trai. Cố Giai Đồng buộc phải rời đi, trước khi đi nàng hẹn Trương Dương cứ ở đây bao giờ xử lý xong việc sẽ qua đón sau.
Sau khi xắp xếp lại các mảnh vỡ của tấm bia đá xong Trần Tuyết liền chạy vào thư phòng của thiên trì tiên sinh. Có lẽ do gió lạnh bên ngoài mà khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại hơi phớt phớt hồng, trông càng có vẻ kiềm diễm động lòng người.
Trương Dương mỉm cười thân thiết nói: “Ngươi ở bên ngoài lâu như vậy rồi, có lạnh lắm không?”
Trần Tuyết lãnh đạm trả lời lại: “Không sao, ta sống ở trong núi quen rồi. Mùa đông núi Thanh Thai còn lạnh hơn đây nhiều!” Vừa nói nàng vừa đi qua một bên lấy túi của mình rồi lấy ra từ bên trong một tập văn bản. Bên trong nàng dùng bút chì cẩn thận vẽ lại những tấm bia đá ở phan gia viên cùng mỏ đá Long Tích, cuối cùng chỉnh lý sắp xếp lại thành hai thiên văn tự hoàn chỉnh.
Trương Dương vừa nhìn liền phát hiện ra một thiên văn tự chính là bí phổ âm sát tu la chưởng. Còn thiên văn tự kia cũng là một bộ kiếm pháp cực kỳ tinh diệu khác. Tuy rằng giữa những hàng chữ còn ít phần không được đầy đủ trọn vẹn nhưng ý tứ cũng có thể đại khái nhìn ra được.
Trần Tuyết ở một bên nói thêm vào: “Ta đã phiên dịch lại thiên văn tự ở mỏ đá Long Tích cùng đối chiếu với một số tấm bia đá khác có ý văn giống nhau rồi từ đó rút ra được một thiên văn tự. Còn những phần khác độc lập lại ghép thành một thiên, cuối cùng mới thành ra hai thiên văn tự khác nhau này!”
Thiên trì tiên sinh vừa nhìn vừa nhỏ giọng hỏi: “Là tâm pháp võ công sao?”
Trương Dương gật gật đầu, chỉ vào một thiên có ghi công pháp âm sát tu la chưởng nói: “Đúng là loại võ công tà môn. Ta nghĩ tốt nhất là không lên lưu truyền ra ngoài, vạn nhất có người xấu học được chỉ sợ lại gây loạn cho xã hội.” Lúc nói mấy lời này hắn không khỏi nhớ đến lúc ở Loạn Không sơn bị người thần bí kia chắc là dùng âm sát tu la chưởng tập kích khiến hắn suýt chút nữa thì mất mạng, hiện giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy không rét mà run.
Thiên trì tiên sinh lại nói: “Một khi đã như vậy thì cứ trực tiếp hủy đi mấy thứ này, để lại trên đời này sợ có ngày nhiều người lại bị hại vì nó!”
Trần Tuyết cũng biểu hiện đồng tình, ngay trước mặt Trương Dương cùng thiên trì tiên sinh cầm tập bảo thảo ném vào trong lò sưởi. Nói thực Trương Dương cũng thấy hơi tiếc nuối, âm sát tu la chưởng là tà mông ngoại đạo thật, nhưng thiên phổ kiếm pháp kia lại chính là đồ tốt thứ thiệt, chính mình hẳn là nên lấy cẩn thận nghiên cứu một chút.
Chờ mãi tới tận chiều mà Cố Giai Đồng vẫn chưa thấy quay lại. Nàng lo Trương Dương đợi lâu nên gọi điện tới báo có lẽ sẽ tới muộn, cũng do ở công ty xảy ra chút chuyện nên nàng lại phải tự mình tới xử lý. Trương Dương khích lệ mấy câu rồi nói nàng cứ an tâm làm việc của mình còn hắn tìm đại xe về khách sạn là được.
Trần Tuyết cũng vừa lấy xe đạp ra, đanh định về lại nghe thấy Cố Giai Đồng không tới nữa liền nhẹ giọng hỏi: “Hay là để ta lai ngươi về vậy?”
Thiên trì tiên sinh nghe nói Cố Giai Đồng không đến đón Trương Dương được liền tỏ ý gọi điện kêu taxi tới, Trương Dương ngại phiền toái nên uyển chuyển cự tuyệt lòng tốt của thiên trì tiên sinh. Mà căn bản Trương Dương cũng định nói chuyện riêng với Trần Tuyết, vừa hay có cơ hội tốt. Hai người cáo biệt thiên trì tiên sinh xong, Trần Tuyết thì một mình dong đạp xe, còn Trương Dương mang túi giúp nàng, hai người một trước một sau đi dọc theo sơn đạo xuống núi. Được một lúc Trần Tuyết nhỏ giọng nói: “Đang xuống đèo nên ít tốn sức, để ta lai ngươi đi!”
Trương Dương gật gật đầu đồng ý, không phải hắn không galăng mà không đạp xe lai Trần Tuyết, cũng vì hắn không quen đi xe đạp nên sợ xấu hổ. Trần Tuyết ngồi lên xe đạp lấy đà một chút, Trương Dương chạy nhanh hơn rồi nhảy ngồi lên phía sau xe, chiếc xe đạp hơi quơ quơ loạng choạng một chút rồi lại ổn định chạy xuống dốc. Bởi vì là xuống dốc nên Trần Tuyết cũng không phải đạp, chỉ cần điều chỉnh hướng xe cùng giữ chặt để xe ổn định là được. Trương Dương ngồi phía sau do dự mãi cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt hai tay lên vòng eo nhỏ của Trần Tuyết.
Trái tim Trần Tuyết hơi đập loạn nhịp một chút nhưng cũng không mở miệng nói gì, trong lòng chỉ nghĩ chắc đó cũng chỉ là hành động vô tình của hắn mà thôi.
Đi được một lúc, Trương Dương ngồi phía sau thấp giọng hỏi: “Thân thể ngươi dạo này sao rồi?” Từ lúc Trần Tuyết bị kẻ lạ mặt kia tập kích ở mỏ đá Long Tích đến nay, Trương Dương cũng chưa lần nào được gặp lại.
“Ta khỏe! Thế hiện giờ ngươi cùng Sở Yên Nhiên sao rồi?”
“Cũng rất tốt!”
Hai người nhìn nhau song song nở nụ cười.
Trần Tuyết lại nói: “Vừa rồi lúc ta đốt hai thiên văn tự kia lại thấy vẻ mặt ngươi hình như tỏ ra hơi tiếc nuối thì phải?”
Trương Dương không phủ nhật mà gật gật đầu nói: “Cũng có một chút!”
“Ta lại thấy võ công không có sự phân biệt chính tà, nó cũng giống như đao kiếm súng ống vậy. Nếu như ở trong tay người tốt thì sẽ trở thành công cụ gìn giữ công lý, hòa bình, còn nếu như không may lọt vào tay kẻ xấu thì lại thành hung khí hại người, gây họa cho xã hội.”
Trương Dương nhìn Trần Tuyết rồi mỉm cười hỏi nhỏ: “Vậy ngươi thấy ta là người tốt hay kẻ xấu?”
Trần Tuyết chẳng cần suy nghĩ nhiều nhưng lại tỏ ra hờ hững trả lời lại: “Ngươi không phải là kẻ xấu!”
“Vậy thì là người tốt rồi?”
Trần Tuyết chỉ cười mà không nói.
Lúc hết sơn đạo bắt đầu đến đường nhựa bằng phẳng đương nhiên Trương đại quan nhân sao đành lòng để một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại làm cu li đạp xe chở hắn được. Tuy rằng Trương đại quan nhân nhà ta một thân công phu trác tuyệt, thể lực tuyệt đỉnh nhưng đạp xe đạp phần lớn là dựa vào sự khéo léo, hắn đạp xe mà cứ chạy xiêu xiêu vẹo vẹo lắc lư suốt, Trần Tuyết ngồi sau sợ bị thằng nhãi này hất xuống đường nên đành phải ôm chặt hai bên hông hắn.
Tuy là đường quốc lộ nhưng cũng may nơi này là vùng rừng núi nên ít ô tô đi lại, Trương Dương chỉ đạp xe xiêu vẹo một lúc sau thì cũng dần dần quen tay. Lại thêm một lúc nữa lúc lái xe chắc tay rồi hắn còn vừa nghênh ngang đạp xe giữa đường quốc lộ vừa vui sướng gào rống một bài hát dân gian. Đột nhiên hắn lại cảm thấy vừa đạp xe đạp vừa ngắm cảnh ca hát cũng có cái thú riêng, định bụng lúc nào về Giang Thành nhất định phải tậu một chiếc xe đạp, lúc nào rảnh rỗi liền đèo mấy hồng nhan tri kỷ đi tản bộ hóng mát, coi bộ cũng có phần lãng mạn riêng.
Nhưng chẳng mấy chốc Trương Dương mới hiểu ra trên đời này chẳng có được mấy khi lãng mạn thơ mộng như vậy. Lúc nãy trời còn quang đãng vậy mà nhoáng một cái bầu trời càng lúc càng trở nên tối sầm lại, gió mạnh thổi ào ào liên tục, các hạt mưa đá rơi rào rào không ngớt. Trần Tuyết ngồi phía sau còn đỡ, chứ Trương đại quan nhân thì phải giơ mặt lên đón gió hứng mưa đá, đến nỗi không tài nào mở mắt ra được, chỉ biết cắn chặt răng cố sức đạp lấy đạp để.
Trần Tuyết định kêu Trương Dương đổi chỗ để nàng lên lai nhưng lại bị Trương Dương thẳng thừng cự tuyệt. Từ trước tới nay hắn vẫn trung thành với chủ nghĩa nam quyền, càng những lúc khó khăn thì nam nhi càng phải dũng cảm đứng trước gánh chịu không được cái kiểu núp váy đàn bà.
Nói thì nói vậy thôi chứ dù là đại cao thủ võ lâm có sức mạnh vô địch đi chăng nữa cũng chẳng thể nghịch thiên được, liên tục đối đầu với uy lực của thiên nhiên rất nhanh Trương Dương cảm thấy xuống sức dần. Hơn nữa đường giờ toàn nước mưa, hắn cũng không dám đạp nhanh, giờ Trần Tuyết phải ôm sát người Trương Dương, dựa người vào lưng hắn mới tránh gió tránh mưa được.
Tuy mưa đá không nặng hạt lắm nhưng cũng khiến tầm nhìn trở nên mờ nhạt hẳn đi, Trương Dương phải dừng lại vài lần để xem lại biển báo giao thông không sợ rằng lại đi lạc nữa thì xui tận mạng. Nhưng không xui tận mạng thì lại là họa vô đơn chí, lúc sắp đến đoạn hết đường đèo đồi núi thì bỗng nhiên một chiếc xe jeep bật đèn pha sáng trưng chạy vù vù trong mưa lao nhanh về phía trước. Chẳng biết có phải người kia cố ý hay không mà lúc chuẩn bị chạy vượt qua hai người Trương Dương thì chiếc ô tô kia lại hơi đánh sát vào hai người bọn họ, Trương Dương hoảng hốt vội vàng quặt xe lái sang một bên tránh, chiếc xe jeep kia chạy vượt qua hai người Trương Dương rồi lại chỉnh lại chạy đúng giữa đường tiếp tục chạy vun vút trong màn mưa.
Do quá hoảng hốt mà Trương Dương bị mất tay lái đâm thẳng đầu xe vào barem chắn đường, cả Trương Dương lẫn Trần Tuyết đều ngã lăn ra đất. Trương Dương không bị việc gì liền bật dậy tiện tay nhặt viên gạch bên đường ném mạnh về phía chiếc xe jeep đang chạy đằng trước. Chỉ tiếc chiếc ô tô kia chạy quá nhanh nên chẳng mấy chốc liền mất hút trong màn mưa, hiển nhiên Trương Dương chẳng thể nào ném trúng được, bất quá Trương đại quan nhân cực kỳ tinh mắt, chỉ một thoáng như vậy thôi cũng nhìn rõ rồi ghi nhớ thật sâu vào trong đầu. Không may mắn như Trương Dương, Trần Tuyết ngồi sau nên không có chuẩn bị trước lúc xe bị nghiêng rồi đổ nàng vẫn ngồi im trên xe mới bị xe đè lên dẫn tới bị đau phần mắt cá chân. Bánh trước xe đạp do đâm mạnh vào barem chắn đường mà méo đi khó có thể đi được nữa.
Nhìn chiếc xe jeep kia chạy mất dạng Trương Dương liền vội vàng quay lại cúi xuống kiểm tra vết thương của Trần Tuyết, cũng may chỉ là vết thương nhẹ, không chạm đến gân cốt. Nàng vừa xoa xoa vết đau ở chân vừa nhìn Trương Dương cười khổ: “Xem ra lúc nào ta cũng phải giữ khoảng cách với ngươi mới được. Mỗi lần thấy ngươi là y rằng ta lại gặp chuyện không may!”
Nhìn chiếc xe méo mó nằm chỏng chơ dưới đất, Trương Dương chỉ còn biết lắc đầu cười khổ. Xe đạp hỏng không đi được, chân Trần Tuyết lại đau, Trương Dương đành phải cõng người đẹp chậm rãi đi tiếp. Cũng may giờ trời chuyển thành mưa tuyết nhẹ nên dù vừa cõng Trần Tuyết vừa đi bộ Trương Dương cũng không cảm thấy cực nhọc như lúc nãy. Đi thêm khoảng hơn 1 tiếng nữa mới xuống đến chân núi, lúc nhìn lại thì cũng mới có 5h chiều nhưng sắc trời đã tối mịt. Trương Dương khá tinh mắt nên mới có thể nhìn xuyên qua màn mưa tuyết thấy mờ mờ một quán cơm ven đường. Hắn quay đầu lại hỏi: “Chúng ta ngồi nghỉ ăn chút gì đã đi!” Vừa cõng Trần Tuyết trên lưng vừa đi bộ một quãng xa như vậy, Trương Dương cũng thấy khá mệt rồi.
Trần Tuyết gật gật đầu đồng ý.
Trương Dương lại chậm rãi cõng Trần Tuyết đến quán cơm trước mặt, lúc đến nơi mới biết hóa ra đây là một quán lẩu. Trương Dương lại đảo mắt nhìn bãi đỗ xe một chút, rất nhanh liền nhận ra chiếc xe jeep lúc nãy, để chắc ăn hắn nheo nheo mắt lại nhìn kỹ lại biển số của chiếc xe kia, quả nhiên chính là chiếc xe lúc nãy trên sơn đạo cố ý ép hai người bọn họ vào lề đường. Trương Dương nhếch mép cười lạnh một tiếng, quả nhiên lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Mẹ nó chứ, làm chuyện xấu xong định cong đuôi bỏ chạy mà được sao? Lão tử hôm nay muốn xem các ngươi chạy được đi đâu?
Trần Tuyết nhìn theo ánh mắt của Trương Dương liền nhận ra chiếc xe jeep ban nãy quệt vào xe đạp của mình, lại nhớ đến tính tình thằng nhãi này không sợ trời cũng chẳng sợ đất, bất kể là Giang Thành, Đông Giang hay cả Bắc Kinh hắn cũng đều có gan làm loạn, chẳng e ngại điều gì. Nghĩ đến đây nàng liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi!”
Trương Dương tươi cười quay lại nói: “Có gì đâu, chỉ là việc cỏn con thôi. Đói rồi, cứ cơm nước xong xuôi rồi nói chuyện sau cũng được.” Vừa nói Trương Dương vừa đặt Trần Tuyết xuống rồi chậm rãi đi tới chỗ đậu chiếc xe jeep kia, rồi lấy con dao nhỏ bên hông ra nhanh nhẹn tặng cho mỗi chiếc lốp xe một đao, rất nhanh bốn chiếc lốp xe xì hơi xẹp lép cả xuống, đến cả chiếc lốp xe dự phòng treo bên cạnh xe cũng bị thằng nhãi này tiễn một đao thành phế thải luôn. Xong xuôi mọi việc hắn lại quay lại chỗ Trần Tuyết cười tủm tỉm nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, để xem đám tôn tử này còn chạy đi đâu được nữa!”
Trần Tuyết đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi âm thầm thở dài, xem ra hai chữ “khoan dung” chẳng bao giờ có trong từ điển của hắn cả.
Trên Bắc Kinh thường thịnh món lẩu thịt dê nên quán lẩu này đặc sắc nhất cũng là lẩu dê. Trương Dương kêu một nồi lẩu dê cùng ít rau xanh, hai người bình thản ngồi ăn uống. Trần Tuyết len lén nhìn đánh giá lại Trương Dương một chút, nàng cũng nhận ra tính nhẫn nại của hắn tăng hơn trước không ít, chứ nếu là trước kia thì hắn đã hùng hổ đạp cửa xông thẳng vào tìm gã tài xế lái chiếc xe jeep kia trả thù rồi.
Có lẽ do lúc nãy vừa đạp xe ngược gió lại còn phải cõng Trần Tuyết đi một đoạn dài nữa nên giờ mất sức, cả bữa ăn Trương Dương cứ ăn lấy ăn để dường như đã quên mất sự việc xảy ra ban nãy.
Đương nhiên Trần Tuyết không cho rằng thằng nhãi này mải ăn mà quên thù, đây cũng chỉ là điểm lặng gió trước cơn bão lớn mà thôi. Hắn ăn uống no say, có sức lại rồi thì thể nào cũng có một hồi đại chiến không nhỏ.
Kiều Bằng Phi cùng bảy tám người nữa vây quanh đi xuống cầu thang, hắn cũng không để ý Trương Dương đang ngồi hùng hục ăn ở một góc trong đại sảnh. Chẳng biết là do trùng hợp hay do ông trời trêu ngươi mà chủ nhân chiếc xe jeep bị đâm thủng bốn lốp ngoài kia chính là Kiều Bằng phi. Chẳng là hôm nay hắn cùng đám bạn lên Hương Sơn du ngoạn, trên đường về lại trùng hợp gặp ngay Trương Dương đang đạp xe lai Trần Tuyết. Kiều Bằng Phi thì không có ý gì nhưng gã đồng bạn đi cùng lại là sư đệ của Kiều Bằng Phi, mà gã này cũng được tận mắt chứng kiến Kiều Bằng Phi xung đột với Trương Dương lần trước. Hôm nay hắn là người cầm lái cho nên mới cố ý hơi tạt xe ép dọa thằng nhãi Trương Dương kia một trận để xả giận dùm sư huynh, đương nhiên hắn không dám làm thật, nếu như chẳng may xảy ra án mạng thật thì hắn phải đi tù chứ chẳng chơi.
Cũng may do Bát Quái Môn ở gần đây nên Kiều Bằng Phi mới hẹn mấy sư huynh sư đệ đồng môn ăn cơm ở đây nên Trương Dương mới gặp được hắn.
Do Trương Dương cứ cắm đầu cắm cổ ăn nên đám người Kiều Bằng Phi không chú đến đến. Còn Trương Dương vừa thấy Kiều Bằng Phi liền thầm đoán trong lòng chắc hẳn thằng nhãi kia định bụng trả thù mình lần trước nên mới chơi ác như vậy. Đúng thật là oan gia ngõ hẹp, chắc thằng nhãi kia cũng không ngờ vừa định dùng xe tông mình xong lại đụng mặt mình ngay ở đây.
Lúc đám người Kiều Bằng Phi ra đến chỗ để xe liền giật mình sửng sốt, toàn bộ bốn bánh đều xẹp lép, mà trên bánh xe rõ rành rành có vết dao đâm to đùng. Một gã trong đám người nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi giận tím mặt quay đầu nhìn xung quanh gào lớn: “Là tên hỗn đản nào làm vậy?”
Trong lòng Kiều Bằng Phi cũng thấy kinh hãi, người đầu tiên hắn nghĩ tới là Trương Dương, bởi vì người khắc sẽ không vô duyên vô cớ đi đâm thủng lốp xe ô tô của hắn. Hắn cũng giống như đám bạn nhình xung quanh xem có thấy ai hay không.
Ngay lập tức một giọng điệu uể oải của Trương Dương từ phía sau vang lên: “Kiều Bằng Phi, ngươi đang tìm ta hay sao?”
Kiều Bằng Phi xoay người nhìn sang chỗ khác, trong lòng thì lại thầm kêu không ổn.
Trương Dương mặc áo khoác da màu đen lẳng lặng đứng ngạo nghễ trong màn mưa tuyết, khuôn măt anh tuấn toát lên vẻ cương nghị rắn rỏi, hai ánh mắt đầy thâm thúy nhìn thẳng Kiều Bằng Phi. Sát khí bức người vô hình nhanh chóng phủ chụp xung quanh người Kiều Bằng Phi, tuy rằng khoảng cách giữa hai người khoảng mười lăm thước nhưng Kiều Bằng Phi vẫn thấy lạnh cả người. Tính cả hắn lẫn đám sư huynh sư đệ xung quanh tới tận tám người, bên kia chỉ có một mình Trương Dương nhưng khí thế của hắn lại có phần lấn áp.
Từng giao đấu với Trương Dương nên Kiều Bằng Phi là người hiểu rõ nhất sức chiến đấu của thằng nhãi biến thái kia, cho dù có thêm bảy người nữa nhưng Kiều Bằng Phi vẫn không cảm thấy một phần mười nắm chắc đánh thắng trận này.
Ngoài Kiều Bằng Phi ra thì cả đám người sư huynh sư đệ của hắn chưa giao thủ với Trương Dương lần nào, hơn nữa thằng nhãi kia chỉ có một mình nên cả đám liền hùng hùng hổ hổ lớn tiếng quát tháo: “Ngươi là người đâm thủng lốp xe bọn ta?”
Trương Dương không trả lời mà lại tủm tỉm cười hỏi ngược lại: “Lúc nãy ai là người lái xe?”
Hùng Khai Loan chính là người cầm lái lúc nãy, hắn cắn chặt răng suy nghĩ một chút, có nhiều đồng môn sư huynh ở đây nên hắn cũng không sợ mà ngang nhiên đi ra khỏi hàng lớn tiếng nói: “Là ta cầm lái thì sao nào?”
Trương Dương chậm rãi bước đi trên nền tuyết mịn, mỉm cười nói: “Ta cho ngươi một cơ hội, ngay bây giờ ngươi quỳ xuống trước mặt ta, ngoan ngoãn dập đầu ba cái thật kêu, ta liền bỏ qua sự việc vừa rồi.”
Bát Quái Môn ngay gần đây chẳng khác gì nhà ngay gần đây, đương nhiên cả đám đệ tử Bát Quái Môn sẽ thấy tự tin hơn rất nhiều, huống chi bọn họ lại người đông thế mạnh, còn thằng nhãi con kiêu ngạo kia lại chỉ có một mình, thử hỏi sao bọn họ có thể nhịn cho được. Một gã nóng tính trong đám không nhịn được dẫn đầu vọt lên trước lớn tiếng nói: “Tiểu tử thối, ngươi tưởng mình là ai?”
Trương Dương đợi ngay đúng lúc huy chưởng đánh tới, thân hình hắn liền nhoáng lên một cái như quỷ mị tiến sau mà lại nhanh hơn chế trụ cánh tay phải tung chưởng của đối phương, tay trái liền đó tung một quyền như sấm sét đánh vào ngay bụng gã kia.
Sau khi hạ thủ xong gã đầu tiên, Trương Dương liền xoay người đá hậu về phía sau trúng giữa ngực một gã đệ tử Bát Quái Môn khác cũng lao lên ngay sau gã đầu tiên. Gã thứ hai kia chưa kịp nhìn thấy gì đã thấy trước ngực mình đau buốt rồi cả người không tự chủ được bay ngược về phía sau ngã xuống mặt tuyết dày.
Người trong nghề chỉ cần nhìn đối phương ra tay cái liền nhận ra có phải cao thủ hay không. Trương Dương chỉ đơn giản một quyền một cước liền cho hai đồng môn sư huynh nằm thẳng đơ, tất cả mọi người đều bắt đầu nhận ra tiểu tử kia lợi hại cỡ nào.
Từ đầu đến cuối Kiều Bằng Phi cũng không có ra tay, trong cả bọn hắn là người hiểu rõ thực lực của Trương Dương nhất. Hắn biết, cho dù hắn có xông lên giúp đồng bọn thì cũng chỉ rước lấy nhục như lần trước mà thôi. Hùng Khai Loan là người khơi mào chuyện này cũng không dám xông lên mà lại trốn sang một bên lén lút gọi điện thoại.
Chẳng mấy chốc Trương Dương đã tới bên người tên Hùng Khai Loan là người thừa nhận lúc nãy lái xe. Hùng Khai Loan thấy Trương Dương áp sát liền vội vàng tung bừa một quyền ra, Trương Dương nhếch mép cười nhạt chẳng cần tránh mà giơ tay trái lên đỡ rồi tay phải nhẹ tung chưởng vào phần trên cánh tay của Hùng Khai Loan. Hùng Khai Loan rú lên một tiếng đau đớn tay trái ôm chặt cánh tay phải bị trật khớp.
Nhìn sư đệ bị Trương Dương ra tay hiểm ác, Kiều Bằng Phi biết mình không thể không ra mặt, bằng không chỉ sợ sau này sẽ bị sư huynh đệ trong sư môn coi khinh. Hắn vừa thầm hạ quyết tâm, đang định xông lên giao đấu với Trương Dương thì lại bị Trương Dương trừng mắt lạnh lùng nói: “Ta làm việc của ta, nếu các ngươi không tiếc thể diện của mình, chọc giận ta thì đừng có trách ta không nể tình nương tay bất kỳ kẻ nào!”