- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 247: Nhiệt huyết nam nhi
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Công việc của Điền Bân ở mỏ đá khu cải tạo là đập nhỏ những hòn đá lớn, cái công việc này buồn tẻ chán nản đến cực điểm, do ban sáng được lão quỷ nhắc nhở, Điền Bân cũng cảnh giác hơn rất nhiều. Vừa đập đá thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn xung quanh một chút, khiến hắn nhìn đám phạm nhân mà cứ có cảm giác nghi ngờ. Nhưng đã nhiều giờ trôi qua cũng không thấy có bất kỳ kẻ nào có ý định xuống tay với mình.
Điền Bân đảo mắt nhìn lão quỷ cũng đang đập đá ở cách mình không xa. Lão quỷ thấy Điền Bân nhìn liền nhếch môi cười cười.
Gã giám công phụ trách công coi lạnh lùng quát: “Nhìn cái gì vậy? Tập trung làm việc của ngươi đi!”
Lão quỷ giơ búa lên nện xuống tảng đá nhưng không ngờ lại đập trung tay mình, hắn đau đớn kêu thảm một tiếng, đổ người xuống đất ôm chặt bàn tay đầm đìa máu tươi của mình. Gã giám công đứng gần đó liền đi tới bên cạnh lão quỷ xem xét tình hình.
Điền Bân ngồi yên không nhúc nhích, hắn mơ hồ cảm thấy sự việc có phần bất thường nên càng cảnh giác nhìn mọi người xung quanh hơn, sợ rằng có người thừa dịp hỗn loạn ra tay ám toán mình. Nhưng sự việc lại không như trong tưởng tượng của hắn, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lão quỷ bị thương không nhẹ cần phải đưa đến bệnh viện băng bó vết thương, mấy tên giám công cùng cảnh ngục ở hiện trường to nhỏ thương lượng với nhau một chút liền quyết định đưa lão quỷ đến bệnh viện. Một gã cảnh ngục xoay người lại nhìn xung quanh rồi hắn dừng ánh mắt ở chỗ Điền Bân đứng, hắn lớn tiếng gọi: “Ngươi lại đây!”
Điền Bân buông búa mình xuống đứng lên.
Tên cảnh ngục kia bảo Điền Bân cõng lão quỷ lên lưng rồi đưa ra xe ô tô. Ngoài người lái xe còn có hai cảnh ngục khác cùng lên ô tô.
Ngón trỏ tay trái lão quỷ bị búa nện giờ nát bươm, trông bê bết máu, được Điền Bân đỡ lên thùng xe rồi mà hắn vẫn không ngừng rên rỉ kêu đau. Một gã cảnh ngục khóa kỹ thùng phía sau xe chở tù lại rồi kêu lái xe chạy vào nội thành thành phố Giang Thành.
Điền Bân đưa tay vỗ nhẹ vai lão quỷ thấp giọng an ủi: “Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, sắp tới bệnh viện rồi.”
Lão quỷ đau đến mồ hôi trán nhỏ từng giọt lớn xuống, miệng vẫn không ngừng rên rỉ kêu đau.
Gã cảnh ngục ngồi đằng trước không kiên nhẫn được nữa liền dùng dùi cui gõ mạnh lên cửa kính đằng trước thùng xe, tức giận mắng: “Kêu cái gì mà kêu? Đàn ông con trai lớn tuổi như vậy rồi mà đau có chút đó cũng không nhịn được là sao?”
Lúc này bầu trời lại hơi tối lại, từng bông tuyết nhỏ lại lác đác rơi xuống. Gã lái xe thấy trời trở xấu liền chửi đổng một câu, rồi cho xe chạy chậm lại một chút. Vừa đến đoạn cua do khuất núi nên gã tài xế lái xe không nhìn thấy, đột nhiên một chiếc xe tải chạy ngược chiều bất thình lình xuất hiện ở ngay đoạn cua. Gã tài xế hoảng sợ vội vàng đánh tay lái bởi vậy mà chiếc xe mất phương hướng chạy quặt ra ngoài đâm thẳng vào barem chắn đường rồi lao nhanh xuống sườn dốc. Mãi một lúc sau chiếc xe đâm vào đống cát vàng lớn mới dừng lại được.
Điền Bân cùng lão quỷ ở thùng xe phía sau là lĩnh đủ nhất, chiếc xe lắc lư nảy lên hụp xuống khiến hai người đập vào thành thùng xe liên tục. Lúc xe dừng lại, gã lái xe bị đập đầu vào vôlăng nên hôn mê bất tỉnh, hai gã cảnh ngục liền vội vàng mở cửa chạy ra phía sau xe mở khóa, một người trong đó hét lớn: “Nhanh ra ngoài, ô tô sắp nổ rồi! Cứ chạy tới phía trước chờ bọn ta …!”
Điền Bân đỡ lão quỷ xuống xe rồi đi tới mảnh đất trống phía trước, nhưng mới đi được vài bước đột nhiên lão quỷ lại ngồi xuống.
Điền Bân hơi cúi người xuống định xem xét lão quỷ bị sao, ánh mắt hơi lướt qua hai gã cảnh ngục phía sau lại thấy bọn chúng nhìn về phía này tay lại sờ súng bên hông, một loại cảm giác nguy hiểm xẹt qua não hắn. Lão quỷ cũng không kêu rên như lúc nãy, vừa nhìn thấy hai gã cảnh ngục kia sờ súng nhất thời sắc mặt hắn đại biến, cuống cuồng nhào dậy chạy nhanh về phía trước.
Một trong hai gã cảnh ngục lạnh lùng quát: “Còn muốn chạy!” Vừa nói hắn vừa nhanh chóng rút súng ra nhắm bắn lão quỷ. Gã cảnh ngục khác bên cạnh cũng đồng thời rút súng ra bắn chỉ thiên cảnh cáo, sau đó lại nhắm ngay họng súng về phía Điền Bân. Ngay lúc thấy lão quỷ đột nhiên vùng dậy bỏ chạy, Điền Bân cũng biết có biến nên nhanh chóng bật người chạy về phía khác. Nhưng do địa hình chỗ này quá trống trải, căn bản không có chướng ngại vật gì để nấp, trước mắt chỉ có thể dùng hết sức chạy thật nhanh cố gắng né tránh viên đạn.
Căn bản do khoảng cách quá gần, lại bị bất ngờ nên dù tốc độ của Điền Bân nhanh mấy cũng không có tác dụng gì quá lớn, ngay lập tức thân thể hắn dính ngay hai phát đạn. Hắn mất đà ngã nhào xuống đất rồi cứ thế theo quán tính lăn dọc xuống sườn dốc.
Lão quỷ không may mắn bị đạn bắn trúng đầu chế ngay tại chỗ.
Hai gã cảnh ngục vừa truy đuổi ngay sau Điền Bân vừa nổ súng liên tục, Điền Bân lại trúng thêm mấy phát đạn nữa. Rốt cuộc thân thể Điền Bân cũng hết đà không lăn xuống nữa, hắn nằm im trong bụi cỏ rậm không nhúc nhích chút nào.
Hai gã cảnh ngục từ từ áp sát đến chỗ Điền Bân nằm, một gã trong đó nâng súng lên định bắn tiếp lại bị đồng bọn ngăn lại: “Ngươi điên rồi sao? Ở cự ly gần như vậy bắn hắn sẽ bị nghi ngờ!” Gã đó vừa nói vừa đi tới sờ động mạch chủ ở gáy Điền Bân xem đối phương đã chết hay chưa.
Bỗng nhiên đôi mắt lớn của Điền Bân mở trừng ra, hắn gầm lớn một tiếng bật nửa thân trên lên giơ cao đầu dùng trán đập mạnh vào giữa mặt tên cảnh ngục ngay trước mắt mình. Liền đó tay phải khống chế tay phải cầm súng khiến gã đó bắn trượt liên tục vào khoảng không. Gã cảnh ngục còn lại thấy không ổn liền giơ súng lên ngắm ngay đầu Điền Bân nã đạn, nhưng lại bị Điền Bân dùng thân thể đồng bọn hắn đỡ hết đạn. Tay phải Điền Bân giật được khẩu súng trong tay gã cảnh ngục bị bạn bắn chết rồi liên tục bóp cò bắn chết tên còn lại. Sau một hồi đó, Điền Bân như dùng sạch toàn bộ sức lực của mình, hắn nằm yên bất động, chỉ cảm thấy cả người đau buốt đến tận xương tủy, hai mắt dần dần tối sầm lại. Hắn biết mình đang trong tình trạng nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng mất mạng nên cố cắn răng giữ cho tinh thần tỉnh táo.
Những bông tuyết nhỏ mềm nhẹ vẫn đang không ngừng rơi xuống, cả một khoảng không rộng lớn bao la trên cao. Đột nhiên Điền Bân lại thấy một bóng đen mờ ảo đang không ngừng vọt nhanh tới chỗ hắn, theo bản năng hắn lại giơ súng lên bắn một viên, lúc thấy bóng đen kia ngã xuống hắn cũng gần như cạn sức không nhấc tay nổi nữa, máu tươi từ thân thể hắn càng lúc chảy ra càng nhiều. Giọng hắn cũng khàn đặc cả đi, hắn thều thào nói: “Ta là … cảnh … sát …” Sau đó hắn chỉ cảm thấy trước mặt là một khoảng không đen ngòm, ngất lịm đi.
*****************
Lúc Trương Dương nhận được tin này thì vẫn đang họp ở ban cải cách, điện thoại là của Điền Khánh Long gọi tới báo. Điền Khánh Long có tiếng là người trầm ổn mà cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hắn run run giọng nói: “Trương Dương … Xin ngươi … Xin ngươi mau mau tới cứu Điền Bân …!”
Trương Dương nghe vậy liền giật mình hoảng hốt, hắn liền bỏ ngang cuộc họp vội vàng đứng dậy hỏi lại: “Hắn đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Điền Bân đang được cấp cứu ở bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Giang Thành. Chú hắn cũng là viện trưởng bệnh viện Tả Ủng Quân tự mình đứng bàn mổ, ở phòng mổ khác cũng đang phẫu thuật cấp cứu một gã cảnh ngục bị thương nặng.
Điền Bân trúng tổng cộng 6 phát đạn, trong đó có hai chỗ bộ phận quan trọng. Tả Ủng Quân cũng không dám nắm chắc ca mổ này nên vừa xem ảnh chụp xquang liền mời ngay vị bác sĩ ngoại khoa Vu Tử Lương mới từ Mỹ về để hỗ trợ phẫu thuật.
Nghe tin Trương Dương liền gấp rút chạy tới bệnh viện, vừa vào thang máy liền gặp ngay Vu Tử Tương. Lần trước hai người quen nhau ở vụ tai nạn giao thông, thực không ngờ lại có thể lại gặp nhau ở này. Vu Tử Lương tươi cười chào hỏi: “Đang định gọi điện cho ngươi rủ đi uống nước, thực không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Trương Dương mỉm cười hỏi lại: “Ngươi tới đây có việc gì sao?”
Thang máy lên tầng 4, Vu Tử Lương vừa nói vừa đi: “Thật không phải, ta đang vội, có ca phẫu thuật gấp, lúc nào rảnh sẽ liên hệ lại ngươi sau.”
Trương Dương cũng theo Vu Tử Lương ra, liền thấy có người đứng chờ sẵn. Vừa thấy Trương Dương cùng Vu Tử Lương đến, vị bác sĩ kia vội vàng chạy tới báo: “Bác sĩ Vu, Trương chủ nhiệm, Tả viện trưởng đã chờ ở trong phòng mổ rồi, các vị nhanh nhanh dùm cho, tình huống thập phần nguy cấp lắm rồi.”
Lúc này cả hai mới biết đối phương đều vì ca phẫu thuật của Điền Bân mà tới.
Cả hai nhanh chóng thay đồ vô trùng rồi vào phòng mổ.
Không khí trong phòng phẩu thuật ngưng trọng đến cực điểm, trán Tả Ủng Quân lại ngập mồ hôi, hắn hơi nghiêng đầu sang một bên để hộ lý lau mồ hôi trán giúp hắn. Rất nhanh hắn đã lấy ra được bốn đầu đạn, chỏ còn hai đầu đạn là hắn chưa dám vội vàng khinh suất. Một đầu đạn nằm ở màng ngoài tim, lại cách các động mạch chủ một khoảng cực nhỏ, nếu cứ cường ngạnh tách các mô xung quanh để lấy đầu đạn ra sẽ rất dễ tổn thương đến các động mạch chủ đến chẳng may các động mạch chủ bị vỡ e rằng tính mạng Điền Bân cũng khó giữ. Còn một đầu đạn nữa lại nằm ở xương cột sống phía dưới thắt lưng, bởi vì đầu đạn ghim quá chặt vào xương cột sống cho nên rất khó lấy ra. Nếu không cẩn thận sẽ gây di chứng sau này, thậm chí còn ảnh hưởng đến dây thần kinh cột sống gây liệt hoàn toàn.
Tả Ủng Quân mời một vị bác sĩ ngoại khoa có tiếng như Vu Tử Lương chính là nhờ giải quyết giúp cái nan đề này. Còn Trương Dương là được Điền Khánh Long đặc biệt nhờ vả. Lần trước cũng nhờ Trương Dương mà hắn mới giữ được cái mạng già này, hiện giờ con hắn đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Trương Dương. Hy vọng Trương Dương có thể biểu hiện thần kỳ thư lúc cứu hắn lần trước, mang đứa con trai duy nhất của hắn từ tay diêm vương trở về.
Vu Tử Lương vừa vào phòng mổ cái Tả Ủng Quân liền đứng sang một bên nhường vị trí mổ chính cho hắn. Vu Tử Lương nghe hộ lý báo lại tình hình bệnh nhân, rồi tự thân hắn kiểm tra lại một lượt các máy đo huyết áp, nhịp tim … Hắn hơi nhíu mày thấp giọng nói: “Tình trạng bệnh nhân rất xấu, mất máu quá nhiều!”
Phương án phẫu thuật cũng không có gì sai biệt lắm, đầu tiên phải tách các mô tế bào màng tim quanh đầu đạn rồi mới từ từ rút đầu đạn ra. Nhưng Vu Tử Lương vừa định tách các mô tế bào thì đột nhiên huyết áp của Điền Bân lại tăng, nhịp tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn khiến miệng vết thương xuất huyết rất nhiều. Nhình tình cảnh này hai hàng lông mày Vu Tử Lương không khỏi cau chặt vào nhau.
Trương Dương đứng một bên giờ mới nhỏ giọng lên tiếng: “Để ta thử xem!”
Vu Tử Lương đánh mắt nhìn Trương Dương bên cạnh một cái.
Trương Dương đi tới bên bàn mổ rồi nhanh chóng điểm hai huyệt trên ngực Điền Bân. Sau đó ra hiệu bảo hộ lý mở hộp kim châm, lấy ra một cây kim khá mảnh châm xuống phần ngực trái của Điền Bân. Một màn thần kỳ xảy ra, chỗ vết thương của Điền Bân lúc nãy máu tươi ồ ồ chảy ra vậy mà đột nhiên lại ngừng hẳn lại như bị bịt kín vậy.
Chu Tử Lương cùng Tả Ủng Quân không khỏi liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cả hai đều không tài nào lý giải nổi một màn thần kỳ này. Máu đã ngừng chảy, Vu Tử Lương liền bắt đầu cẩn thận từng chút một tách các mô tế bào màng tim ra khỏi đầu viên đạn, còn Tả Ủng Quân thì làm trợ thủ cho hắn. Vu Tử Lương hạ dao rất chính xác, chỉ một lúc hắn đã thành công tách được đầu viên đạn ra khỏi các mô. Hắn nhận kẹp từ hộ lý đưa cho rồi kẹp lấy đầu đạn quả quyết rút thật nhanh ra. Đầu đạn vừa được lấy ra máu tươi từ chỗ đó liền chảy ra như suối, Vu Tử Lương gật đầu ra hiệu cho Tả Ủng Quân, Tả Ủng Quân liền lấy băng gạc nhanh chóng thấm máu ở miệng vết thương đi, còn Vu Tử Lương thì cầm chiếc kẹp nhỏ hơn kẹp chặt đầu mạch máu. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý nhanh chóng khâu miệng vết thương lại.
Trương đại quan nhân không hiểu rõ lắm về phương diện phẫu thuật của thời đại này, bởi vậy vẫn chỉ đứng một bên quan sát, khả năng lớn nhất của Trương Dương là hỗ trợ cầm máu, cùng dùng nội lực mình tăng cường sinh mệnh lực của Điền Bân giúp hắn tăng khả năng sống sót.
Xử lý viên đạn ở màng tim xong cuối cùng cũng đến viên đạn ở xương cột sống dưới thắt lưng. Nhìn phim chụp xquang, Vu Tử Lương cũng gặp không ít khó khăn, đầu đạn ăn sâu vào xương sống, cực kỳ khó lấy ra.
Tả Ủng Quân thấp giọng nói: “Có cần phải phá hủy đốt xương đó không?”
Vu Tử Lương lắc lắc đầu, phá hủy đốt xương sống có thể thuận lợi lấy ra đầu đạn, nhưng lại rất dễ ảnh hưởng đến tình trạng bệnh nhân, thậm chí nhiều khả năng sẽ gây tổn thương tủy sống gây biến chứng liệt nửa thân dưới. Vu Tử Lương cau mày cẩn thận suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Băng khô!”
“Băng khô?”
Vu Tử Lương dùng băng khô không chỉ muốn cầm máu vết thương mà còn lợi dụng nguyên lý nóng nở ra lạnh co vào của kim loại. Dùng băng khô làm lạnh đầu đạn khiến đầu đạn nhỏ đi sẽ không bám chặt vào xương sống nữa, như vậy hẳn có thể dễ dàng lấy ra hơn.
Rất nhanh băng khô được đưa tới, Vu Tử Lương cầm kẹp gắp lấy một mẩu băng khô nhỏ đặt vào phía trên đầu đạn ở xương cột sống.
Những y bác sĩ khác ở bên ngoài phòng mổ đều cực kỳ tán thưởng phương pháp phẫu thuật không theo một khuôn mẫu nhất định nào của Vu Tử Lương. Còn Trương Dương thì lại có cái nhìn hoàn toàn mới về tây y, không ngờ cái đạo lý đơn giản nóng nở nhiệt co cũng có thể sử dụng vào trong phẫu thật cứu người được.
Sau khi làm lạnh, quả nhiên đầu đạn hơi co lại một chút, chỉ cần như thế Vu Tử Lương cũng có thể dễ dàng gắp đầu đạn ra được. Lúc bỏ đầu đạn dính đầy máu vào khay xong, Vu Tử Lương còn sử dụng máy cẩn thận quan sát lại miệng vết thương, may mắn thay đầu đạn lại không ảnh hưởng gì tới tủy sống bên trong, nói cách khác sau này Điền Bân không sợ bị liệt nữa.
Rốt cuộc trên mặt Vu Tử Lương cũng nở nụ cười mãn nguyện.
Phẫu thuật cho Điền Bân xong bọn họ cũng không ngừng nghỉ chút nào, bởi lẽ tên cảnh ngục kia cũng đang trong tình trạng nguy kịch, hắn bị một phát đạn ghim vào xương sọ, hơn nữa đầu cũng bị chấn thương mạnh nhiều chỗ. Vu Tử Lương lại tiếp tục sang phòng phẫu thuật bên cạnh đứng mổ tiếp, vài giờ sau mới hoàn thành ca mổ gắp được viên đạn ra khỏi sọ não gã cảnh ngục. Tuy vậy hắn vẫn bị hôn mê sâu, xem tình trạng sức khỏe thì cũng khó nói không biết bao giờ hắn mới tỉnh lại.
******************
Ngoài phòng mổ, cả một nhà Điền Khánh Long vẫn đứng đợi suốt từ lúc bắt đầu mổ đến giờ. Tương Tâm Tuyệ thương tâm khóc đến độ ngất xỉu. Điền Khánh Long tuy là cảnh sát, tâm tính cũng khá kiên định nhưng trước tình cảnh tính mạng con trai bất cứ lúc nào cũng bị đe dọa, lòng hắn cũng không khỏi nóng ruột như lửa đốt. Hắn cứ vừa hút thuốc vừa đi đi lại lại quanh hành lang, hai mắt hắn cũng đỏ ngầu cả lên. Em vợ hắn Tương Tâm Tuệ ở bên chốc chốc lại khuyên nhủ an ủi chị gái.
Thị trưởng Giang Thành – Tả Viên Triệu lúc biết tin cũng tức tốc chạy tới, còn cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi sắc mặt xám xịt đứng một góc. Tuy hắn sớm đoán được rằng diễn biến sự việc chắc chắn sẽ phát sinh những điều khác, nhưng hắn thật không ngờ sự việc lại phát triển đến độ như vậy. Ba gã cảnh ngục hai chết một bị trọng thương, tên tội phạm lão quỷ thì bị bắn chết tại đương trường, còn Điền Bân thì còn chưa rõ sống chết ra sao.
Từ những dấu vết tại hiện trường cho thấy thì sự việc lúc đó hẳn là phạm nhân vượt ngục. Đó cũng chỉ là những phán đoán ban đầu chứ Vinh Bằng Phi hắn cũng khoong cho rằng đây chỉ là vụ án phạm nhân trốn ngục bình thường. Mà với những hiểu biết về Điền Bân, Điền Bân không có lý do nào phải vượt ngục cả.
Điền Khánh Long giống Vinh Bằng Phi cũng không tin con trai mình lại đi vượt ngục, tuy rằng nó là đứa hấp tấp nóng nảy, nhưng nó vẫn biết suy nghĩ hành động đúng sai, hơn hết nó lại là một cảnh sát ưu tú, có niềm tin mãnh liệt vào công bằng chính nghĩa.
Vinh Bằng Phi tiến tới vỗ vai an ủi Điền Khánh Long một câu. Mà lúc này nội tâm hắn cũng cực kỳ phức tạp, nếu Điền Bân không qua khỏi, hắn không sao mở lời giải thích cho Điền Khánh Long biết sự thật được. Nếu hắn nói toàn bộ sự thật tại sao Điền Bân tự dưng lại làm điều ngu ngốc để bị vào tù, e rằng gia đình Điền Khánh Long khó mà chấp nhận thêm sự thương tổn to lớn nữa.
Cuối cùng đèn hiệu phòng mổ cũng sáng, tất cả mọi người đều vội vàng đứng hết lên. Tả Ủng Quân là người đầu tiên từ phòng mổ đi ra, trước tiên hắn báo cho người nhà Điền Khánh Long rằng Điền Bân đã qua cơn nguy kịch. Điền Khánh Long lúc nghe tin tức này tinh thần căng như dây đàn của hắn cuối cùng cũng thả lỏng được, đôi chân hắn vẫn đứng vững là dựa vào ý chí, giờ hai chân hắn mềm nhũn ra không đứng được nữa lại ngồi phịch xuống ghế.
Tương Tâm Duyệt lại bưng mặt thấp giọng khóc nức nở.
Cuối cùng Vinh Bằng Phi cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đại biểu phía cảnh sát kéo Tả Ủng Quân sang một bên nói chuyện.
Tả Ủng Quân nhỏ giọng nói: “Vật chứng các ngươi cần ta đã thu thập lại đầy đủ. Ngoài băng khô ra thì những đầu đạn cùng các vật chứng khác đều còn nguyên vẹn.”
Vinh Bằng Phi gật gật đầu rồi hỏi thêm: “Tình hình gã cảnh ngục thế nào rồi?”
“Tình hình trước mắt thì không tốt cho lắm, tuy rằng đã bảo tồn được tính mạng nhưng do não hắn bị tổn thương nghiêm trọng nên vẫn còn đang hôn mê sâu, phỏng chừng trong thời gian ngắn hắn khó có thể tỉnh lại được. Cho dù có may mắn tỉnh lại cũng chưa chắc đã nhớ được những việc trước đây, còn tình huống xấu nhất thì e rằng cả đời này hắn cũng không tỉnh lại được, phải sống cuộc sống thực vật.”
Vinh Bằng Phi nhíu nhíu mày trầm giọng nói: “Có thể giữ bí mật được không?”
Tả Ủng Quân cũng không rõ ý định của Vinh Bằng Phi là gì.
Vinh Bằng Phi lại nhỏ giọng nói: “Nếu cần thiết thì không cần phải nói ra việc hắn ta bị sống đời sống thực vật, chuyện này có quan hệ rất lớn đến việc điều tra phá án.”
Tả Ủng Quân thấp giọng hỏi: “Vậy Điền Bân sẽ không bị việc gì chứ?”
“Không biết!”
Vinh Bằng Phi nói xong lại bổ sung thêm: “Vụ án vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, ta cũng không thể nói rõ được.”
Trương Dương ra khỏi phòng mổ cũng an ủi Điền Khánh Long mấy câu. Điền Khánh Long nghe được tính mệnh con trai không bị nguy hiểm nữa, tâm trạng cũng dần dần ổ định lại. Nhìn Tả Ủng Quân cùng Vinh Bằng Phi sóng vai đi tới, hắn đứng dậy hướng Vinh Bằng Phi thấp giọng nói: “Vinh cục trưởng, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”
Vinh Bằng Phi thở dài nói: “Tôi nghĩ hiện giờ không thích hợp để nói chuyện này, hy vọng ngài có thể hiểu được.”
Điền Khánh lắc đầu đính chính lại: “Giờ ta không phải lấy tư cách là lãnh đạo tỉnh ủy, mà ta lấy danh nghĩa của một người cha, một vị huynh trưởng muốn nói chuyện với ngươi.”
“Thực xin lỗi, vụ án còn chưa được điều tra làm rõ, ta không thể nói gì hơn.” Câu trả lời của Vinh Bằng Phi khiến Điền Khánh Long thấy thất vọng vô vùng. Làm một cảnh sát đương nhiên Điền Khánh Long cũng biết việc quan trọng nhất là phải giữ bí mật tình tiết vụ án, Vinh Bằng Phi đã không tiết lộ điều gì thì hắn cũng không tiện gặng hỏi gì thêm.
Vinh Bằng Phi cũng không muốn tiếp tục lưu lại chỗ này nữa, hắn gật gật đầu với Điền Khánh Long thay lời chào rồi trực tiếp rời khỏi phòng điều trị. Trương Dương thấy hắn bỏ đi liền vội vàng đuổi theo sau gọi: “Cục trưởng Vinh!”
“Ra ngoài rồi nói sau!”
Trương Dương theo sau Vinh Bằng Phi tới tận bãi để xe, rồi cũng mở cửa chui vào xe cảnh sát giống hắn. Lúc này Vinh Bằng Phi mới thấp giọng hỏi trước: “Lúc nãy ngươi cũng ở trong phòng mổ à?”
Trương Dương không trả lời câu hỏi của Vinh Bằng Phi mà lại nói một câu: “Chắc chắn Điền Bân không vượt ngục.”
Vinh Bằng Phi thở dài nói: “Rốt cuộc sự việc là như thế nào thì cũng chỉ còn biết chờ hắn tỉnh lại mới biết rõ ràng được.”
Trương Dương lại nói: “Vinh cục trưởng, tôi vẫn cứ cảm thấy chuyện này có điều khó hiểu. Điền Bân là cảnh sát, hẳn hắn phải biết rõ hơn ai hết hậu quả của việt vượt ngục, mà tội trạng của hắn cũng đâu phải là nặng lắm, việc gì hắn phải làm vậy?”
Vinh Bằng Phi hơi nhíu mày trầm giọng nói: “Chúng ta là cảnh sát, chỉ chú trọng đến những chứng cứ xác thực, tuyệt đối không thể dựa theo suy đoán hay cảm tình được.”
“Nếu tên cảnh ngục kia mà chết, chẳng phải vụ án này sẽ đi vào ngõ cụt, chẳng còn nhân chứng nào sao? Như vậy chẳng phải Điền Bân khó có thể thoát được tội danh vượt ngục?”
“Pháp luật đều công bằng nghiêm minh với tất cả mọi người, chúng ta sẽ không để người tốt bị hàm oan, cũng sẽ không để bất kỳ tên tội phạm nào thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
Trương Dương nhỏ giọng nói như tự nhủ với bản thân: “Hy vọng các ngươi có thể mau chóng phá án.”
“Sẽ phải như vậy!”
Vì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cục công an phải tổ chức một cuộc họp nội bộ khẩn, vẻ mặt những người tham dự cuộc họp đều rất trầm trọng, bởi nhẽ vụ án lần này cực kỳ phức tạp. Khương Lượng là người được đại diện đứng lên mô tả ngắn gọn tình hình vụ án vừa xảy ra. Sau khi nói vắn tắt vụ án, hắn thấp giọng nói đến kết quả mới nhận được: “Hai gã cảnh ngục bị bắn chết đều là những cảnh ngục xuất sắc nhất, trong hồ sơ thì không thấy có gì bất thường. Gã phạm nhân bị hạ gục tên lão quỷ, nhưng trong hồ sơ cá nhân thì ghi hắn chỉ phạm những tội như ăn cắp lừa đảo chứ không có hành vi bạo lực nào. Còn Điền Bân thì chắc tất cả mọi người đều biết rõ, trước kia hắn là một cảnh sát ưu tú của đội trọng án.”
Vinh Bằng Phi xoay người nhìn sang phó cục trưởng Đổng Đắc Chí nói: “Lão Đổng phát biểu mấy câu đi.”
Đổng Đắc Chí đứng dậy trầm giọng nói: “Căn cứ theo những chứng cứ chúng ta hiện thời thu được, cùng những dấu vết tại hiện trường thu được ta đưa ra nhận định. Tren đường xe chở tù đưa lão quỷ đến bệnh viện trị thương đã gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc đó thời tiết khá xấu, trời âm u và bắt đầu có tuyết rơi, vận tốc xe chở tù lúc đó đại khái khoảng 10km. Xe chạy đến đoạn quẹo vào thung lũng Thanh Thai sơn thì gặp phải một chiếc xe tải chạy ngược chiều, tài xế lái xe do giật mình hoảng hốt mà đánh tay lái tránh sang một bên, khiến xe chở tù mất tay lái đâm vào barem chắn đường bên phải. Xe chở tù lao qua barem chắn đường, lao thẳng xuống sườn dốc. Có lẽ chiếc xe ngừng lại dưới sườn dốc, ba gã cảnh ngục sợ xe bị nổ nên mới mở thùng xe nhốt phạm nhân phía sau thả Điền Bân cùng lão quỷ ra.”
Nói đến đây hắn tạm ngừng một chút, uống ngụm trà chướt giọng rồi lại nói tiếp: “Có khả năng tình huống lúc đó vô cùng hỗn loạn cho nên lão quỷ cùng Điền Bân mới định nhân cơ hội bỏ chạy, vì thế cảnh ngục mới nổ súng cảnh cáo. Lão quỷ xấu số chết ngay tại đương trường, còn Điền Bân có lẽ đã tiến hành chống cự giằng co với hai gã cảnh ngục kia, cuối cùng hắn giật được súng của một người rồi bắn chết cả hai. Rồi hắn lại còn bắn trọng trương cảnh ngục thứ ba là Trương Huy Sinh, cuối cùng hắn bị hôn mê bất tỉnh do bị bắn sáu phát vào người.”
Vinh Bằng Phi trầm ngâm một lúc rồi thấp giọng nói: “Dựa theo nhận định của phó cục trưởng Đổng thì Điền Bân là nghi phạm quan trọng nhất?”
Đổng Đắc Chí cười khổ phân trần: “Đó cũng chỉ là nhận định của cá nhân tôi, dựa vào những chứng cứ cùng dấu vết thu dược mà phỏng đoán diễn biến vụ án. Còn cụ thể tình huống lúc đó thế nào thỉ chỉ có thể thẩm vấn đương sự mới hoàn toàn chứng thực được. Đáng tiếc hiện giờ Điền Bân cùng Trương Huy Sinh đều trọng thương, vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh chưa biết đến lúc nào mới tỉnh lại được.”
Hắn nhìn thoáng qua Vinh Bằng Phi một cái rồi nhỏ giọng nói: “Lúc nãy cục trưởng Vinh có tới bệnh viện, ngài nói xem, tình hình hai người bọn họ thế nào rồi?”
“Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, bất quá muốn tỉnh lại thì cũng phải mất vài ngày.” Vinh Bằng Phi ngừng một chút rồi lại nói: “Vấn đề mấu chốt nằm ở Trương Huy Sinh, chỉ cần hắn tỉnh lại chúng ta liền có thể thấm vấn hắn hỏi ra được tình hình thực tế lúc đó ra sao.”
Đổng Đắc Chí có phần ngạc nhiên hỏi lại: “Người nào tỉnh lại chẳng phải đều giống nhau sao?”
Vinh Bằng Phi mỉm cười trả lời lại nghi vấn của Đổng Đắc Chí: “Chẳng biết các ngươi có thấy chuyện này có điểm gì kỳ quái hay không? Phải nói rằng trong hệ thống cục công an Giang Thành chúng ta ai mà chẳng biết đến danh tiếng Điền Bân, mà ở trại tạm giam người biết thân phận của hắn cũng không phải là ít. Vậy vì sao lúc lão quỷ bị thương, hắn lại được chỉ đích danh làm người hộ tống theo? Cứ cho việc tai nạn trên đường là yếu tố ngẫu nhiên đi, nhưng ta vẫn thắc mắc tại sao lúc đó đột nhiên Điền Bân lại muốn chạy trốn? Hắn là cảnh sát, làm sao hắn lại không biết hậu quả của việc vượt ngục? Mà lúc đó cả ba gã cảnh ngục đi theo đều có súng, vì cái gì hắn lại bất chấp tính mạng mình mà chạy trốn, trong khi tội danh của hắn lại chẳng đáng là gì? Mà theo tình huống hiện trường cho thấy, lúc đó cảnh ngục có bắn chỉ thiên cảnh cáo nhưng tại sao Điền Bân vẫn cứ muốn chạy trốn? Chẳng nhẽ hắn thực sự muốn chết hay sao? Cho dù tội danh trước kia của hắn có được thành lập, nhiều nhất cũng chỉ độ vài ba năm là cùng, vì sao hắn lại chọn chạy trốn chỉ đổi lại mấy năm ngồi tù?”
Đổng Đắc Chí thấp giọng hỏi nhỏ: “Vinh cục trưởng cho rằng là Điền Bân không có vấn đề?”
Vinh Bằng Phi lắc lắc đầu không cho rằng như vậy: “Ta cũng không có nói hắn không có vấn đề, mà ta chỉ hoài nghi ba gã cảnh ngục kia mới là người có vấn đề!”
Vinh Bằng Phi vừa dứt lời, toàn bộ người tại phòng họp đều giật mình kinh hãi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vị cục trưởng. Vinh cục trưởng nói như vậy chẳng phải tương đương với việc hoài nghi nội bộ cục công an có vấn đề hay sao? Chuyện này không hề đơn giản chút nào, không ai biết chuyện này có ý nghĩa gì, nhưng toàn bộ mọi người ở đây đều biết hậu quả nó mang lại sẽ to lớn đến nhường nào.
Đổng Đắc Chí vội vàng phản bác lại: “Nếu không có bằng chứng xác thực chúng ta không nên hoài nghi đồng chí đồng đội của mình, như vậy sẽ gây chia rẽ nội bộ, mất đoàn kết.”
Vinh Bằng Phi trầm giọng quả quyết nói: “Rất nhanh mọi người sẽ biết rốt cuộc những điều ta nghi ngờ là có đạo lý hay không. Tình huống của Trường Huy Sinh cùng Điền Bân đều rất tốt, chẳng mấy chốc Điền Bân sẽ tỉnh lại. Trường Huy Sinh tuy đầu bị trúng đạn nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng lắm, cũng rất nhanh sẽ tỉnh lại. Ta tin chắc lúc đó sẽ tìm ra được chân tướng sự việc từ bọn họ.”
Hắn nhấc chén trà lên uống một ngụm lớn rồi mới nói tiếp: “Sự an toàn của nhân chứng là quan trọng nhất. Từ bây giờ cục công an chúng ta sẽ tiến hành bảo vệ bọn họ 24/24, đảm bảo họ được an toàn tuyệt đối, chuyện này ta sẽ giao cho Đổng cục phó phụ trách.”
Đổng Đức Chí ưỡn cao ngực trang nghiêm nhận mệnh lệnh: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao!”
Vinh Bằng Phi còn đặc biệt nhấn mạnh thêm: “Chuyện này có tầm quan trọng rất lớn, quan hệ trực tiếp tới việc chúng ta có thể điều tra rõ ràng chân tướng sự việc để phá vụ án này hay không. Đổng phó cục trưởng là người lão luyện nhiều năm rất có kinh nghiệm đối với loại sự tình này, ta tin tưởng vào ngươi.”
Sau khi tan họp, Vinh Bằng Phi cùng Khương Lượng đến trại tạm giam để điều tra lấy bằng chứng phá án. Vừa lên xe Khương Lượng không nhịn được liền quay sang hỏi: “Cục trưởng Vinh, tôi cũng thấy ba gã cảnh ngục kia có vấn đề. Điền Bân là cảnh sát, hẳn hắn phải biết hậu quả của việc này, hơn nữa cha hắn hiện giờ đã là phó cục trưởng cục công an tỉnh, dù thế nào đi nữa Điền Bân cũng không ngu ngốc đến nỗi mang cái nỗi ô nhục kẻ vượt ngục như vậy chứ?”
Lúc này Vinh Bằng Phi mới nói ra sự thật, hắn thở dài chán nản một hơi: “Đáng tiếc cả hai người bọn họ đều vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bởi vậy không thể nào biết rõ được chân tướng sự việc đến tột cùng là như thế nào.”
Khương Lượng trầm ngâm một lúc rồi vội vàng hỏi: “Sao ngài không thử tìm Trương Dương nhờ hắn giúp xem? Người như hắn chắc chắn sẽ có biện pháp nào đó.”
Vinh Bằng Phi lắc lắc đầu thấp giọng nói: “Dù sao hắn cũng là người ngoài cuộc, căn bản nhiều lúc khó có thể nhúng tay vào sự tình nội bộ cục công an chúng ta được.”
Đúng lúc này thì di động của Vinh Bằng Phi lại kêu. Điện thoại là của Điền Khánh Long gọi tới, Vinh Bằng Phi nhận ra Điền Khánh Long cũng phải cung kính kêu một tiếng Điền cục trưởng.
Điền Khánh Long trầm giọng nói: “Vinh cục trưởng, ta muốn nói chuyện cùng ngươi về vụ án.”
Vinh Bằng Phi lập tức trả lời lại Điền Khánh Long: “Điền cục trưởng, tôi có thể thông cảm tâm tình của ngài hiện giờ, nhưng thực sự vụ án vẫn chưa có đầu mối quan trọng, chúng tôi vẫn đang cố hết sức thu thập chứng cứ khắp nơi. Tôi xin cam đoan với ngài, chỉ cần vụ án có tiến triển gì mới, nhất định tôi sẽ báo cáo lên cho ngài được biết.”
Đột nhiên Điền Khánh Long lại thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Tiểu Vinh à, thực ra ta cũng chỉ muốn nói cho cậu biết một điều mà thôi. Từ lúc hắn bị bắt vào trại tạm giam đến khi xảy ra chuyện, ta cùng mẹ nó đã vài lần đến trại tạm giam thăm nhưng nó nhất quyết không chịu ra gặp mặt bọn ta. Nó nói, nó là đứa con bất hiếu, là tội phạm, nó không còn mặt mũi nào gặp mặt bọn ta. Ta biết nó đã làm những điều sai phạm, nhưng ta tin bản tính con trai ta, ta tin nó sẽ không làm những điều có lỗi với hai chữ ‘cảnh sát’ cao quý!”
Vinh Bằng Phi trầm ngâm một lúc lâu không nói gì. Không ai có thể hiểu rõ sứ mệnh mà Điền Bân đang gánh vác hơn hắn, cũng không ai biết tại sao Điền Bân lại làm điều ngu ngốc để bị vào tù, tại sao hắn lại cam tâm nhận nỗi oan ức này. Nhiều lúc Vinh Bằng Phi thầm nghĩ, nếu chẳng may Điền Bân bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ thì hắn sẽ bất kể hậu quả thể nào kiên quyết đứng lên nói ra toàn bộ sự thật, trả lại một cái công đạo cho Điền Bân. Tận tham tâm hắn vẫn luôn cho rằng Điền Bân chưa lúc nào làm điều gì có lỗi với chiếc huy hiệu sao vàng trên mũ, nhưng hiện giờ hắn không thể nói ra được sự thật này.
Điền Khánh Long lại nói: “Lúc Điền Bân bị đình chỉ công tác tạm thời, ta từng nói chuyện qua với nó một lần. Lần đó nó đã quỳ xuống trước mặt ta mà khóc, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên thấy nó rơi lệ. Ngươi có biết, trông nó khóc lúc đó thật thương tâm lắm không? Nó tỏ ra cực kỳ ân hận vì đã không kìm lòng mình mà ra tay đánh Phương Hải Đào. Nó cực kỳ quý trọng cái danh hiệu cảnh sát này, nó vừa quỳ vừa phát thệ với ta, nếu tổ chức cho nó một cơ hội nữa, nhất định nó sẽ đem hết khả năng bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật. Ta không phải thiên vị nó, mà ta hiểu con trai ta, ta tin tưởng nó sẽ không bôi đen danh dự của một người cảnh sát nhân dân. Ta tin nó không làm gì khinh nhờn luật pháp …!” Rõ ràng Mấy lời cuối cùng của Điền Khánh Long có chút kích động, giọng nói của hắn cũng theo đó mà lớn hơn.
Vinh Bằng Phi thấp giọng nói: “Điền cục trưởng, ngài cứ yên tâm, nhất đinh tôi sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng.”
“Tiểu Vinh, ta cũng là cảnh sát, ta cũng từng trải qua nhiều vụ án nên ta nhìn ra được trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi. Từ lúc Điền Bân bị bắt vào trại tạm giam đến nay xảy ra quá nhiều điểm bất hợp lý …”
Không đợi Điền Khánh Long nói xong, Vinh Bằng Phi liền ngắt ngang lời hắn: “Thực xin lỗi Điền cục trưởng, tôi còn chuyện quan trọng cần xử lý, chờ lúc nào có thời gian tôi sẽ hẹn ngài cùng thảo luận lại vụ án sau!” Nói xong hắn trực tiếp ngắt điện thoại.
*******************
Trương Dương cùng Vu Tử Lương đi phía sau theo Tả Ủng Quân vào văn phòng nói chuyện. Vu Tử Lương phân tích lại bệnh tình của hai bệnh nhân một chút, cuối cùng tổng kết lại: “Hai bệnh nhân hẳn không gặp vấn đề gì gây nguy hiểm đến tính mạng nữa, còn về phần phục hồi lại nhanh hay chậm thì còn phải phụ thuộc vào bản thân mỗi người bọn họ.”
Đúng lúc này thì phó cục trưởng cục công an Đổng Đắc Chí dẫn người tới làm nhiệm vụ bảo vệ hai nhân chứng của vụ án. Tả Ủng Quân phải nhiệt tình đứng dậy đi tiếp đón.
Trương Dương nhìn đồng hồ một chút, giờ cũng sắp đến bữa cơm tối nên quay sang mời Vu Tử Lương đi ăn: “Đi thôi, tìm chỗ nào uống mấy chén cái đã!”
Phải đứng mổ gần nửa ngày trời, giờ nhắc tới Vu Tử Lương mới thấy vừa mệt vừa đói liền gật gật đầu đồng ý.
Hai người vừa ra khỏi văn phòng liền thấy hai vợ chồng Điền Khánh Long đang ngồi ở ngoài phòng hồi sức, Trương Dương đi tới cung kính gọi một tiếng Điền cục trưởng.
Điền Khánh Long ngẩng đầu nhìn Trương Dương, miễn cưỡng lắm hắn mới nở được nụ cười nhẹ, sau đó liền đứng dậy vươn tay chào Vu Tử Lương: “Bác sĩ Vu, cũng may lần này nhờ có bác sĩ!”
Vu Tử Lương cười cười bắt tay lại Điền Khánh Long: “Cứu người là bổn phận của bác sĩ chúng tôi, Điền cục trưởng không cần khách khí như vậy.”
Điền Khánh Long nhịn không được lại muốn hỏi xem bệnh tình con trai tiến triển thế nào.
Vu Tử Lương mỉm cười nói: “Tiến triển rất tốt, vết thương nguy hiểm nhất là bị đạn bắn ở thắt lưng. Tuy rằng bị trúng xương cột sống nhưng may mắn lại không ảnh hưởng gì đến tủy sống, nếu đầu đạn chỉ cần tiến thêm mấy phân nữa thì chỉ sợ bệnh nhân sẽ bị liệt nửa người. Căn cứ bệnh trạng cùng tốc độ hồi phục của bệnh nhân thì có lẽ chỉ sau khoảng hai tháng bệnh nhân có thể đi lại bình thường được. Điền cục trưởng không cần lo lắng quá.”
Điền Khánh Long thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại quay sang gật gật đầu với Trương Dương. Quan hệ của hai người cũng không cần thiết phải nói lời cảm ơn, từ ánh mắt cũng có thể hiểu được hàm nghĩa biểu đạt điều đối phương muốn nói gì.
Nói mấy câu khích lệ Điền Khánh Long xong, Trương Dương lại cùng Vu Tử Lương xuống dưới lầu, lại gặp mấy người bạn học cũ của Điền Bân tới bệnh viện thăm. Dẫn đầu là con trai Viên phó thị trưởng, Viên Lập Ba. Trước kia Trương Dương và hắn có xảy ra chút xích mích vẫn không vừa mắt nhau, cho nên cả hai cũng đều không có ý định chào hỏi nhau.
Chiếc Lexus của Vu Tử Lương vẫn còn đang ở gara sửa chữa, lúc nãy tới là xe của bệnh viện đón nên giờ hắn đành phải đi nhờ xe của Trương Dương. Thấy chiếc xe jeep của Trương Dương đã được sửa lại ngon lành, hắn không khỏi thở dài cảm thán một hơi: “Xem ra ta cũng phải đổi sang đi xe jeep mới được, chạy xe hơi dễ hỏng quá, chẳng được bền lâu.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Không phải xe hơi không bền, mà là xe của đám Nhật Bản không ra gì.”
Vu Tử Lương hơi lắc lắc đầu cười khổ: “Ta thấy xe của Nhật Bản cũng đâu phải có gì không tốt? Ở nước Mỹ hơn phân nửa thị trường toàn là xe của Nhật Bản không đó.”
Trương Dương lái xe đưa Vu Tử Lương tới Kim Mãn Đường, có thể nói đây là cái khách sạn duy nhất còn lại của tập đoàn Thịnh Thế. Tuy rằng Tô Tiểu Hồng đã phân rõ giới hạn không còn quan hệ gì với nhau nữa, nhưng Tô Cường vẫn tạm thời chưa nghĩ tới rời đi. Bình thường Phương Văn Nam cũng đều để mặc không quan tâm đến chuyện của khách sạn, mọi chuyện đều toàn quyền giao cho Tô Cường xử lý. Mà Phương Văn Nam cũng có ý định bán nốt luôn cả cái khách sạn Kim Mãn Đường này đi.
Biết Trương Dương tới, Tô Cường đặc biệt chuẩn bị cho hai người một bàn riêng. Vừa vào khách sạn, thấy sinh ý nơi đây không được như trước nữa, Trương Dương không khỏi ngạc nhiên hỏi lại: “Tô Cường, sao khách sạn lại trở nên như thế này? Kinh doanh buôn bán gì mà buồn tẻ quá vậy?”
Tô Cường xấu hổ cười cười giải thích: “Hiện giờ hơn phân nửa doanh thu của khách sạn là của nhà hàng ăn nên mới cố gắng chống đỡ được đến giờ. Dạo gần đây tập đoàn Thịnh Thế liên tục gặp chuyện không may, danh tiếng cũng vì đó ảnh hưởng không ít, thử hỏi còn khách nào đến đây nữa cơ chứ? Tổng giám đốc Phương thì hình như chẳng còn quan tâm gì đến ngành ẩm thực nữa, Kim Khải Đường cũng chuẩn bị chuyển nhượng bán lại cho người ta. Ta đã sớm muốn bỏ đi nhưng do chị ta không cho, bắt ta phải ở lại hỗ trợ hắn đến cùng, khi nào có người mua lại khách sạn thì mới cho ta về câu lạc bộ Hoàng Gia làm.”
Trương Dương nghe vậy không khỏi mỉm cười nhẹ, từ đó có thể nhìn ra được Tô Tiểu Hồng vẫn còn nghĩ đến chút tình cảm với Phương Văn Nam, mà càng như vậy Trương Dương lại càng thấy hành động bán đứng Tô Tiểu Hồng của Phương Văn Nam làm có phần hơi quá đáng. Trương Dương giới thiệu Vu Tử Lương cho Tô Cường biết. Tô Cường vừa nghe bằng hữu của Trương Dương là bác sĩ ở bên Mỹ mới về nước liền tươi cười hớn hở chào đón: “Tôi ngưỡng mộ nhất là nghề bác sĩ đó nha, cứu sống người khác y như thần thánh vậy!”
Trương Dương khoát tay cười nói: “Vuốt mông ngựa ít thôi, nhanh đi chuẩn bị ít đồ ăn đi!”
Hôm nay ở phòng mổ lại được thấy một màn thần kỳ dùng kim châm một cái có thể cầm máu người bệnh của Trương Dương, Vu Tử Lương lại nhớ lại lúc ở vụ tai nạn xe không lâu lần trước, Trương Dương cũng chỉ dùng tay không điểm huyệt giúp đối phương cầm máu. Càng lúc hắn càng cảm thấy tò mò thủ pháp của Trương Dương hơn: “Trương chủ nhiệm, hôm nay thủ pháp dùng kim châm cứu có thể giúp bệnh nhân cầm máu cũng là hiếm có ít thấy, bao giờ có thời gian rảnh phải nhờ ngươi chỉ điểm lãnh giáo chút ít mới được.”
“Chỉ là chút phương pháp dân gian tổ truyền mà thôi. Lần trước Điền cục trưởng cũng không may bị kẻ xấu dâm bị thương, ta cũng từng giúp hắn qua cho nên mới gọi ta đến nhờ hỗ trợ.”
“Cũng may hôm nay có ngươi hỗ trợ, bằng không cuộc phẫu thuật cũng không thuận lợi đến vậy. Trương chủ nhiệm không theo nghiệp y quả thực đáng tiếc lắm a!”
Trương Dương mỉm cười nhẹ nói: “Nói thực ta không thích mấy với nghiệp y của tổ tiên, mà chỉ thích thú với chuyện làm quan thôi!”
Chu Tử Lương gật gật đầu tán thưởng: “Thầy thuốc thì chỉ cứu được một người, còn người làm quan thì có thể cứu được cả quốc gia. Quả nhiên tầm nhìn Trương chủ nhiệm cao lớn hơn ta rất nhiều, làm những việc đại nghĩa giúp đời giúp nước.”
Trương Dương xấu hổ khoát tay cười nói: “Vu tiên sinh cứ nói quá. À đúng rồi, lần này tiên sinh tới Giang Thành là muốn mở một bệnh viện tư, không biết ngươi đã tìm được chỗ nào tốt hay chưa?”
Vu Tử Lương nhẹ lắc lắc đầu thật lòng trả lời lại: “Nào có nhanh như vậy được. Thực ra ta đã dành không ít thời gian tiến hành khảo sát một phen toàn bộ các bệnh viện lớn ở Giang Thành, chẳng là Tả viện trưởng hình như cũng có ý muốn hợp tác với ta.”
Trương Dương cười nói: “Cần ta giúp đỡ chỗ nào thì cứ nói, đừng ngại!”
Vu Tử Lương mỉm cười nâng chén rượu của mình lên: “Về sau ở Giang Thành chắc chắn còn phải phiền toái Trương chủ nhiệm nhiều hơn.”
Hai người cụng chén xong, Trương Dương nhấp một ngụm rồi nhỏ giọng khen: “Y thuật của Vu tiên sinh thực cao minh, có ngài tham gia chắc chắn trình độ chữa bệnh của tổng thể ngành y Giang Thành sẽ được nâng lên một tầm cao mới.”
Vu Tử Lương khoát tay cười nói: “Trương chủ nhiệm cứ nói quá, hai vợ chồng bọn ta cũng không có tác dụng quá lớn đâu. Bất quá nếu như cố gắng thì cũng có thể giúp dân chúng Giang Thành trừ bỏ một ít đau ốm thì vẫn là có thể.”
“Ta có ý này, về sau muốn cùng Vu tiên sinh học chút phương pháp phẫu thuật của Tây y, không biết Vu tiên sinh có nguyện ý chỉ giáo hay không?”
Đương nhiên Vu Tử Lương không ngại gì mà vui vẻ đáp ứng: “Không thành vấn đề, nhưng đổi lại ta cũng có đề nghị, Trương chủ nhiệm cũng phải chỉ giáo cho ta vài điểm về Đông y đó!”
Cái khác thì Trương Dương không dám chắc, chứ về Đông y thì hắn thừa sức vỗ ngực có tư cách làm lão sư cho Vu Tử Lương, Trương Dương gật gật đầu nhận lời: “Có gì mà không được, hai bên học hỏi lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu.”
Vu Tử Lương gật đầu mỉm cười rồi lại cụng chén với Trương Dương.
Lúc sau Vinh Bằng Phi lại gọi điện thoại tới, hắn tìm Trương Dương là có chuyện quan trọng muốn nói. Nghe Trương Dương nói đang ăn cơm cùng Vu Tử Lương, Vinh Bằng Phi liền bảo hắn chờ một chút, ngay lập tức sẽ chạy tới Kim Mãn Đường, hắn bảo rằng cũng có chuyện cần nói với Vu Tử Lương.
Chỉ khoảng 20’ sau Vinh Bằng Phi tới Kim Mãn Đường, Trương Dương đã kêu nhân viên chuẩn bị thêm đôi bát đũa cùng chén rượu nữa từ sớm, chỉ là Vinh Bằng Phi không có ý định uống rượu, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bác sĩ Vu, Trương Dương, lần này tìm các ngươi là ta muốn các ngươi phối hợp với ta một chút.”
Vu Tử Lương mới về Giang Thành nên cũng không thân quen gì với Vinh Bằng Phi, nghe vậy hắn liền đạm nhiên trả lời lại: “Cục trưởng Vinh, ta chỉ là một bác sĩ, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của ta, còn những việc khác ta không muốn quản, cũng không muốn tham dự vào. Hôm nay chuyện cứu người ta đã làm xong, trách nhiệm của ta cũng hết, không còn việc gì của ta ở đây nữa.”
Vinh Bằng Phi gượng cười nói: “Bác sĩ Vu, ta hiểu được tự nhiên lại tìm đến người là có phần hơi mạo muội, nhưng mà thế cục trước mắt lại thập phần đặc biệt, hai tên cai ngục khác thì đã chết, còn Trương Huy Sinh thì lại chẳng biết bao giờ mới tỉnh lại. Bác sĩ Vu, tuy người là thầy thuốc nhưng người cũng là một công dân, tôi tin ngài cũng có niềm tin vào sự chính nghĩa, nhất định ngài sẽ ngồi nhìn công lý bị người khác vấy bẩn!”
Vu Tử Lương không nói gì, vừa chậm rãi nhấp nháp nốt chén rượu trong tay vừa lặng im suy nghĩ, hơn nửa ngày sau hắn mới thấp giọng nói: “Không biết cục trưởng Vinh muốn ta hỗ trợ điều gì?”
Vinh Bằng Phi nhỏ giọng nói: “Ta muốn các ngươi giúp ta giấu kín bệnh tình thực tế của hai người, Trương Huy Sinh cùng Điền Bân.”
Vu Tử Lương hơi nhíu nhíu mày không nói gì.
Trương Dương cũng nghe ra một ít điều ẩn giấu trong đó liền thấp giọng hỏi lại: “Có phải cục trưởng Vinh muốn lợi dụng chuyện này để bắt hung thủ thật sự ở phía sau màn?”
Vinh Bằng Phi không dấu diếm mà gật gật đầu trả lời: “Đúng vậy!” Việc đã tới nước này hắn không thể không để lộ ra một chút chân tướng sự việc. Trương Dương là người hắn có thể tin tưởng được, còn Vu Tử Lương mới từ Mỹ về Giang Thành hiển nhiên sẽ không liên quan gì đến vụ án này nên không có gì đáng ngại. Hắn kéo ghế lại sát hơi âm điệu cũng hạ xuống thấp nhất có thể: “Vụ án này phức tạp hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Căn cứ những gì chúng ta thu thập được cho thấy có lẽ lúc xe chở tù xảy ra tai nạn Điền Bân cùng lão quỷ có ý định bỏ chạy, mà cảnh ngục tại hiện trường lúc phát hiện ra có bắn chỉ thiên cảnh cáo, thấy không có hiệu quả liền nổ súng nhắm bắn hai người bọn họ. sau đó Điền Bân lại phát sinh xung đột với hai gã cảnh ngục, cuối cùng hai gã cảnh ngục chết, còn gã cảnh ngục lái xe Trương Huy Sinh thì bị bắn trọng thương.”
Vẻ mặt Trương Dương đầy nghi vấn nhìn Vinh Bằng Phi, nhịn không được phải hỏi lại: “Cục trưởng Vinh, vì sao Điền Bân lại phải chạy trốn? Trước kia hắn từng là cảnh sát, lẽ nào hắn lại không biết hậu quả của việc vượt ngục? Tùy tiện tìm một người cũng có thể trả lời giúp ngài đáp án này, mà dù cho dù là kẻ ngu si đần độn cũng không làm ra cái chuyện đó!”
Vinh Bằng Phi cười khổ phân trần lại: “Ta cũng không tin Điền Bân lại có ý định bỏ trốn, nhưng chứng cứ trước mắt lại nói lên như vậy, chẳng lẽ nói ba gã cảnh ngục kia lại có vấn đề?”
Trương Dương kinh thường nhếch mép cười nhạt một tiếng: “Chắc gì bọn họ đã không có vấn đề!”
Vinh Bằng Phi lắc lắc đầu nói: “Hiện giờ hai gã cảnh ngục đã chết, còn một tên thì vẫn đang hôn mê bất tỉnh chẳng biết đến bao giờ mới tỉnh lại, ta tìm ai để hỏi bây giờ? Cho dù quả thực hắn có vấn đề nhưng không may hắn lại cứ sống đời sống thực vật như vậy đến suốt đời, hoặc chết bất đắc kỳ tử lúc nào không biết, vậy thì manh mối sẽ bị cắt đứt, thử hỏi ta sao có thể đào ra được tên thủ phạm phía sau màn bày ra mọi chuyện?”
Vu Tử Lương hơi nhíu mày nói thêm: “Tình hình tên cảnh ngục kia không khả quan cho lắm, chắc chắn não bộ hắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, chưa nói đến chuyện hắn có thể tỉnh lại hay không, cho dù hắn có tỉnh lại cũng chưa chắc hắn đã nhớ rõ được sự việc phát sinh lúc đó.”
Vinh Bằng Phi thấp giọng nói ra ý định hắn tới đây: “Bác sĩ Vu là chuyên gia, ta muốn người tuyên bố với bên ngoài một ít tin tức tốt của hai người Điền Bân cùng Trương Huy Sinh!”
Nghe vậy hai hàng lông mày của Vu tử Lương lại càng nhíu chặt vào nhau hơn: “Ý ngươi là muốn ta nói dối?”
Vinh Bằng Phi lại nói: “Ta biết thường thì nếu như bệnh nhân mắc bệnh nan y, bác sĩ sẽ không nói thật bệnh tình cho bệnh nhân biết, đó cũng là tinh thần nhân đạo, thể hiện sự y đức của người làm thầy thuốc.”
Vu Tiểu Lương cương quyết phản đối lại: “Gặp tình trạng như vậy ta sẽ nói cho gia đình bệnh nhân biết sự thật, gia đình của bệnh nhân có quyền được biết sự thật.”
Vinh Bằng Phi trầm giọng nói: “Nhất định phải giữ kín bí mật này!”
Trương Dương thấy tình huống không ổn liền thấp giọng nói thêm vào: “Ý định của Vinh cục trưởng là muốn lợi dụng chuyện này khiến kẻ đứng sau màn tỏ ra bối rối, hoảng loạn, khiến hắn sinh ra tâm lý muốn tiêu hủy bằng chứng!”
Vinh Bằng Phi nghiêm mặt trầm giọng nói: “Đúng là ta muốn buộc hắn phải ra tay!”
Rốt cục Vu Tử Lương cũng gật đầu đáp ứng: “Được rồi, ta đồng ý ngươi chuyện này.”
Có sự chỉ đạo của cấp trên, tình huống bệnh trạng của Trương Huy Sinh được phong tỏa nghiêm ngặt. Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Giang Thành – Tả Viên Triệu, bác sĩ ngoại khoa Vu Tử Lương, Trương Dương đều nghiêm khắc tuân thủ giữ bí mật này, phối hợp với kế hoạch của Vinh Bằng Phi. Hôm sau đột nhiên tình trạng của Trương Huy Sinh lại chuyển biến xấu, bởi vì hắn bị xuất huyết trong nên bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật lần thứ hai. Vu Tử Lương cùng Tả Ủng Quân lại lần nữa liên thủ trực tiếp đứng mổ cho Trương Huy Sinh, sau nhiều giờ mổ, Tả Ủng Quân ra khỏi phòng mổ liền thông báo kết quả ca mô thành công tốt đẹp, tình trạng sức khỏe của Trương Huy Sinh đã ổn định lại như bình thường, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Lúc biết tin Trương Dương cũng vội vàng chạy tới bệnh viện, sau khi trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của cảnh sát hắn mới được phép vào phòng hồi sức. Đổng Đắc Chí phụ trách vấn đề an toàn của Trương Huy Sinh không hề qua loa một chút nào, bất kỳ người nào muốn vào phòng hồi sức cũng đều bị cảnh sát kiểm tra nghiêm ngặt, không để sai sót bất kỳ điều gì.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, Đổng Đắc Chí đang hỏi tiến triển bệnh tình của Trương Huy Sinh.
Tả Ủng Quân giải thích rất rõ ràng, trên mặt lại mang ý cười nhẹ: “Cuộc phẫu thuật thứ hai kết thúc rất thành công, điểm không ngờ nhất lại là lần thứ hai mổ cho Trương Huy Sinh chúng tôi lại phát hiện ra một cục máu đông, chính điều này là nguyên nhân khiến Trương Huy Sinh hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ. Sau khi lấy cục máu đông ra, phỏng chừng 24 tiếng sau bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
Đổng Đắc Chí nghe xong không khỏi quay sang nhìn Vu Tử Lương ngồi bên cạnh. Qua mấy ca phẫu thuật lớn gần đây danh tiếng của vị bác sĩ từ bên Mỹ này lên cao như diều gặp gió, so với, so với Tả Ủng Quân thì tiếng nói của hắn lại có trọng lượng hơn chút ít. Vu Tử Lương cũng mỉm cười nói thêm: “Ta cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến vậy. Việc này quả thực là một bước tiến lớn, chỉ cần hắn tỉnh lại thì vụ án sẽ điều tra được manh mối thôi.”
Đổng Đắc Chí cũng nở nụ cười gật gật đầu: “Thật sự là quá tốt rồi!”