- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 291: Cậu thích màu gì
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Trương đại quan nhân không
phải là người bình thường, không những tốc độ phản ứng siêu cường, hơn
nữa trong khoảng thời gian ngắn quanh người đã ngưng tụ cương khí hộ
thể, hai cánh tay hắn ôm lấy cửa thang máy tầng ba, thân thể dán chặt
lên tường, tận hết khả năng né qua sự tập kích của những khối xi măng
này.
Tuy như vậy vẫn có vô số khối xi măng rơi lên người, lên đỉnh đầu hắn,
Trương đại quan nhân mặc dù có cương khí phóng thân vẫn bị đập cho hoa
mày chóng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng chó Brown, để tao bắt
được thì tao sẽ rút gân mày!"
Sóng khí do vụ nổ gây lên khiến cho thang máy xóc nảy kịch liệt, bên
trong thang máy phát ra tiếng kinh hãi và tiếng hét, cho dù là dưới loại tình huống này, La Tuệ Ninh vẫn trấn định tự nhiên, bà ta thấp giọng an ủi: "Không cần kinh hoàng như vậy đâu, bọn bắt cóc đã muốn lợi dụng
chúng ta để áp chế phía chính phủ Anh, hiện tại vẫn chưa phải là lúc
chúng ra tay."
Lý Vĩ nhìn camera bên trong thang máy, nói: "Phu nhân, hắn một mực đang giám thị chúng ta!"
La Tuệ Ninh gật đầu, nhìn camera ở trên đầu rồi dùng tiếng Anh nói: "Tôi không biết anh là ai? Anh muốn làm gì? Nếu như anh là nhắm vào tôi mà
đến thì xin đừng làm tổn thương tới những người vô tội!"
Lý Vĩ nhỏ giọng nhắc nhở: "Hắn chắc gì đã nghe thấy!" Nhưng gã vừa dứt
lời thì nghe thấy một giọng nói vang lên: "Tôi khuyên các người hãy
ngoan ngoãn ở trong thang máy đi, nếu như chính phủ Anh phối hợp, tôi sẽ không làm hại các người, nếu như các người mưu toan có hành động gì,
vậy thì xin lỗi! Bên trên thang máy tôi đã đặt thuộc nổ rất mạnh, năng
lượng của thuốc nổ đủ để khiến cả tòa nhà phòng bệnh này biến thành bình địa, nếu các người không tin thì có thể thử xem!"
La Tuệ Ninh quyết đoán nói: "Lý Vĩ, tắt camera đi!"
Lý Vĩ hơi ngây ra, gã rõ ràng sợ hành động này sẽ dẫn tới kẻ bắt cóc cho nổ.
La Tuệ Ninh nói: "Không cần để ý tới hắn, tắt đi!"
Lý vĩ gật đầu, bước lên ngắt camera xuống, phía sau camera tìm thấy một cái máy phát tiếng rất nhỏ.
Bên trong máy phát tiếng truyền ra tiếng gầm phẫn nộ: "Mày không ngờ lại dám ngắt camera! Có tin tao cho nổ banh xác chúng mày ra không!"
La Tuệ Ninh khinh thường nói: "Trước khi anh chưa đạt được mục đích của
mình thì không dám đâu, anh là một kẻ hèn nhát, tôi có thể nói cho anh
biết, bất kỳ một chính phủ có lý trí nào đều sẽ không cúi đầu trước phần tử khủng bố dâu!" Bà ta nói xong liền ném cái máy xuống đất, dùng gót
giày đạp lên.
Tất cả mọi người đều bội phục dũng khí của La Tuệ Ninh, đồng thời cũng
lau mồ hôi lạnh, chỉ sợ hành động của bà ta sẽ chọc giận phần tử khủng
bố, từ đó dẫn phát nổ bom. La Tuệ Ninh là người tỉnh táo nhất, biết rằng chính phủ Anh quốc chắc sẽ không dễ dàng khuất phục phần tử khủng bố
như vậy, mà phần tử cho dù đạt được mục đích thì tám chín phần mười cũng sẽ không bỏ qua cho họ. Nếu muốn tìm thấy cơ hội đào sinh thì phải ra
bài không theo lẽ thường, nhiễu loạn tâm thần của đối phương.
...
Vụ nổ vừa rồi chấn cho Trương Dương hoa mày chóng mặt, có điều màn khói
do nó dẫn tới cũng tạo cơ hội rất tốt cho hắn ẩn dấu hành tung, hắn bình trụ hô hấp, cố nhịn đau mà bò lên trên, thuật bích hổ du tường lần này
rõ ràng không còn được linh hoạt như vừa rồi, Trương đại quan nhân khó
khăn lắm mới tiếp cận được thang máy, trong làn khói mù mịt nhìn ánh đèn đỏ nhấp nháy ở phần đáy thang máy.
Trương Dương đồng thời cũng nhìn thấy camera lắp bên trên thang máy,
biết rằng hành động của mình khẳng định bị người khác phát hiện, hắn
hung hăng giơ ngón giữa về phía camera.
Trong phòng giám sát và điều khiển, Brown nhìn rõ cảnh này, hắn thực sự
không thể nào tin vào mắt mình, tên này rốt cuộc là người gì vậy? Vụ nổ
vừa rồi không nổ chết hắn, cho dù là nổ không chết thì xi măng rơi xuống cũng phải đè chết hắn rồi chứ, nhưng tên gia hỏa này không ngờ vẫn
ngoan cường bò lên.
Điện thoại của hắn lúc này đổ chuống, Brown nhấc máy, nghe thấy thông
tri rằng phía chính phủ Anh quốc đã đồng ý thả tướng quân Hart, hiện tại đang hộ tống Hart tới sân bay mà chúng chỉ định, sau hai mươi lăm phút
nữa sẽ có thể tới được địa điểm dự định, môi Brown phác ra một nụ cười
lạnh, hắn ấn nút khởi động, mặc áo dài trắng lên, làm ra động tác hôn
gió với máy giám thị, nói: "Tạm biệt người anh em, mày chỉ có ba mươi
phút thôi, đừng tùy tiện tử chạm vào những nơi ở xung quanh thang máy,
nếu không sẽ tan thành mây khói cùng với thang máy đó!"
...
Trương Dương nghe thấy tiếng tít tít, nhìn thấy số ở chỗ đèn đỏ nhấp
nháy bắt đầu đếm ngược. Hắn giật nảy mình, Trương đại quan nhân tuy
không nhận ra từ tiếng Anh, nhưng số thì vẫn hiểu, hắn nhìn ra chỉ còn
nửa tiếng, Trương Dương biết rất ít về bom, hắn không dám khinh cử vọng
động, nói nhỏ: "Có người ở bên trong không?" Giọng nói của hắn tuy
không lớn, nhưng vẫn truyền rất rõ ràng vào trong thang máy.
Lý Vĩ và La Tuệ Ninh đều nghe rất rõ, La Tuệ Ninh lập tức nghe ra là
giọng của Trương Dương, sự kích động ở trong lòng khó có thể hình dung
được, dưới dạng tình huống này, Trương Dương bất chấp an nguy cá nhân
tới cứu, chỉ phần tình nghĩa này thôi cũng đủ để tiêu trừ hết tất cả
ngăn cách ở trong lòng La Tuệ Ninh rồi, bà ta lớn tiếng gọi: "Trương
Dương! Mẹ đây!"
Trương Dương nghe thấy giọng của La Tuệ Ninh, biết rằng bà ta vẫn bình
an vô sự, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, hắn liền gọi nhỏ: "Mọi
người trước tiên đừng có gấp, xung quanh thang máy gắn đầy thuốc nổ, tôi không dám tùy tiện ra tay, có thể phải gọi chuyên gia gỡ bom."
Lý Vĩ nói: "Còn bao nhiêu thời gian?"
"Hai mươi tám phút ba mươi hai giây!"
Lý Vĩ nói: "Liên hệ với chuyên gia phá bom đi!"
Người mà Trương Dương nghĩ tới chỉ có mỗi Muỗi, trên thực tế cho dù là
hắn liên hệ với chuyên gia phá bom của phía Anh, cũng không nghe hiểu
tiếng Anh, hắn ấn số di động của Muỗi, Muỗi lúc này đang ở gần bệnh viện St. John, gã đang khẩn trương đợi tin tức.
Trương Dương kể lại tình huống hiện tại lại cho Muỗi, Muỗi lớn tiếng
nói: "Đừng khinh cử vọng động, tôi vừa nhận được tin tức, phía Anh đã
đáp ứng thả tướng quân Hart rồi!"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Lời mà những phần tử khủng bố này nói căn
bản không thể tin được!" Hắn vừa dứt lời, lại có một vụ nổ xảy ra ở cửa
tòa nhà. Một nhánh đặc chủng thử lẻn vào trong tòa nhà lại dẫn phát bom.
Muỗi nói khẽ: "Tôi cũng có chút nghiên cứu về phá bom, đáng tiếc là không nhìn thấy tình huống ở hiện trường.”
Trương Dương nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy hai cái máy ảnh ở cách đó
không xa, từ các góc độ khác nhau chụp lại tình cảnh xung quanh thang
máy, hắn nói lại chuyện này cho Muỗi.
Trên máy tính trong tay Muỗi cũng hiển thị bản đồ kết cậu của bệnh viện
St. John, hắn lạnh lùng phân tích: "Người này nhất định ở trong phòng
điều khiển quan sát tình huống ở xung quanh thang máy, máy ảnh là hắn
trước chuyện đã an bài ở đó, hình ảnh sẽ trực tiếp truyền về phòng điều
khiển của bệnh viện, để tôi nghĩ đã!" Gã nhanh chóng kiểm tra tư liệu,
vui mừng nói: "Có rồi, phòng điều khiển của bệnh viện St. John có một
đường vận chuyển khẩn cấp, để truyền số liệu tới phòng tư liệu, anh đợi
đó, tôi có thể từ đó gián tiếp nhận được tín hiệu, chặn được tình huống
bị quản chế!" Muỗi đóng máy xách tay lại, đứng dậy chạy ra ngoài.
Mười phút sau, Trương Dương nhận được điện thoại của Muỗi, Muỗi nói:
"Tôi nhìn thấy anh rồi, anh di chuyển máy ảnh tới xung quanh quả bom, để tôi nhìn cho rõ, nhớ là ngàn vạn lần đừng có cắt loạn dây lên đấy!"
Trương Dương gật đầu, hắn bò lên lấy máy ảnh xuống, cẩn thân dùng ống
kính nhắm vào xung quanh thang máy, Muỗi thông qua tín hiệu không ngưng
truyền về quan sát tử tế kết cấu của quả bom, hắn hít một ơi lạnh: "Nếu
như tôi đoán không lầm, bom chắc là nối với cửa thang máy, anh chỉ cần
mở thang máy là sẽ khiến bom nổ, anh chèo lên trên thang máy xem đi, có
phải là có ngòi nổ không?"
Trương Dương án chiếu theo lời của gã bò lên, phải hiện phần nóc của thang máy có cuộn dây đủ các màu nối xuống dưới.
Muỗi nói: "Đỏ, lam, xanh, vàng, đen năm dây dẫn, xếp tuần tự từ trái qua phải đúng không?"
Trương Dương nhìn kỹ lại tuần tự của dây dẫn rồi báo lại cho gã, Muỗi
nói: "Chỉ mong anh không phải bị mù màu!" Câu nói đùa của gã không hề
làm dịu đi bầu không khí đang khẩn trương tí nào. Trương Dương vừa nói
vừa nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ còn lại có mươi lăm phút hai giây thôi.
Muỗi nói: "Là cao thủ, anh kiểm tra năm dây dẫn đi, nhất định phải thật
nhẹ, phải cẩn thận, xem xem xung quanh dây dẫn có dây kim loại không!"
Trương Dương kiểm tra tử tế
một lượt, phát hiện cạnh kíp nổ màu đen và màu lam còn có một sợi dây
kim loại chỉ nhỏ như sợi tóc, hắn báo cáo lại tình huống cho Muỗi.
Muỗi nói: "Thằng chó giảo hoạt thật, anh gạt dây kim loại ra, trước tiên cắt ngòi nổ màu đen đi, sau đó cắt tiếp ngòi màu lam, nhớ là ngàn vạn
lần đừng có làm đứt dây kim loại đó!"
Trương Dương lấy công cụ tùy thân ra, trước khi đi cắt dây, không nhịn được liền hỏi: "Anh có năm chắc không đấy!"
Muỗi thực sự cầu thị nói: "Năm năm!"
"Trước đây có từng gỡ loại bom này chưa?"
"Lần đầu tiên!"
Trương Dương gật đầu, hắn chậm rãi đưa kéo tới, Trương đại quan nhân tuy to gan lớn mật, nhưng lúc này cũng không khỏi trở nên khẩn trương, phải biết rằng hiện tại bị nhốt treo trên thang máy là một quả bom đủ để san bằng cả tòa nhà phòng bệnh này, một bước sai là thua cả bàn, hắn cũng
sẽ tan thành mây khói với cả tòa nhà này, e rằng sẽ không có cơ hội
trùng sinh nữa, mệnh vận không thể liên tiếp chiếu cố hắn.
Sau khi cắt dây màu đen thấy không có phản ứng gì, Trương Dương lại cắt
dây dẫn màu lam, cảnh khiến hắn vui mừng xuất hiện, đồng hồ đếm ngược
dừng lại, Trương Dương vui mừng nói: "Ngừng rồi..." Nhưng hắn chưa nói
xong câu này thì đồng hồ lại đột nhiên biến thành ba phút, thời gian lại một lần nữa thay đổi, Trương Dương khẩn trương tới cực điểm: "Muỗi! Mất mẹ nó mười hai phút rồi!"
…
Trần Mỹ Lâm ở bên trong bãi đỗ xe sốt ruột chờ đợi, cô ta nhìn thấy một
nam tử mặc đồng phục màu xám nhanh chóng rời khỏi thông đạo an toàn rồi
chạy tới một chiếc xe cứu hộ, trên người nam tử đó còn đeo một cái ba lô du lịch màu lam đậm, Trần Mỹ Lâm do dự một chút rồi giơ súng lao tới,
hỏi: "Đừng động đậy!"
Nam tử giơ hai tay lên, lộ ra vẻ kinh hoàng thất thố: "Đừng giết tôi...
tôi không dám chạy đâu... các người muốn làm gì? Tôi có thể đưa hết tiền cho các người?"
Trần Mỹ Lâm có chút kinh ngạc nhìn nam tử đó: "Anh là ai?"
"Tôi là nhân viên làm điện của bệnh viện!"
Trần Mỹ Lâm gật đầu, di dời mũi súng, mũi súng của cô ta vừa lệch đi,
nem tử đó dã nắm lấy báng súng, nện mặt vào cằm Trần Mỹ Lâm, Trần Mỹ Lâm bị một quyền đột ngột của gã đánh ngã xuống đất.
Nam tử đó chính là Brown, hắn nhe răng cười giơ súng tự động lên, nhắm
thẳng vào đầu Trần Mỹ Lâm, nói: "Ke ke, là một tiểu mỹ nhân, thật sự là
có chút không nhẫn tâm giết mày!" Gã đang định nhấn cò súng thì đột
nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, Brown đột ngột quay
người lại, súng tự động bắn quét một lượt ra sau lưng. Người công nhân
lo đường ống đó tay giơ cao cái cờ lê, còn chưa kịp làm ra động tác công kích thì đã bị hơn mười phát đạn bắn trúng người, vẻ mặt của ông ta cực kỳ cổ quái, hự một tiếng rồi mới ngã xuống đất.
Browm quay đầu lại thì phát hiện Trần Mỹ Lâm đã biến mất rồi, gã nhíu
mày, bước nhanh về phái xe cứu thương, kéo cửa, khởi động bom hẹn giờ
giấu trong đó. Một chiếc xe Ford màu đen đột nhiên sáng đèn, Brown trợn
trừng mắt, nhìn thấy chiếc xe đó đang lao nhanh về phía mình.
Brown giơ súng tự động lên, bắn liên tiếp về phía xe Ford, kính chắn gió của xe Ford bị bắn cho vỡ tan tành, nhưng tốc độ xe lại không giảm chút nào, đâm mạnh lên người Brown, Brom hét thảm một tiếng bay ra sau,
giống như là một con diều dứt dây từ trên không trung rơi xuống chỗ cách mấy chục mét, súng tự động cũng rơi ở bên cạnh, gã phun ra một bụm máu, thò tay ra gian nan muốn nắm lấy súng tự động.
Trần Mỹ Lâm đẩy cửa xe, ôm đầu vai bước ra, máu đã nhuộm đỏ vai trái của cô ta, nhưng cô ta vẫn kiên trì đi tới bên cạnh Brown, cầm súng tự động lên, dí vào trán Brown: "Muốn xông thì giúp tao tháo toàn bộ bom ra!"
Brown nhếch môi, cười điên cuồng.
Đồng hồ đếm ngược ở trên xe cứu thương chạy điên cuồng, Trần Mỹ Lâm nhìn thời gian chỉ còn lại một phút, cô ta đánh mạnh vào đầu Brown, khiến gã lập tức ngất đi, sau đó chạy vào thông đạo an toàn, thời gian còn lai
của cô ta không nhiều, đường sống duy nhất chính là chạy tới tầng dưới.
Trương Dương án chiếu theo chỉ dẫn của Muỗi, cuối cùng ở bên cạnh quả
bom đã tìm thấy ba dây dẫn, đỏ lam lục, phía sau dây màu lam cũng giấu
một dây kim loại.
Thời gian chỉ còn lại một phút.
Muỗi nói: "Chắc là cắt đứt cái dây màu lam ý!"
Trương Dương gầm lên: "Tôi không cần chắc là, tôi muốn chắc chắn kìa!"
Muỗi nói: "Brown rất giảo hoạt, bố trí rất nhiều bẫy, tôi không thể xác
định, án chiếu theo lẽ thường thì dây màu lam chắc là ngòi nổ, nhưng
chắc là không đơn giản như vậy."
"Cậu thích màu gì?"
Muỗi ngây ra, không biết Trương Dương lúc này vì sao lại hỏi vấn đề này: "Anh nói gì cơ?"
Trương Dương bực bội nói: "Anh thích màu nào?"
"Màu xanh lục! Bởi vì màu xanh lục đại biểu cho hòa bình, tự nhiên!"
Trương Dương nói: "Nói ít thôi, tôi cũng thích màu xanh lục, trừ mũ ra!"
Trương đại quan nhân tin vào trực giác của mình, dưới tình huống không
có thời gian để tìm ra lựa chọn tốt hơn, hắn thà tin vào mình, hắn thò
kéo ra không chút nghĩ ngợi cắt luôn sợ dây màu xanh lục, bên cạnh vang
lên tiếng hét sợ hãi tới cực điểm của Muỗi: "Đừng!" Tiếng hét của gã căn bản chẳng làm nên chuyện gì, Trương Dương đã cắt đứt sợi dây màu lục
rồi, hắn không còn thời gian để do dự nữa, tất cả chỉ có thể theo mệnh
trời.
Kỳ tích xảy ra, đồng hồ đếm ngược dừng ở giây 12, sau đó hiện ra một
dòng chữ tiếng Anh, Trương đại quan nhân không nhận ra thứ này, Muỗi
kinh hỉ vạn phần nói: "Gỡ được rồi, gỡ được rồi! Tôi x, không ngờ thế
cũng được à?" Gã kích động đến nỗi chửi thề mấy tiếng.
Trương Dương mỉm cười nói: "Vận khí của tôi trước giờ luôn rất tốt..."
Lúc này quả bom ở trong bãi đổ xe cũng phát nổ, vụ nổ khiến cho xe đỗ
trong bãi nổ liên tiếp, cả tòa nhà phòng bệnh chấn động kịch liệt,
Trương Dương sút chút nữa bị chấn động này thổi bay đi, liên lạc của hắn và Muỗi cũng hoàn toàn bị cắt đứt.
Trương Dương bò lên trên thang may, kéo cửa khẩn cấp bên trên thang máy ra, gọi to: "Mẹ nuôi! Con tới rồi!"
La Tuệ Ninh nghe thấy tiếng của Trương Dương, trong lòng cảm thấy ấm áp, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống. Bà ta run giọng nói: "Trương Dương,
con không sao chứ!"
Trương Dương nói: "Con không sao, trước tiên rời khỏi đây đã!"
Lý Vĩ đỡ La Tuệ Ninh lên trên, Trương Dương nắm lấy cánh tay của La Tuệ
Ninh kéo bà ta lên, La Tuệ Ninh tuy kiên cường nhưng lúc này cũng không
khỏi kích động đến rơi nước mắt.
Khói mù do vụ nổ dẫn tới từ thông đạo của thang máy cuồn cuộn bốc lên,
Trương Dương cõng La Tuệ Ninh, men theo dây kéo của thang máy bò lên
trên, kéo cửa thang máy ở tầng mười lắm, đằng không bay ra. Đặt La Tuệ
Ninh xuống, lại cùng với Lỹ Vĩ giúp đỡ những người còn lại ở trong tay
máy tới nơi an toàn. Vụ nổ ở bãi đỗ xe dưới đất vẫn không ngừng phát
sinh, tòa nhà phòng bệnh không ngừng chấn động, nhân viên y tế của bệnh
viện St. John đang tổ chức di tản bệnh nhân.
La Tuệ Ninh ngay lập tức cầm điện thoại lên liên lạc với chồng, nói với ông ta rằng mình đã được cứu.
Văn Quốc Quyền đặt điện thoại xuống, quay người lại nói với thư ký:
"Giúp tôi liên hệ với thủ tướng Anh, nói với ông ta rằng, chính phủ
Trung Quốc chúng ta một mực kiên định đả kích phần tử khủng bố, điểm này sẽ không bởi vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi!"
...
Tướng quân Hart ngồi trên chiếc trực thăng đã bay lên trời, hắn nhàn nhã tự đắc châm một điếu xì gà, dùng sức hít sâu một hơi, phả ra khói đặc,
mỉm cười nói: "Tao ghét nhất là nước Anh! Ghét nhất là cái mùi thối hoắc ở trong ngục giam!"
Phi công cười nói: "Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi!" Trên rada đột nhiên
xuất hiện hai điểm sáng lấp lánh, sắc mặt của gã đột nhiên biến đổi, hai chiếc chiến đấu cơ Bão F2 của không quân hoàng gia Anh quốc đã đuổi
theo chúng, gã kinh hoàng hét: "Không quân nước Anh đuổi theo rồi!"
Hart lạnh lùng nói: "Chính phủ nước Anh trước giờ đều không giữ lời!
Đừng sợ, cùng lắm là quay lại tiếp nhận thẩm lí và phán quyết..." Hắn đã ý thức được việc lại có biến, xem ra lần này lại phải quay lại nhà lao
rồi!"
"Tướng quân! Chúng ta bị tỏa định rồi!"
Hart rướn người lên, nói: "Cái gì cơ?"
Chiến đấu cơ Bão đồng thời phát xạ đạn đạo, cơ hồ là đồng thời bắn trúng chiếc trực thăng, trực thăng nổ tung trên không trung, tạo ra một quả
cầu lửa, ánh sáng chói mắt cơ hồ có thể sánh với mặt trời.
Phía Anh sau khi nhận được tin tức phu nhân phó tổng thống bình an, phía cảnh sát ồ ạt tiến vào bệnh viện, La Tuệ Ninh dưới sự hộ tống của Lý Vĩ và Trương Dương rời khỏi bệnh viện, vẻ mặt của bà ta vẫn rất thong dong trấn định, chỉ phần tâm thái lâm nguy không loạn này đã khiến nhân viên phía Anh đi cùng bội phục không thôi rồi, đây chính là phong phạm của
nước lớn.
Rời khỏi tòa nhà phòng bệnh
ngập tràn khói lửa, điện thoại của Trương Dương lại đổ chuông, là Muỗi
gọi tới, Trương Dương nói với gã rằng La Tuệ Ninh đã được giải cứu bình
an.
Muỗi trầm giọng nói: "Dạ Oanh có tin tức rồi, cô ta và Lý Huệ Tử đang ở bế tàu điện ngầm Charing!"
Trương Dương nói: "Chúng ta lập tức tới đó!" Hắn báo một tiếng với La
Tuệ Ninh, sau đó gặp mặt với Muỗi, hai người lái xe tới bến tàu điện
ngầm Charing.
Muỗi trên đường giải thích: "Vương Triển gọi điện thoại, là gã nói với
tôi chuyện này!" Gã dừng lại một chút rồi lại nói: "Tôi cho rằng chuyện
này là một cái bẫy!"
Trương Dương nhìn gã, nói: "Còn cần cậu nói à, có điều chúng ta không có lựa chọn!"
Lúc này điện thoại của Muỗi lại đổ chuông, Muỗi nhìn số, nói nhỏ: "Vương Triển!"
Trương Dương cầm lấy điện thoại rồi nhấn nút nhận.
Tiếng cười từ đầu dây bên kia vang lên.
Trương Dương lạnh lùng nói: "Xem ra mày rất đắc ý!"
Vương Thông dừng cười, nói: "Thằng nhóc! Mày rất có bản sự. Bom ở bệnh
viện St. John không ngờ lại không thanh trừ được mày. Giỏi, có tư cách
chơi với tao!"
"Tao không có hứng thú chơi với mày, mày quá ti bỉ, quá vô sỉ, e rằng
ngay cả bản thân mày cũng không còn nhớ được mình vẫn là người Trung
Quốc phải không?"
Vương Triển không hề bị Trương Dương chọc giận, chậm rãi nói: "Thơi gian tới bến tàu điện ngầm còn ba phút nữa, Dạ Oanh và Lý Huệ Tử đang ở
trong khoang xe số 7, bọn họ ngủ rất ngon, mày hãy nhớ rằng, trong vòng
ba phút nếu như không tới được bến tài điện ngầm, mày vĩnh viễn sẽ không gặp được họ nữa đâu!"
...
Trương Dương hét lên với Muỗi: "Ba phút! Tới bến tàu điện ngầm!"
Muỗi gật đầu, đột nhiên đạp mạnh chân ga, xe lao xuyên qua hai chiếc xe ở phía tước, phía trước là đèn đỏ.
Trương Dương gầm lên: "Lao qua!"
Muỗi lao thẳng về phía trước, trái phải có một chiếc xe lao nhanh tới,
Muỗi sợ hãi hét lên, thân xe may mắn lướt qua, hai chiếc xe kia thì
không được như vậy, tuy trước sau đều đạp phanh, nhưng dư thế không
ngừng, vẫn đâm vào nhau, trên đường loạn thành một mớ!
Muỗi trán đầy mồ hôi lạnh, nói: "Tôi nghĩ lần nay tôi sẽ bị đuổi khỏi Quốc An mất!"
Trương Dương gầm lên: "Kệ mẹ Quốc An, nếu anh thất nghiệp, tôi nhận anh vào phòng chiêu thương Giang Thành!"
Phía trước có một chiếc xe chở hàng lái tới, Muỗi muốn giảm tốc nhưng Trương Dương lại hét lên: "Vượt đi!"
Hai người đồng thời cúi đầu, xe không giảm tốc từ phía dưới xe tải lao
ra, cả nóc xe đều bị xe tải vạt trụi, xe của bọn họ biến thành xe mui
trần. Muỗi sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vừa lầm bầm a di đà phật vừa gào
xin chúa phù hộ, cầu khẩn cả thần chí cao của phương đông lẫn phương
tây, hi vọng lần này của thể bình an tới bến tàu điện ngầm Charing.
Lúc lái tới cửa vào của bến tàu điện ngầm, cánh bến chỉ còn năm mươi giây, Trương Dương chỉ vào bậc thang, nói: "Lái xuống đi!"
Muỗi lúc này đã triệt để buông tay rồi, án chiếu theo chỉ thị của Trương Dương, lái xe từ trên bậc thang lao xuống, xe không ngừng chòng chành
trên bậc thang, gầm xe va chạm với cầu thang phái ra tiếng đinh đinh,
bánh xe cuối cùng không chịu nổi liếp tiếp bị va đập, bánh trái phía
trước bị nổ, thân xe suýt chút nữa thì lật.
Trương Dương từ trong xe nhảy ra, dùng tốc độ kinh người lao về phía
bến, trong lúc vội vàng căn bản không thèm để ý tới người ở bên cạnh,
liên tiếp có mấy người bị hắn đụng ngã, hai bảo vệ muốn vây hắn lại,
Trương Dương né tránh, lướt qua cả hai người, sau đó đằng không bay lên, nhảy qua cửa soát vé, phía sau truyền tới tiếng kinh hô của hai bảo vệ.
Lúc này tàu điện ngầm chậm rãi vào bến, Trương Dương tìm thấy khoang xe số 7 rồi lao vào.
Trong khoang xe số 7 chỉ có hai người, Dạ Oanh ngồi dựa vào ghế, Lý Huệ
Tử thì nằm trên đầu gối cô ta. Hai người đều ngủ sai, Trương Dương đi
tới trước mặt Dạ Oanh, vỗ nhẹ lên mặt cô ta.
Dạ Oanh có chút mệt mỏi mở bừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt quan tâm của
Trương Dương, cô ta đột nhiên gào lên sợ hãi: "Đi mau... đi mau..."
Điện thoại của Trương Dương đổ chuông, vẫn là Vương Triển gọi: "Mày tới
đúng giờ đấy! Trên người Dạ Oanh và Lý Huệ Tử tao đều tiêm BFII, có thể
mày không biết là gì, để tao nói với mày vậy, đó là một loại bệnh độc
sinh hóa, sau khi ở trong cơ thể người một thời gian nhất định sẽ phát
sinh tác dụng. Hiện tại còn năm phút, sau năm phút, bệnh độc sẽ bắt đầu
khoách tán, theo đường hô hấp của họ tỏa ra ngoài không khí, trừ phi là
mày giết họ, nếu không loại bệnh độc này sẽ không ngừng khoách tán, một
truyền mười, mười truyền trăm, không lâu sau, cả thành London sẽ bị bệnh độc lây nhiễm, chính phủ Anh quốc sẽ tra ra thân phận của chúng mày, có phải là chơi rất vui không?"
"Vui con mẹ mày!" Trương Dương gầm lên.
Vương Triển nói: "Tao thích đấu với người ta, kỳ thực tao lúc đầu cũng
không coi mày ra gì, nhưng không ngờ mày thật sự có bản sự, mày đã chủ
động tìm tới cửa, tao chỉ có thể chơi với mày thôi, thằng nhóc, tao xem
mày lần này có bản sự đào thoát hay không?" Vương Triển nói xong liền
cúp máy.
...
Dạ Oanh vén tay áo lên, nhìn những vết mẩn màu đỏ trên tay mình, lại cúi đầu nhìn phần cổ trắng nõn của Lý Huệ Tử cũng lấm tấm mẩn như mình, cô
ta nói khẽ: "Hắn tiêm bệnh độc lên người chúng tôi rồi!"
Tàu điện ngầm lại bắt đầu khởi động.
Trương Dương nói: "BFII!"
Dạ Oanh nói: "Bao lâu nữa thì truyền nhiễm?"
"Bốn phút hai mươi giây!"
Dạ Oanh gật đầu: "Vẫn còn kịp! Đợi tới trạm sau thì anh giết chết chúng
tôi đi, lập tức thôngtri cho chính phủ Anh quốc, đốt ngay cả khoang xe
này, đóng cửa bến tàu, chắc có thể khống chế được!"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Không!"
Thân hình của Dạ Oanh lắc lư, ngã chúi đầu xuống đất, Trương Dương vội
vàng đỡ cô ta, nhưng không ngờ Dạ Oanh là cố ý làm động tác này để mê
hoặc hắn, cô ta rút súng ở hông Trương Dương ra, Dạ Oanh dùng súng chỉ
vào Trương Dương, nói: "Cách xa tôi một chút, sau khi tàu tới bến, anh
lập tức xuống tàu!"
Trương Dương lạnh lùng nhìn Dạ Oanh, hắn chỉ vào tim của mình: "Nhắm vào đây này! Nếu vậy thì em chết anh mới không thương tâm!"
Tim Dạ Oanh run rẩy, con mắt đẹp màu lam phủ lên một tầng nước mắt trong suốt: "Cút đi! Tôi không cần anh quan tâm tới tôi!"
Trương Dương nắm lấy mũi súng, nhẹ nhàng đoạt lấy súng.
Dạ Oanh không khống chế được tình cảm trong lòng nữa, cô ta lao vào lòng Trương Dương rồi khóc thút thít, Trương Dương vuốt ve máu tóc vàng của
cô ta, nói nhỏ: "Em yên tâm, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu, Vương Triển sẽ không đắc ý được đâu!"
Dạ Oanh nuốt lệ, nói: "Anh có biết không, BFII rất lợi hại, sau khi bắt
đầu khoách tán, sẽ theo đường hô hấp của em tiến vào trong không khí,
chúng em sẽ làm lây nhiễm sang người khác, tốc độ lan truyền của bệnh
độc rất kinh người, Trương Dương, em biết anh rất tốt với em, nhưng em
không thể lấy lợi ích của quốc gia ra đánh cược!"
Trương Dương mỉm môi, nói: "Không phải đánh cược, anh có biện pháp!"
"Anh có biện pháp gì chứ?"
Trương Dương đột nhiên vươn tay ra, điểm huyệt của Dạ Oanh, Dạ Oanh ngã
lên ghế, Trương Dương rút kim châm tùy thân ra, lợi dụng kim châm phân
biệt đâm vào huyệt đạo của Dạ Oanh và Lý Huệ Tử, để họ tạm thời tiến vào trong trạng thái thai tức, nếu như bệnh độc BFII thông qua hô hấp mà
lan ra, vậy thì tạm thời đình chỉ hô hấp của họ để cắt đứt con đường lân lan của bệnh độc.
Trương Dương không biết phương pháp này có hữu hiệu hay không, hắn gọi
điện thoại cho Muỗi, nói chuyện này cho gã biết, sau khi Muỗi nghe thấy
tên bệnh độc BFII, cũng sợ hãi vô cùng, nếu như bệnh độc từ trên người
Dạ Oanh và Lý Huệ Tử khoách tán ra, vậy thì tầm ảnh hưởng của chuyện này sẽ rất lớn, Muỗi run giọng nói: "Có lẽ chỉ có một biện pháp!"
Trương Dương lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, lập tức sơ tán tất cả khách trong tàu điện ngầm, tôi phải cứu họ!"
Muỗi tân tình khuyên: "Trương Dương, có một số chuyện không thể nào thay đổi được đâu!"
Trương Dương nói nhỏ: "Chuyện mà tôi nhận định sẽ không thay đổi!"
Sau khi tàu điện ngầm tới bến, lập tức vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp, tất cả khách trong bến sau khi nhận được thông báo có thể có bom, vội
vàng rời khỏi trạm.
Trương Dương án chiếu theo số của Vương Triển mà gọi lại, nói nhỏ: "Tao
nói cho mày biết mọi chuyện, bắt đầu từ bây giờ, mày sẽ phải trả một cái giá rất lớn!"
Vương Triển bật cười, nói: "Rất thông minh, lợi dụng cớ có bom để sơ tán mọi người, nhưng mày chỉ còn lại có một phút thôi, có phải là muốn vứt
bỏ họ không? Chỉ có vậy mày mới có cơ hội sống sót!"
"Tao lại khiến mày thất vọng rồi!"
Vương Triển thở dài: "Không ngờ trên thế giới này còn có thằng ngu trọng tình trọng nghĩa như mày, tôi không biết nên khen ngợi sự si tình của
mày hay là nên cười vào sự ngu xuẩn của mày nữa, giết họ thì có thể xong hết mọi chuyện đó!"
"Rồi có một ngày, tao sẽ khiến mày quỳ xuống trước mặt tao, khấu đầu cầu xin tha thứ!"