- Trang chủ
- Y Đạo Quan Đồ
- Chương 312: Người đàn ông si tình
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Sau khi xác nhận Tần Hoan đã vượt qua cuộc phẫu thuật bình an vô sự, việc đầu tiên Trương Dương làm là gọi điện cho Sở Yên Nhiên, nói với cô tin tốt lành này, Sở Yên Nhiên nghe được tin cuộc phẫu thuật cho Tần Hoan đã thành công, cũng vô cùng vui mừng, chỉ nói rằng đợi làm xong việc bên Mĩ, sẽ mau chóng về Giang Thành thăm cậu bé.
Nói chuyện với Sở Yên Nhiên không lâu sau, Trương Dương nhận được cuộc điện thoại của mẹ nuôi La Tuệ Ninh, sau khi La Tuệ Ninh hỏi thăm một cách đơn giản tình hình của Tần Hoan, nói với Trương Dương rằng, nếu như bà không đoán nhầm, thì con trai bà lần này sẽ đi tìm Tần Manh Manh, hi vọng rằng Trương Dương giúp đỡ khuyên bảo anh ta quay về.
Mặc dù Trương Dương đã nhận lời ngoài miệng, nhưng trong lòng cảm thấy việc này rất khó làm được, việc tình cảm giữa Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh hắn không thể thò tay vào, có điều Văn Hạo Nam đã đến Giang Thành, thì nhất định phải gặp mặt hắn ta, ngoài quan hệ với hắn và bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, Văn Hạo Nam không còn mối quan hệ nào khác. Khi Trương Dương đang băn khoăn không biết có nên nói chuyện này với Tần Manh Manh không, thì thấy Kiều Mộng Yên và Thời Duy đi ra từ bến đỗ xe.
Trương Dương nhận ra rằng nhất định họ đến thăm bệnh nhân, vì trên tay họ có một bó hoa. Vì trước đó Kiều Mộng Nhiên đã nhắc đến sự việc của Tần Manh Manh, Trương Dương đoán rằng họ chắc chắn đến vì chuyện Tần Hoan, Trương Dương vốn muốn tránh đi, nhưng bị ánh mắt của Thời Duy bắt gặp, cao giọng gọi: “Trương Dương!”
Trương Dương biết không trốn được nữa, lúc này mới ló đầu ra đón, cười đáp: “Ngọn gió nào đưa hai cô đến bệnh viện thế này? Đi thăm bệnh hay là đi khám bệnh?”
Kiều Mộng Yên bất mãn nhìn hắn ta, tiểu tử này rõ ràng là biết rõ mà còn giả vờ.
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Yên đầy ẩn ý, muốn phụ nữ giữ bí mật thật là khó, lúc đầu hắn đã nói rất rõ với Kiều Mộng Yên, trước mắt Tần Manh Manh không muốn thế giới bến ngoài làm phiền cô ấy, nhưng cuối cùng Kiều Mộng Yên lại nói chuyện này với Thời Duy, hai chị em lại còn dò ra địa chỉ bệnh viện Tần Hoan nằm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với địa vị của họ ở Giang Thành này, ở đâu cũng có người quen, muốn dò hỏi ra chuyện này không phải là chuyện khó khăn gì.
Kiều Mộng Yên qua ánh mắt của Trương Dương đã đoán ra hắn nghĩ gì, cô cũng chẳng buồn giải thích.
Thời Duy thấy Trương Dương không trả lời, lo lắng hỏi: “Anh nói nhanh đi chứ, Tần Manh Manh có phải ở đây không?”
Trương Dương lạnh lùng đáp: “Cô có phải câm đâu, không biết tự đi hỏi à?”
Thời Duy tức giận: “Thái độ của anh kiểu gì thế? Tôi và chị Manh Manh là bạn tốt nhiều năm nay, tôi đến thăm cô ấy có gì không đúng chứ?”
Trương Dương nói: “Cô nổi cáu gì với tôi? Cô và Tần Manh Manh là bạn cũng được, là thù cũng mặc xác các cô, liên quan quái gì đến tôi?”
Thời Duy đang bực không chịu được thái độ của hắn, xông ra cãi nhau. Kiều Mộng Yên liền nói: “Không biết hôm nay chủ nhiệm Trương ăn nhầm phải cái gì rồi, đừng có để ý đến anh ta!”
Trương Dương nói: “Tôi thật sự rất chán đó, sao đàn bà các cô lại hiếu kì đến vậy nhỉ? Có thời gian sức lực thì đi làm việc đi có phải hơn không?”
Kiều Mộng Yên cũng bực mình: “Trương Dương, anh có ý gì vậy? Bạn tôi xảy ra việc, chúng tôi tỏ chút quan tâm có gì không đúng?”
“Nếu là bạn thì phải quan tâm đến người ta nghĩ thế nào!” Trương Dương vất lại một câu, rồi lên chiếc xe Jeep của hắn ta.
Thời Duy tức đến độ nhặt một hòn đá dưới chân ném về phía hắn, đập vào đuôi xe Trương Dương.
-----oOo-----
Sau khi Kiều Mộng Yên bình tĩnh lại, thì cảm thấy lời nói của Trương Dương cũng có lí, mặc dù họ là người quen biết rất lâu của Tần Manh Manh, theo lí thường mà nói khi Tần Manh Manh đến Giang Thành, là bạn thì họ nên đi thăm người ta, nhưng gần đây bên ngoài đồn đại rất nhiều, lúc này Tần Manh Manh cũng không muốn gặp họ.
Thời Duy nói: “Chị à, đi, chúng ta tự đi tìm!”
Kiều Mộng Yên lắc đầu: “Thôi!”
“Thôi?” Duy Thời vô cùng kinh ngạc nói.
Kiều Mộng Yên gật đầu: “Trương Dương nói không sai, chúng ta nên nghĩ đến cảm xúc của người ta, nếu như Tần Manh Manh muốn gặp chúng ta thì đã liên lạc với chúng ta từ lâu rồi. Cô ấy đã không liên lạc với chúng ta, có nghĩa là cô ấy cũng không muốn chúng ta biết chuyện của cô ấy, thôi đi vậy!”
“Nhưng chúng ta là bạn tốt của Tần Manh Manh kìa…”
Kiều Mộng Yên quay người đi ra bãi đỗ xe, cô ấy đã quyết định rồi, đối với Thời Duy, quyết định của chị họ cần phải được tuân theo, cô dụi dụi chân, rồi cuối cùng quyết định đi theo Kiều Mộng yên.
Hai người vừa chuẩn bị lên xe, bỗng nghe thấy một tiếng gọi ở đằng sau: “Kiều tiểu thư!”
Kiều Mộng Yên hơi bất ngờ, cô quay người lại, người gọi cô là một vị trung niên hơn năm mươi tuổi, mặc áo Trung Sơn, đầu hơi ngả hoa râm, Kiều Mộng Yên cảm thấy gương mặt người này hơi quen quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được gặp ở đâu. Nhưng cô đã nhìn thấy tấm biển đỏ trên xe đằng sau lưng người đó, người này có lẽ là lãnh đạo Giang Thành, cô nhanh chóng lục tìm kí ức, người này là chủ nhiệm nhân đại thành phố Giang Thành, Triệu Dương Lâm, hồi tết còn đến nhà cô.
Mặc dù Kiều Mộng Yên đầu tư ở Giang Thành, nhưng cô không qua lại nhiều với vị thường ủy thị ủy này, chỉ nhớ rằng hồi tết, cô gặp Triệu Dương Lâm một lần, lúc đó ông ta và một người bạn học cũ của cha cô cùng đến chúc tết, Kiều Mộng Yên cười lịch sự: “Chào chủ nhiệm Triệu!”
Triệu Dương Lâm cười đáp: “Lần trước ở nhà cô chỉ chào một tiếng, chưa kịp nói chuyện với tiểu thư, không ngờ trí nhớ cô tốt vậy.”
Kiều Mộng Yên điềm đạm đáp: “Trên đài báo thường xuyên có ảnh của chủ nhiệm Triệu, tôi là một trong những thương nhân đầu tư ở Giang Thành, tất nhiên phải quan tâm đến các vị lãnh đạo ở đây rồi, về sau vẫn phải nhờ chủ nhiệm Triệu giúp đỡ nhiều nữa kìa.”
Triệu Dương Lâm cười hà hà: “Kiều tiểu thư không cần phải khách khí vậy đâu, tôi và cha cô là bạn cũ. Có việc gì cứ đến tìm tôi.”
Trong lòng Kiều Mộng Yên thầm cười, theo cô biết thì bạn của cha cô không có sự tồn tại của chủ nhiệm Triệu, có điều vì lịch sự, việc này đương nhiên vẫn cần phải cười xòa, cô rất lễ độ nói: “Tôi sẽ nhớ câu này của chủ nhiệm Triệu!”
Một người con trai đến đằng sau Triệu Dương Lâm, đó là con rể của Triệu Dương Lâm, anh ta là con rể của Triệu Dương Lâm, bí thư đoàn thị ủy thành phố Giang Thành, Tôn Đông Cường, Tôn Đông Cường có quen với Kiều Mộng Yên, anh ta rất biết gia cảnh của Kiều Mộng Yên, nên khách khí nói: “Thật là trung hợp, Kiều tiểu thư cũng đến bệnh viện à.” Rồi anh ta lại quay ra cười với Thời Duy, nhìn món đồ trong tay Thời Duy, cười nói: “Hai người đến thăm bệnh nhân?”
Kiều Mộng Yên cười đáp: “Chúng tôi đến thăm một người bạn, không ngờ đã ra viện rồi!” Cô không muốn nói chuyện tiếp với Triệu Dương Lâm, bèn nói: “Chủ nhiệm Triệu, chúng tôi phải về công ty, ông làm việc nhé!”
Triệu Dương Lâm gật đầu cười đáp: “Cha cô khi nào đến Giang Thành? Đừng quên báo với tôi một câu nhé.”
Kiều Mộng Yêu hơi ngớ người, cô cười gật đầu, đến khi cô và Thời Duy lên xe, Thời Duy mới nói: “Bác muốn đến Giang Thành sao? Sao em không biết?”
Kiều Mộng Yên nói: “Cha mẹ chị không yên tâm để chị làm việc ở Giang Thành, nói là đến Thanh Thái sơn chơi mấy ngày, nhưng chị thấy thực chất họ đến để xem tình hình chuyển phát thế nào.”
Thời Duy cười nói: “Em thấy đến khảo sát Từ Gia Dũng thì đúng hơn!”
Nhắc đến Từ Gia Dũng, Kiều Mộng Yên chau chau mày. Thời Duy và cô từ nhỏ đã lớn lên cạnh nhau, từ sự thay đổi trên nét mặt của cô ta có thể nhìn ra chút việc gì đó, nhỏ giọng nói: “Có phải hai người lại cãi nhau không?”
Kiều Mộng Yên thở dài: “Chẳng phải vì chuyện chị đi thăm Trương Dương ở Bắc Kinh sao!”
Thời Duy cười khanh khách: “Anh ấy ghen rồi, đây là chuyện tốt đấy chứ, ghen có nghĩa là anh ta để ý đến chị!”
Kiều Mộng Yên nói: “Em thì biết gì chứ?”
Thời Duy ghé lên vai cô ấy: “Chị có thấy hình như Trương Dương rất có ý kiến với chúng ta không?”
Kiều Mộng Yên cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Giờ đây cả Giang Thành đâu đâu cũng đồn rằng anh ta đến Châu Âu chơi bời, mắc bệnh đó, anh ta nhất định lo lắng, nên tâm tính cũng bị ảnh hưởng.”
Thời Duy ngỡ ngàng: “Tên khốn này chẳng lẽ nghĩ rằng do chúng ta đồn đại sao? Không được, em phải tìm anh ta giải thích cho rõ ràng!”
Kiều Mộng Yên nói: “Cây ngay không sợ chất đứng, anh ta muốn nghĩ thế nào thì tùy anh ta. Chúng ta không cần thiết phải giải thích!”
Trương Dương gật đầu, đứng dậy nói: “Được, dù sao thì Tần Hoan bình an vô sự là tốt rồi, đợi đến khi cậu bé ra viện rồi, tôi sẽ đón hai mẹ con cậu bé về Bắc Kinh!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu sắp xếp đi, ngay mai đưa tôi đi thăm Tần Hoan một chút, tôi và Tần Gia cũng qua lại đã lâu với nhau, nhất định phải đi thăm.”
Trương Dương nheo hai mắt nói: “Có cần thiết không?”
Đỗ Thiên Dã sắp xếp lại tài liệu: “Đây cũng là việc Tần Chấn Đông nhờ tôi làm, là bạn bè của nhau, việc tôi đi thăm em gái anh ta cũng là điều nên làm.”
Trương Dương nói: “Sao anh không tự đi?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi sợ xúc phạm đến Tần Manh Manh!”
Trương Dương hếch mũi nói: “Tôi cứ cảm thấy tình người ở Tần gia thật là mong manh, đã biết con gái mình gặp phải khó khăn, mà bố mẹ anh chị em cũng chẳng thèm ra mặt, dù là bạn bình thường cũng không đến nỗi như vậy.”
Sau khi Triệu Dương Lâm đã tiễn Kiều Mộng Yên đi, cảm thấy cổ họng rất ngứa rồi ho khù khụ, Tôn Đông Cường nhanh tay vỗ vỗ lên lưng ông ta, anh ta diễn vai con rể rất đạt, thậm chí Triệu Dương Lâm còn coi anh ta như con ruột, cũng bởi vì ông ta bảo vệ cho Tôn Đông Cường, nên mới có xung đột với Trương Dương trong việc mười thanh niên tốt, Triệu Dương Lâm dã làm việc ở Giang Thành lâu năm, có thể nói lần này Tôn Đông Cường nằm ngoài mười tốt, làm cho ông ta cảm thấy nhục nhã, ông ta bắt đầu nhận thức được rằng, mình đang dần già đi, giờ đây tốp người nắm quyền ở Giang Thành đều là những sức sống mới, Đỗ Thiên Dã, Tả Viên Triều, những người này không hề để cho mình tí sĩ diện nào. Triệu Dương Thành không muốn tranh giành, con đường làm quan của ông ta đã đi đến cuối cùng, nhưng ông ta còn hi vọng, con rể Tôn Đông Cường chính là hi vọng của ông ta, đó là sự tiếp nối con đường chính trị của ông ta, khi ông ta cảm thấy có người đang uy hiếp đến hi vọng của mình, ý chí chiến đấu của ông ta đã trỗi dậy, giai cấp lãnh đạo của Giang Thành còn có Triệu Dương Lâm này kìa!
Tôn Đông Cường thấp giọng nói: “Cha à, tết cha đã đến Bắc Kinh sao?” Anh ta còn không biết rằng nhạc phụ đại nhân của mình là bạn cũ với cha của Kiều Mộng Yên.
Thái độ trên mặt Triệu Dương Thành trầm tư: “Quen nhau mấy chục năm rồi, nhưng không có thâm giao gì, con cũng biết đấy, người như cha không thích bám đuôi người khác!” nói xong ông ta quay lưng đi vào bệnh viện.
Trên mặt Tôn Đông Cường lộ ra vẻ sùng bái, sự tôn kính của anh ta với bố vợ là thật lòng, đây không chỉ là vì tình thân, mà còn là vì sự bảo vệ của ông ta đối với mình trên con đường chính trị.
-----oOo-----
Sau khi Văn Hạo Nam đến Giang Thành, liền gọi điện cho Trương Dương ngay, đối mặt với người anh nuôi này, Trương Dương thật sự chẳng còn cách nào, Văn Hạo Nam đã vào ở trong tòa nhà chiêu thương, Trương Dương đến chỗ anh ta ở.
Văn Hạo Nam vừa tắm xong. Cả người mặc một bộ áo quân đội, chưa kịp đợi Trương Dương ngồi xuống đã nói: “Trương Dương, đưa tôi đi đến gặp Manh Manh!”
Trương Dương cười đau khổ: “Anh của tôi à, cứ xem như tôi cầu xin anh vậy, anh ở đây đi đừng có làm loạn lên nữa, tôi nói thật với anh, anh vừa mới rời khỏi Bắc Kinh, mẹ đã gọi điện đến đây rồi, bảo tôi khuyên anh về nhà.”
Văn Hạo Nam nói: “Tôi biết, lần này Manh Manh đến là vì chuyện phẫu thuật cho Tần Hoan, giờ là lúc cô ấy cần sự quan tâm nhất, tôi làm sao có thể làm ngơ không ở cạnh cô ấy?”
Trương Dương nói: “Anh yên tâm đi, cuộc phẫu thuật của Tần Hoan rất thành công, giờ đây Tần Manh Manh đang ở bên cạnh cậu bé!”
“Đưa tôi đi gặp cô ấy!” Văn Hạo Nam xốc tay Trương Dương.
Trương Dương ấn người anh ta xuống ghế: “Anh Hạo Nam à, chúng ta đừng thế này nữa được không? Trong lòng tôi anh luôn là người thông thái, sao cứ yêu vào là lại như thằng ngốc thế này? Anh thử động não suy nghĩ xem, giờ đây tâm trạng của Tần Manh Manh thế nào? Tất cả tâm tình của cô ấy đều dồn vào Tần Hoan cả rồi, còn tâm trạng đâu nghe anh bày tỏ chứ? Thôi đi, anh nghỉ ngơi chút rồi về phủ đi, đừng ở đây làm loạn lên nữa, cũng đừng làm cho bố mẹ anh khó xử.”
Văn Hạo Nam đáp: “Trương Dương, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, nhìn trộm thôi cũng không được sao?”
Trương Dương lắc đầu, chán nản nói: “Anh thật là không cứu nổi nữa rồi, tính tình của mẹ chúng ta chẳng phải anh không biết, bên ngoài thì mềm bên trọng lại cứng, bà muốn phản đối chuyện của anh và Tần Manh Manh, hai người nhất định không ở cạnh nhau được, thôi đi, anh nghe bà một lần, bỏ cuộc đi thôi!”
Văn Hạo Nam nói: “Trương Dương, cứ xem như tôi xin cậu, cậu giúp tôi lần này, tôi chỉ nhìn cô ấy chút thôi, nhất định không làm phiền cô ấy, chỉ nhìn một chút là đi ngay!”
Trương Dương chỉ còn có thể gật đầu: “Giờ thì không được, đợi đến tối đã hẵng hay!”
Văn Hạo Nam nói: “Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của cậu!”
“Anh ăn cơm chưa?”
Văn Hạo Nam lắc đầu.
Trương Dương nói: “Đi thôi, đi ăn cơm!”
Khi Trương Dương và Văn Hạo Nam đi đến phòng ăn, thì vừa vặn gặp một tốp lãnh đạo thị phủ đi ra, người được vây ở giữa kia chính là bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã rất nhanh mắt, vừa nhìn đã nhận ra Trương Dương sóng vai cùng Văn Hạo Nam, ngạc nhiên nói: “Hạo Nam!”
Văn Hạo Nam cũng không ngờ sẽ gặp mặt Đỗ Thiên Dã ở đây, anh ta cười, rồi đi về phía Đỗ Thiên Dã.
Hai người bắt tay, từ sau khi Đỗ Sơn Khôi qua đời, quan hệ của Đỗ Thiên Dã và Văn gia bắt đầu xa cách dần, mặc dù vợ chồng Văn Quốc Quyền đã đến thăm Đỗ gia vào dịp tết, nhưng một bức tường vô hình đã bao quanh hai nhà họ, có điều trên vẻ bề ngoài thì họ vẫn thân thiết.
-----oOo-----
Đỗ Thiên Dã không hề biế tại sao Văn Hạo Nam lại đến Giang Thành. Là bí thư thị ủy của Giang Thành, điều y cần phải quan tâm quá nhiều.
Trương Dương mỉm cười đáp: “Bí thư Đỗ, tôi đang đưa Hạo Nam đi ăn, chúng ta cùng đi chứ?”
Đỗ Thiên Dã hơi ngại nói: “Tôi còn phải họp nữa, bất đắc dĩ cả thôi, thế này đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm, Trương Dương, anh đến sắp xếp địa điểm, tôi mời!”
Nhìn bóng Đỗ Thiên Dã dần đi xa, Văn Hạo Nam thở dài nói: “Tôi phát hiện con người sống đều là cho người khác cả!”
Trương Dương nói: “Sao anh cứ than thở nhiều vậy, ăn cơm xong đã rồi hẵng nói!”
Văn Hạo Nam chẳng có tâm trạng đâu uống rượu, sau khi cùng Trương Dương đến nhà ăn gọi hai món, rồi ăn bát cơm đã về rồi.
Trương Dương cũng chẳng có mấy ngôn ngữ chung với Văn Hạo Nam, mượn cớ đơn vị còn chút việc, buổi tối quay lại đón anh ta.
Sau khi chia tay với Văn Hạo Nam, Trương Dương nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã bảo hắn đến văn phòng y một lúc.
Khi Trương Dương gặp được Đỗ Thiên Dã mới biết, lần này La Tuệ Ninh cũng gọi điện cho y, Trương Dương không hiểu tại sao La Tuệ Ninh lại tìm đến Đỗ Thiên Dã. Nhưng nghĩ kĩ lại, La Tuệ Ninh chắc chắn không tin mình, sợ mình chỉ nhận lời ngoài mặt với bà, còn đằng sau lưng vẫn làm cầu nối cho Văn Hạo Nam.
Đỗ Thiên Dã nói: “Nói ra xem nào, rốt cuộc có việc gì rồi?”
Trương Dương chẳng có gì phải giấu giếm với y, nói cả câu chuyện ra cho y biết. Đỗ Thiên Dã nói: “Nói vậy thì Văn Hạo Nam thật là si tình!”
Trương Dương nói: “Cũng chính vì anh ta si tình nên mới khó làm việc, giờ đây anh ta quyết tâm đi gặp Tần Manh Manh, miệng nói thì dễ nghe, đứng đằng xa nhìn một chút rồi về, nhưng tôi thấy anh ta nhất định đòi gặp Tần Manh Manh.” Trương Dương hiếu kì tại sao Đỗ Thiên Dã lại có thể có hứng thú với việc này, dù sao thì giờ đây ông ta và Văn gia cũng có sự cách biệt rồi, chẳng lẽ vì lí do gì đó khác sao?
Đỗ Thiên Dã rất nhanh đã đoán ra được sự nghi ngại của Trương Dương: “Cha của Tần Manh Manh và cha tôi từng làm việc cùng nhau, tôi và anh trai của cô ấy Tần Chấn Đông cũng là bạn tốt.”
Trương Dương nói: “Nói vậy thì, Tần Gia cũng đã tìm anh rồi?”
Đỗ Thiên Dã gật đầu: “Vừa mới gọi điện xong, Tần Chấn Đông hỏi tôi về việc của em anh ta, tiểu tử nhà anh cũng thật là, không có việc gì tự nhiên gây nhiều chuyện thị phi đến vậy? Không ngờ anh lại nhận con của Tần Manh Manh là con mình, thật là!”
Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ, từ khi nào anh có hứng thú với chuyện tình cảm của người khác thế?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi chẳng thèm để ý mấy chuyện này đâu, nhưng điện thoại của người ta cứ đổ đến dồn dập, tôi không thể cứ khước từ mãi đúng không?” Y đi về phía Trương Dương, vỗ vai hắn: “Anh nghĩ cách cho tôi đi, phải khuyên Văn Hạo Nam nhanh chóng rời khỏi Giang Thành, đây là nhiệm vụ Đảng giao phó cho anh!”
“Thôi đi, anh đừng có lấy Đảng ra để hù tôi!”
Đỗ Thiên Dã cười hà hà: “Con trai của Tần Manh Manh có phải do anh ra tay cứu không?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Tôi không dám tham công vậy. Là tiến sĩ Vu làm phẫu thuật, những chuyên gia của bệnh viện Trung Hải sợ rằng nguy hiểm, nên từ chối làm phẫu thuật cho Tần Hoan, thật là không còn cách nào khác nữa, tôi mới phải tìm đến Vu Tử Lương để mổ cho cậu bé, may là lần này ca mổ cũng thành công!”
Đỗ Thiên Dã gật đầu: “Đứa bé không sao là được rồi.”
Trương Dương hơi hiếu kì nói: “tôi nói thế này, anh quen thân với Tần gia như vậy, nhất định biết được chuyện của Tần Manh Manh chứ?”
Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Anh đừng có hỏi tôi, tôi thật sự là không biết một chút gì hết, tôi chỉ biết quan hệ của Tần Manh Manh và bố mẹ không tốt, nhưng trước đến giờ chưa từng nghe thấy cô ta có con trai, việc này gần đây mới đồn ra ngoài, giờ đây Tần gia cũng đã thừa nhận rồi. Trương Dương, việc nhà của người ta, mình không cần phải hỏi quá kĩ được không?”
Trương Dương gật đầu, đứng dậy nói: “Được, dù sao thì Tần Hoan bình an vô sự là tốt rồi, đợi đến khi cậu bé ra viện rồi, tôi sẽ đón hai mẹ con cậu bé về Bắc Kinh!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu sắp xếp đi, ngay mai đưa tôi đi thăm Tần Hoan một chút, tôi và Tần Gia cũng qua lại đã lâu với nhau, nhất định phải đi thăm.”
Trương Dương nheo hai mắt nói: “Có cần thiết không?”
Đỗ Thiên Dã sắp xếp lại tài liệu: “Đây cũng là việc Tần Chấn Đông nhờ tôi làm, là bạn bè của nhau, việc tôi đi thăm em gái anh ta cũng là điều nên làm.”
Trương Dương nói: “Sao anh không tự đi?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi sợ xúc phạm đến Tần Manh Manh!”
Trương Dương hếch mũi nói: “Tôi cứ cảm thấy tình người ở Tần gia thật là mong manh, đã biết con gái mình gặp phải khó khăn, mà bố mẹ anh chị em cũng chẳng thèm ra mặt, dù là bạn bình thường cũng không đến nỗi như vậy.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu tử nhà anh đừng lắm lời, đúng rồi, buổi tối sắp xếp đi đâu ăn cơm đấy?”
Trương Dương nói: “Thủy Thượng Nhân Gia đi, Văn Hạo Nam là người cao cấp, những chỗ bình thường không hợp với thân phận của người ta. Tôi đã đặt phòng 2888 rồi.”
Đỗ Thiên Dã trừng mắt, trong lòng nói tiểu tử nhà anh thật là ghê gớm, một bữa cơm mà muốn ăn hết nửa năm tiền lương của tôi ư? Y thấp giọng nhắc: “Tôi mời anh ta ăn nhưng tôi là người bỏ tiền đấy!”
Trương Dương cười đáp; “Không để anh mời đâu, tôi kí tên rồi!”
-----oOo-----
Văn Hạo Nam chẳng có tâm trạng ăn uống gì hết, khi người khác cụng li, trong đầu anh ta không biết đang nghĩ điều gì. Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cũng cảm thấy chẳng có chút hứng thú gì nữa, mặc dù họ rất muốn chiêu đãi người ta, nhưng người ta không thèm để tâm, thế là bữa ăn đã trở thành một gánh nặng.
Đỗ Thiên Dã nói: “Hạo Nam, khi nào anh về Bắc Kinh?”
Văn Hạo Nam cười đáp: “Xem ra Giang Thành thật sự không hoan nghênh tôi kìa, còn chưa kịp ngồi ấm mông, hai người đã muốn đuổi tôi đi rồi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Hạo Nam, tôi không muốn giấu anh, vừa nãy dì La đã gọi điện cho tôi, bà không muốn anh ở lại Giang Thành quá lâu, tôi thấy anh nên về đi là hơn.”
Văn Hạo Nam đáp: “Tôi cứ tự hỏi, từ trước đến giờ tôi luôn là một người làm việc rất lí trí, nhưng giờ tôi đã hiểu ra rằng, tình cảm không chịu sự khống chế của lí trí.”
Đỗ Thiên Dã nhìn Văn Hạo Nam không nói gì cả, Văn Hạo Nam trước mắt y bây giờ không hề giống với trước kia. Văn Hạo Nam bình tĩnh và thông minh, mặc dù tuổi của anh ta còn kém hơn y, nhưng lại có những cơ hội người khác không thể nào sánh được, anh ta hiểu được việc nào nên làm việc nào không, đó cũng là điểm làm cho Văn Quốc Quyền thích nhất, Văn Quốc Quyền đặt rất nhiều niềm tin vào tiền đồ của đứa con trai này, Đỗ Thiên Dã thật sự không thể nào hiểu được, một người bình tĩnh hết mực như Văn Hạo Nam, giờ lại bất chấp mọi thứ yêu một người phụ nữ, điều này thật sự không phù hợp với tính cách của anh ta. Đỗ Thiên Dã hiểu Văn Hạo Nam rất nhiều so với Trương Dương, y đã biết Văn Hạo Nam nhiều năm nay, từ đầu đến cuối không thể đạt đến độ không chuyện gì không nói với Văn Hạo Nam, chủ yếu là vì Văn Hạo Nam rất cảnh giác, anh ta rất giỏi bảo vệ bản thân, nhưng Văn Hạo Nam xuất hiện trước mắt Đỗ Thiên Dã bây giờ lại là một người đàn ông hết mực si tình, điều này không thể không làm cho Đỗ Thiên Dã ngạc nhiên, chẳng lẽ Văn Hạo Nam thật sự rơi vào lưới tình rồi sao?
Trương Dương không có mấy quyền phát biểu trong việc của Văn Hạo Nam, hắn nhìn thời gian, đã là bảy giờ rưỡi tối rồi, trong lòng thầm do dự, có nên đưa Văn Hạo Nam đến gặp Tần Manh Manh hay không? Hắn nhìn Đỗ Thiên Dã như cầu cứu, Đỗ Thiên Dã biết ý của tên này. Y cầm cốc rượu cụng li với Văn Hạo Nam nói: “Hạo Nam, có một câu tôi không biết nên nói hay không?”
Văn Hạo Nam gật đầu nói: “Anh Đỗ, anh nói đi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Theo tôi biết, Tần gia không tán thành việc của anh và Tần Manh Manh, dì La cũng kiên quyết phản đối chuyện này, tôi thấy, anh không nên tiếp tục nữa!”
Văn Hạo Nam mím môi, thấp giọng nói: “Tôi hiểu!” Anh ta chầm chậm đặt chén rượu xuống nói: “Tôi chỉ quan tâm đến việc Manh Manh coi tôi là gì, có mấy câu, tôi muốn đích thân mình nói với cô ấy!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Anh lặn lội đường xa đến Giang Thành chỉ vì nhìn cô ấy một chút tôi sao? Nếu như người ta không muốn gặp anh thì sao?”
Văn Hạo Nam đáp; “Nếu như cô ấy không muốn gặp tôi, thì tôi sẽ đi ngay!”
Đỗ Thiên Dã nói với Trương Dương: “Gọi điện thoại cho Tần Manh manh, nói với cô ấy Hạo Nam đến rồi! Nếu như muốn gặp, thì hà tất phải lén lén lút lút, cứ quang minh chính đại nói với người ta chẳng phải tốt hơn sao?”
Trương Dương do dự một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra, giữa Văn Hạo Nam và Đỗ Thiên Dã, hắn đương nhiên là thân với Đỗ Thiên Dã hơn, cảm giác của hắn với Văn Hạo Nam giống như Đỗ Thiên Dã vậy, cứ cảm thấy rất khó gần với Văn Hạo Nam, từ đầu đến cuối luôn có khoảng cách, Đỗ Thiên Dã nói cũng rất có lí, Văn Hạo Nam đã muốn gặp Tần Manh Manh, thì chẳng cần phải lén lút làm gì nữa, cứ nói rõ ràng ra là hơn.
Sau khi Tần Manh Manh nghe điện thoại, Trương Dương thẳng thắn vào đề: “Hạo Nam đến rồi, anh ấy muốn nói chuyện với cô!”
Biểu hiện của Tần Manh Manh rất bình tĩnh, cô ta nhỏ nhẹ đáp: “Bảo anh ta đến đây, tôi có vài lời muốn nói với anh ta.”
-----oOo-----
Sau khi Văn Hạo Nam rời đi, Trương Dương và Đỗ Thiên Dã nhìn nhau, Trương Dương cảm thán: “Tôi thật không ngờ Văn Hạo Nam lại si tình đến vậy, nếu như Tần Manh Manh cũng có cảm tình với anh ta, chẳng phải việc này càng phức tạp hơn hay sao?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Có một số việc chúng ta không thể ngăn chặn được, muốn giải quyết vấn đề, cần phải để tự họ làm, dù là Tần gia hay Văn gia đều không chấp nhận việc họ tiếp tục ở cạnh nhau, tôi thấy họ cuối cùng cũng phải để lí trí làm chủ thôi.” Y nhìn bàn tiệc rượu còn đầy, thở dài: “Anh thật sự là rất lãng phí, bàn tiệc này đủ tiền học cho đứa trẻ rồi.”
Trương Dương nghe đến độ đau đầu: “Tôi xin anh đấy, khi chúng ta ở một mình anh đừng có ra giọng dạy bảo tôi nữa, về sau tôi sẽ chú ý được chứ?”
Đỗ Thiên Dã gật đầu, nói về vấn đề công việc: “gần dây trong thành phố có một vài người rất vui vẻ, tố cáo anh với trên tỉnh rồi, còn nhiều việc nữa cũng moi móc ra.”
Trương Dương đã về đến Giang Thành được mấy ngày, không ngừng nghe về chuyện của thành phố, hắn gian xảo nói: “Chẳng phải là lão già Triệu Dương Lâm hay sao? Tôi thấy thật lạ, có phải bọn họ không thấy quan tài không nhỏ lệ không, cứ cắn chặt lấy tôi làm cái gì?”
Đỗ Thiên Dã rót một cốc rượu, rồi lại nói với Trương Dương: “Cái mà họ nhắm vào không phải là anh, Triệu Dương Lâm bỏ đi tất cả những khiêm tốn trước đây, công khai gây khó dễ với tôi trên hội nghị thường ủy, thật là cơ mạnh.”
Trương Dương nói: “Ở Giang Thành ở Bình Hải, mấy người họ chẳng làm được trò gì đâu.”
Đỗ Thiên Dã đáp: “Tôi rất phản cảm kiểu đấu đá nội bộ vô nghĩa này, nếu như tất cả cán bộ của chúng ta đều có thể mang hết sức lực của mình vào công việc, tốc độ phát triển của chúng ta sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Trương Dương nói: “Từ trước đến nay, thứ người Trung Quốc giỏi nhất là đấu đá lẫn nhau, mạnh mẽ nhất là ở quan trường, quan trường là nơi thế nào cơ chứ? Đó chính là nơi người đấu đá người, chơi chính trị chính là chơi người vậy!”
Đỗ Thiên Dã cười, y dùng đũa chỉ vào Trương Dương nói: “Lô gic hỗn loạn!” Trong lòng lại nhận thấy câu của Trương Dương có mấy phần đạo lí.
Trương Dương nói: “Mấy lão già cứ cắn chặt lấy tôi, mục đích là để làm khó anh, lũ hồ li tinh này đều là người có nghề trên quan trường, nhất định hiểu rõ người đứng đầu Giang Thành là anh, đối đầu với anh chẳng phải tự mình tìm đến cái chết sao? Rõ ràng là tìm cái chết rồi mà còn dám làm như vậy, việc này có phải hơi vô lí không?”
Đỗ Thiên Dã tán đồng: “Tôi cũng đang nghĩ về việc này, bất kể hành động nào của mấy tên lão thành chính trị này cũng phải suy nghĩ rất kĩ càng rồi.”
Trương Dương nói: “Xem ra gần đây phải cẩn thận hơn rồi!”
Đỗ Thiên Dã biết rằng miệng hắn nói ngọt như kẹo kéo, nhưng khi gặp việc vẫn làm theo ý mình, Đỗ Thiên Dã nói: “Anh vừa trở lại cương vị làm việc, cứ ổn định lại đã, làm việc cho tốt, cố gắng lấy được thành tích, loại trừ những lời đồn đại nhắm vào anh gần đây.”
Trương Dương cười nói: “Anh yên tâm đi, tôi đã nghĩ kĩ rồi, thời gian này, tôi sẽ ở ẩn, đúng là mùi vị của bão táp mưa sa chẳng dễ chịu gì, tôi trốn vào nhà của bí thư Đỗ, qua cái nạn này, bao giờ bão hết mưa tan, rồi lại ra ngoài!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Toàn ăn nói linh tinh!”
Hai người cùng cười rộ lên, lúc này điện thoại trong tay Trương Dương vang lên, hắn nhìn số gọi điện, thì lại là của Kiều Mộng Yên, trong ấn tượng của Trương Dương, Kiều Mộng Yên rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn, nhất là vào buổi tối thế này, hắn nhấc máy, nói bằng giọng điệu dương dương tự đắc: “Tổng giám đốc Kiều, muộn thế này rồi, gọi cho tôi có việc gì không?”
Trong ống nghe vang lên một sọng nữ rất trong trẻo: “Chủ nhiệm trước, gọi điện cho anh lúc này có phải phá vỡ giấc mộng đẹp của anh rồi không?”
Trương Dương ngớ người, trên mặt nở một nụ cười: “Nha đầu à, càng ngày càng chẳng biết trên dưới gì nữa cả, nói với sư phụ như thế đấy hả? Cô đang ở cùng với Kiều Mộng Yên à? Đến Giang Thành khi nào vậy?’
Trong ống nghe vang lên tiếng cười khanh khách: “Tôi đang trên đường từ sân bay đến Giang Thành, Kiều tiểu thư đang lái xe, này, người làm sư phụ như anh có khi phải tiễn đãi tôi đấy nhỉ?”
Trương đại quan rộng lượng đáp: “Biết là cô đến, nên tôi đã chuẩn bị cơm canh cho cô rồi đây, 2888, cứ nghĩ đến là tôi lại thèm rồi, cô mà không đến là tôi ăn trước giờ đây!”